[NGÔN TÌNH] SỞ SỞ

Edit: V.O

Trần Kính Đông kêu Tiểu Đường điều tra chuyện Tần Liễu Liễu sinh non.

Chưa tới ba ngày, đã có kết quả.

Ngày đó, Trần Kính Đông ngồi ở trên sofa trong nhà. Tay cầm một điếu thuốc, vẻ mặt tràn đầy lạnh lùng.

Tiểu Đường áp giải một người đàn ông quỳ xuống đất.

Người đàn ông nơm nớp lo sợ, cả trán đều là mồ hôi lạnh.

"Cố Y Sinh. Nói đi, đã đến nước này rồi. Ông còn muốn giấu diếm hay sao?" Tiểu Đường dẫm nát ngón tay người đàn ông.

Người đàn ông bị đau. Hét thảm một tiếng, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng: "Đừng đánh tôi. Tôi nói, tôi nói hết..."

Trần Kính Đông vươn tay, dụi tắt điếu thuốc trong tay: "Để ông ta nói."

Giọng nói vô cùng lãnh khốc.

Nghe khiến cả người ngẩn ra.

Lúc này Tiểu Đường mới dừng tay.

Vị bác sĩ họ Cố kia. Lúc trước chính là bác sĩ phụ trách phẫu thuật phá thai cho Tần Liễu Liễu, tất cả những gì về Tần Liễu Liễu, đều xuất phát từ miệng ông ta.

Cố Y Sinh quỳ dưới đất. Nhất thời ôm cẳng chân Trần Kính Đông: "Trần tổng. Anh hãy nghe tôi nói, tôi cũng không có cách nào mới nói dối..."

Trần Kính Đông đạp một đạp văng Cố Y Sinh ra. Lạnh lùng: "Nói dối? Được. Tôi lại muốn nghe xem, ông nói dối chuyện gì."

Cố Y Sinh quỳ rạp dưới đất, mồ hôi lạnh chảy ròng. Chật vật đến cực điểm, một người đàn ông, khóc đến tràn đầy nước mắt nước mũi: "Lúc trước Tần Liễu Liễu đến tìm tôi, nói là chỉ cần tôi lập một tờ đơn sinh non cho cô ta, cô ta sẽ cho tôi năm trăm vạn, tôi...con trai tôi bị bệnh tim bẩm sinh, tôi cần tiền, cho nên đã..."

"Cho nên ông đã nói dối? Cho nên ông lừa tôi nói Tần Liễu Liễu sinh non?" Cả người Trần Kính Đông lệ khí, trong mắt là hai luồng lửa giận.

Đời này của y, thứ không thể dễ dàng tha thứ nhất chính là nói dối.

Y hung hăng đá một đá lên lưng Cố Y Sinh: "Nói, còn có chuyện gì lừa tôi nữa?"

Cố Y Sinh lắc đầu: "Trần tổng, không có, tôi chỉ từng giúp Tần Liễu Liễu làm một chuyện này, tôi biết tôi không nên nói dối như vậy, nhưng tôi thật sự không có cách nào, mạng của con tôi đã ở một sớm một chiều..."

Nắm đấm của Trần Kính Đông nện lên mặt Cố Y Sinh, nhất thời máu lợi của Cố Y Sinh chảy ra như suối.

"Nói cách khác, ngay từ đầu Tần Liễu Liễu không mang thai?" Trần Kính Đông nắm xương hàm dưới của Cố Y Sinh.

Miệng Cố Y Sinh ứa ra bong bóng máu, liều mạng gật đầu: "Vâng, cô ta không mang thai..."

Tiểu Đường đứng ở một bên, một tay nắm tóc Cố Y Sinh, nói với Trần Kính Đông: "Tôi cũng từng cẩn thận kiểm tra, người này nói thật, dieendaanleequuydoon – V.O, tôi còn từng cố ý kiểm tra tài khoản của anh ta, thật sự có thêm năm trăm vạn."

"Khốn kiếp..."

Trần Kính Đông nện nắm đấm lên bàn trà.

Bỗng nhiên y vô cùng suy sụp.

Thân thể dựa vào ghế sofa, xoa ấn đường.

Y nhớ tới lúc ấy y tức giận như thế nào, thậm chí lấy dao muốn giết Mục Sở Sở, nhưng tất cả những chuyện đó, cũng chỉ là Tần Liễu Liễu diễn trò mà thôi.

Năm năm, y luôn luôn tin tưởng lời nói của Tần Liễu Liễu không hề nghi ngờ, chưa bao giờ nghi ngờ cô ta, cho dù chỉ một chút.

Nhưng cô ta lại cho y một kích trí mạng.

Sắc mặt Trần Kính Đông rất khó nhìn.

Tiểu Đường đều sợ tới mức không dám nói lời nào, hơn nửa ngày mới hỏi:  "Trần tổng, người này..."

Trần Kính Đông nắm sống mũi, giọng điệu rét lạnh: "Không phải ông ta thích tiền sao? Được, đưa cho ông ta nhiều một chút, sau đó giao chứng cứ cho bệnh viện bọn họ, lại để các tạp chí lớn đưa tin, tôi lại muốn nhìn xem, nhận nhiều phong bì như vậy, có đủ để ông ta chết không..."

"Trần tổng, anh không thể làm như vậy, cầu xin anh tha cho tôi một lần đi, con tôi còn nhỏ..." Cố Y Sinh quỳ xuống đất khóc rống: "Tôi biết tôi làm sai rồi, mà lúc đó tôi thật sự không có cách nào, con của tôi cần phẫu thuật, tôi không thể nhìn nó chết..."

"Cho nên, ông có thể không từ thủ đoạn vớt tiền cứu con ông?" Trần Kính Đông thật sự ngay cả một câu nói cũng lười nghe, vẫy vẫy tay: "Dẫn đi đi, người này, tôi không bao giờ muốn gặp lại lần thứ hai."

Tiểu Đường gật đầu.

Sai người dẫn Cố Y Sinh đi.

Trần Kính Đông vươn tay: "Chứng cứ đâu?"

Tiểu Đường thuận thế đưa máy ghi âm qua: "Đây là cuộc đối thoại vừa rồi giữa anh và Cố Y Sinh, đã ghi âm toàn bộ."

"Tốt lắm." Trần Kính Đông vuốt ve máy ghi âm, tâm tình rất trầm trọng, lúc trước, chỉ cần y tin tưởng Mục Sở Sở một lần, chỉ một lần, cũng sẽ không thể náo cho tới tình trạng ngày hôm nay.

Nhưng y quá tin tưởng Tần Liễu Liễu rồi...

Y cho rằng Tần Liễu Liễu tuyệt đối sẽ không lừa y.

Thật đúng là châm chọc.

Những gì y cho là đúng, dường như đều sai...

Trần Kính Đông nắm ấn đường hít một hơi thật sâu: "Điện thoại đâu? Sửa xong chưa?"

Tiểu Đường lắc đầu: "Điện thoại bị hư quá nặng, muốn số liệu bên trong, chỉ sợ cần nửa tháng."

"Nửa tháng?" Trần Kính Đông cảm thấy y không đợi được nửa tháng, lạnh lùng nói: "Bảy ngày, cho cậu nhiều nhất là bảy ngày."

Trên mặt Tiểu Đường thoáng qua một chút lúng túng, nhưng anh là người Trần Kính Đông bồi dưỡng ra, rất nhanh gật đầu: "Được, trong vòng bảy ngày, tôi nhất định cho anh một câu trả lời thuyết phục."

Trần Kính Đông khoát tay, suy sút nằm ở trong ghế sofa.

Y cảm thấy đây thật sự chính là báo ứng.

Đã từng, y mắng Mục Sở Sở ác độc, đã từng, bởi vì việc này mà y mạnh mẽ muốn cô, đã từng, y ép Mục Sở Sở thiếu chút nữa tự tử, kết quả là, tất cả những chuyện này lại chỉ là một vở kịch...

Diễn cho y xem...


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi