Chương 15:
Editor: Jolie Phạm
Lâm Khinh khiếp sợ tới mức không thốt nên lời.
Giọng nói khàn khàn trầm thấp, cánh tay siết chặt, cùng với thân nhiệt cao hơn bình thường rất nhiều, tất cả đều khiến cô cảm thấy khó chịu.
Cô mở miệng cắn chặt môi dưới.
Đau đớn làm cô tỉnh táo lại, Lâm Khinh lại thử thoát ra: "Lạc Dĩ Hành, cậu nhận nhầm người rồi."
Lời cô nói đều bị anh bỏ ngoài tai, cô cử động một chút, lực đạo trên tay lại tăng thêm một phần.
Tựa đầu vào vai cô, nhìn nghiêng có thể thấy anh đang cau mày khó chịu.
Vòng tay ôm cô không cho để cô từ chối, nhưng chỗ đặt tay thì lại rất chừng mực.
Vẻ mặt anh bối rối và đau khổ, muốn đến gần cô nhưng lại không dám.
Hơi thở dồn dập mà đứt quãng, miệng lẩm bẩm nỉ non hai chữ lặp đi lặp lại.
Từng bước từng bước gõ vào lòng cô.
Lâm Khinh nhìn sâu vào anh, thở dài, cuối cùng từ bỏ giãy dụa.
Thôi bỏ đi...
Cô cẩn thận di chuyển cơ thể, để mình nằm thẳng, kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Hơi thở nóng bỏng dần dần ra xa lỗ tai, chỉ để lại chóp tai ửng đỏ.
Lạc Dĩ Hành ở bên cạnh dường như cũng nhận ra cô không còn giãy dụa nên sức lực trong tay cũng buông lỏng dần.
Không khí mát mẻ xuyên qua khe hở giữa hai người, làm dịu đi cơn nóng không thể giải thích được trong lòng cô.
Lâm Khinh nhắm hai mắt, đợi tới lúc đếm xong con cừu thứ một trăm, Lạc Dĩ Hành cũng đã thả lỏng cảnh giác với cô.
Cô lại đợi đồng hồ trên bàn quay ba lần rồi mới từ từ đứng dậy.
Sau khi xuống dưới, cô chỉnh lại người anh, đặt chân bị thương thẳng xuống, đắp chăn lại đàng hoàng.
Lâm Khinh liếc nhìn điện thoại, đã hai giờ sáng.
Cũng không còn buồn ngủ, Lâm Khinh lại nhìn Lạc Dĩ Hành đang ngủ say, ngồi xổm xuống.
Trên mặt anh chỉ còn một chút ửng hồng, hô hấp nhẹ nhàng, giữa mày vẫn bình thản như cũ.
Nhưng không ai có thể ngờ một người như vậy lại giống như một đứa trẻ ôm cô nửa ngày.
Nhưng mà, anh đang nghĩ tới ai?
Lâm Khinh vươn tay chọc vào chăn bông của anh, nghĩ tới vừa rồi đỏ mặt làm cô có chút khô nóng.
Lý trí khiến cô tỉnh táo trở lại, cô đứng dậy, suy nghĩ một chút, cuối cùng ôm chăn đi đến phòng khách.
Nhìn dáng vẻ lúc nãy của Lạc Dĩ Hành ai cũng có thể hiểu là vì cái gì.
Có thể khiến người như vậy nói ra giọng cầu xin rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Lâm Khinh nằm trên sô pha, nhìn chằm chằm trần nhà, suy nghĩ hồi lâu cũng không ra.
Cô cũng không biết mình đã ngủ say từ lúc nào, chỉ biết rằng lần này cô đã ngủ rất say.
Không khí quen thuộc ở nhà khiến cô đã lâu khó đi vào giấc ngủ như tìm được một nơi để trút bỏ, buông bỏ tất cả mà trút ra hết.
Bên tai mơ hồ vang lên tiếng va chạm của chén đĩa, Lâm Khinh dễ bị đánh thức sau vài tiếng động, cô mơ màng mở mắt, thấy có người đi tới đi lui, không cẩn thận lại ngã xuống.
Sau vài giây, cô lập tức mở mắt ngồi thẳng dậy,
Vừa lúc Lạc Dĩ Hành cầm chăn đi tới.
"Chào buổi sáng." Lạc Dĩ Hành chỉ hơi bất ngờ, sau đó tiếp tục đắp chăn cho cô: "Gần đây thời tiết rất lạnh, cậu cẩn thận bị cảm."
"Cảm ơn." Lâm Khinh bối rối nhận lấy chăn, hít mũi, tóc trên đầu lắc lư theo động tác của cô, có chút đáng yêu hiếm thấy: "Cậu, cậu dậy sớm vậy sao?"
"Ừm, thường thì sẽ sớm hơn chút." Lạc Dĩ Hành di chuyển xe lăn, đưa cho cô một tách trà.
Trong bầu không khí yên tĩnh, chỉ phảng phất âm thanh của những chiếc cốc sứ va chạm, bên ngoài có tiếng chim hót líu lo, nhắc nhở Lâm Khinh vẫn là sáng sớm.
Sau một tách trà, cơn buồn ngủ của cô cũng được đánh tan tám chín phần.
Phòng khách nhỏ chứa được hai người lớn, gió lùa vào qua khe cửa, Lâm Khinh lạnh bất giác rùng mình một cái.
Lạc Dĩ Hành tiến về phía cửa sổ, khép khe hở be bé kia lại.
Có chút kỳ lạ.
Lâm Khinh lại khịt mũi, nhìn bóng lưng rộng lớn của anh, ngẩn người suy nghĩ.
Đầu óc cô vẫn còn hơi chậm chạp, cô chỉ có thể nghĩ đến khả năng anh uống say thì sẽ quên hết.
Nếu không cô không tin Lạc Dĩ Hành sẽ bình tĩnh ở bên cạnh cô như vậy.
Mặc dù bầu không khí vẫn có chút kỳ quái.
"Hôm qua mình..."
"Đó là cái gì..."
Hai người không hẹn mà cùng lên tiếng, phá vỡ sự im ắng trong căn phòng.
Lâm Khinh kịp thời dừng lại, có chút giọng mũi: "Cậu nói trước đi, mình không vội."
"Ngày hôm qua mình có làm chuyện gì kỳ lạ không?" Lạc Dĩ Hành hơi nghiêng đầu, giọng điệu vẫn như bình thường.
Nhưng nếu nghe kỹ, không khó để nhận ra sự lo lắng lộ ra từ âm cuối của anh.
Cái chạm nhẹ nhàng dường như vẫn còn đọng lại ở đầu ngón tay, mọi thứ đêm qua với anh tựa như một giấc mơ.
Mượn rượu làm càn.
Anh không dễ say, khiến anh say chỉ có hơi thở say lòng người của cô.
Cách anh gần như vậy, làm sao lại không say.
Lạc Dĩ Hành rũ mi xuống, không thể khống chế cảm xúc.
Anh xoa đầu ngón tay, không dám ngẩng đầu nhìn cô.
"À, ngày hôm qua..." Lâm Khinh rất muốn nói đùa với anh để xoá tan bầu không khí kỳ lạ này nhưng lời đến bên miệng cũng không thể thốt ra,
"Không, không có gì xảy ra cả.
Cậu lúc say rất yên tĩnh." Cô xoa mũi, không quen nói dối khiến cô phải hướng mắt sang bên cạnh.
"Thật sao?" Anh có vẻ không tin.
"Đương nhiên rồi..."
Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi là một khoảng trầm mặc rất dài.
Lâm Khinh không có nhiều kinh nghiệm đối phó với tình huống như thế này cho lắm, đặc biệt là khi đối phương vốn rất bình tĩnh, ngày thường nhanh mồm nhanh miệng nhưng giờ lại không thốt ra được chữ nào.
Cô xoa xoa góc chăn, tiếng tim đập rõ tới mức cô có thể nghe thấy được.
Người phá vỡ sự im lặng này lại là người vừa mới ngủ dậy, ba Lâm.
Vừa đi ra ngoài lập tức thấy con gái và con rể tương lai dính lấy nhau, không cần nói cũng biết ông vui thế nào.
Ông hào hứng làm bữa sáng cho hai người, cơ bản không chú ý tới đề nghị giúp đỡ của con gái có gì đó không ổn.
Ăn sáng xong cũng tới lúc phải về.
Kế hoạch của hai người là ăn tối xong sẽ đi liền, nhưng không ngờ vì bữa nhậu hôm qua mà mọi việc bị trì hoãn đến tận bây giờ.
Lâm Khinh lúc về cảm thấy không nỡ, cuối cùng cô cũng lên xe, sự kỳ quái vào buổi sáng cũng tan gần hết.
Bọn họ đều là người trưởng thành rồi, không còn là học sinh cao trung nữa, ngại ngùng như vậy làm gì.
Mặc dù ở một số khía cạnh cô thực sự giống với một số học sinh cao trung...
Lúc về người lái xe biến thành Lâm Khinh, cô nhìn vào đôi mắt đen nhánh của Lạc Dĩ Hành, không hiểu vì sao lại cảm thấy tiếc cho anh.
Xe chạy ổn định trên đường, Lâm Khinh lợi dụng đèn đỏ liếc mắt nhìn Lạc Dĩ Hành.
"Xin lỗi cậu, ba mình gặp gỡ người khác sẽ thích nhậu." Lâm Khinh chủ động mở lời, phá vỡ sự im lặng kỳ lạ trong xe: "Cậu có chỗ nào không thoải mái sao?"
"Vẫn ổn, chỉ hơi chóng mặt." Anh dụi dụi khóe mắt, cố gắng nói chuyện thoải mái để làm cô không lo lắng.
Đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng gõ lên vô lăng, Lâm Khinh suy nghĩ một chút lại nghẹn ra một câu: "Hôm qua mình thấy cậu và ba mình nói chuyện khá vui vẻ, ba mình thú vị vậy sao?"
"Chú rất thú vị." Anh nhìn tay cô đang đặt trên vô lăng, xúc cảm đêm qua mơ hồ trở lại trên đầu ngón tay khiến yết hầu không kiềm được di chuyển, "Chú nói với mình rất nhiều thứ."
"Không phải là chuyện lúc bé của mình chứ? Này, cậu đừng tin lời ba, ông rất thích trêu chọc mình."
"Không có, rất đáng yêu."
Trong mắt cô chứa đầy những vì sao, giống với hình đại diện của cô tới mười phần.
Động tác nho nhỏ của cô lại thể hiện niềm vui không gì sánh bằng.
Đáy mắt anh hiện lên nụ cười, đem tất cả chua xót âm thầm giấu đi.
Giống như đêm qua.
Cô sẽ vĩnh viễn không biết anh đã gọi bao nhiêu lần để được hôn.
Trong đó có bao nhiêu lần là bảo bối.
Xe vững vàng dừng ở trước cửa, dưới sự đề nghị mạnh mẽ của Lâm Khinh, Lạc Dĩ Hành đành phải gọi thư ký vương tới đưa anh về,
Nhìn chiếc xe dần đi khuất, Lâm Khinh thở phào nhẹ nhõm, xoay cái cổ không thoải mái, đi về nhà.
Thậm chí không cần chìa khoá, Lâm Khinh đẩy luôn cửa vào nhà.
Mà chào đón cô không phải là một cái ôm ấm áp, cũng không phải một ly nước ấm.
Mà đó là Hà Thần Kiều đang tựa người vào cửa, gương mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm cô.
Trong mắt còn chứa một tia nguy hiểm.
"Lâm Khinh."
Tên cô được phát âm rõ từng chữ một, cô vừa phản ứng lại, theo bản năng trực tiếp chui thẳng vào nhà.
Những điều diễn ra tiếp theo chỉ có thể dùng chữ hỗn loạn để tưởng tượng.
Trần Ý cầm dép lê đuổi theo cô, đợi tới khi kiệt sức mới nằm liệt trên ghế sofa, dép trên tay cũng không chịu buông xuống.
Là một hoạ sĩ, trạch nữ chính hiệu, thể lực của cô ấy thực sự không mấy ấn tượng.
Lâm Khinh lại chỉ thở hổn hển mấy hơi, tiến tới ngồi đối diện cô ấy, vẻ mặt đầy cung kính.
Cô cúi đầu nói: "Mình sai rồi!"
"Cậu nói đi cậu sai chỗ nào?" Hà Thần Kiều khoanh tay trước ngực, lúc nói chuyện còn hơi hổn hển.
"Sai ở chỗ mình không nói cho cậu hôm qua không về.
Làm cậu lo lắng, rất xin lỗi."
"Cậu còn biết sao, cậu có biết buổi sáng không thấy cậu, điện thoại cũng không liên lạc được đáng sợ đến thế nào không?" Hà Thần Kiều hừ một tiếng, ngẩng cao đầu: "Mình phải phạt cậu."
Lâm Khinh vốn đuối lý, cũng không dám phản kháng, chỉ gật đầu đồng ý.
Hà Thần Kiều trở mặt, tức giận ban đầu đều bị thay bằng vẻ mặt hóng hớt.
Lâm Khinh chậm rãi đặt dấu chấm hỏi.
Con nhóc này hoá ra chờ cô vì cái này.
Vì thế hôm đó Lâm Khinh bị bắt trở thành người tường thuật.
Cô đem tất cả mọi thứ giải thích rõ ràng, trừ chuyện buổi tối hôm qua.
"Vậy hai người thật sự đã trải qua một ngày rưỡi bình thường như thế sao?"
"Bằng không còn xảy ra được chuyện gì chứ?"
"Chính là chuyện mà tiểu thuyết hay viết đó, giống như là vô tình ôm ôm, hôn hôn, sau đấy một chút thế này một chút thế kia, sẽ không phải là một kết thúc có hậu sao?"
"Chỉ có trong tiểu thuyết thôi." Lâm Khinh có chút chột dạ, cô giả vờ chụp ảnh Hạ Thần Kiều, đang suy nghĩ rời đi sao cho hợp lý thì điện thoại trong túi vang lên.
Nhìn thấy thông báo, ý đùa trong mắt lập tức thu lại chỉ còn lại vẻ mặt nghiêm túc.
Hà Thần Kiều biết khả năng cao bệnh viện xảy ra chuyện.
Lâm Khinh lập tức đứng dậy, cau mày nôn nóng chạy ra cửa, cô vừa thay giày vừa nhanh chóng giải thích.
"Có cấp cứu, mình phải đi ra ngoài một chuyến, Kiều Kiều, chờ mình về rồi nói tiếp."
Tác giả muốn nói:
Chà, đây là tiểu thuyết
Hy vọng mọi người cũng có thể gặp được nam chính của riêng mình nha ~.
Chương 16:
Lâm Khinh đuổi tới bệnh viện thời điểm giường bệnh biên đã vây quanh một vòng bác sĩ.
Nàng không có tễ đến đằng trước, tìm cái địa phương đợi, chung quanh bác sĩ đều không có nói chuyện, chỉ là nhìn trên tay tư liệu đều không hẹn mà cùng cau mày.
Ở nàng trước mắt xuất hiện, là một cái đã ngủ nữ hài, sắc mặt tái nhợt, như là một trương giấy trắng.
Nàng ăn mặc to như vậy bệnh nhân phục, lộ ra cái kia chân đã bị tầng tầng bao bọc lấy, đang bị hơi hơi điếu khởi.
Lâm Khinh biết đây là lúc trước Tống Thành cùng nàng nói qua người bệnh.
Tiểu nữ hài kêu Trình Hi, năm nay mới mười ba tuổi, lại bị chẩn đoán chính xác ung thư xương, trước đây trước bệnh viện đã từng chuyển biến tốt đẹp quá, lại không nghĩ rằng lại đột nhiên tái phát, thậm chí khuếch tán so lúc trước còn muốn nghiêm trọng, trước đây trước bệnh viện kiến nghị dưới, người một nhà vượt qua ngàn dặm đi tới nơi này.
Nữ hài gia trưởng đang đứng ở nhất ngoại sườn, Trình Hi mẫu thân nỗ lực che miệng không phát ra âm thanh, mà trượng phu của nàng đỡ nàng, đồng dạng đầy mặt ngưng trọng.
Lâm Khinh liếc liếc mắt một cái liền xoay trở về, trong lòng càng là khẩn trương.
Nàng đã sớm xem biến cái này nữ hài ca bệnh tạp, tình huống rất nghiêm trọng.
Mà lần này hội nghị khẩn cấp, cũng đúng là bởi vì Trình Hi lại đột phát cảm nhiễm.
Tống Thành tới thời điểm thậm chí không có điểm người, liền mang theo một đoàn bác sĩ đi vào nữ hài.
Hiện tại phải làm, chính là khẩn cấp trị liệu.
Cũng đúng là cái gọi là giải phẫu.
Lâm Khinh tại đây tràng giải phẫu cùng đại đa số người giống nhau, chỉ là phụ trách ký lục cùng trợ thủ, giải phẫu xong sau, tâm tình của nàng lại so với phía trước còn muốn ngưng trọng.
"Bác sĩ, bác sĩ chúng ta hi hi phiền toái các ngươi, làm ơn các ngươi, nhất định phải cứu cứu nàng......" Giải phẫu đèn tối sầm lại hạ, cửa Trình Hi cha mẹ liền đi rồi đi lên, đứng ở phía trước nhất Lâm Khinh trước mặt, nỗ lực khống chế được chính mình cảm xúc.
Lâm Khinh kỳ thật thực không am hiểu ứng phó này đó cảnh tượng.
Nằm tiểu nữ hài, sắp hỏng mất cha mẹ, làm bác sĩ nàng hẳn là thói quen, nhưng làm người lòng trắc ẩn, lại trước sau làm nàng vô pháp chân chính đạm nhiên.
"Trình Hi cha mẹ, yên tâm, chúng ta nhất định sẽ tẫn cố gắng lớn nhất."
Đây là nàng duy nhất có thể bảo đảm sự tình, cũng là nàng duy nhất dám nói nói.
Trình Hi cha mẹ rời đi trước, đã đình chỉ khóc thút thít, Lâm Khinh nhìn bọn họ đi vào Trình Hi cửa phòng bệnh, cùng rất nhiều khác cha mẹ giống nhau, sửa sang lại hảo tự mình, treo lên cái cười mới đi vào đi.
Nàng ở cửa đứng yên thật lâu, cuối cùng cũng chỉ là thở dài, xoay người rời đi.
Lại là bất đồng hội nghị sau, Lâm Khinh rời đi bệnh viện thời điểm đã là buổi tối 8 giờ.
Cởi ra bạch y nàng ngồi ở nhà ga, đợi nửa giờ mới nhớ tới, vãn xe tuyến đã qua.
Gió nhẹ từ phương xa truyền đến, vén lên mặt nàng sườn sợi tóc, ngứa, làm nàng quả muốn đánh hắt xì.
Nàng nhìn chằm chằm cách đó không xa lá rụng đôi nhìn một lát, lấy ra di động, điểm tiến thông tin lục, gọi điện thoại cấp Hà Thần Kiều.
Hà Thần Kiều đuổi bản thảo thời điểm di động thói quen tĩnh âm, chỉ có điện thoại còn sẽ mở ra thanh.
Điện thoại bên kia chỉ "Tích" một tiếng, đã bị tiếp khởi.
Lâm Khinh không đợi bên kia nói chuyện, dẫn đầu mở miệng nói: "Kiều kiều, tới đón ta một chút được chứ, vãn xe tuyến đi rồi, ta có điểm lãnh."
Không biết tên khó chịu nương ban đêm chiếm trước nàng đại não, Lâm Khinh nói đối diện thụ, nói hôm nay lãnh, nói rời đi chuyến xe cuối, cũng nói bay tới phong, lải nhải một đống lớn sau, dừng một chút, nói: "Kiều kiều, nhanh lên tới được chứ, ta có điểm mệt."
Nói xong, không đợi bên kia, liền cắt đứt điện thoại.
Nàng thanh âm so ngày thường càng mềm, như là tối nay gió đêm, khinh phiêu phiêu.
Người cảm xúc luôn là sẽ ở mỗ khắc bùng nổ, Lâm Khinh chưa bao giờ cự tuyệt những cái đó cảm xúc đã đến.
Hư cảm xúc nếu là nghẹn đến mức lâu rồi, liền sẽ nghẹn hư.
Hơn nữa nàng rõ ràng biết, ngày mai buổi sáng chính mình liền sẽ khôi phục ngày thường bộ dáng.
Ở không biết đệ mấy trận gió thổi qua thời điểm, Lâm Khinh nhìn phương xa, không có bất luận cái gì động tĩnh.
Hà Thần Kiều bằng lái cầm có mấy năm, khai đến số lần lại không nhiều lắm, khai đến chậm cũng về tình cảm có thể tha thứ.
Phương xa đột nhiên truyền đến một trận xa quang đèn, Lâm Khinh nheo lại mắt, nhăn lại mày lại ở nó tới gần thời điểm có chút giãn ra.
Nếu không nhìn lầm nói, chiếc xe kia giống như có điểm quen thuộc?
Nàng lại chớp chớp mắt, ở đối phương thật sự đi vào trước mặt thời điểm, mới hoàn toàn xác nhận.
Nàng thật sự gặp qua này chiếc xe.
Không chỉ có gặp qua, hơn nữa hôm nay mới ngồi quá.
Lâm Khinh kinh ngạc chọn hạ mi, đứng lên đi tới cửa sổ xe biên, bấm tay gõ gõ cửa sổ xe, "Lạc Dĩ Hành?"
Cửa sổ xe cùng lúc trước giống nhau diêu hạ tới, lộ ra mặt, như cũ là kia trương luôn là có chút lạnh lẽo mặt.
Hắn nhíu mày, nhìn đến nàng xuyên đơn bạc khi trong mắt lo lắng càng đậm.
"Thật là ngươi a, ngươi như thế nào đột nhiên tới nơi này?" Lâm Khinh còn ở vì chính mình không nhận sai người mà vui vẻ, biểu tình giãn ra gian tựa hồ căn bản không chú ý tới trước mắt người không thích hợp.
Lạc Dĩ Hành mới từ công ty ra tới, trên người còn ăn mặc chính trang, thậm chí liền trên mặt mắt kính đều không kịp gỡ xuống.
Hắn mở ra cửa xe, đem bên cạnh người quần áo đưa qua: "Quần áo trước mặc vào, ta mang ngươi về nhà."
"Ân? Không cần, ta kêu ta bạn cùng phòng tới đón ta." Lâm Khinh ngẩn người, không phản dẫn lại đây.
"Bạn cùng phòng?" Lạc Dĩ Hành không rõ ràng chọn hạ mi, hắn nhéo nhéo mũi, mới hiểu được đây là chuyện gì xảy ra.
Từ điện thoại vang lên thời khắc, không thể miêu tả vui sướng liền nhét đầy hắn đầu óc, thậm chí làm hắn không kịp hảo hảo kết thúc hội nghị, thẳng đến bệnh viện liền tới.
Từ công ty đến bên này ngày thường khai muốn hơn một giờ lộ, hắn chính là ở siêu tốc bên cạnh, chỉ dùng nửa giờ.
Mất mát từ đáy lòng xẹt qua, lại không có liên tục thật lâu.
Lại một trận gió lạnh thổi tới, làm Lâm Khinh thẳng run lập cập, hắn lại không rảnh lo những cái đó không tính gì đó cảm xúc, lại cầm quần áo đệ đệ.
"Bác sĩ Lâm, trước mặc vào." Hắn nói nhu hòa, ngữ khí lại không dung cự tuyệt: "Ngươi điện thoại đánh cấp chính là ta, xin lỗi, nhưng làm ta trước đưa ngươi trở về đi, lại gọi điện thoại quá phiền toái."
Lâm Khinh lúc này mới trừng lớn đôi mắt hô một tiếng, nàng nhanh chóng lấy ra di động nhìn thông tin ký lục, quả nhiên, gần nhất một hồi điện thoại, biểu hiện người là đoan đoan chính chính Lạc Dĩ Hành ba chữ.
Nhìn hắn còn giơ quần áo, nàng chạy nhanh tiếp nhận, lại không có lập tức mặc vào.
Lúc trước bảo tồn số WeChat thời điểm thuận tiện tồn cái số di động, gọi điện thoại thời điểm nàng lại đã quên chuyện này, chiếu thói quen đánh Hà Thần Kiều, lại không cẩn thận điểm thành hắn.
Xem hắn một bộ có chút đuổi bộ dáng, Lâm Khinh trong lòng tức khắc dâng lên xin lỗi, nàng cũng không dám lại lãng phí thời gian, chạy nhanh chui vào ghế phụ vị trí.
"Thực xin lỗi thực xin lỗi, ta hôm nay đầu óc không tốt lắm, đánh sai điện thoại." Lâm Khinh cột kỹ đai an toàn, giải thích nói.
"Không có việc gì, ta vừa lúc cũng có chuyện muốn tới bên này." Lạc Dĩ Hành triều nàng cười cười, trên người những cái đó nôn nóng tựa hồ trong nháy mắt biến mất.
Hắn vẫn là Lâm Khinh quen thuộc bộ dáng, rồi lại giống như nơi nào có điểm không giống nhau.
"Là thật sự có chuyện?" Lâm Khinh có chút không tin.
"Ân, thật sự, có cái hợp đồng muốn nói, vừa vặn kết thúc." Lạc Dĩ Hành nói nghiêm túc, nghe không ra nửa phần giả dối.
Nghĩ nghĩ cũng là, tổng không có khả năng vì nàng cố ý tới bên này.
Trần Ý phía trước cùng nàng nói qua, Lạc Dĩ Hành công ty ly bên này nhưng xa thực.
Trong lòng xin lỗi lúc này mới hạ thấp một ít, nàng gật gật đầu, lại nói: "Phiền toái ngươi, thật sự ngượng ngùng, ta không nghĩ tới sẽ đánh sai."
"Kia, bồi thường ta một chút?"
Lời nói buột miệng thốt ra nháy mắt, trái tim liền kịch liệt nhảy lên lên.
Không biết xuất phát từ cái dạng gì mục đích, làm hắn có thể có dũng khí nói ra những lời này.
Hắn chỉ là, theo bản năng không nghĩ làm nàng rời đi.
"Ai?" Không tưởng được trả lời làm Lâm Khinh lại lần nữa ngây người.
"Xin lỗi, là ta nói nhiều."
Như là đột nhiên thanh tỉnh, Lạc Dĩ Hành cúi đầu, thanh âm trầm thấp.
Nàng thật sự quá mức tốt đẹp, luôn là có thể làm hắn bỏ qua những cái đó phát sinh sự.
Những cái đó, vô pháp bị nàng tha thứ chân tướng.
"Vì cái gì luôn là phải xin lỗi, ta còn chưa nói cái gì đâu." Lâm Khinh bị hắn phản ứng thiếu chút nữa đậu cười, nàng gõ gõ cửa sổ xe, "Ta chỉ là lập tức không phản ứng lại đây, nói đi, tưởng như thế nào bồi thường, ta nói, ta có thể làm sự tuyệt đối có thể."
Lời nói đến như thế, Lạc Dĩ Hành lại không biết nên như thế nào tiếp theo.
Nàng buổi nói chuyện làm hắn trong đầu tư tưởng hết thảy đều không dùng được, ở trải qua một cái đèn đỏ khi, mới có chút nói lắp mở miệng: "Ta, ta còn không có tưởng hảo."
Lạc Dĩ Hành luôn là sẽ ở một ít địa phương mạc danh làm nàng cảm thấy đáng yêu.
Tựa như cái này, không quá tự nhiên ngữ khí cùng bá tổng ngoại hình.
Nói thực ra, hôm nay hắn diêu hạ cửa xe thời điểm, Lâm Khinh tâm xác thật đột kích nhảy đến mãnh một ít.
Đạm nhiên ánh mắt, cùng với trong mắt còn chưa hoàn toàn dỡ xuống nghiêm túc, đều cùng ngày thường ở nàng trước mặt Lạc Dĩ Hành tương phản quá lớn.
Sai không kịp phòng, đã bị như vậy đánh trúng.
Cũng may không có hiển lộ ra tới.
"Hành, kia chờ ngươi nghĩ kỹ rồi lại nói." Lâm Khinh nói hào phóng, trên mặt lại là vô pháp che giấu mỏi mệt.
Lạc Dĩ Hành không ở nói chuyện, chỉ là đem xe khai tận lực vững vàng, làm cho nàng ngồi thoải mái điểm.
Cho nàng mang đến quần áo nhưng vẫn đặt ở một bên, ở ngã tư đường dừng lại khi, hắn nói: "Quần áo là vừa mua, không có mặc quá, yên tâm."
"Ân? Không phải nguyên nhân này lạp, chỉ là trong xe rất ấm áp, không có gì tất yếu." Lâm Khinh nhìn xung quanh hạ, nói: "Đem ta đặt ở phía trước cái kia giao lộ liền hảo, đi hai bước liền đến."
"Bên ngoài thực lãnh." Ngụ ý, chính là tưởng đưa nàng về đến nhà.
"Không có việc gì, ta có thể kêu ta bạn cùng phòng tới đón ta."
"Sẽ phiền toái ngươi bạn cùng phòng."
"A, nhưng như vậy quá phiền toái ngươi."
"Không có việc gì, ta ở trong xe, chỉ là nhiều khai một đoạn đường."
Nói đến nơi đây, Lâm Khinh cũng không tốt ở cự tuyệt đi xuống.
Nàng dựa vào ghế dựa, ánh mắt phiêu hướng ngoài cửa sổ.
Bên ngoài chính là một nhà tiệm trà sữa, bên trong hai ba cái ăn mặc giáo phục nữ hài tử tay khoác tay rời đi, trên mặt cười không hề gánh nặng.
Trong xe thực an tĩnh, thậm chí không có cất cao giọng hát, duy nhất ầm ĩ là từ bên ngoài truyền đến, lại như là từ một thế giới khác truyền đến, làm Lâm Khinh có chút hoảng hốt.
Nàng hà hơi, theo bản năng vẽ cái tiểu miêu đi lên.
Ở nàng muốn lau thời điểm, đèn đỏ qua.
Lạc Dĩ Hành phát động xe, thừa dịp ánh trăng vừa lúc, hắn hỏi: "Lâm y...... Lâm Khinh, ngươi, tâm tình không tốt lắm sao?"
Theo bản năng bác sĩ Lâm bị hắn gian nan thay đổi thành danh tự, hắn thanh âm liền cùng ngoài phòng ánh trăng giống nhau, bình tĩnh rồi lại mang theo quan tâm.
Nhẹ nhàng, như là hôm nay thổi qua gương mặt gió ấm.