NGÔN HOAN

Sau khi hẹn ngày mai sẽ đến tìm Sầm Diên, Triệu Yên Nhiên mới vừa cúp điện thoại, đã nhìn thấy chó săn nhỏ đang đứng ở cửa nhìn cô ấy.

"Ai vậy?"

Triệu Yên Nhiên khóa màn hình, không trả lời câu hỏi của cậu ta, mà hỏi: "Sao lại ra đây?"

Vẻ mặt cậu ta không tốt lắm, vẫn chỉ lặp lại: "Cuộc gọi của ai, ngày mai chị muốn đi tìm ai?"

Triệu Yên Nhiên thích cậu ta, đương nhiên là thích. Mặc dù có nhiều bạn trai cũ, nhưng cô ấy không cặn bã, sẽ không làm ra hành vi ngoại tình, chân đứng hai thuyền.

Nhưng cô ấy ghét bị kiểm soát.

"Không ai cả, là bạn của tôi."

Chó săn nhỏ đi tới, muốn lấy điện thoại của cô ấy, Triệu Yên Nhiên nhíu mày, rút ​​tay về, né tránh: "Cậu có bệnh à, còn muốn kiểm tra điện thoại của tôi sao?"

Sau đó cậu ta không nói gì, nhìn cô ấy hồi lâu, cười gật đầu: "Đúng, là tôi có bệnh."

Cậu ta về phòng, mặc áo khoác rồi bỏ đi. Đi tới cửa còn ngừng một lát, có lẽ là đợi Triệu Yên Nhiên đuổi theo, nhưng cô ấy không nhúc nhích mà vẫn đứng yên đó.

Không chờ được người, cậu ta quay đầu lại nhìn Triệu Yên Nhiên, đôi mắt đã đỏ hoe, dù nỗ lực khắc chế, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng khóc nức nở: "Có phải chị muốn chia tay từ lâu rồi, đúng không?"

Lại sắp khóc nhè.

Triệu Yên Nhiên thở dài, cô ấy không thể chịu được cảnh trai đẹp ấm ức.

Cô ấy vẫy tay với cậu ta: "Đừng náo loạn nữa, mau tới đây, để chị đây ôm một lát."

Cậu ta mím môi, vẫn còn tức giận, im lặng vài giây xem như phản kháng, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi tới, để cô ấy ôm vào lòng.

Triệu Yên Nhiên nghĩ, yêu đương tuyệt thì tuyệt đấy, nhưng thật con mẹ nó khiến người ta mệt mỏi.

Đột nhiên hâm mộ Sầm Diên ghê.

- -

Thương Đằng tắm rửa xong, tóc của Sầm Diên vẫn chưa khô, đang lấy khăn lau khô.

Anh đi tới, hỏi cô: "Vừa rồi có người gọi đến?"

Sầm Diên gật đầu: "Yên Nhiên gọi điện đến, nhìn thấy bài viết mà anh đăng."

Thương Đằng khẽ ừ một tiếng, lại thuận miệng hỏi câu: "Cô ấy nói cái gì?"

Anh không tò mò Triệu Yên Nhiên nói gì, anh tò mò về câu trả lời của Sầm Diên.

Sầm Diên nói: "Cô ấy nói muốn làm phù dâu cho em, nhưng thế thì vẫn thiếu hai người."

Cô nhìn Thương Đằng, có chút lo lắng. Cô luôn nói Thương Đằng ít bạn, nhưng chính cô cũng chẳng nhiều đến đâu.

Khi còn học cấp 3 cũng không chơi được với mấy người. Lúc đó, tính cách cô hướng nội, không thích giao du sâu với người khác, trước sau luôn giữ sự lễ phép như gần như xa.

Thương Đằng cũng nhìn cô, nhìn một hồi, yết hầu lại cuộn lên, anh kéo chiếc khăn khô trên đầu cô xuống, vừa lúc che đi đôi mắt Sầm Diên.

Không đợi Sầm Diên kịp phản ứng, Thương Đằng đã vòng tay qua eo nhỏ và hôn cô.

Váy ngủ làm từ tơ tằm, xúc cảm mềm mại, dán chặt vào đường cong trên người cô, vải dệt cũng mỏng. Sầm Diên thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ của lòng bàn tay Thương Đằng đang làm nóng bên hông cô.

Cũng không biết hôn bao lâu, cuối cùng anh cũng rời khỏi môi cô, chiếc khăn tắm lúc nãy cũng rơi ra.

Sầm Diên có chút thiếu oxy, giọng nói của cô so với lúc trước nhẹ hơn vài phần: "Thương Đằng."

Thương Đằng cọ cọ chóp mũi cô: "Không sao, anh sẽ giải quyết."

Cô nhìn thấy chính mình trong mắt anh, tựa hồ còn có thể nhìn thấy vẻ ửng hồng trên mặt: "Anh... anh bỏ tay ra khỏi hông của em trước đã."

"Ừ."

Anh ngoan ngoãn bỏ tay ra, sau đó chuyển sang vị trí mềm mại hơn.

Sầm Diên: "......"

Thôi, kệ anh đi.

Cuối cùng Thương Đằng sấy tóc cho cô, động tác của anh rất nhẹ nhàng, có lẽ là sợ làm đau cô.

Mọi chuyện xảy ra hôm nay vẫn cứ ngỡ như một giấc mơ.

Bọn họ sắp kết hôn rồi.

Người theo chủ nghĩa duy vật như Thương Đằng, còn đặc biệt tìm người tính ngày thích hợp để đi đăng ký kết hôn.

Thầy bói nói, năm nay có hai ngày đẹp để kết hôn, ngày gần nhất chính là thứ sáu tuần sau.

"Ngày đó đi đăng ký kết hôn, đời này đều sẽ vợ chồng hòa thuận, vĩnh viễn không chia lìa."

Giống như lừa trẻ con, nhưng Thương Đằng tin.

Anh không muốn ly hôn với Sầm Diên, đã ly một lần, cái loại cảm giác đó quá không dễ chịu, anh không bao giờ muốn xa cô nữa.

- --

Kể từ khi Thương Đằng đăng ảnh, tin tức họ sắp kết hôn nhanh chóng lan truyền.

Lúc trước Sầm Diên rời xa anh, hầu như tất cả mọi người trong vòng này đều biết, còn có thời gian từng coi Sầm Diên như một trò đùa.

Nói cô trèo cao, không biết lượng sức, cuối cùng vẫn ngã trẹo chân, đây không phải xứng đáng sao.

Thương Đằng vẫn là con mồi ngon trong mắt mấy thiên kim danh viện kia. Cái danh kết hôn lần hai cũng không mảy may làm giảm sức hấp dẫn của anh.

Hứa Miên cho rằng cơ hội của cô ta đã đến, quấn lấy Triệu Tân Khải để cậu ta tìm một cơ hội, hẹn Thương Đằng ra ngoài.

Cô ta hoàn toàn không liên hệ được với Thương Đằng, càng đừng nói là hẹn anh.

Trước đây, Triệu Tân Khải bị làm phiền còn sẽ thỏa hiệp vài lần, nhưng lần này, thái độ của cậu ta rất kiên quyết.

"Cô nên chết tâm đi, hiện tại trong mắt anh tôi chỉ có chị dâu thôi, cô không có cơ hội đâu."

Hứa Miên cảm thấy cậu ta đang bốc phét, Thương Đằng sao có thể là một nhân vật si tình như vậy? Sau khi Trần Mặc Bắc chết, anh chưa từng động lòng với ai.

Mãi cho đến ngày hôm qua, nhìn thấy có người đăng ảnh chụp màn hình của Thương Đằng.

Hai bàn tay nắm chặt, thân mật không thể tách rời, nhẫn cưới cũng quen mắt.

Cô ta nghe nói, Thương Đằng đã theo đuổi được Sầm Diên, lần này là anh đau khổ cầu xin.

Cô ta gọi ngay cho Giang Yểu. Gần đây Giang Yểu sầu đến to đầu, không thể chểnh mảng công việc. Ba cô ta đã giao nhiệm vụ, nếu lại đi trễ về sớm thì sẽ bị khóa thẻ. Không có cách nào để tùy hứng, chỉ có thể thành thành thật thật đi làm.

"Cô đã nhìn thấy bài đăng chưa, Thương Đằng thế mà lại cầu hôn Sầm Diên."

Giang Yểu nghiêng đầu, bả vai kẹp di động, đang ngồi tập trung sơn móng tay: "Tôi biết mà."

Hơn nữa còn không phải là nghe lời đồn hay xem ảnh chụp màn hình truyền đi: "Ba đã nói với tôi rồi."

Hứa Miên sắp tức chết rồi: "Sầm Diên rốt cuộc đã dùng thủ đoạn bỉ ổi gì để dụ dỗ Thương Đằng vậy!"

Quên mang máy làm khô sơn gel tới, Giang Yểu chỉ có thể dùng miệng thổi khô sơn móng tay.

Tuy rằng cô ta cũng chán ghét Sầm Diên, nhưng cảm thấy lời nói của Hứa Miên có chút cực đoan: "Sầm Diên không phải loại người như vậy."

Loại chuyện dụ dỗ người khác, Sầm Diên cả đời này cũng không thể làm ra.

Hứa Miên có chút tức giận khi nghe thấy Giang Yểu bênh vực Sầm Diên: "Bây giờ cô còn nói chuyện thay cô ta."

"Tôi chỉ đang thuật lại sự thật khách quan." Dừng một chút, Giang Yểu lại an ủi Hứa Miên, "Dù sao Thương Đằng cũng sẽ không ở bên cô, anh ta cưới ai cũng đâu có gì khác biệt."

Hứa Miên sắp tức chết vì mấy lời này, mặc dù rất tức giận nhưng cô ta không thể phản bác lại được.

Dù sao trong khoảng thời gian Thương Đằng và Sầm Diên tách ra, cô ta thậm chí còn không có cơ hội nhìn thấy anh, rõ ràng là không có khả năng.

Nhưng vẫn tức giận.

Vì vậy cô ta cúp điện thoại, cũng lười nói chuyện với Giang Yểu nữa, càng nói càng tức giận.

- ---

Bữa tối do Sầm Diên tự nấu, ngoại trừ canh là Thương Đằng nấu, mọi thứ khác đều do Sầm Diên làm.

Bởi vì hôm nay Giang Kỳ Cảnh tới đây. Mỗi lần cậu tới, Sầm Diên đều đặc biệt coi trọng.

Thương Đằng có thể hiểu, dù gì cậu cũng là đứa em trai Sầm Diên thương yêu nhất.

Nhưng hiểu thì hiểu, nên ghen thì vẫn cứ ghen.

Mỗi lần Giang Kỳ Cảnh tới, trong mắt Sầm Diên cũng chỉ có cậu.

Giang Kỳ Cảnh trực tiếp từ trường đến, còn đặc biệt mua một ít hoa quả mà Sầm Diên thích ăn.

Lâm Tư Niên cũng biết Sầm Diên sắp kết hôn. Triệu Tân Khải đặc biệt tới khoe, cậu ta còn nhớ hận, sao có thể bỏ lỡ cơ hội chọc tức Lâm Tư Niên.

Lâm Tư Niên nghe xong cũng không có phản ứng gì, cầm sách rời đi.

Giang Kỳ Cảnh cũng không biết rốt cuộc cậu ta đã thông suốt hay chưa, tóm lại mấy ngày qua, Lâm Tư Niên không hề nói tới Sầm Diên.

Mọi thứ dường như vẫn như trước, ngẫu nhiên Lâm Tư Niên cũng sẽ nói giỡn, nhưng phần nhiều là im lặng, không nói lời nào.

Có thể vẫn còn khổ sở, nhưng cũng hết cách. Loại chuyện như tình cảm chính là như vậy, sẽ luôn có người đau khổ.

Giang Kỳ Cảnh cũng không định khuyên cậu ta, khuyên không được, chỉ có thể chờ cậu ta tự nghĩ rõ ràng.

Sầm Diên rửa sạch, cắt hoa quả mang ra, nói lập tức là có thể ăn cơm, bảo cậu ăn mấy miếng lót dạ trước.

Giang Kỳ Cảnh liếc nhìn Thương Đằng đang bận rộn trong bếp, tuy rằng vẫn chán ghét anh, nhưng ấn tượng cũng tốt hơn trước một chút.

Ít nhất thì Thương Đằng thực sự tốt với Sầm Diên.

Trong bữa ăn, Sầm Diên liên tục gắp đồ ăn cho Giang Kỳ Cảnh: "Mấy ngày này bắt đầu hạ nhiệt độ, em chú ý thân thể, đừng để bị cảm."

Giang Kỳ Cảnh ừ nhẹ: "Biết rồi ạ."

Sầm Diên nhìn cách ăn uống nhẹ nhàng của cậu, ưu sầu thở dài: "Đừng kén ăn, ăn nhiều một chút."

Giang Kỳ Cảnh dừng một chút, bắt đầu lùa miếng cơm thật to vào miệng.

Sau đó Sầm Diên nở nụ cười hài lòng, lại gắp cho cậu một miếng thịt nữa: "Nếu không có việc gì thì có thể qua đây. Gần đây chị không bận, có thể nấu cho em ăn."

Giang Kỳ Cảnh cầm bát và liếc nhìn Thương Đằng đang bị xem nhẹ.

Trên mặt anh không có gì bất thường, biểu hiện cũng rất bình thường, tự mình ăn cơm một cách lặng lẽ.

Sau đó Giang Kỳ Cảnh gật đầu: "Được."

Sầm Diên vui vẻ, lại múc cho cậu một bát canh khác.

Giang Kỳ Cảnh hỏi cô: "Ngày cưới đã định chưa?"

Sầm Diên gật đầu: "Mùa hè năm sau."

Ngày tháng trôi qua thật nhanh, dường như chuyện chia ly với Thương Đằng mới xảy ra cách đây không lâu.

Chỉ trong chớp mắt, cô lại sắp kết hôn với anh lần nữa.

Cuộc sống vốn dĩ chính là một hành trình kỳ diệu, không phải sao? Tại đây có thể gặp được rất nhiều kiểu người khác nhau, có người làm bạn vui, có người khiến bạn buồn, khiến bạn buồn bực không vui, mà có người, lại sẵn sàng cùng bạn vượt qua cuộc sống nhạt nhẽo buồn tẻ.

Có thể cùng nhau đi đến cuối cùng, dường như rất hiếm có.

Đêm đó, Sầm Diên mất ngủ.

Cô không ngủ được, Thương Đằng vẫn luôn bầu bạn với cô.

Mặc dù ghen tị vì mỗi lần Sầm Diên thấy Giang Kỳ Cảnh xong sẽ hoàn toàn không để tâm tới anh, nhưng Thương Đằng sẽ không tranh giành.

Anh biết Giang Kỳ Cảnh có ý nghĩa như thế nào với cô.

Ban đêm an tĩnh, có thể nghe thấy, chỉ có tiếng thở của nhau.

Sầm Diên nói: "Năm ấy em 8 tuổi, chị gái nhà bên kết hôn, mẹ đưa em đi xem. Lúc đó, em đã nghĩ cô dâu mặc váy cưới thật đẹp."

Thương Đằng ôm cô, yên lặng lắng nghe cô nói.

"Từ đó về sau, ước mơ của em chính là được làm cô dâu."

Dường như ngay cả bản thân cô cũng cho rằng điều này hơi buồn cười, Sầm Diên cụp mắt nở nụ cười.

"Thật là ngốc, đúng không?"

Thương Đằng lắc đầu: "Rất vĩ đại."

"Vĩ đại chỗ nào?"

Anh ôm lấy cô từ phía sau, mặt vào cổ cô: "Tất cả những gì liên quan đến em, với anh đều rất vĩ đại."

Sầm Diên cười anh còn ngốc nghếch hơn cô.

Cô mất ngủ là bởi vì bất an, cụ thể cũng không rõ là lo lắng bất an ở đâu.

Giống như trước khi ước mơ sắp thành hiện thực, mọi người đều sẽ nghi ngờ liệu đó có phải chỉ là một giấc mơ hay không.

Thật không dễ dàng, giữa bọn họ, quá không dễ dàng rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi