Từ lúc Trì Yên bắt đầu hỏi vấn đề đầu tiên, Khương Dịch đã biết sớm muộn gì cô cũng sẽ đem chuyện này ra hỏi rồi.
Cô nhóc này tuy nhớ người thì không rõ lắm, nhưng là ở các mặt khác, trí nhớ cũng không tệ lắm.
Trước kia Trì Yên không hỏi là vì cảm thấy Khương Dịch không thích cô, hơn nữa lúc ấy cô một mình cũng cảm thấy rất vui vẻ, căn bản không đem việc anh có gọi điện hay không đặt trong lòng.
Gọi hay không gọi, đối với mà nói cũng chả khác gì nhau cả.
Nhưng là đặt vấn đề ở hôm nay thì lại không giống nhau.
Bởi vì tâm tính thay đổi rồi!
Khương Dịch hình như hơi cười một cái, “Không có.”
Trì Yên nhíu mày, ngay sau đó liền nghe anh nói tiếp theo một câu: “Anh không có ”
Máy sấy vẫn đang hoạt động, ở bên tai Trì Yên kêu “Ong ong”, vì thế trong nháy mắt ấy, Trì Yên thậm chí hoài nghi bản thân nghe lầm.
Cô quay đầu lại, đôi mắt không tự chủ được mở to hơn một chút, "Vậy anh còn không bằng em____"
Tồt xấu gì, cô cũng vẫn gọi, tuy là lúc ấy, có khả năng mắt bị mù nên nhìn sai số.
Lời còn chưa xong, Khương Dịch đã tắt máy sấy đi, giọng Trì Yên tựa hồ như dừng lại cùng với tiếng máy sấy. Cô hơi sửng sốt một chút, sau đó lại thấy anh ung dung thong thả rút dây điện
“Mười một số, nhớ rất rõ.”
Chỉ số thông minh của Trì Yên nháy mắt bị nghiền nát, cô quay đầu trở lại, hơi hơi cúi đầu, cằm nhẹ nhàng chống bên xương quai xanh “Vậy mà anh cũng chẳng thèm gọi cho em.”
Cô khẳng định nói, kết quả không quá nửa phút đã nghe thấy Khương Dịch trả lời: “Đã gọi rồi.”
Tay phải Khương Dịch từ trên bả vai cô trượt xuống, sau đó dừng bên eo cô, tay trái vòng qua đầu gối, sau đó hơi dùng lực ôm cô ngồi lên đùi mình.
Anh tì nhẹ cằm lên vai cô, "Gọi 3 lần!"
Trì Yên có chút ngốc, cô chả có tí ấn tượng nào cả.
“Em không nhận.”
Giọng Khương Dịch không cao không thấp, ngữ khí nghe chẳng khác bình thường là bao. Nhưng vào tai Trì Yên lại giống như lời lên án vô hình ấy.
Đều là việc xảy ra đã lâu, kí ức đã sớm chả load được thông tin gì rồi, da đầu Trì Yên căng lên, phủ nhận: "Không thể nào!"
“Lấy di động qua đây.”
Trì Yên vẫn ngồi trên đùi anh, duỗi tay vươn ra muốn lấy di động trên chiếc tủ đầu giường. Cô vốn không mặc nội y, trên người lại chỉ mặc có bộ áo ngủ lỏng lẻo, vừa động một cái, bả vai cùng một mảng lớn trước ngực đều lộ ra ngoài, da thịt trắng nõn lại ẩn hiện mấy vết đỏ khả nghi.
Trì Yên lười đến đưa tay sửa lại, Khương Dịch dường như cũng cố ý tránh vùng cổ, chỉ để lại dấu vết từ xương quai xanh trở xuống mà thôi.
Rất nhanh cô đã lấy điện thoại qua.
Không xem thì không biết, vừa nhìn đã làm cho cô giật mình.
Di động có vẻ đã bị Khương Dịch tắt âm, vì vậy Bạch Lộ và Tống Vũ gọi qua mấy lần cô đều không hay biết gì cả.
Tính ra cũng mấy chục cuộc gọi nhớ rồi.
Ngay lập tức Trì Yên đã quên lí do ban đầu Khương Dịch bảo cô lấy điện thoại qua. Dựa vào lòng anh, trước tiên, cô vẫn cẩn thận trả lời lại hai người kia. Cả hai đều vì cô bỗng nhiên cắt livestream mà lo sợ cô xảy ra truyện gì không hay mới vội vã gọi điện đến hỏi.
Nói chuyện vài câu, sau khi xác nhận chỉ đơn giản là do nhà cô bị mất điện, cả hai đều chúc ngủ ngon rồi đi nghỉ ngơi.
Lúc Trì Yên gọi lại cho hai người kia, ngón tay lướt trên màn hình rất nhanh, giọng lại hơi nhỏ, cô theo thói quen khẽ cắn cắn môi, khóe miệng nâng lên mang theo vài phần nghịch ngợm.
Khương Dịch nhìn rõ nội dung cô nội dung trả lời của cô, lớn thì thấy thỉnh thoảng cô gửi qua một gói biểu cảm cổ xưa nào đó, nhỏ thì thấy cả dấu chấm cuối mỗi câu cô đáp.
Trì Yên còn chưa phục hồi tinh thần sau khi bị ngạc nhiên, vừa rồi Bạch Lộ có nhắc đến, cô mới lên Weibo nhìn thử một chút.
Từ Bạch Lộ đến Tống Vũ thấy cô không livestream đều biết có vấn đề rồi, còn khỏi phải nhắc đến hội fan có trí tươnhr tưởng cực kì phong phú của cô.
Quả nhiên, cô vừa click mở Weibo một cái, suýt chút nữa bị một đống tin kia làm cho mù mắt.
Khương Dịch cũng không thúc giục cô, chỉ nhẹ ôm cô vào lòng để cô tự mình giải quyết vấn đề của mình trước.
Ai cũng hiểu đạo lí "thu hậu tính sổ", anh cũng chả vội gì.
Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, chỉ vài phút sau, tay của Khương Dịch đã bắt đầu không thành thật.
Tâm tư Trì Yên chẳng đặt ở đây nữa rồi, tay vẫn liên tục kéo xuống xem bình luận.
Vì tránh để các fan lo lắng, cô định trả lời ở bình luận cô thích nhất, kết quả, vừa lần đầu mở ra, cô đã bị nghẹn họng____
【 Yên Yên có bạn trai rồi sao? Thừa dịp mất điện, tối lửa tắt đèn tức cảnh sinh tình (tất), vứt bỏ chúng ta chờ trước màn hình, khóc thút thít. 】
Ngón tay Trì Yên trên bàn phím loanh quanh mấy vòng, một lúc lâu sau mới gõ vài chữ đáp lại:【 mình không có bạn trai. 】
Khương Dịch thật sự không phải bạn trai cô mà.
Phía sau cũng không được mấy cái bình luận bình thường, đến cái thứ năm thì lại bắt đầu có chút ngập ngừng lần nữa rồi.
【 trong một phút mất điện ấy, tôi hình như nghe thấy tiếng Yên Yên nói chuyện với ai đó. 】
Có người ở dưới rep lại:【 tôi cũng nghe thấy rồi, sau đó cô ấy có “A” một tiếng, mềm khóc, đáng yêu, thật muốn ôm ấp một chút, hôn trộm một cái, nâng niu cẩn thận 】
Sau đó là chủ bình luận cũng rep lại:【 +1. Quan trọng nhất chính là hình như tôi có nghe được giọng đàn ông, giống hệt nam thần Trung Thôn Dã Trí* của tôi lúc diễn phim vậy đó. 】
(*hình như là Murokino Mochido)
Trì Yên không kéo xuống nữa, mắt cô chú ý tới nửa câu sau của người nọ. Thử vào weibo của người đó một chút, quả nhiên thấy tắt cả đều liên quan đến Trung Thôn Dã Trí kia.
Vừa nghe liền biết là một vị minh tinh nước ngoài nào đó.
Phạm vi hiểu biết của Trì Yên cũng chả lớn lắm, nhưng vẫn dứt khoát phối hợp nói theo vị fan này, trả lời lại một câu: 【 thông minh, lúc ấy mình đúng là đang xem phim của anh ấy. 】
Bạch Lộ đã dạy cô, cái này gọi là“Gãi đúng chỗ ngứa”.
Sau khi trả lời bình luận, Trì Yên thoát khỏi Weibo, lúc này mới nhớ đến việc đưa điện thoại ra cho Khương Dịch.
Tay anh vốn dĩ đang vắt phía trên eo cô, dù cô xoay người lại, cái tay ấy vẫn chả nhúc nhích tí nào, hơn nữa còn cọ nhẹ trên nhực cô khiến toàn thân Trì Yên như bị điện giật. Khương Dịch nhướn mày nhìn cô.
Phòng ngủ còn bật có một cây đèn bàn nhỏ, ánh sáng chiếu lên mặt anh tạo thành cái bóng nhỏ, lại chia mặt anh thành hai bên sáng tối vô cùng rõ ràng.
Khuôn mặt lạnh lùng, sâu xa, nhưng đáy mắt lại chứa vài tia nhu tình.
Trì Yên ngẩn ra một chút, sau đó vội vã kéo bàn tay hư hỏng đang mò trong quần áo mình của anh ra, "Di động"
Khóe môi Khương Dịch khẽ cong lên, không biết cầm di động của cô bao lâu, sau đó đã đưa lại cho cô, "Nhìn quen không....Yên Yên?"
Hai chữ cuối cùng cơ hồ bị anh áp xuống cực nhẹ, gần như đã bị che lấp bởi tiếng thở nặng nề của anh.
Trên màn hình hiện lên một dãy số, Trì Yên cẩn thận nhìn kĩ một lần, cuối cùng cũng nhìn ra chút kì quái_____ cái này với số cô nhớ sai cực kì giống nhau!
Ánh mắt chuyển lên phía trên, Trì Yên thấy được tên mục chứa.
Black list.
Trì Yên: “……”
Trì Yên có chút buồn bực giơ tay che mặt, “ không phải em cố ý……”
Khương Dịch cười nhẹ một tiếng.
“Số điện thoại nước ngoài nhìn rất giống số mấy kẻ quấy rối, lúc ấy em không biết là anh.....……” Trì Yên ho nhẹ một tiếng, tầm mắt đặc biệt mờ mịt lung lay một vòng trước ngực anh, tự tin đã teo tóp đến đáng thương rồi, “Anh vẫn có thể đổi số khác gọi mà! ”
Lời tuy là nói như vậy, nhưng nếu lúc ấy Khương Dịch thật sự đổi số khác gọi tới, nói không chừng cô lại tiếp tục quẳng nó vài black list luôn ấy chứ.
Cuối cùng Khương Dịch cũng trả lời cô một câu: “Sau lại không muốn gọi nữa.”
“…… Tức giận sao?”
“Không phải tức giận, vẫn khá tốt.”
Trì Yên: “Chắc chắn là anh tức giận rồi!”
Khương Dịch quả thực bị cô làm cho tức cười.
“Anh thật sự không giận”
Trì Yên nâng mặt anh lên nhìn. Tay Khương Dịch quấn vài lọn tóc của cô vào tay, anh hơi rũ mắt, giọng nói thả chầm chậm: "Lúc gọi điện cho em không nghĩ gì, không nhận cũng khá tốt."
“Muốn nghe giọng nói của em, lại không dám nghe giọng nói của em.”
Tình cờ gặp Lục Cận Thanh kia cũng xuất ngoại bàn chuyện làm ăn, ở cùng anh vài ngày, lại nói bóng nói gió hỏi thăm tin tức của Trì Yên.
Lúc Trì Yên cho anh vào danh sách đen, Lục Cận Thanh vốn muốn cười to một trận lại sợ bị anh mắng, cứ nhìn anh dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Thật ra Khương Dịch không cảm thấy có chuyện gì to tát cả.
Thời gian đấy anh bận đến nỗi cơ hồ còn chẳng gặp được cái giường nữa, thật vất vả mới đem Trì Yên bỏ ra khỏi đầu, vạn nhất nghe thấy giọng của cô, anh lại sợ bản thân không khống chế được mình nữa.
Ở trước mặt Trì Yên, tự chủ của anh đều chẳng là cái quái gì cả.
Bắt đầu từ rất nhiều năm trước, Khương Dịch đã không còn dám cùng Trì Yên ngồi chung một bàn để viết luận văn nữa rồi. Cô ngồi đó, không cần nói cũng chẳng cần động đã có thể dễ như trở bàn tay kéo hiệu suất làm việc của anh xuống đến âm vô cực rồi.
Đã hơn nửa đêm, Trì Yên được anh ôm trong lòng cực kì thoải mái, mí mắt cũng không khống chế được mà kéo xuống, ý thức của cô đã chẳng còn rõ ràng, nhưng vẫn hỏi một câu: "Anh có nhớ em không?"
Khương Dịch cúi đầu nhìn cô, hô hấp của cô ổn định, đôi mắt đã nhắm nghiền, hàng mi dài vẫn hơi run rẩy, trên mặt vẫn ửng hồng. Anh đưa tay phác họa đường cong đôi môi mềm, ánh mắt nồng nàn.
"Nhớ!"
Trì Yên không nghe được, nhưng Khương Dịch vẫn nói tiếp một câu: “Mỗi ngày đều nhớ.”
Chỉ cần nghĩ đến thôi đã ngay lập tức muốn trở về gặp cô.
Nhưng là anh đã sớm qua cái tuổi bị cảm xúc chi phối rồi.
·
Ngày hôm sau.
Khi Trì Yên tỉnh dậy, tay chân trên người dường như không thể phối hợp được với nhau nữa.
Cô không có cảnh quay buổi sáng, nhưng vẫn gọi điện thoại xin phép đạo diễn một câu.
Vị trí của Khương Dịch bên giường đã lạnh tanh. Trì Yên lăn sang đầu giường bên kia, mũi khẽ ngửi dường như vẫn cảm nhận được mùi hương sạch sẽ thuộc về riêng anh.
Trì Yên sờ sờ di động, vừa hay thấy được cuộc gọi của Bạch Lộ.
Kêu được vài tiếng, Trì Yên đã nhanh chóng bắt máy.
“Yên Nhi, cậu có biết cậu đang trên hot search không?”
“…… Tớ vừa mới dậy.”
Bạch Lộ thở dài, nghe không ra đang vui hay buồn
Trì Yên hỏi cô: “Lại là fan nhà tớ làm à?”
“Lần này không chỉ có fan của cậu đâu, quần chúng ăn dưa hóng chuyện đều đang bùng nổ đấy!"
Giọng điệu của Bạch Lộ có chút quái dị: “Bọn họ đều nói chưa thấy ai lúc livestream chơi game còn có thể xem phim được.”
“Có vấn đề gì sao?”
“Cái kia…… Yên Nhi, lúc ấy cậu thật sự có thể tập trung lực chú ý sao?”
“Có thể a, sao vậy, tớ vẫn chơi rất ổn mà.”
Cuối cùng Bạch Lộ nghe ra chút manh mối, hỏi thử cô: “Có phải cậu lừa fan của mình không, hả?”
“…… Ân.”
“Vậy chắc cậu cũng không biết Trung Thôn Dã Trí là ai đâu, đúng không?”
“Không biết rõ lắm.”
Quả nhiên…… Bạch Lộ vì cô mà rầu thúi ruột, cô cười nhỏ một tiếng, rất nhanh đã dừng lại: “Cậu lên Baidu tra một chút đi.”
Trì Yên nhận được chỉ thị, click mở cửa sổ tìm kiếm.
Cô dựa vào trí nhớ gõ vào mấy chữ, sau đó bắt đầu tìm kiếm.
Đến lúc tìm được kết quả, mới nhìn lướt qua vài cái, mắt Trì Yên đã không chịu được nhảy lên mấy lần.
Đậu má.
Thế mà lại là phim hành động——
Phim "hành động tình cảm"*
(*nói trắng ra là phim A+)