NGỌT KHẮC VÀO TIM

Lời thì nói như vậy, nhưng mí mắt Trì Yên vẫn nhảy đến lợi hại.

Đã từng có bài học xương mâu không  cho phép cô không tin thần tà, trợn tròn mắt mí mắt nhảy, nhắm mắt lại mí mắt vẫn nhảy, Trì Yên hận không thể lập tức đi thắp hương bái Phật.

Cô giơ tay đè lên mí mắt, tia oán khí lại nổi lên: “Em không tin.”

“Không lừa em.”

Ha hả.

Lần trước cũng nói lừa cô làm chó, kết quả không phải là cắn bả vai cô kêu “Uông” một tiếng sao.

Lời nói trên giường của đàn ông tuyệt không thể tin. 

Lời nói dưới giường của Khương Dịch cũng không tin được.

Tên đại lừa đảo.

Cuộc điện thoại này cứ thế bị Trì Yên nổi giận đùng đùng cắt đứt.

Đầu kia, đạo diễn và nhóm quay phim đã thu thập đồ xong chuẩn bị tiếp tục.

Trì Yên nhìn màn hình di động tối dần xuống, thở dài lại thở dài, cuối cùng mới thu di động tiếp tục đi chuẩn bị cho cảnh diễn tiếp theo. 

Có thể là do gặp được Khương Dịch, tâm trạng Trì Yên so với lúc trước tốt hơn nhiều, cảnh trước khi xuống nước một lần đã qua.

Nhanh chóng lại nhẹ nhàng.

Cảnh diễn ở bể bơi bắt đầu quay từ gần 7 giờ, sắc trời dần tối, mấy bóng đèn cùng nhau chiếu xuống, chiếu đến mức nước ở khu vực bể bơi không lớn lắm này cứ lóng la lóng lánh  

Càng giống như ban ngày, lại càng có thể dựng ra loại không khí có chút rợn người. 

Đợi thêm vài phút, vai diễn nữ giáo viên biến thái của Trì Yên sẽ ấn một học sinh nào đó vào bể bơi ngược đãi, sao đó trong quá trình tra tấn sẽ không cẩn thận bị học sinh kia túm  xuống cùng.

Lại sau đó, chính là cảnh nam nữ chính bắt được biến thái.

Mà nhiệm vụ của Trì Yên, chính là có thể bất động thanh sắc biểu hiện được vẻ hung ác thấm vào trong xương tủy của nữ giáo viên ra ngoài. 

Lời thoại của cô không nhiều lắm, cơ bản là dựa vào ánh mắt và động tác tay.

Tới bây giờ, Trì Yên đã hoàn toàn chẳng có tâm tư nào mà nghĩ đến vấn đề tối nay làm sao ứng phó với Khương Bác Đào, chỉ lo lặp đi lặp lại một câu thoại duy nhất, sau đó tìm khiến giọng điệu thích hợp nhất để nói ra. vô

Đây cũng là cảnh duy nhất trong kịch bản mà cô và Lục Chi Nhiên có tiếp xúc. 

Không lâu sau, tầm vài giây —— Lục Chi Nhiên sắm vai chú cảnh sát sẽ tra còng vào tay cô. 

Trước khi quay, đạo diễn Phùng đặc biệt chạy tới trấn an Trì Yên đang cực kì khẩn trương: “Nhập tâm vào nhân vật, cứ nghĩ cháu chính là cô ta.”

Trì Yên: “……”

Cô thật sự không muốn là nữ giáo viên kia đâu.

Nhưng cho dù nghĩ vậy, cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Tới lúc quay thật, người khẩn trương lại biến thành đạo diễn Phùng.

Toàn bộ phim trường cực kì an tĩnh, đến tiếng hít thở của mọi người pha rra đều cố sức nhẹ nhất, dường như đang nín thở chờ mấy người kia diễn cảnh qauy cuối cùng của ngày hôm nay. 

Liên quan đến vấn đề đại sự là khi nào kết thúc công việc, mỗi người đều ngẩng đầu chờ mong.

Trì Yên cũng có thể cảm giác được tầm mắt mọi người đều dừng trên người mình, lúc này cô đã bắt đầu “Tra tấn” nữ học sinh kia, không thể dùng sức quá độ, lại không thể diễn quá giả.

Mới ấn đầu người nọ vào trong nước, người nọ đã bắt đầu loạn lên, bàn tay lung tung sờ cổ tay cô túm ngã xuống cùng. 

Thật sự lung tung, lúc Trì Yên bị túm xuống, cẳng chân còn ở bể bơi cọ nhẹ qua một chút.

Cô hít một hơi khí lạnh, nhưng do yêu cầu nhân vật, cô lại không thể rơi nước mắt, chỉ có thể liều mạng mà hít sâu để nước mắt chảy ngược vào trong.

Đạo diễn Phùng đã ở bên kia hô: “Cut cut cut!”

Lúc này Trì Yên mới dám duỗi tay lau mái tóc ướt nhẹp một chút, còn chưa kịp lau mặt, đã nghe đạo diễn Phùng mở miệng: “Lại lần nữa, Tiểu Trì chú ý vẻ mặt.”

Cẳng chân Trì Yên hơi đau, nhưng lại không thể không bò lên lần nữa, thay quần áo quay lại từ đầu.

Tới lần thứ hai, học sinh kia lại xảy ra vấn đề.

Vì thế lặp đi lặp lại, Trì Yên tổng cộng thay đổi bốn lần quần áo.

Thành phố Lâm An đã vào thu, dù sao cũng không thể so với mùa hè, bây giờ mặt trời đã lặn lâu rồi, nhiệt độ cũng giảm xuống không ít.

Tới hơn 8 giờ, đạo diễn Phùng mắc chứng cưỡng bách cuối cùng cũng cảm thấy hoàn hảo mà hô qua.

Trì Yên bò nhanh từ bể bơi ra.

Quần áo mỏng manh thấm nước, lúc này dính trên người, vốn dĩ cô có mặc một chiếc áo khoác đơn giản ở bên ngoài, nên cũng không quá ái muội.

Mới vừa đi chưa đến vài bước, Lục Chi Nhiên từ phía sau đã theo kịp: “Tiểu Trì, đưa tay lại đây.”

Anh bất ngờ nói một câu, Trì Yên  không chỉ không nghĩ đưa tay qua, ngược lại còn muốn lùi về ấy chứ.

Mới giật mình, lại nghe được tiếng kim loại trên cổ  tay phải truyền đến.

Trì Yên hít một hơi, lúc này mới ý thức được anh là muốn mở còng tay hộ cô. 

Quả nhiên, Lục Chi Nhiên quơ quơ chìa khóa trong tay, Trì Yên đưa 1 tay qua, anh cầm còng tay giữ cố định, sau đó tra chìa khóa vào mở ra: “Vẫn luôn mang theo không chê mệt sao?”

Trì Yên còn chưa trả lời, Lục Chi Nhiên lại hỏi: “Tay đau không?”

“Cái gì?”

Ngón tay anh duỗi ra, giống như muốn điểm nhẹ vài cái lên cổ tay Trì Yên, còn chưa chạm vào, cô gái nhỏ đã giống như bị điện giật rụt cánh tay mảnh khảnh lại.

Lục Chi Nhiên sửng sốt, ngay sau đó cười cười: “Cho dù có bạn trai, cũng không cần đề phòng anh thế chứ?”

Bị anh nói trúng tâm tư, Trì Yên cũng không cảm thấy ngượng ngùng, chỉ hướng anh cười một chút: “Không có cách nào cả, anh ấy tương đối hay ghen ạ.”

Nụ cười bên khóe môi Lục Chi Nhiên cứng lại, rất ngắn, thậm chí mắt thường còn chẳng thể nhìn rõ, anh cúi đầu nhìn Trì Yên.

Cô gái này thật sự rất đẹp.

Không riêng gì vì khuôn mặt đẹp, mà còn vì tia dịu dàng từ trong xương tủy lộ ra. 

Lục Chi Nhiên có chút thất thần, chờ đến lúc phản ứng lại, Trì Yên đã cùng nữ diễn viên khác cùng đoàn phim đi vào phòng thay đồ rồi. 

Anh cúi đầu nhìn tay mình, mi mắt buông xuống, che đi cảm xúc nơi đáy mắt.

·

Trì Yên cảm thấy có thể mình bị cảm rồi.

Từ sau khi thay quần áo xong là bắt đầu hắt xì, cứ thế liên tục, thời gian gián đoạn còn không đến 10 phút.

Nữ diễn viên cùng thay quần áo với cô căn cứ vào chủ nghĩa nhân đạo mà quan tâm: “Tiểu Trì cô không thoải mái sao?”

Trì Yên mơ mơ màng màng, cầm máy sấy ra sấy tóc —— cô không dám để tóc ướt ra ngoài.

Bị Khương Dịch nhìn thấy, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

“Vậy cô phải chú ý sức khỏe nhé.”

Trì Yên gật đầu, “Cảm ơn.”

Đầu giống như phát nóng lên, cả người cực kì khó chịu.

Trì Yên cố chống cơn buồn ngủ mới không nhắm mắt lại, máy sấy trong tay lúc này đặc biệt nặng, liên tiếp kéo cổ tay cô xuống.

Chờ tóc khô bớt, tay Trì Yên đã hơi tê.

Bên tay phải, còng tay còn lưu lại một vòng vệt đỏ vắt ngang qua, nổi lên giữa làn gia trắng như tuyết, giống như là bị người ta bạo hành vậy.

Trì Yên càng cảm thấy đau đầu, lúc đi ra ngoài đầu nặng chân nhẹ, nhưng cũng không quên gọi điện cho Khương Dịch.

Không ra hơn mười giây, cô lại cắt điện thoại.

Đi thêm vài bước, cô thấy Khương Dịch lái một chiếc xe bình thường

Bentley đen, bình thường ném vào giữa dòng xe cộ sẽ chẳng có ai chú ý cả.

Trì Yên thu điện thoại lại, kéo cửa ghế phụ, nặng nề leo lên 

Cô nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngồi, không nghe được tiếng Khương Dịch khởi động xe, nhưng lại cảm giác trên trán có một bàn tay phủ lên. 

Lòng bàn tay khô ráo, hơi lạnh.

Trì Yên cầm tay anh không chịu thả, mở to mắt nhìn qua, gương mặt ửng hồng, đáy mắt vương hơi nước.

Ánh mắt cũng không khác biệt lúc cô ở trên giường lắm. 

Khương Dịch nắm tay cô chỉ hơi hơi dùng lực, ánh mắt tối dần, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ: “Phát sốt.”

Trì Yên gật đầu, ngay sau đó lại nghe Khương Dịch mở miệng: “Anh cũng phát sốt rồi.”

“……”

Trì Yên nhíu mi, Khương Dịch đã cầm tay cô kéo qua đặt lên trên mình, sau đó kéo xuống dưới, từ mày đến mũi, cuối cùng ngừng trên môi.

Anh hôn nhẹ lên lòng bàn tay cô, lúc nói chuyện hơi thở ấm áp đều phả vào lòng bàn tay cô, ngưa ngứa, dụ người.

Hơi nước nơi đáy mắt Trì Yên càng nhiều. 

“Đi bệnh viện trước”

Trì Yên theo bản năng lắc đầu: “Không cần, về nhà muộn quá không tốt đâu.”

Bây giờ đã không còn sớm nữa.

Lúc đến Giang Nam nhất phẩm đoán chừng cũng hơn 10 giờ rồi, nếu lại đến bệnh viện một chuyến, lăn qua lộn lại 1 vòng sợ là đến nửa đêm luôn mất.

Thế thì còn về nhà cái gì nữa.

Trì Yên mới vừa nghĩ như vậy đã thấy Khương Dịch đáp: “Vậy không đi nữa.”

Trì Yên khụ vài cái, giọng có chút buồn, giống như bị che mấy tầng giấy truyền tới, cả hơi thở đều là khô nóng, cả người đều rất khó chịu.

Không chỉ có khó chịu, còn có chút buồn bực.

Đại khái bởi vì Khương Dịch không chút do dự trả lời.

Chậc.

Quả nhiên, cậy sủng mà kiêu lại còn làm ra vẻ.

Trì Yên “Ân” một tiếng, vẫn hết sức thấu hiểu lòng người:  “Về đến nhà uống thuốc là được rồi.”

Khương Dịch kéo tay cô ở bên môi tới, nhẹ niết: "Ý anh là, không cần về nhà nữa."

Vừa nói xong, tầm mắt lại chạm đến cổ tay cô: “Tay làm sao vậy?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi