[NGÔN TÌNH] MỊ HOẠN

Editor: Hân Hân

Cũng không thúc đẩy xe ngựa.

Lương Thiệu Ngôn tựa hồ đang đợi Lý Bảo Chương trở về.

Châu Châu rụt vào trong góc, đã nghĩ Lý Bảo Chương có thể cứu nàng, nhưng lại sợ Lương Thiệu Ngôn gây bất lợi cho hắn. Lương Thiệu Ngôn tựa hồ mang theo những người này tới, nàng nghe thấy âm thanh hắn phân phó những người đó.

Thời gian từng giọt từng giọt mà qua đi.

Lương Thiệu Ngôn nhìn Châu Châu liếc mắt một cái, quen thuộc mà đem chỗ tóc mai trên gương mặt Châu Châu vén ra sau tai, hắn năm nay mới mười tám tuổi, nhưng sau mấy biến cố đã làm hắn biến thành một người khác. Hắn ở thiên lao ngây người mấy tháng, mỗi một canh giờ đều dài giống như một ngày, giống như một tháng. Những ngày thường đó, hắn đều không muốn nhìn một đám cẩu nô tài ỷ vào Lương Quang Vũ liền dám khinh nhục trên đầu của hắn, sau khi hắn từ thiên lao ra ngoài, những kẻ đã từng khinh nhục qua người của hắn, hắn đem toàn bộ một đám bọn họ tan xương nát thịt, đừng nói toàn thây, ngay cả khối da tốt một chút cũng tìm không ra. Hắn mới thống khoái hơn chút.

Nhưng người hắn chân chính muốn trả thù không phải cẩu nô tài đó, mà là Lương Quang Vũ, còn có kẻ lấy thân phận giả trà trộn vào trong cung Lý Bảo Chương kia.

Mẫu hậu hắn vì giữ được hắn, tự sát, còn đem ám vệ của mình cùng át chủ bài ở Diệp gia mà bà sở hữu đều cho hắn. Hắn phái người theo dõi Lương Quang Vũ, phát hiện Lương Quang Vũ vẫn luôn phái người giám sát một cái trấn nhỏ ở khu xa xôi kinh thành, cũng phái người lại đây, mà sau khi thám tử đến khi, liền nói cho hắn một bí mật lớn.

Châu Châu cư nhiên cùng Lý Bảo Chương ở bên nhau, hơn nữa bên người bọn họ còn có một người nam nhân.

Nam nhân kia vậy mà hắn đã từng gặp qua, đệ nhất Khánh Nguyệt lâu - Văn Hạc.

Lúc này mới đào ra một mặt bí mật ngầm ẩn sâu.

Lúc biết quan hệ của Văn Hạc và Lý Bảo Chương, lại sau khi phát hiện Lý Bảo Chương đã dịch dung, Lương Thiệu Ngôn mới đem một ít đồ vật liên hệ lại.

Những người này xem hắn như đồ ngốc, còn mang hắn đi làm đao, bức tử mẫu hậu hắn cùng huynh trưởng.

Lương Thiệu Ngôn thấp thấp cười, những người này, hắn một người đều sẽ không bỏ qua, hắn hận không thể tự mình uống máu của bọn họ, ăn thịt của bọn họ.

"Tên cẩu nô tài Lý Bảo Chương kia khi nào trở về? Châu Châu ngươi biết không?" Lương Thiệu Ngôn ôn thanh hỏi.

Châu Châu cánh môi khẽ run, nàng nhẹ nhàng lắc lắc đầu, hô hấp năng hơn một ít, "Lương Thiệu Ngôn, ngươi buông tha hắn được không?"

"Không được." Lương Thiệu Ngôn nói, "Ta buông tha bọn họ, bọn họ cũng sẽ không buông tha ta, Thái Tử ca ca cùng mẫu hậu ta đều đã chết, bị bọn họ hại chết, ta hiện tại nhưng thật ra cái gì cũng không sợ, đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, ta phải nhìn xem ta cùng Cửu ca, ai lợi hại hơn ai."

Hắn nói xong còn sờ sờ mặt Châu Châu, "Ngươi yên tâm, ta lần này là thật thanh tỉnh, ta sẽ không thương tổn ngươi."

Châu Châu lục mắt mở to chút, nàng nhìn không thấy Lương Thiệu Ngôn, cho nên cũng nhìn không thấy khuôn mặt xanh trắng của hắn, hắn ở thiên lao những ngày ấy cũng không phải là ngày lành, còn chịu mấy ngày thủy lao, thời điểm ra ngoài không khác gì chỉ còn một hơi thở, vết thương trên người hắn không thể đếm nỗi, hắn cho rằng mình sẽ chết trong đó, nhưng hắn vẫn là ra được.

"Ta...... Ta biết ta nói cái gì, ngươi cũng sẽ không nghe, nhưng ta thật sự cầu xin ngươi, ngươi buông tha Lý Bảo Chương, hắn cũng không có đối với ngươi làm cái gì." Châu Châu hốc mắt nổi lên nước mắt, "Hắn là người tốt, lần trước ngươi phát bệnh, hắn còn cứu ngươi."

Ánh mắt Lương Thiệu Ngôn tối sầm lại, hắn ép chặt mặt Châu Châu, nhỏ giọng mà nói: "Đừng khóc, ta sẽ đối tốt với ngươi, ngươi không cần nhớ hắn."

Đang lúc này, bên ngoài truyền đến một đạo âm thanh.

"Công tử, có người tới."

Lương Thiệu Ngôn ừ một tiếng, không nhanh không chậm rút ra một đoạn tay áo, hắn dùng tay áo trói tay Châu Châu lại, lại cầm một khối khăn lụa nhét vào trong miệng nàng, làm nàng không có cách nào lên tiếng. Lúc hắn làm tốt hết thảy này, lẳng lặng mà nhìn Châu Châu một hồi, sau đó trên trán Châu Châu rơi xuống một cái khẽ hôn.

"Châu Châu, thực xin lỗi." Hắn nhẹ giọng nói.

Châu Châu ô một tiếng, nhưng Lương Thiệu Ngôn đã đứng dậy xuống xe ngựa.

Nàng nhìn không thấy, cũng phát không ra âm thanh, chỉ có thể ngồi trên xe ngựa.

Nàng không biết qua bao lâu, tựa hồ có thể nghe thấy âm thanh đao kiếm va chạm, nàng muốn kêu tên Lý Bảo Chương, nhưng chỉ có thể phí công mà phát ra âm thanh ô ô. Nước mắt nàng theo khóe mắt chảy xuống, bởi vì muốn tránh tay áo trong tay, nửa thân thể nàng ngã xuống trên xe ngựa. Nàng dùng đệm mềm dưới thân lau đi nước mắt, không biết có phải kích thích quá độ không, nàng đột nhiên phát hiện trước mắt phảng phất có điểm ánh sáng.

Ánh sáng phi thường mỏng manh.

Nàng nhắm mắt, lại mở mắt.

Không phải nàng ảo giác.

Thật sự nhìn thấy được một chút ánh sáng mỏng manh.

Nàng hô hấp nặng hơn rất nhiều, mở to hai mắt, mà lúc này, nơi xe ngựa đột nhiên bị thứ gì đụng một chút, nàng còn nghe được một tiếng ngựa. Đồ vật kia nặng nề mà đụng vào xe ngựa, sau đó dừng lại.

Châu Châu xoay đầu đi nhìn, chỉ là ánh sáng nàng có thể thấy quá mỏng manh, nàng thấy không rõ đó là thứ gì.

Bên ngoài âm thanh gió tuyết lớn hơn nữa.

Bên ngoài âm thanh đao kiếm lại dần dần thấp xuống, cuối cùng đã biến mất.

Châu Châu một lòng nhắc lên, nàng sợ hãi sự tình kế tiếp phát sinh, sợ hãi đợi lát nữa nhìn thấy mặt Lương Thiệu Ngôn, càng sợ hãi chính là nhìn thấy thi thể của Lý Bảo Chương. Lương Thiệu Ngôn hận bọn hắn.

Thời gian từng giọt từng giọt mà trôi đi.

Tuyết dần dần lớn lên, chúng nó rào rạt mà rơi xuống mặt đất, khoảng đất lớn biến thành một mảnh trắng xoá.

Châu Châu cảm giác được có người lên xe ngựa, nàng lập tức giật mình, mở to hai mắt nhìn chằm chằm màn xe. Màn xe tựa hồ bị một bàn tay vén lên, nàng nhìn không rõ, nàng chỉ có thể mở to hai mắt, cẩn thận phân biệt, gió từ bên ngoài thổi vào, khi gió lạnh quát trên mặt nàng, nàng nghe được âm thanh của đối phương.

"Châu Châu."

Một âm thanh nàng cực kỳ quen thuộc.

Nháy mắt tiếp theo, khăn lụa nơi miệng nàng đã bị lấy ra.

Người tới một bên giúp nàng cởi bỏ tay áo đang trói tay nàng, một bên thấp giọng an ủi nàng, "Không có việc gì, ngoan, đã không có việc gì."

Châu Châu duỗi tay bắt lấy quần áo đối phương, "Ca ca, Lương Thiệu Ngôn đâu?"

Lý Bảo Chương trên mặt dính chút máu, hắn giơ tay dùng mu bàn tay lau vết máu đi, khi nói chuyện có sương mù mang khí lạnh màu trắng bay ra, "Hắn...... Đã chết."

"Cái gì?" Châu Châu ngây ngẩn cả người.

Lý Bảo Chương đoán được phản ứng của Châu Châu, hắn thở dài, có chút đau lòng đem người ôm vào trong lòng ngực. So với Lương Quang Vũ lòng dạ thâm trầm, Lương Thiệu Ngôn vẫn là quá non, sau khi hắn biết Châu Châu ở chỗ này, liền không màng đến thuộc hạ phản đối, ngang ngạnh muốn đích thân tới nơi này, mà Lương Quang Vũ là người nào chứ? Hắn căn bản là cố ý lộ ra tin tức dụ dỗ Lương Thiệu Ngôn đến, hắn biết Lương Thiệu Ngôn chấp niệm với Châu Châu, liền dứt khoát lập cái bẫy chờ Lương Thiệu Ngôn. Ở thiên lao, hắn không thể trắng trợn táo bạo mà giết Lương Thiệu Ngôn, nhưng ngoài kinh thành liền không giống nhau, lương đế bảo vệ không được tiểu nhi tử này.

Buổi chiều hôm nay Văn Hạc đi ra ngoài, là gặp phải người Lương Quang Vũ.

Bọn họ mang Văn Hạc đi, lấy cái này dụ dỗ Lý Bảo Chương ra cửa, chờ tới lúc Lương Thiệu Ngôn tới, liền sẽ thấy một mình Châu Châu ở trong phòng.

Người của Lương Quang Vũ vốn là trên đường chuẩn bị phục kích Lương Thiệu Ngôn, nào biết Lương Thiệu Ngôn quyết định trước hết giết Lý Bảo Chương, vì thế bọn họ cùng Lý Bảo Chương và Văn Hạc thương lượng một chút, liền sai một ám vệ dịch dung thành bộ dáng Lý Bảo Chương, tiến đến dụ dỗ.

......

"Hắn đã chết?" Châu Châu nắm chặt quần áo Lý Bảo Chương, yết hầu có chút khẩn trương.

Lý Bảo Chương nhẹ nhàng mà lên tiếng.

Thiên hạ này rất nhanh chính là của Lương Quang Vũ, hắn nhất định sẽ trước tiên diệt trừ Lương Thiệu Ngôn tại đây. Vô luận là Lý Bảo Chương hay là Châu Châu, bọn họ bất quá chỉ là một quân cờ nho nhỏ trong ván cờ này của Lương Quang Vũ mà thôi, Lý Bảo Chương bất quá có thể làm là bảo vệ Châu Châu.

Châu Châu cũng không có nhìn đến xác chết Lương Thiệu Ngôn, bọn họ suốt đêm rời khỏi địa phương này, Văn Hạc đánh xe, Lý Bảo Chương ngồi ở trong xe ngựa bồi Châu Châu. Nàng có chút mệt mỏi mà nằm trên đùi Lý Bảo Chương, không biết qua bao lâu, nàng nhẹ nhàng bắt được tay Lý Bảo Chương, "Ca ca, chúng ta thật sự rời khỏi kinh thành sao? Ta mệt mỏi quá a."

Lý Bảo Chương ngẩn ra một chút, hắn cúi đầu nhìn Châu Châu, thấy trong mắt nàng ánh lệ lập loè, trong lòng đau xót, hắn nhẹ nhàng hít một hơi, dùng sức mà cầm lại tay Châu Châu, "Chúng ta lần này là thật sự rời đi."

Người của Lương Quang Vũ giám thị bọn họ đều đi rồi, trước khi đi còn đưa cho hắn một đồ vật.

Một sọt trái cây không hợp mùa -- quả lê.

"Điện hạ sai chúng ta đem cái này chuyển cho Châu Châu cô nương, cả người chúng ta đầy máu sợ sẽ kinh hãi Châu Châu cô nương, vẫn là từ ngài chuyển giao đi."

......

"Cửu biểu ca, cây lê này kết trái, đến lúc đó huynh có thể cho cung nữ đưa cho muội mấy trái được không a?"

"Được, ta chắc chắn sẽ cho Mật Nhi biểu muội mấy quả lê vừa thơm vừa ngọt."

"Cửu biểu ca, cũng đừng quên."

"Sẽ không."

Lương Quang Vũ đứng trước cây lê nơi đình viện, khẽ cười một tiếng, hắn dùng tay sờ soạng vỏ cây thô ráp, người làm vua, có những thứ nên vứt bỏ thì hãy vứt bỏ.

Hân Hân: Đọc tới đây mình thấy ngọt ngào dễ sợ, sâu trong tâm kẻ lãnh huyết cũng có chút tình. =)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi