NGÓN TAY NHỮNG NGƯỜI NGHỆ SĨ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*George"s Waltz: OST phim điện ảnh A Single Man (Gã độc thân) 2009 của đạo diễn Tom Ford, do Colin Firth thủ vai chính.

—---------------------------------------------

Hạ Âm Từ bước xuống xe, mái tóc dài rũ bên eo, thái dương còn vương lại một lọn ngắn bị nước mắt dán ướt trên má. Cậu khắc khổ luyện đàn nhiều năm như vậy chỉ hy vọng được cha mình công nhận, giờ nghe cha nói muốn sống cùng một người khác thì lập tức có cảm giác mình bị vứt bỏ, cảm thấy đánh đàn không còn ý nghĩa gì nữa, nhưng rồi Chung Quan Bạch lại nói, kỳ thật cha cậu cũng rất kỳ vọng vào cậu.

Hạ Âm Từ là kiểu bạn nhỏ được giáo dục nghiêm khắc nhưng lại tương đối hiểu chuyện, loại trẻ con này thông thường có một điểm đặc biệt, ấy là lúc bị phê bình nghiêm khắc có thể nín nhịn cảm xúc buồn bã tủi thân, buộc mình phải tỉnh táo, nhưng khi được người ta đối xử dịu dàng thì ngược lại rất dễ khóc đến rối tinh rối mù.

Huống chi, trước đó cậu còn nhất thời bức xúc làm ra hành động phản kháng cha mình, lúc ngồi trong quán bar đã vừa thấy thương tâm mất mát vừa xen lẫn bất an, nghe dạy dỗ một phen xong, mất mát hạ xuống, nhưng áy náy tội lỗi lại nổi lên xâm chiếm đầy đầu.

Hôm nay bạn nhỏ mặc một chiếc áo khoác có mũ, Chung Quan Bạch nhìn cậu khóc thê thảm như vậy, liền đi qua kéo mũ áo trùm lên đầu cậu, che khuất một nửa gương mặt và đôi mắt đỏ bừng của Hạ Âm Từ, tránh cho bị người khác nhận ra.

"Đi nào, hôm nay thầy Lục mời cậu ăn tiểu long bao* thịt cua." Chung Quan Bạch đi trước Hạ Âm Từ, dùng tư thế cực kỳ phóng khoáng làm động tác "tới đây đê".

(*Tiểu long bao - bánh bao súp: một loại màn thầu hấp tại Giang Tô, Trung Quốc; đặc biệt gắn liền với Vô Tích và Thượng Hải. Nhân bánh gồm thịt, thịt tôm cua, hải sản hoặc nhân chay và nước súp thịt đặc trưng.)Ngón Tay Những Người Nghệ Sĩ - Chương 53: 《George

Hạ Âm Từ lẽo đẽo theo sau, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn thầy Lục ạ."

Chung Quan Bạch không quay đầu lại: "Đừng khách sáo, chủ yếu là do tôi muốn ăn."

Vào phòng ghế lô, nhân viên phục vụ hình như đã quen thuộc, trước khi đưa thực đơn đã kịp mang một lồng tiểu long bao thịt cua đặt lên bàn, đây là món ruột của Chung Quan Bạch ở chỗ này, vừa vào là phải ăn ngay, không thể chờ nổi.

Vỏ bánh cực kỳ mỏng, chỉ dùng đũa gắp lên cũng cảm nhận được nước thịt đang chảy sóng sánh bên trong.

Chung Quan Bạch từng vừa ăn vừa bình luận như một con yêu già sống trên núi: Cắn một miếng, hút vào, cảm giác như được hút hết tinh hoa của trời đất. Mà lượng calo của phần tinh hoa này thì hắn không muốn biết cho lắm.

Lục Tảo Thu cũng tương đối thích đến đây, anh vốn không có hứng thú gì với chuyện ăn uống, điều duy nhất anh thích chính là được xem Chung Quan Bạch ăn.

Đồ ăn được bưng ra, Chung Quan Bạch ăn một lúc, ngẩng đầu lên trông thấy tướng ăn tao nhã của Lục Tảo Thu và bé ngoan nghe lời Hạ Âm Từ, đột nhiên có cảm giác mình đã vợ con đề huề, cuộc đời viên mãn.

"Bạn học Tiểu Hạ, cơm nước xong tôi sẽ đưa cậu về nhà, tôi và thầy Lục của cậu còn có việc quan trọng cần làm." Chung Quan Bạch bày ra tư thái của người trưởng thành, kỳ thật làm gì có chuyện quan trọng nào, chẳng qua là muốn tiễn bạn nhỏ này đi càng nhanh càng tốt để được hưởng thụ thế giới hai người, đàm luận "chuyện người lớn" với Lục Tảo Thu mà thôi.

Hạ Âm Từ vừa nghe đến hai chữ "về nhà" thì buồn bực nói: "Em không muốn về đâu."

Thầy Chung lương thiện treo một viên thuốc an thần lên: "Bạn học Tiểu Hạ, đây là Master Lục mời, không phải tôi, cho nên cậu cứ yên tâm ăn đi, có đủ tiền trả, cậu không phải ở lại rửa bát đâu."

"Không phải......" Hạ Âm Từ do dự rất lâu mới quyết định tiết lộ cho Chung Quan Bạch chuyện kinh thiên động địa mà mình vừa làm, "Thầy Chung, mấy hôm nay cha em vẫn ở bên chỗ thầy Ôn không trở về. Cho nên...... mấy ngày này em rất không muốn tập đàn."

Chung Quan Bạch cảm thấy không phải chuyện gì lớn, qua loa chỉ thị: "Thế thì ăn xong về nhà lại tập, sau này mỗi ngày tập thêm hai tiếng bù vào là được."

Hạ Âm Từ lại chần chừ một lúc mới tiếp tục nói: "...... Nhưng mà, trong nhà bây giờ không còn đàn nữa. Bởi vì quá bài xích nên...... hai ngày trước em đi tìm một công ty nội thất, quẹt thẻ của cha để người ta đổi phòng đàn thành......"

Nửa câu sau của cậu nhỏ đến mức Chung Quan Bạch không nghe rõ: "Đổi thành cái gì?"

Hạ Âm Từ cúi đầu như một cậu học sinh tiểu học nhận sai với người lớn: "...... Phòng chơi điện tử."

Tính tình Chung Quan Bạch thật ra không xấu, đặc biệt là với các em nhỏ, nhưng hắn nghe Hạ Âm Từ nói xong, sửng sốt mất hai giây rồi thình lình đứng lên ném đũa.

Chiếc đũa bằng gỗ đào mạ viền vàng nện vào cạnh bàn, rơi xuống đất phát ra mấy tiếng giòn vang.

Hạ Âm Từ hoảng sợ.

Dáng vẻ này không giống với Chung Quan Bạch ngày thường.

Hạ Âm Từ biết nếu là Hạ Ngọc Lâu, nghe xong chuyện này nhất định rất tức giận, nhưng ông ta sẽ không động tay ném đồ đạc. Hạ Ngọc Lâu nóng giận lên sẽ dùng rất nhiều thời gian giảng đạo lý cho cậu, sau đó để cậu tự suy ngẫm về sai lầm của mình.

Một khắc trước Chung Quan Bạch còn trêu đùa cậu, nên cậu không ngờ được ngay sau đó hắn lại tức giận, càng không ngờ Chung Quan Bạch nóng giận lên trông đáng sợ như vậy.

Lục Tảo Thu đứng lên kéo Chung Quan Bạch vào trong khuỷu tay mình, giọng nói trầm thấp bình tĩnh: "A Bạch, không được động tay động chân."

Chung Quan Bạch vẫn nhìn chằm chằm Hạ Âm Từ, nói với Lục Tảo Thu: "Nó chỉ hơi không hài lòng một chút đã làm ra chuyện như vậy, năm xưa thầy em và ngài Hạ vì giữ lại một cây đàn mà trả giá lớn biết bao nhiêu, nó...... nó giống người đánh đàn cái chỗ nào......" Chung Quan Bạch tức giận đến mức nói không nên lời.

"Tiểu Hạ, tôi và A Bạch cần một chút thời gian." Lục Tảo Thu nói với Hạ Âm Từ đang rén gần chết đứng nép một bên xong, liền gọi phục vụ đưa Hạ Âm Từ sang một phòng khác.

Chờ trong phòng chỉ còn hai người, Lục Tảo Thu xoay đầu Chung Quan Bạch lại cho hắn đối diện mình: "A Bạch, bây giờ không giống với năm đó nữa. Huống hồ cậu ta thật sự không biết những chuyện kia, em không thể trách cậu ấy được."

"Đúng là nó không biết......" Lúc vừa xem xong tập hồi ký, Chung Quan Bạch có bao nhiêu đau đớn khổ sở, bây giờ lại thêm bấy nhiêu phẫn nộ và thất vọng, mặc dù lý trí biết rõ Hạ Âm Từ không biết chuyện gì cả, nhưng vẫn bực tức như cũ, chỉ muốn ngay tức khắc đi tìm Hạ Âm Từ, "Thế thì hôm nay phải biết."

Lục Tảo Thu giam Chung Quan Bạch vào ngực mình: "Em bình tĩnh một chút."

"Tảo Thu, anh đừng cản em, hôm nay nó phải biết hết." Chung Quan Bạch cố gắng giãy giụa, nhưng vẫn không thoát ra được.

Lục Tảo Thu lặp lại: "A Bạch, bình tĩnh nào, có rất nhiều chuyện phức tạp, nghĩ cho thật rõ ràng rồi lại nói."

Chung Quan Bạch dùng lực thế nào cũng không thể thoát khỏi vòng tay của Lục Tảo Thu, càng tức giận hơn: "Lục Tảo Thu, anh buông em ra."

Phần phẫn nộ này không chỉ đến từ việc mình không thể lập tức chạy đi dạy dỗ thằng nhóc Hạ Âm Từ kia một trận, mà còn là cảm giác bất lực vì trơ mắt nhìn những chuyện năm đó đã xảy ra, dù nỗ lực đến đâu cũng không thể thay đổi bất cứ thứ gì.

"A Bạch ——"

"Chuyện này anh không cần lo." Chung Quan Bạch nói, "Để em xử lý."

Đáy mắt Lục Tảo Thu hiện lên buồn bã: "Em muốn xử lý như thế nào."

Cơn giận của Chung Quan Bạch không tiêu tán còn bị Lục Tảo Thu ngăn cản, trong giọng nói mang theo một tia không kiên nhẫn: "Dù sao em cũng không thể bình tĩnh xử lý được. Em là người thế nào chẳng lẽ anh còn không biết."

Lục Tảo Thu nói: "Bởi vì biết cho nên mới không để em xúc động."

"Lục Tảo Thu, em không phải một cỗ máy móc, em không thể luôn bình tĩnh khắc chế giống như anh...... Người chơi đàn sao có thể không dễ xúc động? Sao có thể không phẫn nộ? Đoạn ngẫu hứng cuối cùng của《 Thu phong tụng 》là từ đâu mà có? Bọn họ nhất định phải được ghi nhớ, em cũng phải ghi nhớ, nó," Chung Quan Bạch chỉ vào Hạ Âm Từ, "Nó càng phải nhớ cho kỹ. Nó phải biết mình chui từ đâu ra, phải biết chính mình muốn đi đâu; nó phải biết nó đang làm gì, muốn làm gì, chuyện này rất quan trọng...... Bây giờ nó căn bản không biết mình đang làm cái gì cả." Chung Quan Bạch càng nói càng kích động, cũng càng nói càng xa, nói đến mức đã không còn biết mình tức giận vì điều gì, thậm chí có chút lộn xộn, "Lục Tảo Thu, anh cũng biết em dựa vào cái gì, vì mục đích gì mà đánh đàn, em không thể chịu đựng cái gì. Anh có thể bình tĩnh luyện tập kỹ thuật, mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh vẫn có thể vĩnh viễn diễn tấu chính xác, em thì không được, vẫn luôn không được......"

Lục Tảo Thu chậm rãi buông cánh tay đang ghì chặt Chung Quan Bạch ra, hạ giọng: "A Bạch, em cảm thấy tôi giống máy móc sao?"

Chung Quan Bạch cứng người, lập tức phủ nhận: "Em không có ý đó."

Lục Tảo Thu chăm chú nhìn Chung Quan Bạch, không nói gì.

"Em chỉ...... Em chỉ không chịu nổi khi thấy nó làm như vậy. Sau khi đàn xong《 Thu phong tụng 》, những thứ đó giống như vết thương luôn lở loét trên người em, chữa mãi không hết......" Chung Quan Bạch nhìn ánh mắt tối lại của Lục Tảo Thu, nôn nóng giải thích, "Tảo Thu, em rất kính nể kỹ thuật diễn tấu và lý giải âm nhạc của anh. Đối với anh, âm nhạc có thể chỉ là âm nhạc, là những cung bậc giai điệu ngắn gọn lưu loát, đằng sau không có thêm bất cứ thứ gì. Anh có thể nghe qua băng ghi âm mà nghiên cứu được âm nhạc của những bậc thầy ở thời đại trước, sau đó diễn giải giống y hệt như bọn họ."

Nhiều năm như vậy, đương nhiên Chung Quan Bạch biết Lục Tảo Thu làm việc như thế nào. Anh không tự do tuỳ ý giống như hắn, quất ngựa truy phong thích cái gì viết cái đó, muốn đàn cái gì thì đàn cái đó, không cần câu nệ đến những chuyện khác, hoàn toàn đặt cảm xúc của mình lên trên hết thảy. Anh cần nghiên cứu kỹ lưỡng từng tiết mục của từng vị bậc thầy âm nhạc, cách giải thích âm nhạc, từng cung bậc từng ngón đàn, từng bộ phối hợp trong dàn nhạc, sự khác nhau của nhạc cụ thời ấy và bây giờ...... thậm chí đến vị trí bày biện nhạc cụ trong dàn nhạc, sau đó phối hợp hoàn hảo với toàn bộ dàn nhạc, chứ không phải chỉ cần ngồi ở vị trí nổi bật nhất, kéo đàn êm tai phần mình thôi là được.

Trước nay Lục Tảo Thu luôn đạt đến tiêu chuẩn của sách giáo khoa, luôn làm mọi người có cảm giác cực kỳ chính xác, hoàn mỹ, đó đã sớm không còn là minh chứng cho thực lực —— từ thời còn niên thiếu anh đã không cần phải chứng minh điểm này —— mà đó là tiêu chuẩn bất kỳ dàn nhạc hàng đầu nào cũng cần phải có.

"Em ——" Chung Quan Bạch cực kỳ trịnh trọng nâng tay Lục Tảo Thu, thành kính nói, "Vô cùng kính trọng điều này ở anh, vô cùng vô cùng kính trọng. Lục Tảo Thu, anh là nghệ sĩ vĩ cầm và concertmaster em tôn kính nhất, không gì sánh nổi."

"...... Nhưng bản thân em thì không làm được. Anh cũng biết đấy, em cần có kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cần phải để ý, cần phải xúc động...... đến đau đớn cũng là cần thiết, em cần phải làm sống dậy toàn bộ cảm xúc mình đã đưa vào âm nhạc, nhét trong bụng mình, cho dù kỳ thật thân thể muốn phát nôn, cũng phải cố gắng nuốt vào...... Cho nên, bây giờ em thật sự......" Chung Quan Bạch nhìn Lục Tảo Thu, nắm bàn tay đối phương trong lòng bàn tay mình, như thể nắm lấy một thứ có thể cứu rỗi bản thân, "Thật sự vô cùng đau đớn. Thầy em và ngài Hạ năm đó...... Nếu nó biết sớm hơn một chút, chắc chắn không dám làm ra chuyện như vậy...... Nếu nó biết sớm một chút......"

Câu cuối cùng đã bắt đầu có chút không thích hợp.

Có lẽ chính Chung Quan Bạch cũng không nhận ra, lúc này hắn trách móc Hạ Âm Từ không bằng nói là đang trách móc bản thân mình ngày trước. Tuy những chuyện hai người làm hoàn toàn không giống nhau, lúc mình làm sai cũng không tự ý thức được, nhưng sâu trong nội tâm hắn, đó đều là mềm yếu, là không kiên định. Loại ý chí không kiên định này âm thầm chọc trúng vào chỗ đau nhất, hối hận nhất trong lòng hắn.

Có lẽ vì con người không thể hận bản thân mình trong quá khứ, vì thế đành phải tức giận với người khác ——

Hắn hận không thể lao ra xách đầu thằng nhóc kia ấn đến trước cây đàn dương cầm, nói cho nó biết thứ này rốt cuộc có ý nghĩa gì, khiến nó đừng vì bản thân mình ngày hôm nay mà mai sau hối hận không kịp, phải chịu đựng nỗi đau xé nát da thịt như chết đi sống lại.

Từ khi Chung Quan Bạch buột miệng thốt ra câu "nó giống người đánh đàn cái chỗ nào" và "em phải ghi nhớ kỹ, nó càng phải nhớ cho kỹ", Lục Tảo Thu đã mơ hồ phát hiện ra phần mất khống chế của hắn từ đâu mà có, lúc này mơ hồ đã trở nên rõ ràng. Nói cho cùng, Chung Quan Bạch đang hận chính bản thân mình, chỉ là hắn không tự biết, cho rằng mình tức giận vì lỗi lầm của một đàn em ngỗ nghịch mà thôi.

"A Bạch," Lục Tảo Thu đã hiểu rõ, liền ôm lấy Chung Quan Bạch từ phía sau, âm thanh trầm thấp dịu dàng như một mảnh lông chim nhẹ nhàng phất qua vành tai hắn, dỗ dành, "A Bạch......"

Chung Quan Bạch phát tiết một hồi lâu, Lục Tảo Thu vẫn lẳng lặng nghe, đống lửa cháy phừng phừng trong lòng hắn bây giờ đã sắp tàn, hắn ngồi trong lòng Lục Tảo Thu nghe một tiếng "A Bạch", trận sôi trào cuối cùng cũng dần dần bình ổn lại.

"A Bạch." Lục Tảo Thu thì thầm bên tai Chung Quan Bạch, "Có vài chuyện em nói không đúng đâu."

Chung Quan Bạch giận xong, kỳ thật không thể nhớ hết mình vừa nói gì, vì thế nghiêng đầu dựa vào gáy Lục Tảo Thu ngoan ngoãn tiếp thu lời phải: "...... Ừm, em nghe đây."

"A Bạch, em luôn quá sợ để người khác thất vọng. Thầy Ôn nói với em "làm lại lần nữa", tôi cũng nói "làm lại", đúng là vì có kỳ vọng đối với em. Nhưng thầy Ôn không phải kỳ vọng em sẽ gánh vác bất kỳ trách nhiệm gì, cũng không chờ mong em biến thành ngài Hạ. Từ ngày em còn nhỏ ông ấy đã biết em rất yêu đàn, cho nên luôn mong em được làm chuyện mình thật sự yêu thích, mong em được vui vẻ. Thầy Ôn là người thấu triệt, cũng rất xem trọng em, ông ấy nhớ mong ngài Hạ lâu như vậy, nhưng để em đàn《 Thu phong tụng 》đã phải đắn đo rất lâu, nếu em có thể tiếp nhận thứ ông ấy truyền lại đương nhiên là rất tốt, nhưng nếu thứ em chân chính yêu thích không phải là đàn, làm sao ông ấy có thể ép buộc em đàn suốt hai mươi năm?"

Lục Tảo Thu đứng sau Chung Quan Bạch, hai tay lần lượt nắm hai bàn tay hắn nâng lên đặt trước người, "A Bạch, tôi cũng từng nói với em, tôi không hề thất vọng, tôi chỉ sợ em đánh mất thứ mình yêu nhất. Trước ngày ở bên em, tôi không sợ hãi chuyện gì, nhưng sau khi chúng ta ở bên nhau, tôi trở nên sợ này sợ nọ, bây giờ nghĩ lại, có lẽ chỉ là sợ em không được vui vẻ mà thôi."

"Tảo Thu......" Lòng Chung Quan Bạch mềm đến tê dại, "Sao anh lại nói với em chuyện này......"

"Em không biết?" Lục Tảo Thu hỏi ngược, "Vậy em nói xem, vì sao vừa rồi em lại giận kinh khủng như thế?"

Chung Quan Bạch rầu rĩ nói: "...... Em nói rồi mà."

Lục Tảo Thu: "Tôi không nghe thấy, em nói lại đi."

"Bởi vì thằng nhãi Hạ Âm Từ kia......" Bỗng nhiên Chung Quan Bạch không biết phải nói như thế nào, vừa rồi lửa giận cháy lan, bây giờ bình tĩnh lại không bói ra được một tàn lửa, mới muộn màng hiểu ra, "...... Em sợ nó biến thành em thứ hai."

Lục Tảo Thu im lặng trong chốc lát, xoay người Chung Quan Bạch lại, hôn một cái: "Một người tôi yêu còn không xong, có tận hai em tôi biết làm sao bây giờ."

Chung Quan Bạch đỏ mặt: "Nó, nó dám à, thằng nhãi Hạ Âm Từ kia làm sao biến thành em để anh yêu được?"

Khóe môi Lục Tảo Thu hơi nâng lên, cúi đầu nhìn vào mắt Chung Quan Bạch nói: "Em xem, cậu ấy sẽ không biến thành em đâu."

"Bây giờ Tiểu Hạ còn nhỏ, dù có yêu đánh đàn thì bản thân cũng không tự biết, hoàn toàn nghĩ mình đánh đàn chỉ vì ngài Hạ yêu cầu. A Bạch, nếu em kể ra những chuyện cũ kia, có khi chỉ làm cho cậu ta thêm phần áy náy, khiến cậu ấy tiếp tục đánh đàn vì cha mình. Thế thì đến bao giờ cậu ấy mới nhận ra rốt cuộc mình có thật sự thích dương cầm hay không?"

"Cũng đúng, rất có lý." Chung Quan Bạch gật đầu, nhưng lại cảm thấy sốt ruột thay người lớn nhà Hạ Âm Từ, "Nhưng...... nếu nó thực sự không thích dương cầm thì biết làm sao?"

"Nếu cậu ấy không thích, tôi nghĩ ngay cả ngài Hạ cũng không miễn cưỡng ép buộc được." Lục Tảo Thu nói, "Cuộc đời rất ngắn, dù làm chuyện gì, chỉ cần cam tâm tình nguyện là được."

Chung Quan Bạch nghe xong, gặm môi Lục Tảo Thu thêm một lát mới lấy lòng nói: "Master Lục, anh chính là chuyện em cam tâm tình nguyện."

Sau đó thừa dịp Lục Tảo Thu bị tán tỉnh chưa kịp phản ứng, hắn lập tức vén tay áo lên, lộ ra cánh tay cơ bắp cục súc mở cửa phòng: "Gì nhỉ, Master Lục anh chờ em một lát, bây giờ em đi làm cho bạn học Tiểu Hạ cảm nhận một chút cái gì gọi là cam tâm tình nguyện. Chuyện tập đàn ấy mà, bị đánh mấy lần là tình nguyện ngay thôi, thật đấy."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi