NGỌT NGÀO ĐẾN NGHIỆN


Cả cơ thể của cô được Phó Liên Ngạo bảo vệ trong vòng ôm vững chắc.

Liễu Dung Nghiên cảm nhận được tâm trạng của anh đang cực kì tồi tệ.
Phó Liên Ngạo buông lỏng tay ra, chăm chú nhìn gương mặt thanh tú của cô nhằm chắc chắn rằng cô không hề bị tác động vật lý.
Viên Tuệ và Kim Ngọc đứng bên cạnh hoàn toàn hoảng hốt và kinh ngạc.

Họ chưa bao giờ nhìn thấy một bộ mặt như thế này của anh.
Trong kí ức của Viên Tuệ, anh rất cưng chiều và quan tâm cô ta nhưng lại rất hiếm khi để lộ cảm xúc ra bên ngoài.
Cô gái này chỉ mới ở cạnh anh mấy ngày thôi mà, sao có thể khiến anh có vẻ mặt thế kia?
Viên Tuệ thận trọng tiến đến gần Phó Liên Ngạo, cô ta vươn tay nắm nhẹ lấy ống tay áo của anh, thanh âm mềm nhũn pha chút giọng mũi nho nhỏ: "Liên Ngạo...!em không cố ý làm cô ấy hiểu nhầm đâu."
Liễu Dung Nghiên nhìn cô ta, trong lòng thầm nghĩ nếu cô không biết bộ mặt thật của Viên Tuệ, hẳn cũng đã đồng cảm với tình cũ của chồng.
Ngay cả cô còn mềm lòng với bộ dạng này của cô ta, vậy thì chắc hẳn Phó Liên Ngạo phải thấy xót xa và đau lòng lắm.

Dù sao thì cô gái ấy cũng là người anh đã yêu nhiều năm như vậy.
Trái ngược với suy nghĩ của cô và hầu hết những người có mặt ở trong biệt thự, Phó Liên Ngạo không hề nể mặt Viên Tuệ, nhanh chóng hất tay cô ta ra.
Phó Liên Ngạo liếc nhìn hai người Viên Tuệ và Kim Ngọc một cái.

Đôi mắt đen nhánh xuất hiện một tia sát khí nhưng khi đối diện với ánh nhìn của Liễu Dung Nghiên, anh đã thu lại dáng vẻ đáng sợ của mình.


Phó Liên Ngạo cất giọng lạnh tanh, không mang theo chút hơi ấm:
"Ai cho phép hai người vào đây?"
Viên Tuệ sửng sốt mở to mắt nhìn anh, cô ta lui về phía sau mấy bước.

Hai mắt ầng sạc nước, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, gương mặt kia đã đầy những giọt lệ mặn chát.

Viên Tuệ khụt khịt, nghẹn ngào nói: "Liên Ngạo, em không có ý xấu đâu.

Em...!em chỉ là quá nhớ anh..."
"Em biết việc em đến đây có thể khiến vợ anh buồn.

Nhưng mà em..."
Viên Tuệ chưa kịp nói xong câu, Phó Liên Ngạo đã cắt ngang, chặn đứng màn diễn xuất xuất thần của cô ta:
"Nếu đã biết sẽ làm người khác khó chịu mà còn cố tình thực hiện, thì quả thực là nhân cách có vấn đề rồi đấy."
Phó Liên Ngạo nói xong liền quay sang Liễu Dung Nghiên.

Anh đỡ cô ngồi xuống ghế sofa, không quên rót một li nước ấm cho cô, như thể đang trấn an bảo cô đừng sợ.
Ánh mắt anh trở nên lạnh lùng và tàn bạo vô cùng khi nhìn Viên Tuệ và Kim Ngọc.
Viên Tuệ sững sờ trước thái độ của anh, cô ta đã từng được anh nâng niu trong lòng bàn tay, chỉ cần cô ta chịu thương tổn dù một chút, Phó Liên Ngạo sẽ không ngần ngại hi sinh tất cả để bù đắp vào.

Vậy mà giờ đây, ánh mắt chán ghét và khinh miệt này là sao?
Liễu Dung Nghiên chưa thể nào tiếp thu được sự việc vừa xảy ra.

Cô cứ đinh ninh chồng của mình sẽ bảo vệ và thể hiện sự lo lắng dành cho Viên Tuệ.

Nào ngờ đâu mọi thứ lại hướng về cô như vậy.
Kim Ngọc không nhịn được lên tiếng: "Anh, sao anh có thể nói thế với Tuệ Tuệ chứ?"
Phó Liên Ngạo cười lạnh, giọng nói không giấu nổi sự xa cách và ghét bỏ: "Kim Ngọc, cô là bạn gái của Bùi Việt, chứ không phải cha hay mẹ của cậu ta.

Đừng dùng danh nghĩa của cậu ta để xen vào việc của tôi."
Tiếng bước chân vang lên ngày một rõ ràng, chỉ cần nghe cũng đủ biết rằng đoàn người đang tiến đến có trên dưới mười người.
Rất nhanh sau đó, mười một người đàn ông cao to vạm vỡ đã xuất hiện tại phòng khách của căn biệt thự.


Bọn họ cúi đầu chào Phó Liên Ngạo và Liễu Dung Nghiên.

Tiếp đến là một loạt động tác cưỡng chế đưa Kim Ngọc và Viên Tuệ ra ngoài.
Kim Ngọc hét lên hoảng loạn, cô ta không ngừng chống cự, động tác cũng càng lúc càng điên loạn: "Anh Liên Ngạo, em là bạn gái của Bùi Việt! Sao anh có thể làm thế với em?"
Phó Liên Ngạo vẫn không mảy may quan tâm, anh chỉ để ý đến biểu cảm trên khuôn mặt của Liễu Dung Nghiên.
Thật tốt, cô vợ nhỏ của anh không hề sợ hãi trước tình cảnh này!
Liễu Dung Nghiên thoáng cau mày.

Cô không sợ hãi, chỉ là có chút khó hiểu và ngạc nhiên.
Viên Tuệ khóc càng lúc càng nhiều hơn, tiếng nức nở của cô ta vang lên ngày một rõ ràng, yếu ớt, đáng thương và uất ức.

Viên Tuệ theo bản năng gọi tên anh: "Liên Ngạo..."
Cô ta gọi anh rất nhiều lần, nhưng đáp lại chỉ là sự thờ ơ và vô tình đến cực độ.

Cho đến khi cả hai cô gái bị lôi ra ngoài, Phó Liên Ngạo vẫn chẳng hề nhìn cô ta lấy một lần.
Liễu Dung Nghiên không thể nào hiểu nổi tính cách của anh.

Rõ ràng, Viên Tuệ và anh đã từng có khoảng thời gian yêu đương mặn nồng tới thế.

Sao anh lại...?
Đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn anh, mang theo tâm trạng rối bời và khó hiểu.
Phó Liên Ngạo ngồi xổm xuống trước mặt cô, lại nghe thấy một câu nói: "Cô ấy là người anh đã từng yêu..."
Giọng nói của cô rất nhỏ, không hề có chút đau buồn hay khổ sở, chỉ đơn giản là sự tò mò và hiếu kì của một người bình thường.

Phó Liên Ngạo trầm mặc một hồi lâu, anh vươn tay xoa đầu cô.

Giọng điệu rất tự nhiên và thoải mái nhưng dường như có chút nghiêm nghị và không vui.
"Vợ à, em có hiểu nghĩa của ba từ "người từng yêu" không vậy? Cô ta là ex-girlfriend, còn em mới là hiện tại."
"Cho nên, dù cô ta có khổ sở, có bệnh tật hay đau buồn cũng chẳng hề liên quan gì tới chồng của em."
Liễu Dung Nghiên rũ mắt, con ngươi trong veo phản chiếu gương mặt anh tuấn của Phó Liên Ngạo.

Giọng của cô vốn đã nhẹ, càng hạ thấp âm giọng càng trở nên mềm mỏng và dịu dàng hơn gấp vạn lần: "Thật ra cô ấy cũng khá đáng thương."
Tình yêu bảy năm, không thể nào nói buông là buông được.
Phó Liên Ngạo lắc đầu, bàn tay anh vân vê từng đốt ngón tay mỏng manh của cô.

Hành động rất cẩn thận và nghiêm túc.

Được một lúc, anh dừng hành động ấy lại, nhẹ giọng thủ thỉ với cô:
"Dung Nghiên, tôi cưới em, đồng nghĩa với việc em có quyền ghen tuông, em có thể quản lí mọi mối quan hệ của tôi.

Tôi cần một người con gái có thể dung hòa mọi thứ cùng tôi, chứ không phải một người vợ hiểu chuyện và bao dung.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi