NGÔN HOAN



Trong thời gian đó, Sầm Diên thỉnh thoảng sẽ gọi điện về nhà.
Nhưng đều gọi cho dì Hà.
Nhà trẻ đang nghỉ lễ, không biết mấy ngày này Trần Điềm Điềm ở nhà có khóc hay không.
Dì Hà cười nói: "Con bé ngoan lắm, còn giúp dì làm việc nhà nhưng cũng luôn miệng nói nhớ mẹ."
Thính giác nhạy bén khiến Trần Điềm Điềm đang ngủ trong phòng duỗi đôi chân ngắn và vội vàng bò ra khỏi giường một cách khó khăn.
Hấp tấp chạy ra, sốt sắng hỏi: "Có phải là điện thoại của mẹ không ạ?"
Dì Hà bất lực mỉm cười, vuốt ve mái tóc lộn xộn của cô bé, nói với Sầm Diên, "Điềm Điềm đang ở bên cạnh tôi, mợ có muốn nói chuyện với nó không?"
Mãi cho đến khi người phụ nữ đồng ý, dì Hà mới đưa điện thoại cho Trần Điềm Điềm: "Mẹ nói muốn nói chuyện với con."
Trần Điềm Điềm vui vẻ cầm điện thoại leo lên ghế sô pha.
Bé khẽ gọi cô: "Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm".
Giọng nói cô dịu dàng, xen lẫn nụ cười nhàn nhạt: "Mẹ cũng rất nhớ Điềm Điềm."
Trần Điềm Điềm lập tức cảm thấy ấm ức sau khi nghe thấy giọng nói của cô.

Mẹ đi rất nhiều ngày, ba thường xuyên làm việc về muộn, lúc đó bé đã ngủ rồi.
Run rẩy khóc rấm rứt, toàn thân phát run: "Mẹ ơi, khi nào mẹ mới về, con rất nhớ mẹ."
Những ngày này, Sầm Diên đã giúp mẹ Châu làm một số công việc đồng áng, cùng bà trở về nhà quê ngoại.

Hôm nay rảnh nên mới gọi điện về nhà.
Nghe tiếng khóc của bé, tim cô như thắt lại.
Cô nhẹ giọng dỗ dành: "Sức khỏe bà ngoại không tốt lắm, mẹ cũng không yên tâm.

Chờ mẹ bên bà vài ngày nữa, sau đó sẽ về với con, được không?"
Trần Điềm Điềm có chút sợ hãi khi nghe những lời của Sầm Diên: "Nhưng bà ngoại hung dữ lắm."
Lần trước ăn tối, bé thấy bà ngoại hung dữ với mẹ.

Bé sợ lần này cũng vậy.
Sầm Diên nói với cô bé: "Không phải bà ngoại hung dữ, mà là một bà ngoại khác, một bà ngoại rất dịu dàng.

Khi Điềm Điềm lớn hơn, mẹ sẽ đưa con về gặp bà ngoại, được không?"
Vừa nghe nói không phải bà ngoại hung dữ, Trần Điềm Điềm mạnh mẽ gật đầu, giống như sợ Sầm Diên sẽ phản bác lại lời nói của mình, bé nói: "Một lời đã định, ai nói dối là chó con."
Trẻ con mà nghiêm túc thì thật dễ thương.
Sầm Diên gật đầu: "Nói dối là chó con, Điềm Điềm cũng phải nghe lời đó."
"Con rất, rất nghe lời, ngay cả bà Hà cũng khen con hiểu chuyện."
Vừa mở miệng là lại bắt đầu liến thoắng không ngừng.

Cô bé nói gần đây đã giúp được những việc gì cho dì Hà, ngón tay giơ ra đếm y như đang tính công vậy.
Sầm Diên yên lặng lắng nghe một cách kiên nhẫn, không nói gì cho đến khi bé nói xong.
Khen cô bé thật là ngoan.
Sau khi cúp điện thoại, mẹ Châu thấy tâm trạng cô có vẻ tốt nên cười hỏi: "Ai thế?"
Sầm Diên khóa điện thoại để sang một bên: "Cô bé đó."
Vẻ mặt của mẹ Châu đơ ra trong giây lát.

Nhưng nhanh chóng bình thường trở lại.

Nhìn biểu cảm của Sầm Diên, cô bé ấy hẳn là một đứa bé rất ngoan ngoãn và dễ thương.
"Đồ len ở nhà còn thừa.

Mẹ sẽ móc cho nó một đôi giày, khi nào về thì con mang theo nhé."
Sầm Diên rửa sạch rau, đổ nước ra, lại rửa sạch: "Tuổi này lớn nhanh, có khi ngày mai là đã không dùng được rồi."
Mẹ Châu cảm thấy có lý nên gật đầu: "Còn Thương Đằng, cậu ta dùng cỡ nào, mẹ sẽ móc cho cậu ta một đôi."
Sầm Diên do dự một chút: "Vẫn là thôi ạ, anh ấy sẽ không dùng đâu ạ."
Ở đây không có lò sưởi, mùa đông lạnh giá, bên trong và bên ngoài không có gì khác biệt.

Vì vậy, mấy ngày trước Sầm Diên đã đi dạo phố để mua một chiếc máy sưởi điện.
Sau khi mở cửa, cả căn phòng đều ấm áp.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.
Mẹ Châu thường sống một mình, vì vậy bà nuôi một con mèo bầu bạn, con mèo này bà nhặt được trên đường đi khám bệnh.

Sau khi Sầm Diên đến, nó vẫn luôn bám lấy Sầm Diên.
Sầm Diên được những con vật nhỏ yêu thích từ khi cô còn nhỏ.
Trước đây, trong thị trấn luôn có người nuôi chó ở nhà, chúng không thích bị xích, khi nhìn thấy người thì sẽ sủa.
Đáng sợ đến nỗi rất ít người dám đi qua.

Nhưng đáng ngạc nhiên là những con chó lại không sủa Sầm Diên.

Thay vào đó, chúng chủ động chạy đến bên cô vẫy đuôi, dụi đầu vào ống quần của cô, muốn cô chạm vào.
Mẹ Châu không thể hiểu tại sao người được động vật nhỏ yêu mến lại không được con người trân trọng.
- ---
Vào đêm giao thừa, trẻ em trong thị trấn sẽ đốt pháo bên đường.

Sầm Diên mặc áo khoác và đứng trên ban công tầng hai, ngắm nhìn vẻ đẹp thoáng qua của pháo hoa nổ trên bầu trời.
Những năm trước, vào mỗi đêm giao thừa, Kỷ Thừa đều đến nhà tìm cô.

Mẹ Châu rất nghiêm khắc, cô không được phép ra ngoài sau mười giờ.

Kỷ Thừa làm đủ mọi cách, từ làm nũng đến ăn vạ.
Thậm chí còn gọi mẹ Châu là chị.
Mẹ Châu buồn cười đến mức không ngậm được miệng, sau đó mới thả lỏng một chút: "Không quá 11 giờ."
Những ngày đó, pháo hoa cũng giống như này.
Ngắn ngủi, nhưng đẹp đẽ.
Làm sao có thể quên được, không cách nào quên được.
Mũi kim đâm vào ngực, vết thương lúc nào cũng ở đó, nhưng mắt thường không nhìn thấy được.
Rất nhanh đã sắp đến lúc trở về.
Trước khi quay về, bác Từ đã tự tay bắt vài con cá diếc từ ao cá của mình, để vào giỏ và nhờ mẹ Châu nấu súp cá cho Sầm Diên.
Sầm Diên rót một tách trà, đưa cho ông: "Cảm ơn bác Từ ạ."
Đã gần 10 năm không gặp, cô gái nhỏ đã cao lớn hơn rất nhiều, cũng dịu dàng hơn trước một chút.

Cô từ nhỏ đã trầm lặng, đứa trẻ Kỷ Thừa đó thì ồn ào, nhưng ở trước mặt cô cũng vô cùng cẩn thận, vì sợ làm hỏng cô.
Cô gái nhỏ được bảo vệ kỹ càng, dù trầm lặng nhưng trong mắt cô có ánh sáng, giống như ngọn đèn trong đêm tối, chính Kỷ Thừa dùng ngọn lửa của anh thắp sáng cho cô.

Nhưng bây giờ, ánh sáng đó đã tắt, trong mắt cô cũng cũng không còn ánh sáng.
Dịu dàng với người khác, nhưng lại thờ ơ với chính mình.
Đây thực sự là một điềm xấu, như thể cô có thể ra đi bất cứ lúc nào.
Sầm Diên lấy cá và vào bếp để xử lý.
Sau khi bác Từ vào chỗ ngồi, ông thở dài, thấp giọng hỏi mẹ Châu, "Đứa nhỏ này ở Tầm Thành, không bị bắt nạt chứ?"
Mẹ Châu đem trái cây vừa cắt đến, dừng một chút: "Đứa nhỏ đó luôn báo tin tốt không báo tin xấu, nhưng...!chắc sống cũng không tốt lắm."
Từ những gì Yểu Yểu nói là có thể đoán được.

Gia đình đó chỉ sử dụng cô như một con bài mặc cả để ràng buộc Thương Đằng.
Mà Thương Đằng cưới cô chỉ vì bản tính ngoan ngoãn và nghe lời của cô.

Suy cho cùng, với thân phận của anh, muốn cưới một người phụ nữ xinh đẹp hơn cô là một chuyện vô cùng đơn giản.
Bác Từ lại thở dài: "Sao không dứt khoát bảo nó về đây."
Sao lại không muốn cơ chứ?
Mẹ Châu cười khổ nói: "Quên đi.

Nó ở đó, ít nhất cũng không lo cơm ăn áo mặc, có thể thực hiện ước mơ của mình.

Hơn nữa, đó cũng là nhà của nó."
Ăn trưa xong, bác Từ nói hôm nay trời hiếm khi có nắng nên rủ Sầm Diên ra ngoài đi dạo.
Da cô trắng đến mức không có giọt máu, vì vậy luôn tạo cho người ta một vẻ đẹp ốm yếu.
Bác Từ lo lắng cho thân thể của cô, vì vậy Sầm Diên đáp lại bằng một nụ cười nhẹ và nói: "Được ạ."
Một vài đứa trẻ bên cạnh đang chơi đùa, Sầm Diên miễn cưỡng tham gia dưới cái nhìn của bác Từ.
Dù là một chị gái lạ nhưng bọn trẻ cũng không từ chối.

Bởi vì cô trông rất dịu dàng, thậm chí ánh mắt nhìn chúng còn rất thương yêu.
Sầm Diên không thực sự chơi với chúng, cô ngồi sang một bên và nhìn bọn trẻ chạy dưới ánh mặt trời chói chang.
Tuổi thơ vô tư, ngay cả vấp ngã cũng có tiếng cười.
Sầm Diên bước tới, bế cô bé lên khỏi mặt đất, nhẹ nhàng phủi bụi trên quần: "Có phải em bị ngã đau rồi không?"
Cô bé lắc đầu, đôi mắt đỏ hoe, nằm trên vai cô than thở: "Anh trai không đợi em."
Cậu bé chạy trong đám đông mặc quần áo cùng kiểu với cô bé, nhưng khác màu.

Chắc hẳn là anh trai của cô bé.
Sầm Diên lấy khăn lụa ra lau nước mắt cho bé.
Đôi má ửng hồng đã nứt nẻ bởi cơn gió hanh khô của mùa đông.

Sầm Diên dẫn bé vào phòng, lấy kem ra thoa cho bé.
"Như vậy sẽ không đau."
Cô gái nhỏ chớp mắt, ngửi thấy mùi hương của hoa.
Là đến từ chị gái trước mặt.
Sầm Diên đưa cho bé hộp kem bôi mặt: "Sau khi rửa mặt, mỗi tối chỉ cần xoa một chút."
Cô bé chỉ gật đầu, nước mắt vẫn còn giàn giụa.
Sầm Diên mỉm cười xoa đầu bé: "Bé cưng thật ngoan."
Cô vẫn tiếc nuối vì không thể có một đứa con cho riêng mình.
Rõ ràng cô là một người rất thích trẻ con.
- ---------------
Vào ngày cô trở lại Tầm Thành, mẹ Châu đưa nhiều đặc sản cho cô mang theo, cũng như trà bà tự trồng, chuẩn bị cho Thương Đằng.

Bà không biết Thương Đằng thích gì, vì vậy đã chuẩn bị những thứ này.
Bác Từ chở Sầm Diên ra sân bay, trước khi lên xe, mẹ Châu liên tục nắm tay cô dặn dò: "Đừng có chuyện gì cũng cố chịu đựng nữa, chẳng qua là con quá tốt bụng thôi, vì thế mới bị bắt nạt.

"
Sầm Diên cười nhẹ nói: "Hiểu rồi ạ, mẹ không cần lo lắng."
Khi xe rời khỏi đường mòn, Sầm Diên quay lại và nhìn thấy mẹ Châu vẫn đứng ở ngã tư, lén lau nước mắt.

Hai mắt Sầm Diên chua xót, giọt nước mắt cô chịu đựng bấy lâu nay cuối cùng cũng rơi xuống.
Rời khỏi quê hương của mình và đến một thành phố đáng ghét.
Không ai biết cô không nỡ như thế nào.
Khoảnh khắc lau khô nước mắt, cô lại biến thành Sầm Diên hiền lành và rộng lượng.
Sau hơn một tháng xa nhà, Trần Điềm Điềm là người đầu tiên ra đón cô.
Dì Hà đuổi theo: "Tổ tông ơi, đi chậm lại đừng để té."
Sầm Diên buông tay đang cầm vali, ngồi xổm xuống để bé lao vào vòng tay của cô.
Trần Điềm Điềm chạy tới, vòng tay qua cổ cô, dụi cái đầu nhỏ vào cổ cô: "Những ngày này con rất ngoan ngoãn."
Sầm Diên cười thoải mái, vòng tay qua người và bế bé đứng lên.

Dì Hà kinh hãi nhìn, sợ Sầm Diên mỏng manh sẽ ngã mất.

Đối với người ngoài, cô quả thực rất mong manh và dễ vỡ.
Cái gì càng đẹp thì càng dễ tàn lụi.
Vừa nói dì Hà vừa chuẩn bị đưa tay ra đón lấy Trần Điềm Điềm khỏi vòng tay của Sầm Diên.

Trần Điềm Điềm ngay lập tức ôm cổ Sầm Diên không chịu buông ra.
Dì Hà nhẹ giọng trách cứ bé không hiểu chuyện, nhưng Sầm Diên lại cười: "Không sao ạ, con có thể ôm bé."
Ôm bé vào tận trong nhà, Sầm Diên liếc mắt nhìn phòng khách trống trải, hỏi dì Hà: "Anh ấy không có ở nhà ạ?"
Dì Hà đương nhiên biết cô đang hỏi ai.
"Mấy ngày nay rất ít khi về.

Công ty có chuyện.

Tình trạng của ông chủ lại trở nên tồi tệ.

Mấy ngày nay cậu ấy phải chạy hai phía cả bệnh viện lẫn công ty."
Sầm Diên trầm ngâm gật đầu: "Vậy sao."
Dì Hà quan sát cảm xúc của cô, hỏi: "Mợ đã đi hơn một tháng, hôm nay có muốn đến công ty gặp cậu ấy không?"
Vài ngày sau khi Sầm Diên rời đi, Thương Đằng đã gọi cho cô, nhưng điện thoại hoặc là tắt hoặc là không có ai trả lời.
Tính khí của Thương Đằng vốn đã ít nói, càng không thể hiện vui mừng hay tức giận ra bên ngoài.

Sầm Diên liên tục mất liên lạc, vì vậy anh hiếm khi cúi đầu xuống trước, tìm dì Hà, nhờ bà gọi điện cho Sầm Diên.
Chỉ kêu hai lần thì đã được kết nối.
Người phụ nữ nhẹ giọng hỏi: "Dì Hà ạ, có chuyện gì vậy?"
Không hề giống như đã xảy ra chuyện gì.
Vào lúc đó, dì Hà nhìn thấy biểu hiện của Thương Đằng thay đổi rõ rệt.

Từ sự lo lắng không thể che giấu, đã biến thành sự lạnh lùng tối tăm.
Cô cố tình không trả lời các cuộc gọi của anh.

Dì Hà cảm thấy có thể có một số hiểu lầm giữa hai người.

Nếu không, với tính khí của Sầm Diên, sẽ không thể không trả lời điện thoại của anh mà không có lý do.
Vì vậy bà ấy ngập ngừng hỏi câu này.
Sầm Diên không hề tỏ ra kỳ quái, nhanh chóng gật đầu đồng ý: "Được ạ."
Cảm xúc bình tĩnh và không dao động của cô khiến dì Hà không nhìn ra bất kỳ khuyết điểm nào.

Dường như sự thờ ơ đối với Thương Đằng trong thời gian đó chỉ là ảo giác của mọi người.
Cô tự tay nấu mấy món yêu thích của Thương Đằng.

Thậm chí còn đặc biệt pha những lá trà mà mẹ Châu yêu cầu cô mang về.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.
Quầy lễ tân của công ty không biết cô, nghe nói cô muốn tìm Thương Đằng thì sắc mặt trở nên quái dị.
Nghĩ lại cũng dễ hiểu, chuyện thường tình mà, phụ nữ đến công ty tìm Thương tổng không đến hàng nghìn thì cũng tới hàng trăm.
Hầu hết họ là phụ nữ gặp một lần trong bữa tiệc cocktail, dạ tiệc, nghĩ rằng dựa vào bề ngoài của mình thì có thể trở thành nữ chính trong các bộ phim thần tượng, được tổng tài bá đạo yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Nhưng bọn họ không biết tổng tài bá đạo trong mắt bọn họ không hề bá đạo, mà chỉ lạnh lùng.

Vì vậy, rất khó để họ có thể nhìn thấy anh một lần.

Ngay cả khi may mắn nhìn thấy, thì cũng sẽ bị các nhân viên bảo vệ đuổi ra ngoài với ánh mắt ghét bỏ.
Bề ngoài rõ ràng uy nghiêm cấm dục như thiên thần, nhưng sự tà ác trong xương tủy của anh thậm chí còn hơn cả yêu ma trong địa ngục.
Anh đã nhận được sự giáo dục tốt hàng đầu kể từ khi còn là một đứa trẻ.

Sự chân thành giấu sau lợi ích, không bao giờ dễ dàng thể hiện cho người khác biết.
Đây chính là Thương Đằng.
Nhà tư bản đặt lợi ích lên hàng đầu.
Ở công ty lớn lâu như vậy, quầy lễ tân có một loại kiêu ngạo.

Cô ta hừ lạnh một tiếng, cũng không nhìn cô: "Có hẹn trước không?"
Sầm Diên do dự một chút, nhẹ giọng hỏi: "Phiền cô gọi điện thoại cho Văn phòng chủ tịch, nói là Sầm Diên đến tìm anh ấy."
Nhân viên quầy lễ tân trợn mắt, còn tự báo tên, vì leo cành cao mà không từ thủ đoạn.

Thật sự không nhận ra, trông hiền lành, sạch sẽ nhưng lại chỉ là một người phụ nữ ham mê tiền bạc.
Sầm Diên không ngốc nên đương nhiên thấy được sự khinh thường trong mắt cô ta.

Sau khi cân nhắc một lúc, cô không miễn cưỡng nữa mà bước sang một bên và bấm số của Thương Đằng.
Nhưng đáp lại cô là một giọng nữ máy móc, nhắc nhở cô: Xin lỗi, điện thoại mà bạn gọi đã bị tắt...
Sầm Diên nhìn chằm chằm vào màn hình đang dần tối, khẽ mỉm cười bất lực.

Từ khi nào mà Thương Đằng lại trở nên trẻ con như vậy.
Vì công việc, điện thoại của anh không thể tắt trong một thời gian dài.

Vì vậy, Sầm Diên đã gửi cho anh một tin nhắn.
Sầm Diên: [Em ở trong sảnh công ty, em đã làm một ít thức ăn cho anh.

Nếu anh đói thì có thể xuống, hoặc em có thể mang lên cho anh.


Có bàn ghế để mọi người ngồi nghỉ ở bên cạnh.
Màu trắng đen đơn giản.
Sầm Diên hiếm khi đến công ty tìm anh, đây dường như là lần đầu tiên.
Nhìn thấy cô thật sự trực tiếp ngồi xuống, ánh mắt cô nhân viên lễ tân đại khái cũng trợn ngược lên.

Phụ nữ ngày nay thực sự vì tiền mà thậm chí không cần lòng tự trọng.
Nhưng giây tiếp theo, sự xuất hiện của trợ lý đặc biệt như tát mạnh vào mặt cô ta.
Người đàn ông bước đến chỗ Sầm Diên và kính cẩn nói: "Cô Sầm."
Sầm Diên nhìn thấy người tới liền đứng dậy.

Cô nhớ ra hôm đó gặp anh ta ở trong khách sạn, thẻ phòng do anh ta đưa.

Vì vậy, cô chào anh ta một cách lịch sự: "Xin chào."
Hương thơm trên cơ thể người phụ nữ tỏa ra nhè nhẹ khi cô đứng lên.
Khuôn mặt của trợ lý đột nhiên đỏ bừng, nói cũng lắp bắp: "Vậy...!chuyện đó, Thương tổng kêu tôi xuống, nói lấy cái gì đó."
Sầm Diên khẽ mím môi, nhìn thang máy riêng dành cho chủ tịch đang đóng lại, nhẹ giọng hỏi: "Tôi có thể tự lên đó được không?"
Trợ lý nghe xong có chút xấu hổ.

Điện thoại trong túi áo khoác hiển thị cuộc gọi đã được kết nối.

Trước khi xuống lầu, Thương Đằng đã gọi điện cho anh ta, bảo anh ta không được phép cúp máy.
Trợ lý cảm thấy mình vô tội, hai vợ chồng trẻ đã xảy ra mâu thuẫn, vậy tại sao lại làm khó người ở giữa vậy chứ.
Sầm Diên rũ mi xuống, nắm chặt tay cầm hộp giữ nhiệt, nhẹ giọng nói: "Hơn một tháng không gặp, tôi có chút nhớ anh ấy."
Một yêu cầu thật khiêm tốn.

Đó là sự thật, cô rất muốn gặp anh.
Chiếc airpods đeo bên tai trái đã im lặng một lúc lâu.
Giọng người đàn ông trầm và khàn: "Để cô ấy lên đi."
Trợ lý thở phào nhẹ nhõm, đi phía trước chỉ đường cho Sầm Diên.
Cho đến khi họ lần lượt vào thang máy.

Cô nhân viên quầy lễ tân kinh ngạc há to mồm, thật lâu sau mới khép lại được.
- ------------
Văn phòng chủ tịch rất yên tĩnh, mọi người đều bận rộn.
Những người làm việc dưới trướng Thương Đằng đều không dám thả lỏng một chút nào.

Ai mà không biết vị CEO trẻ tuổi này rất tàn nhẫn và tác phong làm việc không hề nể tình.
Trợ lý đặc biệt đưa Sầm Diên đến cửa văn phòng chủ tịch rồi tự mình rời đi.
Sầm Diên lịch sự gõ cửa nhưng không có ai trả lời.

Một lúc sau, cô đẩy cửa kính vào.
Người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của anh qua dãy giá sách dài.
Sầm Diên bước tới đặt đồ lên bàn: "Dì Hà nói mấy ngày nay anh bận việc, lo lắng anh lại quên ăn, nên em đặc biệt làm vài thứ mang đến cho anh."
Mùi thơm của thức ăn làm lu mờ hương thảo mộc thanh mát trong phòng làm việc.

Thêm chút không khí của cuộc sống.
Sầm Diên sắp xếp đồ ăn và chu đáo rót một tách trà.

Gọi tên anh: "Thương Đằng."
Giọng nói nhẹ nhàng bởi vì đã quen dịu dàng của cô như một ly nước ấm vào lòng.

Thương Đằng không thích cảm giác này cho lắm.

Anh ghét bị người khác làm lung lay.
Đặc biệt, trong tình huống như thế này.
Biết mình trước giờ vẫn luôn là sự tồn tại thay một người đã chết.
Anh đã quen với việc cao cao tại thượng, không cam tâm trở thành người thay thế người khác, vì vậy mới không ngần ngại xóa bỏ điểm tương đồng duy nhất giữa mình và người đàn ông đó.
Anh đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi đến trước mặt cô, nhìn cô, đôi mắt sâu đầy tĩnh lặng.
Chờ đợi phản ứng của cô.
Lời nói của Sầm Diên đột ngột dừng lại khi cô nhìn thấy khuôn mặt của anh.
Vẻ ngoài của anh không hề dịu dàng, xương mày cứng và lạnh lùng, đường nét sắc sảo.

Chỉ riêng đôi mắt đã lộ ra vẻ thờ ơ, lạnh lùng, khiến người khác cách xa ngàn dặm.
Thần tiên không thể phạm thượng mà còn khiến con người kính sợ.
Lúc này, nốt ruồi lệ duy nhất khiến anh trông dịu dàng hơn một chút đã biến mất.
Giống như đột ngột bị mất đi sức lực, tách trà trên tay cô rơi xuống đất, nước bắn tung tóe làm ướt cả tấm thảm.

Hô hấp dường như cũng bị kìm hãm, cô lùi lại vài bước, tựa lưng vào giá sách.

Cú va chạm đột ngột khiến một số cuốn sách ở ngoài cùng rơi xuống đất.
Sầm Diên chỉ cảm thấy trước mắt đen kịt.
Khi khó chịu đến cực điểm, phản ứng nghiêm trọng nhất là ghê tởm đến buồn nôn.
Điều này tương đương với việc cắt đứt những tưởng niệm duy nhất của cô về Kỷ Thừa.
Thương Đằng đang chờ xem phản ứng của cô, thần sắc dần dần trở nên ảm đạm khi nhìn thấy đôi mắt cô ngấn lệ.
Cô yếu ớt hạ tay xuống, thất vọng lắc đầu: "Không giống anh ấy nữa."
Vốn dĩ nghĩ rằng ít nhất cô sẽ che giấu đến cùng, nhưng không ngờ cô lại trực tiếp nói ra như vậy.

Người luôn giỏi kiểm soát cảm xúc như Thương Đằng đã hiếm khi bị cảm xúc chi phối.

Anh bóp chặt cằm cô, buộc cô phải ngước lên nhìn mình.
Lúc này, đôi mắt lạnh lùng ấy đã chứa đầy sự tức giận không che giấu được.
"Coi tôi là vật thay thế của người khác, Sầm Diên, em nghĩ mình là ai?"
Cảm giác nóng rực.
Thân nhiệt của anh luôn cao hơn Sầm Diên rất nhiều.
Trước đây, việc táo bạo nhất Sầm Diên từng làm, đó là khoảnh khắc anh lên đỉnh, cô sẽ cẩn thận hôn lên đuôi mắt anh.

Cô có thể cảm nhận được quai hàm căng chặt và hơi thở nặng nhọc dần dần của anh bên tai cô.
Thương Đằng giống như một vật chứa, Sầm Diên giữ những cảm xúc mà cô không có nơi nào bộc bạch đặt vào trong đó.
Lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô đã tự mình tạo ra một giấc mơ.
Vừa mơ đã 10 năm.
Vào thời điểm đó, Kỷ Thừa ra đi chưa đầy nửa năm, cô gần như suy sụp.
Khi tinh thần hoảng hốt, cô gặp được Thương Đằng.
Thứ duy nhất khiến cô lưu luyến thế gian này, có lẽ cũng chỉ có khuôn mặt tương tự với Kỷ Thừa này mà thôi.
Nhưng bây giờ, đã không còn nữa.
Giấc mơ cũng tan vỡ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi