NGÔN HOAN

Động tác của Sầm Diên ngừng lại trong chốc lát, sau đó cô mở cửa và ra ngoài.

Bên trong cửa hàng, Đồ Huyên Huyên đang bế Trần Điềm Điềm mà trêu chọc cô bé: “Chị dùng kẹo mút đổi lấy bông hoa lớn màu đỏ trên tay Điềm Điềm được không?”

Mặc dù Trần Điềm Điềm muốn ăn kẹo, nhưng cô bé vẫn rất có nguyên tắc mà lắc đầu, giấu bông hoa lớn màu đỏ ra sau lưng, như sợ Đồ Huyên Huyên sẽ cướp lấy.

“Không muốn. Đây là để đưa cho mẹ.”

Đồ Huyên Huyên chê cô bé keo kiệt: “Cho chị và cho mẹ không phải cũng giống nhau sao?”

Trần Điềm Điềm bĩu môi: “Không giống nhau.”

Trẻ con thời nay thật sự là không dễ lừa.

Cô bé trông không giống Sầm Diên cho lắm, mà càng giống cha hơn, ngũ quan phấn điêu ngọc trác, thanh tú như búp bê.

Đồ Huyên Huyên cũng chỉ là một nhân viên bán hàng bình thường trong cửa hàng. Thời gian làm ở đây cũng chưa lâu. Bình thường Sầm Diên hầu như cũng không nói về chuyện riêng tư của mình, cho nên cô ấy cũng không biết cô đã kết hôn, mà còn có cả một cô con gái.

Đồ Huyên Huyên nhéo mặt Trần Điềm Điềm, trêu xong thì vẫn đưa kẹo cho cô bé.

Trần Điềm Điềm tức giận, không nhận.

Sầm Diên ở bên ngoài đã nhìn thấy, cô đẩy cửa bước vào, mỉm cười: “Chị đang đùa con đó, sao mà còn tức giận thế?”

Trần Điềm Điềm nghe thấy giọng của cô, hai mắt sáng lên, lập tức đưa tay ra đòi bế. Sầm Diên đặt túi xách sang một bên và bế cô bé.

Trẻ con ở độ tuổi này lớn rất nhanh, so với lần trước gặp, cô bé đã cao lên rất nhiều.

Sầm Diên nhéo cái mũi nhỏ của cô bé: “Vài năm nữa, mẹ không bế được con nữa rồi.”

Trần Điềm Điềm vòng tay qua cổ cô, cọ cọ lên người cô làm nũng: “Bà Hà nói, lớn hơn vài tuổi nữa thì cũng không được đòi mẹ bế nữa.”

Sầm Diên cười dịu dàng: “Sao thế được, chỉ cần Điềm Điềm muốn, dù cho bao nhiêu tuổi mẹ cũng sẽ bế.”

Nhưng cô cũng không dám bế cô bé quá lâu. Mặc dù trước khi ra ngoài, cô đã uống thuốc, nhưng cũng không đảm bảo rằng sẽ không có gì ngoài ý muốn xảy ra.

Ngay cả bác sĩ cũng không quá tán thành công việc hiện tại của cô. Thời gian làm việc ở bên ngoài quá dài và thường xuyên tiếp xúc với những vật sắc nhọn.

Nhưng Sầm Diên lại không nghe lời khuyên của ông ấy, cô cố gắng trân trọng thời gian này để kiếm thêm chút tiền.

Tiền thuốc men của cô quá đắt. Mặc dù bảo hiểm y tế có thể trả được một phần, nhưng vẫn phải đề phòng trường hợp khẩn cấp, lỡ như xảy ra chuyện không may.

Vì vậy, cô cho mình thời gian một năm. Đợi một năm qua đi, cô sẽ hoàn toàn nói “tạm biệt” với nơi này.

Cô vẫn khao khát một cuộc sống yên tĩnh ở thị trấn hơn.

Đến khi đó, cô sẽ mua một ngôi nhà nhỏ, có sân vườn, trồng một số loại hoa và rau quả, dành phần đời còn lại của mình để ở bên mẹ Châu và Bánh quy.

Cô không chắc mình sẽ sống được bao lâu nữa. Mặc dù bác sĩ nói, bệnh này của cô chỉ cần chú ý nhiều hơn thì vẫn có thể sống như người bình thường.

Nhưng vận may của cô trước giờ vẫn luôn không tốt, dù cho là nguy cơ xui xẻo nhỏ nhất cũng có thể bị cô va phải.

Chết cũng chẳng có gì đáng sợ. So với tự sát, nếu như vì bệnh mà chết đi, cô sẽ không có cảm giác tội lỗi.

Ít nhất cô cũng không lãng phí mạng sống của mình.

Địa chỉ cửa hàng là do dì Hà đi hỏi Thương Đằng. Bà đặc biệt làm vài món ăn mà Sầm Diên yêu thích rồi mang tới, mở hộp ra, xếp từng thứ ra một.

“Đều là món ăn yêu thích của mợ, đặc biệt có cả thịt chiên xù.”

Đồ Huyên Huyên ngửi thấy mùi thơm liền nuốt nước bọt. Sầm Diên bật cười khi thấy dáng vẻ háu ăn của cô ấy, bảo cô ấy cũng lại đây ăn cùng.

Đồ Huyên Huyên có chút ngượng ngùng, từ chối: “Không cần ạ.”

Sầm Diên kéo một chiếc ghế lại bên cạnh mình: “Lại đây đi, một mình chị cũng không ăn hết được.”

Dì Hà cũng gật đầu cười, nói: “Chuẩn bị có hơi nhiều, nếu mợ không ăn hết, cuối cùng vẫn phải vứt bỏ, lãng phí biết bao.”

Lúc này Đồ Huyên Huyên mới ngồi lại: “Vậy thì… em không khách sáo nữa.”

Cô ấy cầm đũa, nếm thử một miếng thịt chiên xù, không ngần ngại mà khen ngợi: “Ngon quá ạ”.

Dì Hà mỉm cười: “Sầm Diên cũng rất thích món thịt chiên xù dì làm.”

Hôm nay, Lâm Tư Niên ra ngoài gặp khách hàng. Trên đường bị tắc đường nên về muộn một chút.

Vừa lúc nhìn thấy Sầm Diên đang bế Trần Điềm Điềm, dịu dàng tỉ mỉ đút cho cô bé ăn. Mặc dù từ miệng Giang Kỳ Cảnh, cậu ta biết đứa trẻ này không phải là con ruột của Sầm Diên, mà là Thương Đằng nhận nuôi.

Nhưng nhìn thấy bọn họ gần gũi như vậy, trong lòng cậu ta vẫn không quá thoải mái.

Đứa trẻ có thể là sợi dây gắn kết hai người họ lại với nhau.

Ngay cả khi bây giờ họ đã chia tay, chỉ cần cô bé còn tồn tại thì Thương Đằng và Sầm Diên vĩnh viễn không thể hoàn toàn phân rõ ranh giới.

Nhìn thấy Lâm Tư Niên, Sầm Diên hỏi cậu ta: “Bàn bạc thế nào rồi?”

Lâm Tư Niên kìm nén cảm xúc kỳ quái vừa hiện lên trong đầu, cười nói: “Đã bàn xong rồi. Cô ấy nói lần sau có thời gian sẽ qua đo kích cỡ.”

Sầm Diên gật đầu: “Đã ăn chưa?”

“Vừa mới ăn ở nhà hàng.”

Trần Điềm Điềm không thích Lâm Tư Niên cho lắm. Đối với cô bé, những chú có ngoại hình đẹp sẽ cướp mẹ với ba. Vì vậy cô bé vội vàng ôm cổ Sầm Diên, không cho cô nhìn Lâm Tư Niên.

“Mẹ ơi, con muốn ăn quả ớt màu đỏ kia.”

Sầm Diên mỉm cười, nhéo khuôn mặt tròn trịa núng nính của cô bé: “Không phải ăn cay sẽ đau bụng sao?”

Cô bé làm nũng trong lòng cô: “Con cứ muốn ăn cơ.”

Giống như một con mèo nhỏ thích chuyển động, cực kỳ nghịch ngợm.

Sầm Diên không còn cách nào khác, đành gắp một miếng ớt ngọt cho cô bé: “Đây cũng là ớt màu đỏ.”

Mặc dù khác với cái mà mình muốn ăn, nhưng Trần Điềm Điềm vẫn ngoan ngoãn ăn hết.

Ngọt ngọt, không cay chút nào.

Dì Hà nói ở nhà còn chút việc. Bà ấy về trước, cứ để Điềm Điềm ở đây, khi nào xong việc thì sẽ quay lại đón.

“Con bé ở nhà cả ngày kêu gào nhớ mẹ, khó khăn lắm mới tới một chuyến, để nó ở với mợ nhiều hơn một chút.”

Sắc mặt Sầm Diên rất tệ, dì Hà cũng có thể nhìn ra. Những ngày này, một mình cô ở bên ngoài, không biết ăn uống có tốt không, dường như đã gầy đi một chút.

Chỉ có khi tâm trạng tốt thì cơ thể mới có thể tốt theo.

Nhưng Sầm Diên chỉ báo tin tốt, không báo tin xấu, nên dì Hà rất lo lắng cho cô.

Những thứ tốt đẹp thường chóng tàn.

Con người cũng vậy.

– —

Sau khi dì Hà đi, Trần Điềm Điềm một mình bá chiếm Sầm Diên.

Vừa bám dính lấy cô, vừa đề phòng Lâm Tư Niên.

Lâm Tư Niên cũng bất lực, sao con nhóc này có thể ác cảm với cậu ta như vậy nhỉ?

Cậu ta chỉ đi qua lấy cái bút để đánh dấu, cô bé liền nhào vào lòng Sầm Diên, cứ như sợ cậu ta sẽ cướp với mình.

Hành vi ấu trĩ của bạn nhỏ đã quá rõ ràng, Sầm Diên mỉm cười xin lỗi Lâm Tư Niên: “Trẻ con có chút nhạy cảm, tính chiếm hữu mạnh, cậu đừng quá để tâm.”

Lâm Tư Niên cũng cười: “Haiz, tôi đã bao tuổi rồi, làm sao có thể tính toán với một đứa trẻ chứ.”

“Đúng rồi.” Sầm Diên giống như đột nhiên nhớ ra điều gì, “Gần đây, Kỳ Cảnh có liên lạc với cậu không?”

Giang Kỳ Cảnh lên núi vẽ tranh đã một tuần rồi, tín hiệu ở bên đó không tốt, Sầm Diên gọi cho cậu mấy lần đều không được.

Lâm Tư Niên viết chữ lên tấm biển: “Hôm qua có gọi điện thoại cho tôi.”

“Vậy có nói khi nào quay về không?”

“Tuần sau mới có thể quay về, giáo sư không chịu thả người.”

Sầm Diên trầm tư gật đầu: “Vậy à.”

Lâm Tư Niên hỏi cô: “Chị có chuyện gì sao?”

Sầm Diên cười, lắc đầu: “Không có gì, chỉ là hỏi vậy thôi.”

Vị khách đã hẹn trước hôm đó, hôm nay đến thử quần áo. Sầm Diên vào phòng thử đồ cùng cô ấy.

Phần eo có hơi lỏng, cần phải sửa một chút.

“Váy dài hơn chút nữa đi. Đến mắt cá chân là được.”

Vị khách kéo kéo chiếc váy, cảm thấy có hơi ngắn, cảm giác không đủ trang trọng. Sau khi nêu xong ý kiến của mình, thấy Sầm Diên vẫn còn đứng đó ngơ ngác, cô ấy gọi một tiếng: “Bà chủ.”

Sầm Diên định thần lại, vén tóc bên tai, nhẹ giọng xin lỗi: “Xin lỗi, vừa rồi tôi mất tập trung. Ngài cảm thấy váy hơi ngắn, có đúng không ạ?”

– —-

Cuối đông đầu xuân là sinh nhật của Sầm Diên.

Với cô, sinh nhật là một ngày lễ rất quan trọng, phải trải qua cùng người quan trọng. Khi cô còn nhỏ, là mẹ Châu và Kỷ Thừa cùng cô đón sinh nhật.

Sau khi đến Tầm Thành, cô cũng không còn đón sinh nhật nữa.

Bởi vì cô và Giang Yểu có cùng một ngày sinh nhật, cho nên trước giờ trong nhà vẫn luôn mua hai cái bánh sinh nhật giống hệt nhau, để bọn họ cùng đón sinh nhật.

Nhưng Sầm Diên chưa bao giờ ăn, lâu dần, ở trong mắt họ, Sầm Diên đã trở thành một người không quan tâm đến sinh nhật.

Sự thật thì ngược lại, cô cực kỳ để ý, để ý tới mức, nếu như không thể cùng đón sinh nhật với người quan trọng nhất thì cô thà không tổ chức.

Lần này, vốn dĩ cô muốn đón sinh nhật với Giang Kỳ Cảnh. Nhưng nếu cậu đã không quay lại, vậy thì thôi.

Buổi chiều, Thương Đằng tới cửa hàng đón Trần Điềm Điềm.

Có lẽ anh trực tiếp từ công ty tới đây, vẫn mặc vest, đi giày da, trông rất trang trọng.

Đeo thêm gọng kính mỏng màu bạc, càng tăng thêm vẻ nhã nhặn.

Trần Điềm Điềm thấy anh thì vui mừng khôn xiết, chạy qua nắm lấy tay anh. Cô bé nhìn Lâm Tư Niên như đang muốn khoe: “Ba của cháu rất đẹp trai, đúng không?”

Lâm Tư Niên: “…”

Thương Đằng cũng không bỏ lỡ hành động trẻ con của cô bé, một tay bế cô bé đi tới chỗ Sầm Diên: “Hôm nay đã làm phiền em rồi.”

Sầm Diên lắc đầu: “Không phiền.”

Đồ Huyên Huyên đã tròn xoe mắt khi nghe Trần Điềm Điềm gọi anh chàng cấm dục, đẹp trai này là “ba”.

Vậy….chị Sầm Diên và anh ta là vợ chồng?

Trời ạ! Cái vận đào hoa này thật khiến người ta ghen tị QWQ.

Trước khi Thương Đằng rời đi, Sầm Diên do dự gọi anh lại.

Bước chân của người đàn ông dừng lại, yên lặng chờ đợi những lời tiếp theo của cô.

Sầm Diên mím môi, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi. Thay vào đó, cô chuyển chủ đề: “Anh… cà vạt lỏng rồi.”

Thương Đằng cúi đầu, liếc nhìn chiếc cà vạt chỉnh tề của mình, cũng không vạch trần lời nói dối của cô.

Dường như để làm mọi chuyện thật hơn một chút, Sầm Diên bước tới và chỉnh lại cà vạt cho anh.

Mọi thứ đều quen thuộc, dường như cô đã làm hành động này vô số lần trong quá khứ. Mỗi lần trước khi ra ngoài, cà vạt của Thương Đằng đều là do cô thắt.

“Đi đường lái xe cẩn thận chút.”

“Ừ.”

Sầm Diên muốn hỏi anh, có phải hôm qua đã đến nhà cô hay không.

Cuối cùng vẫn không hỏi ra, bởi vì đáp án đã quá rõ ràng.

Hóa ra không phải là nằm mơ, người mà cô gặp cũng chẳng phải Kỷ Thừa.

Sau khi bọn họ rời đi, Đồ Huyên Huyên hào hứng đi tới và hỏi Sầm Diên: “Chị Sầm Diên, em không ngờ chị đã kết hôn, mà chồng lại còn đẹp trai như thế luôn. Yayaya!!! Chị có thể truyền đạt bí quyết lại cho em không, em cũng muốn tìm một người chồng đẹp trai như vậy.”

Sầm Diên bất lực mỉm cười: “Tìm chồng thì không thể chỉ nhìn bề ngoài, phải xem xét từ mọi mặt, tính cách ra sao, đối xử với em có tốt không, có quan tâm đến gia đình không? Đây mới là trọng điểm!”

Tuổi Đồ Huyên Huyên còn trẻ, trước nay cô ấy chưa từng nghĩ tới: “Em cũng chỉ muốn tìm một anh đẹp trai giống như chồng chị vậy. Chỉ nhìn khuôn mặt đẹp trai đó cũng khiến em cảm thấy dễ chịu rồi.”

Sầm Diên nhẹ nhàng mở miệng: “Bọn chị đã chia tay rồi.”

Đồ Huyên Huyên sững sờ: “Hả?”

Nhận ra mình đã nói sai, cô ấy xin lỗi Sầm Diên nhưng cô mỉm cười tỏ vẻ không sao: “Không có gì.”

Cùng lúc đó, điện thoại ở trên bàn vang lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi