[NGÔN TÌNH] MẪU NGHI THIÊN HẠ

Doãn Khởi tỉnh lại thì cảm thấy đầu đau như búa bổ chàng quay người sang bên thuận tay ôm nữ nhân bên cạnh vào trong lòng. Khi mở mắt ra thấy người bên cạnh là Từ Lan thì giật mình vội vàng đẩy nàng ta ra xa.

Từ Lan đang ngủ bị đẩy ra, người nàng bị đập vào thành giường đau nhức vô cùng, nàng khẽ mở mắt thì nhìn thấy khuôn mặt ngạc nhiên rồi giận dữ của quốc vương. 

- Sao ta lại ở đây? 

- Bệ hạ, là hôm qua người uống say rồi nghỉ lại ở Thanh Loan điện này. 

- Hoang đường. 

Doãn khởi vội vàng rời khỏi giường, Từ Lan bước đến có ý muốn giúp chàng thay y phục thì bị chàng nhất quyết đuổi đi. 

Cả buổi hôm ấy quốc vương Lương quốc như người mất hồn, không tập trung được gì cả, các đại thần trong triều nói gì đều bị quốc vương bỏ ngoài tai. 

Chàng là muốn bãi triều ngay lập tức, những tưởng hôm qua tới Thanh Loan điện một chút rồi trở về chỗ của Chiêu Hy, nhưng rồi không hiểu sao chàng lại uống say rồi nghỉ lại ở đó. Nghĩ đến Chiêu Hy đợi chàng cả đêm thì lòng chàng cảm thấy vô cùng bức bối khó chịu. Chàng chỉ muốn nhanh nhanh đến giải thích cho nàng nghe. 

- Chiêu Hy, ta tới rồi. 

- Bệ hạ, người làm sao vậy. 

Mạc Hy đang ngồi thưởng thức trà thì Doãn Khởi đột ngột bước đến, bộ dạng của chàng vô cùng vội vã khiến nàng không khỏi ngạc nhiên. 

- Đêm qua là ta uống say, ta thực không muốn ở chỗ của Từ Huệ. 

Mạc Hy vốn không hề tức giận hay trách móc gì chàng, nàng khẽ vén lại vài sợi tóc vương trên khuôn mặt chàng rồi ân cần nói. 

- Người là quốc vương, người muốn ở đâu đều được. 

- Trẫm chỉ muốn ở bên cạnh nàng. 

Đám cung nữ thái giám thấy vậy cũng lui ra ngoài để lại quốc vương và hoàng hậu cùng nhau ngồi thưởng trà. Trong mắt bọn họ ánh lên vẻ ngưỡng mộ nàng, hậu cung ba ngàn giai lệ quốc vương chỉ độc sủng mình hoàng hậu. 

Người của Thanh Loan điện không còn đến làm phiền nữa, Từ Huệ phi kia giữ đúng lời không ồn ào đòi gặp quốc vương nữa, nàng ta yên phận thủ thường sống trong cung điện của mình. 

Những tưởng đã có được những ngày bình yên, nhưng rồi buổi tối của một tháng sau, khi quốc vương đang cùng hoàng hậu dùng bữa thì một vị thái y vội vàng chạy tới nói có một chuyện gấp cần bẩm báo. 

Từ Huệ phi đã mang long thai, tròn một tháng. 

Gương mặt Doãn Khởi tối sầm lại, chàng quay sang nhìn Chiêu Hy, nàng chỉ yên lặng không nói gì. Thà là nàng tỏ ra khó chịu hay bực tức thì chàng sẽ không cảm thấy khó chịu như bây giờ. Nàng nói với chàng nên đến Thanh Loan điện gặp Từ Huệ, còn nàng bước vào trong tẩm cung của mình, từ đầu tới cuối không hề nhìn chàng lấy một giây nào. 

Tại Thanh Loan điện, Doãn Khởi không biết đối xử với Từ Lan như thế nào, ngày hôm nay chàng được lên chức cha nhưng trong lòng lại không cảm thấy vui vẻ một chút nào, thậm chí còn có giây phút chàng cảm thấy chán ghét, chỉ dặn vài vị thái y chú ý chăm sóc cho Từ Huệ phi và long thai cẩn thận rồi lập tức rời khỏi. 

Chàng muốn đi gặp Chiêu Hy nhưng lại không biết đối mặt với nàng ra sao. Nhiều lúc Doãn Khởi nghĩ rằng mình không hề làm sai điều gì, chàng là quốc vương nhiều phi tần một chút cũng không có sao, rất nhiều lần muốn đến gặp nàng nhưng lại cảm giác áy náy tội lỗi nên đành thôi. 

Một tháng sau đó, quốc vương không hề bước chân đến Phượng Hoàng điện của hoàng hậu. Hoàng cung xuất hiện lời đồn đại, Từ Huệ phi có long thai đắc sủng, còn hoàng bị thất sủng bị ghẻ lạnh. 

- Thật đáng ghét. 

- Ân Ly, em sao vậy? 

- Đám cung nữ đó dám nói Phượng Hoàng điện bị ám, hoàng thượng hay tới đây như vậy mà người vẫn chưa có tin mừng, còn nương nương phía Thanh Loan điện chỉ một đêm đã…

- Đừng nói nữa. 

- Công chúa, người ta cũng đã có long thai rồi, người mãi như thế này cũng không tốt. 

- Con cái trời cho, không thể cưỡng cầu. 

- Nếu nương nương Thanh Loan điện sinh hoàng tử thì đó là trưởng tử đó, không chừng sẽ là thái tử, địa vị của người sẽ bị đe dọa. 

- Chúng ta việc gì phải sợ, chúng ta còn có Triệu quốc đằng sau.

- Công chúa người chưa nghe câu mẹ quý nhờ con sao, Triệu quốc cũng không thể mãi chống lưng cho người được. 

Mạc Hy không nói gì nữa, nàng chỉ ngồi lặng lẽ suy nghĩ. Những điều Ân Ly nói đều có lý, nếu Từ Huệ sinh con trai chắc chắn sẽ uy hiếp đến vị trí của nàng. Mạc Hy bắt đầu lo sợ, ở nơi này chỉ có mình Doãn Khởi thực sự quan tâm yêu thương nàng, nếu chàng cũng vì nữ nhân khác mà bỏ mặc nàng, thì nàng thật sự sẽ rất đáng thương. 

Gần một tháng nay Doãn Khởi không hề đến gặp nàng, Mạc Hy không muốn điều nàng đang tưởng tượng thành sự thật, nàng sai Ân Ly thay y phục cho mình rồi nhanh chóng bước tới thư phòng của chàng. 

Khi bước đến thư phòng, chuẩn bị đẩy cửa bước vào thì nghe thấy tiếng chàng đang quát tháo rất to ở bên trong, còn có tiếng tấu chương rơi xuống đất. 

- Được phế thì phế đi, từ đầu ta cưới cô ta cũng vì thân phận công chúa Triệu quốc của cô ta, để có được thế lực chống lưng bước lên ngôi vị này. 

- Bệ hạ nguôi giận. 

Doãn Khởi trong cơn tức giận không tự chủ được nói ra những lời vô nghĩa ấy. Chàng là bị đám đại thần ấy bức đến phát điên, sau khi biết Từ Huệ phi mang thai thì càng ngày càng nhiều tấu chương đòi phế hậu, nói Từ Huệ mới đủ khả năng đảm nhiệm hậu vị. Còn nói hoàng hậu là yêu nữ hại người, chỉ biết quyến rũ chàng khiến chàng bỏ bê triều chính. 

Trong cơn tức giận, Doãn Khởi chỉ buột miệng nói lời như vậy, chàng vốn chỉ coi là những lời vô nghĩa nhưng chàng không thể ngờ những lời ấy trở thành nhát dao chí mạng đâm thẳng vào trái tim vị hoàng hậu mà chàng rất mực yêu thương. 

Mạc Hy tuyệt vọng trở về cung điện của mình, rốt cuộc nàng là bị hai huynh đệ bọn họ trêu đùa lợi dụng, không một ai thật lòng với mình cả. Những tưởng Doãn Khởi luôn nói yêu thương nàng ra cũng chỉ là lợi dụng nàng, khiến nàng động tâm rồi lại khiến nàng tuyệt vọng như vậy, nàng là chưa đủ đáng thương hay sao? 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi