NGỌT KHẮC VÀO TIM

"Phương thức khác" trong mắt Khương Dịch, không cần nói rõ, Trì Yên trong lòng cũng rõ.

Thời gian ở bên nhau càng dài, độ ăn ý kinh người của hai người lại càng rõ ràng.

Trì Yên không hề do dự rep lại:【 tốt rồi. 】

Rất nhanh, trước hai chữ đó đã đánh dấu đã đọc. 

Sau 1 hồi lâu Khương Dịch cũng không rep lại. 

Trì Yên lại vào bình luận Weibo của anh xem thử, vài phút sau, cô thấy Khương Dịch rep lại Lục Cận Thanh, chỉ một chữ____ 

Lăn.

Trì Yên không kìm được, nhấp khóe miệng cười một chút.

Cô lại gõ mấy chữ gửi qua.

Trì Yên:【 kỳ thật vẫn chưa tốt lắm. 】

Lần này Khương Dịch rep rất nhanh,  【 đến mai sẽ tốt thôi. 】

Trì Yên:【 tại sao chứ? 】

【 cơ thể em không tốt, phải vận động nhiều một chút】

Khóe miệng Trì Yên cong lên càng cai, cứ không thuận theo ý Khương Dịch cố tình hỏi:【 vậy buổi tối anh sẽ chạy bộ với em à? 】

Khương Dịch ca ca:【 vận động trên giường. 】

Anh nói trắng ra, rõ ràng là một đề tài kì quái lại bị anh dùng kiểu cách đứng đắn mà nói ra. 

Đề tài đã chạy xa đến không có điểm dừng luôn rồi. 

Thời gian nghỉ ngơi của Trì Yên đã sắp hết, cô vẫn tranh thủ hỏi anh một câu:【 Weibo của anh sao nhiều fans thế? 】

Lại ra thấy người này rõ ràng chẳng có chứng nhận gì cả.

Tóm tắt cá nhân chỉ có hai chữ: Đã kết hôn.

Số bài phát Weibo cũng ít đến đáng thương, trước đó có share về bái viết cô làm sáng tỏ chuyện đã kết hôn trên Weibo, chắc là sợ dân mạng thần thông quảng đại phát hiện ra manh mối không biết đã xóa từ bao giờ rồi.

Trì Yên đột nhiên cảm thấy Khương Dịch thật không dễ dàng gì.

Rõ ràng là quan hệ quang minh chính đại thế mà lại còn phải dấu tới dấu lui.

Càng nghĩ càng phiền.

Trì Yên cũng cảm thấy không công bằng với Khương Dịch, bên kia Khương Dịch vẫn chưa rep, cô lại gửi trước thêm một tin qua: 【 thiệt cho anh rồi, Khương Dịch ca ca. 】

Tin vừa mới gửi qua không đến vài giây, đạo diễn bên kia đã gọi người đi quay.

Trì Yên chỉ có thể tắt âm điện thoại, bỏ lại vào túi xách, đến chỗ chuyên viên trang điểm trang điểm lại, sau đó chạy đi quay. 

Bởi vì là cảnh thế lực tà ác bị đánh đổ, nên trang điểm đều phải hiện lên một loại tang thương.

Không hổ là đại chế tác có khả năng bùng nổ ra chiều quốc tế, đến kỹ thuật của chuyên viên trang điểm cũng siêu quần như thế. Sau khi trang điểm lại rồi, cả người Trì Yên lập tức nhìn chẳng còn tí sức sống nào cả. 

Vì thế Trì Yên ở cảnh quay cuối cùng này là dùng một hình tượng không đẹp đẽ gì lắm mà quay. 

Gieo nhân nào thì gặt quả ấy.

Đây dường như đã là quy luật cố định của cả phim điện ảnh lẫn phim truyền hình rồi, cho dù có khả năng kết cục trong hiện thực sẽ chẳng thể mỹ mãn như thế. 

Ví như vụ bạo lực học đường phát sinh trên người cô rất nhiều năm trước, lại ví như những vụ án mạng mấy năm này ngày càng tăng cao.

Nghĩ đến đó, Trì Yên nháy mắt lại trở nên uể oải.

May mắn ở chỗ cô không cần lại hao tổn tâm sức, đã có thể dễ dàng bộc lộ được sự chán ghét vào điên dại trên người nhân vật; bất hạnh cũng tồn tại song song____ tâm trạng chán nản ấy cứ liên tục kéo dài đến lúc kết thúc công việc. 

Dựa theo lệ thường, đêm nay đoàn phim khẳng định sẽ có một bữa tiệc mừng đóng máy.

Trì Yên thật sự lười đi, nhưng ai cũng không thoát được nhiệt tình của đạo diễn Phùng, chỉ có thể tranh thủ lúc ở trong phòng hóa trang tẩy trang thì gọi báo cho Khương Dịch một tiếng. 

Diễn viên đoàn phim rất đông, nhưng tới những người diễn cảnh hôm nay lại không nhiều lắm. 

Trì Yên vốn dĩ không tính là người quan trọng gì, nhưng đạo diễn Phùng lại cảm thấy cô bé này không tệ, trên người còn có linh khí, vì thế mạnh tay cắt phăng một vài cảnh diễn của nữ diễn viên mà nhà đầu tư nhét vào, tăng thêm đất diễn chi Trì Yên.

Cô nháy mắt giống như từ nữ phụ tuyến N nhảy thẳng lên tuyến N-2.

Khả năng cũng vì nguyên nhân này mà cái nữ diễn viên bị cắt cảnh kia cực kì ghét cô.

Trì Yên ở phòng trang điểm soạn tin nhắn, người nọ đứng liền bên cạnh, mũi không ra mũi mắt chẳng phải mắt liếc cô.

Một ngồi một đứng, xét tư thế mà nói, rõ ràng người phụ nữ kia đang chiếm thượng phong.

Trì Yên cho dù không ngẩng đầu, cũng có thể cảm nhận được ánh mắt không tốt của cô ta.  

Cô gửi tin nhắn cho Khương Dịch, cũng chả thèm để ý tới người phụ nữ kia, cũng không đợi Khương Dịch rep lại, đứng dậy đi luôn.

Phòng trang điểm không lớn, đặc biệt lúc này chỉ có hai người bọn cô, lại có vẻ đặc biệt an tĩnh.

An tĩnh đến mức một tiếng “Tiện nhân” người nọ nói vào tai nghe rất rõ ràng.

Trì Yên đang muốn đi qua bên người cô ta, nghe vậy quay đầu nhìn cô ta một cái: “Nói ai thế?”

Cô đương nhiên biết là đang nói ai.

Đếm khắp cả phòng chỉ có hai người bọn cô, cô ta không thể nói cái cửa được rồi đúng không.

Quả nhiên, người nọ cười nhạt: “Ai tiếp lời thì là nói người đó!”

Trì Yên nhớ rõ nữ diễn viên này

Tên Từ Tĩnh, hình như là nữ nghệ sĩ mà MIA mới kí sau Đỗ Vũ Nhu

Bởi vì đều đóng vai nữ giáo viên trẻ tuổi, lại ở cùng một văn phòng, nên ở trong phim, hai người chạm nhau cũng không ít.

Nếu nói vai Trì Yên diễn chính là ác ma biến thái thì Từ Tĩnh kia chính là thiên sứ cánh trắng rồi. 

Suất diễn của Từ Tĩnh bị cắt, không thuận mắt cô là chuyện bình thường.

Nhưng vai diễn là do tự mình diễn, thực lực không đủ bị đạo diễn cắt cảnh, ngược lại lại đem chậu phân này đổ lên đầu cô.

Trì Yên cảm thấy người này thực sự thú vị đó, cô nâng khóe miệng: “Vừa rồi không phải là cô tiếp lời sao?”

“Cô ——”

Từ Tĩnh nhỏ tuổi hơn Trì Yên, cũng chưa từng bị ai nói qua, đưa tay ra chỉ thiếu chút nữa chọc cả vào mũi Trì Yên, Trì Yên nắm ngón tay kia đẩy xuống, “Nghe nói có người đại diện thích để diễn viên đi hầu nhà đầu tư, như vậy ngay từ đầu là có thể bắt được tài nguyên tốt rồi.”

Ý của cô rất rõ ràng.

Lời vừa dứt, Từ Tĩnh lập tức như bị người ta dẫm trúng đuôi, lúc phát hỏa, Trì Yên buông tay cô ta ra, “Đừng kích động, tôi chỉ thuận miệng nói thế thôi.”

Di động đúng lúc rung lên một chút. 

Trì Yên vẫn tắt âm, rất  rõ ràng là của  Từ Tĩnh.

Cô nhướng mày, không muốn để ý Từ Tĩnh nữa, vừa kéo áo khoác vừa đi ra cửa.

Cửa vẫn chưa khép kĩ, Trì yên đứng bên ngoài mấy giây đã nghe thấy giọng nói ỷ khuất lên án bên trong: "Chị MIA, có phải bên Lý tổng bên kia không vui không? Mấy ngày nay đạo diễn Phùng cứ cắt cảnh của em hoài....." 

Trì Yên không tiếp tục nghe nữa, lấy di động ra xem tin nhắn. 

Khương Dịch đã rep lại:【 uống ít rượu, kết thúc gọi điện cho anh, buổi tối phải về Giang Nam nhất phẩm một chuyến. 】

Chậc.

Qua một cái mương Từ Tĩnh lại đụng phải một cửa Khương Bác Đào.

Cảm xúc chán nản của Trì Yên lại dâng lên, đã gõ chữ  "Ân" lên rồi, trước khi gửi vài giây lại sợ Khương Dịch lo lắng, đổi thành một chữ "Được"

Mở Weibo ra lại thấy, vấn đề cô hỏi trước đó cũng được rep lại rồi.

Khương Dịch ca ca:【 hình như đều là fans của em. 】

Trì Yên có chút ngốc, nửa ngày không phản ứng lại được.

Mãi đến khi vào Weibo của chính mình, phần người đã follow, tài khoản của Khương Dịch không hiểu sao đã biến thành người cô quang minh chính đại theo dõi rồi.

Cô bị ốm một tuần này, không có livestream, ngày thường cũng ít phát Weibo, ngay cả đến bình luận cũng không thấy.

Bài Weibo gần nhất cũng là cách một tuần rồi.

Bên dười trừ một đống bình luận giục cô phát Weibo, quả nhiên có không ít fans để ý tới người cô mới follow.

Yên Yên kết hôn năm thứ nhất ta rất muốn khóc:【 Khương Dịch ca ca chẳng lẽ là vị khoảng thời gian trước tai tiếng bay đầy trời sao? 】

Nick name đều bị chiếm dụng làm sao bây giờ:【 lầu trêm đừng nói bừa, là Khương giáo sư nhà bọn mị đấy nhé! 】

Sở Sở là tiên nữ:【 lầu trên cùng lầu trên của lầu trên đều đừng nói bừa, là anh trai của mị đó! 】

Trì Yên: “……”

Cô cảm thấy có một số việc, muốn giấu diếm cũng không được.

Trì Yên ở trong lòng thở dài, đem câu “Thuận theo tự nhiên” mặc niệm vài lần, tâm tình mới chậm rãi bình phục.

Tiệc mừng đóng máy bắt đầu từ 6 giờ, mãi cho đến 7 giờ rưỡi mới kết thúc.

Cả vòng luẩn quẩn hỗn loạn cả lên, đại khái là không thỏa mãn một bữa cơm này, sau khi bữa tiệc kết thúc đều muốn đi bar hoặc đặt phòng ở KTV.

Trì Yên không có khả năng lại đi theo nữa, cơm nước xong lập tức chào hỏi đạo diễn Phùng.

Cô bé này mấy hôm nay bị ốm đạo diễn Phùng cũng thấy, cũng không giữ cô lại, dặn dò cô vài câu "Chú ý an toàn" liền thả người.

Trì Yên uống hai ly rượu, dựa vào cột đá sư tử trắng trước cửa nhà hàng gọi điện thoại cho Khương Dịch. 

Sau khi kêu hai tiếng, điện thoại bị cắt, cùng lúc đó, có tiếng  còi  bay vào tai.  

Trì Yên nâng mắt, sửng sốt một hồi lâu mới phát hiện ra đó là xe của Khương Dịch. 

Uống rượu vào, đầu mơ màng, đến bước chân cũng phiêu phiêu, Trì Yên cảm thấy bản thân như là đang lướt trên sóng vậy, một đường bay thẳng vào trong xe mới quay đầu xem có  paparazzi không.

May mắn, trong tầm mắt cô có thể thấy thì chả nhìn được ai cả.

Khương Dịch cúi người cài dây an toàn cho Trì Yên, vừa cúi sát vào là có thể ngửi thấy mùi rượu trên người cô, cô gái nhỏ ánh mắt long lanh nhìn anh, môi khẽ nhếch, môi hồng răng trắng.

Anh không nhịn được cúi đầu hôn cô một cái, “Uống say rồi à?”

Trì Yên nâng cánh tay ôm lấy cổ anh, nâng mặt hôn lên môi anh, “Không say mà.”

Cô cũng không phải ba ly là ngã, sao có thể uống có hai ly đã không phân biệt được đông nam tây bắc chứ.

Nụ hôn dễ dàng bị anh cưỡng chiếm, Trì Yên có chút không thở nổi, đẩy anh ra một chút, sau đó nghiêng đầu tránh: “Là ba mẹ bảo bọn mình về sao?”

“Ân,” giọng Khương Dịch cũng mang theo tiếng thở dốc, anh cài đai an toàn cẩn thận cho cô, giọng khàn khàn, ngữ khí lại không mặn không nhạt: “Trong nhà có khách.”

Trì Yên không để trong lòng lắm.

Cả một đường cô đều dựa vào lưng ghế ngủ, chờ đến lúc đến Giang Nam nhất phẩm đã là 8 giờ rưỡi tối.

Bây giờ khách mà còn ở Khương gia thì 10 phần là người một nhà rồi.

Trì Yên vốn dĩ không có nhiều tinh thần, xuống xe bị gió lạnh thổi qua, lúc này mới cảm thấy toàn thân thoải mái, đầu lập tức thanh tỉnh, đến phản ứng cũng nhanh hơn không ít.

Trên vai nhanh chóng có một chiếc áo vest đắp lên, nhiệt độ cơ thể anh vẫn còn lưu lại, sạch sẽ ấm áp.

Trì Yên túm áo khoác, kéo tay Khương Dịch ôm vào lòng, "Khách nào thế?" 

Khương Dịch trở tay cầm tay cô, ngữ điệu vẫn lãnh đạm như cũ: “Đi vào sẽ biết.”

Khương Dịch đáp thế Trì Yên không thể không bắt đầu bận tâm một chút

Từ cổng lớn đi vào có hơn mười mét, Trì Yên vẫn không thể đoán được là ai, đã có người ra mở cửa.

Là phụ nữ.

Mắt Trì Yên còn chưa nâng lên, tay anh nắm tay cô lại càng chặt, cô nghe thấy người phụ nữ kia mở miệng, giọng rất dịu dàng, không phải là Thẩm Văn Hinh hay Khương Du Sở: “Yên…… Trì Yên phải không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi