NGỌT NGÀO ĐẾN NGHIỆN


Ánh nắng ban mai soi chiếu xuống khắp hang cùng ngõ hẻm làm mọi thứ trở nên sạch sẽ và tỏa sáng biết bao.

Trên cành cây cao, những chú chim tinh nghịch nô đùa, bay từ cành này sang cành khác kèm tiếng líu lo ríu rít càng làm tăng thêm vẻ yên bình của tiết trời đầu thu.
Những tia nắng lọt qua khe hở của tấm rèm cửa sổ, ánh sáng yếu ớt ấy vô tình chiếu lên gương mặt điển trai của Phó Liên Ngạo.

Anh bất giác nhăn hàng lông mày lại, đôi mắt gian nan hé mở ra.
Phó Liên Ngạo bắt đầu vận động cơ thể một chút theo thói quen.

Sau đó là thay quần áo và đi vào phòng tập nằm ở cuối hành lang tầng ba để tập các bài tập thể lực như hít đất, xà đơn, tập tạ,...
Đây đều là những việc làm đầu tiên mỗi khi thức dậy của Phó Liên Ngạo.

Lúc anh tập xong đã là bảy giờ sáng, ngoài bãi biển đã bắt đầu có tiếng ồn ào của khách du lịch.

Phó Liên Ngạo lấy khăn lau đi mồ hôi trên mặt và phần cổ.

Lau xong, cảm giác khô nóng nơi cổ họng ập đến, anh rất tự nhiên bước xuống phòng bếp để rót nước nhằm xua tan cơn khát của mình.
Nhưng chỉ vừa đặt chân vào bếp, một cảnh tượng khiến Phó Liên Ngạo đứng hình.

Hiện tại, anh mới chợt nhớ trong nhà đã xuất hiện thêm một thành viên nữa.
Liễu Dung Nghiên đứng yên tại chỗ, ngây người nhìn anh, suýt chút nữa đã làm rơi li nước lên chân.

May mắn thay, Phó Liên Ngạo đã kịp thời bắt lấy li nước trước khi nó rơi xuống.
"Em có sao không? Có bị thương ở đâu không?"
Phó Liên Ngạo nắm lấy bả vai của cô, nhìn từ trên xuống dưới, đôi mắt và lời nói đều thể hiện sự lo lắng và sốt sắng.

Đối diện với sự quan tâm của anh, Liễu Dung Nghiên không tỏ thái độ gì.

Cô chỉ nhẹ nhàng gạt hai cánh tay của anh xuống rồi lui về sau một bước.
Liễu Dung Nghiên lắc đầu, nói: "Em không sao.

Anh đừng lo!"
Phó Liên Ngạo lúc này mới ý thức được hành động vừa nãy của mình hơi thái quá, có thể đã khiến cô khó chịu.

Anh ho khan một tiếng, ánh mắt có hơi lảng tránh, không dám đối mặt với cô, giọng nói cũng trở nên mất tự nhiên:
"Thật xin lỗi, tôi quên mất em cũng đang ở đây."
Lí do này có phần bất hợp lí nhưng thật sự là anh đã vô tình quên đi sự hiện diện của vợ mình trong ngôi nhà này.

Vậy nên từ lúc ngủ dậy đến tận bây giờ anh vẫn chưa chú ý đến việc phải thay quần áo.
Cho đến bây giờ, bộ quần áo đang mặc trên người anh là một chiếc áo ba lỗ và quần đùi thể thao màu đen.

Trang phục thế này thảo nào lại dọa cho vợ của anh đứng hình mất một lúc.

Phó Liên Ngạo thật sự muốn đánh vào mặt mình một cái.
Liễu Dung Nghiên mỉm cười nhẹ, tông giọng mềm mại êm tai làm người ta lay động.

Cô nói: "Không sao đâu ạ.

Em có chuẩn bị đồ ăn sáng, anh có muốn dùng bữa bây giờ không?"
Phó Liên Ngạo dĩ nhiên không có lí do để từ chối, anh khẽ gật đầu với cô.


Khi thấy Liễu Dung Nghiên bước vào phòng bếp lần nữa, anh cũng nhấc chân đi theo cô.
Cả hai người cùng nhau chuẩn bị đồ ăn ra đĩa, ban đầu Liễu Dung Nghiên có chút bất ngờ khi thấy Phó Liên Ngạo lại có thể làm những việc thế này.

Hiển nhiên, Phó Liên Ngạo cũng hiểu được suy nghĩ của cô vợ mới cưới, anh nhẹ giọng giải thích:
"Em đừng bất ngờ như thế! Từ khi học cấp ba, tôi đã có thể tự mình làm những việc này rồi.

Em không thấy trong biệt thự của tôi không có đầu bếp sao?"
Anh cảm thấy việc này đâu phải điều gì đó quá sức tưởng tượng.

Cứ cậu ấm nhà giàu thì sẽ không biết làm công việc bếp núc sao? Rốt cuộc suy nghĩ của cô vợ nhỏ về anh có mấy phần không tốt vậy chứ?
Liễu Dung Nghiên không ngờ anh sẽ giải thích với mình, cô thoáng dừng động tác trên tay, đáp lời anh: "Chỉ là em cảm thấy có hơi khó tin thôi."
"Được rồi, được rồi.

Sau này còn nhiều thời gian, chúng ta từ từ tìm hiểu."
Dù sao hai người họ cũng sẽ làm vợ chồng cả đời.

Thời gian đâu thiếu để giúp cô hiểu anh hơn.
Phó Liên Ngạo nói xong, lại không tìm thấy chủ đề nào thích hợp để nói nữa.

Liễu Dung Nghiên đã chuẩn bị xong bữa sáng, cô đặt phần ăn của Phó Liên Ngạo lên bàn, đang định quay lại bếp lấy phần của mình, nhưng anh đã giúp cô bưng nó ra rồi.
Bàn ăn không quá dài, chỉ vừa đủ để đặt sáu chiếc ghế.


Hai người ngồi đối diện với nhau, nhưng đều không nói bất cứ lời nào.

Liễu Dung Nghiên yên lặng dùng bữa sáng, từng động tác đều đúng mực, lễ nghi bàn ăn được thực hiện bài bản và chuẩn chỉnh.

Trong bữa ăn, cô sẽ hạn chế tối đa việc nói chuyện, đây chính là một thói quen khi ăn uống mà mẹ đã rèn luyện cho cô.
Phó Liên Ngạo thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn cô, cảm thấy thắc mắc tại sao một người lúc ăn lại vẫn có thể hoàn hảo đến như vậy? Anh đã tiếp xúc với nhiều người trong giới thượng lưu, nhưng chưa từng thấy ai có phong cách ăn uống vừa lịch sự vừa tao nhã tới thế.
Trong chốc lát, Phó Liên Ngạo nhìn đến ngây ngốc.
Liễu Dung Nghiên rút khăn lau miệng, vừa đặt muỗng kim loại xuống đã thấy ánh mắt của anh dán chặt lên người mình.

Cô hỏi anh, giọng điệu hơi ngập ngừng: "Đồ ăn không ngon sao ạ? Nếu không hợp khẩu vị của anh..."
Phó Liên Ngạo vội vàng lắc đầu, ăn thêm một miếng bánh lớn.

Anh nếm thử thìa súp, tận hưởng hương vị lưu lại trên đầu lưỡi, quay sang nói với cô: "Em nấu ăn ngon thật đấy!"
"Cảm ơn lời khen của anh!" Liễu Dung Nghiên gọt một đĩa trái cây đặt lên bàn, cô nói: "Em không biết anh thích ăn loại nào, nếu anh không thích thì nói với em nhé."
Phó Liên Ngạo ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt cô, trên mặt mang theo ý cười đậm: "Không sao, đây đều là những loại trái cây tôi thích.

Cảm ơn em!"
"À phải rồi, em có một chuyện muốn nói với anh." Liễu Dung Nghiên đột nhiên nghĩ đến gì đó rất quan trọng, giọng nói trở nên nghiêm túc hơn nhiều.
"Sao thế?"
Liễu Dung Nghiên nói: "Em có tìm hiểu qua một chút về một số bất động sản ở Lăng Thành.

Một năm trước, em có dự định sẽ xây một trường học cho những trẻ em khuyết tật và có các bệnh liên quan tới đường hô hấp, mang đến cho các em ấy một không gian sống trong lành và sạch sẽ hơn."
"Nhưng mà các bất động sản khác hoặc là đang có dự án quy hoạch, nếu không thì cũng nằm ở trung tâm thành phố, không quá tốt cho sức khỏe của các em ấy."
Bác sĩ điều trị cho những đứa trẻ mắc bệnh nặng về đường hô hấp đã từng nói với cô rằng môi trường ở thành phố sẽ tiềm ẩn nhiều nguy cơ đối với căn bệnh của chúng, ví dụ như khói bụi, chất độc hại,...
Cô đã tìm thấy nơi phù hợp để xây dựng bệnh viện, đó là một nơi có không gian rất thoáng đãng và trong lành.

Bây giờ, cô chỉ cần chọn địa điểm để xây dựng trường học cho các em ấy.
Phó Liên Ngạo tập trung lắng nghe, là người làm ăn bao lâu nay, anh hoàn toàn có thể hiểu được ý của cô.


Nhưng anh vẫn muốn xác thực suy nghĩ của mình: "Nếu nói đến bất động sản ở vùng cách xa với trung tâm thành phố thì tôi vẫn còn một cái chưa có dự án phát triển.

Em cần nó sao?"
Liễu Dung Nghiên không ngần ngại gật đầu, xem chuyện này như một cuộc trao đổi có lợi cho đôi bên: "Những đứa trẻ đó thật sự rất đáng thương.

Về xuất thân của chúng...!chúng là những đứa bé trong cô nhi viện mà em từng giúp đỡ, mà cô nhi viện ấy đã không còn nữa rồi."
Trong một năm sau khi cô nhi viện không còn, Liễu Dung Nghiên đã để những đứa trẻ ấy sống ở biệt thự của cô nằm ở ngoại ô thành phố.

Nhưng đó lại không phải cách làm tốt nhất.
Phó Liên Ngạo chăm chú nhìn cô, phát hiện ra giọng điệu lúc cô nói đến những đứa trẻ ấy thật sự vô cùng ấm áp và dịu dàng.
Thông tin anh tìm hiểu không sai chút nào, lời ông nội nói cũng rất chính xác.

Cô vợ nhỏ của anh chẳng khác gì nàng thiên sứ lạc xuống trần gian, mang trong mình một trái tim đầy thiện lương và tốt đẹp.
Không nghe thấy câu trả lời của anh, cô lập tức giải thích, lại lo lắng rằng anh sẽ hiểu nhầm: "Anh yên tâm! Số tiền anh dùng để mua miếng đất đó, em sẽ trả cho anh, thậm chí là gấp đôi gấp ba cũng được.

Chỉ là em không tìm được vị trí nào tốt hơn nó thôi."
Phó Liên Ngạo dường như không có phản ứng gì.

Một lúc sau, anh đứng lên đi thẳng về phía thư phòng.
Liễu Dung Nghiên chấn động, cô muốn nói thêm vài điều.

Cuối cùng, cô vẫn giữ im lặng, có lẽ miếng đất đó đã được anh dự định dùng trong một công việc nào đó.
Mặc dù là trao đổi mua bán, nhưng nếu người bán đã không thoải mái.

Vậy thì cô cũng không níu kéo thêm gì nữa..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi