Vẻ mặt của Phó Dĩ Hành nhanh chóng trở lại bình thường, giọng điệu bình tĩnh hỏi: “Nhớ, cậu ta làm sao?”
Tạ Gia Minh nói: “Gần đây thỉnh thoảng tôi có nghe mọi người nhắc đến, chợt nhớ ra anh ta cũng sắp hết thời hạn thi hành án, sắp mãn hạn tù.”
“Sau khi anh ta ra tù, phỏng chừng cũng không thể ở lại nước M nữa, rất có thể sẽ trở về Trung Quốc, đến lúc đó cậu và đàn em nên chú ý nhiều hơn.”
Giang Tầm cụp mắt, hai tay đặt trên đầu gối hơi hơi siết chặt.
Phó Dĩ Hành thản nhiên vươn tay ra nắm lấy tay cô, nhiệt độ trong lòng bàn tay anh truyền đến lặng lẽ trấn an cô. Động tác của Giang Tầm hơi dừng lại, ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt của anh. Anh nắm chặt tay cô, cho cô một ánh mắt yên tâm.
“Chúng tôi sẽ chú ý.”
Diệp Châu chen vào: “Có phải cái tên Vương Tử Phong cưỡng hiếp một nữ du học sinh nước M không? Tôi nhớ lúc chuyện này vừa truyền về Trung Quốc đã gây ra làn sóng khá ầm ĩ.”
Anh ấy đặt ly xuống nhìn Phó Dĩ Hành, sắc mặt trở nên nghiêm trọng: “Bố anh ta là Vương Tuấn Kỳ, nắm trong tay không ít cổ phần của Vương Sinh. Dĩ Hành, không sao chứ?”
Giang Tầm cũng theo ánh mắt của Diệp Châu nhìn anh.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Phó Dĩ Hành lắc nhẹ tách trà trong tay, nước trà trong cốc nổi lên những gợn sóng trong veo.
“Đừng lo.” Anh nhấp một ngụm trà, vừa giống như đang nói với Giang Tầm, vừa giống như đang nói với Tạ Gia Minh và Diệp Châu: “Bố anh ta bây giờ cũng chẳng làm được trò trống gì, còn về số cổ phần của Vương Sinh…”
Anh cười khinh thường.
Tạ Gia Minh nhấp một ngụm trà: “Trong lòng cậu tự biết rõ, vậy là được rồi.”
“Không nói chuyện mất hứng nữa.” Cuối cùng Tạ Gia Minh đổi chủ đề, mỉm cười nhìn hai người hỏi: “Dĩ Hành, cậu và đàn em Giang chỉ mới đăng ký thôi đúng không? Khi nào thì cử hành hôn lễ? Đến lúc đó đừng quên chúng tôi đấy.”
Chủ đề đột nhiên chuyển sang người Giang Tầm khiến cô không kịp trở tay.
“Hả? Chúng tôi …”
Phó Dĩ Hành im lặng mỉm cười, giữ chặt tay cô, tự nhiên tiếp lời: “Đương nhiên, không thiếu phần các cậu đâu.”
Giang Tầm rút tay về, trừng mắt nhìn anh.
Phó Dĩ Hành mặt không đổi sắc nói tiếp: “Có điều đám cưới thì không vội được.”
Diệp Châu sửng sốt: “Không phải chứ, Dĩ Hành? Cậu như vậy là đâu có được. Rất không chịu trách nhiệm nha, đàn em không ý kiến gì à?”
Phó Dĩ Hành quay đầu lại đón lấy ánh mắt của Giang Tầm, nhẹ giọng nói: “Sự nghiệp của Tầm Tầm gần đây mới bắt đầu, tôi muốn đợi cô ấy ổn định rồi hãy cân nhắc những chuyện này.”
“Dù sao thì đều nghe theo Tầm Tầm.” Trong mắt Phó Dĩ Hành đều là ý cười.
Nhưng mà sao những lời này nghe quen vậy?
Có điều ở trước mặt người ngoài, Giang Tầm đương nhiên sẽ không làm anh phải mất mặt.
Cô nhịn lại ý muốn giẫm lên chân anh, nở một nụ cười lịch sự nhưng đầy xấu hổ.
“Đúng vậy.” Giang Tầm rất nể tình anh bồi thêm một câu.
Tuy nhiên, sự tương tác giữa hai người rơi vào mắt người khác lại trở thành một ý nghĩa khác.
“Nè nè, hai người đúng thật là, được rồi nha.” Diệp Châu nặng nề ho một tiếng.
Tạ Gia Minh thở dài thườn thượt: “Không ngờ cơm còn chưa có ăn đã bị hai người dồn cho một họng cơm chó rồi.”
“Không phải các cậu hỏi trước sao?” Phó Dĩ Hành bình tĩnh uống trà.
Tạ Gia Minh tặc lưỡi hai tiếng, nhìn qua Diệp Châu: “Coi kìa A Châu, cậu nhìn bộ dáng Dĩ Hành kìa.”
“Phong cách này không phải rất quen thuộc sao?” Diệp Châu cùng với Tạ Gia Minh kẻ xướng người họa: “Đây mới chính là Phó tổng của chúng ta, nói câu nào là độc câu đó.”
Phó Dĩ Hành đổi chủ đề: “Các cậu gọi món chưa?”
Tưởng Gia Minh nói: “Đã gọi món rồi.” Vừa dứt lời thì phục vụ bước vào, anh ấy ngẩng đầu lên: “Nhìn đi, mới tới là đồ ăn đã ra liền rồi kìa. ”
Món ăn rất nhanh được dọn lên.
Tổng cộng có sáu món và một nồi lẩu.
Trong đó có ba món là đặc sản nổi tiếng ở đây – vịt quay, phi lê cá hồi và thăn bò ngó sen.
Vịt quay là một con vịt ba món: da vịt – trứng vịt hấp xì dầu – và canh được nấu bằng xương vịt, rất đặc biệt.
Tạ Gia Minh giới thiệu: “Chú họ tôi nói cách nướng vịt của bọn họ ở đây là khôi phục từ món vịt ba món mà ông Lương Thực Thu đã giới thiệu trong cuốn <Yashe Talking about Dining>, hoàn toàn chính thống.”
Một bàn đủ món, đủ cả màu sắc và mùi thơm, chỉ nhìn thôi đã thấy thèm rồi.
Giang Tầm thích thú muốn chụp ảnh nên lễ phép cất tiếng hỏi: “Hai vị đàn anh, không ngại để em chụp vài tấm chứ?”
Tạ Gia Minh: “Không sao, cứ chụp đi.”
“Chụp đi! Chụp đi!” Diệp Châu nói: “Đàn em, em chụp xong share cho tôi với nhé.”
“Vâng ạ.” Giang Tầm vui vẻ nói.
“Trước tiên thêm…” Diệp Châu chợt nhớ tới cái gì đó: “Đúng rồi, không phải chúng ta có một cái group chat sao, cậu thêm đàn em vào là xong, share trực tiếp trong group luôn.”
Giang Tầm mặc kệ bọn họ, lấy điện thoại ra bật chức năng camera, chụp liên tiếp chín tấm ảnh trên bàn ăn.
Chụp xong cô chọn ra mấy bức ảnh, thêm hiệu ứng thức ăn ngon, ghép chín bức nhỏ thành một bức lớn kẻ ô vuông sau đó đăng trong vòng bạn bè.
Còn rất nhàn nhã và thú vị thêm một câu: “Hôm nay check in món ngon.”
Vừa đăng không tới vài giây cô đã nhận được bình luận.
Người đầu tiên bình luận là Giang Nhuy.
Giang Nhuy: 【Chị, chị ăn đồ ngon ở đâu đấy? Sao chị không đưa em theo?】
Sau đó đến Trương Viên Viên.
Trương Viên Viên: 【Woa! Giang tổng, chỗ này có phải Trúc Lý Quán ở hẻm Văn Cảnh không?】
Giang Tầm bỏ qua Giang Nhụy trả lời cô ấy: 【Đúng ^ – ^】
Trương Viên Viên hỏi tiếp: 【 Thích quá vậy! Giang tổng, cô làm sao mà đặt được phòng thế?】
Giang Tầm giật mình, suy nghĩ một chút, sắp xếp lại ngôn ngữ trả lời: 【Bạn của tôi đã đặt trước, tôi chỉ theo ăn ké thôi.】
Trương Viên Viên: 【Gato quá đi! Bạn của cô lợi hại thật đấy.】
Bởi vì liên tiếp tương tác đoạn video ngắn nên Giang Nhụy và Trương Viên Viên cũng add lẫn nhau.
Cho nên cậu ấy tự nhiên cũng thấy được cuộc đối thoại của hai người.
Giang Nhụy đáng thương để lại một chữ: 【QAQ】
Giang Tầm thuận tay làm mới vòng bạn bè liền thấy trên tường có một trạng thái mới vừa được cập nhật.
Ba giây trước, Giang Nhuy lặng lẽ đăng trạng thái.
“Chị tôi không còn thương tôi nữa, tôi là cậu bé nhỏ đáng thương bị chị tôi bỏ rơi QAQ.”
Phía sau vòng bạn bè này còn có một icon cảm xúc được đính kèm. Trong ảnh là một chú chó con đang gào thét, có chữ – “Ẳng ẳng”
Giang Tầm bật cười, vuốt ngón tay theo thói quen.
Giao diện vòng bạn bè lại được làm mới, trạng thái của Giang Nhuy biến mất khỏi giao diện, cô tưởng cậu ấy đã xóa bài đăng, nhưng sau khi xem kỹ lại thì không phải mà là bị một trạng thái mới đẩy xuống.
Người đăng dùng ảnh đại diện do cô vẽ, bức ảnh đăng lên cũng giống cô, chỉ khác góc chụp.
Hình đại diện cũng khác.
Thoạt nhìn cô còn tưởng là do mình đăng lên vòng bạn bè.
Người này chú thích là:
“Mặt Người Dạ Thú.”
Phó Dĩ Hành, người mà vạn năm không đăng bất cứ thứ gì lại đăng ảnh đồ ăn lên vòng bạn bè?
Giang Tầm ngẩng đầu nhìn Phó Dĩ Hành, ngạc nhiên hỏi: “Sao anh cũng đăng lên vòng bạn bè?”
“Thích.” Phó Dĩ Hành cất điện thoại, nhẹ nhàng nói: “Thêm em vào group rồi.”
Nhận được cái nhìn nghi ngờ của cô, anh hơi dừng lại rồi bổ sung: “Đừng lo, không có chụp dính em đâu.”
“Ai lo chứ?”
Giang Tầm thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn điện thoại.
Phó Dĩ Hành im lặng nhếch mép, cũng không nói thêm lời nào nữa.
***
Trong nhà hàng thịt nướng kiểu Nhật, Trương Viên Viên đang nhìn vào điện thoại di động, đột nhiên cảm thán.
“Woa, bạn của Giang tổng thật lợi hại.”
“Sao thế?”
Tần Dĩnh Xuyên ngồi cùng bàn với cô ấy, nhanh chóng dừng động tác rồi ngẩng đầu lên nhìn.
Trương Viên Viên nói: “Không có gì, chỉ là tôi vừa thấy Giang tổng đăng trạng thái mới, vị trí hiển thị là Trúc Lý Quán ở hẻm Văn Cảnh. Món ăn ở đó rất nổi tiếng, Tần tổng có biết không?”
“Tôi biết.” Anh ấy đặt chiếc kẹp thịt nướng trên tay xuống, lấy điện thoại di động ra, “Tiểu Tầm đang ở đó à?”
Trương Viên Viên gật đầu: “Nhà hàng tư nhân đó rất khó đặt chỗ. Tôi thuận miệng hỏi, Giang tổng bảo là do bạn cô ấy quen biết với ông chủ, nên đặc biệt dành phòng cho họ.”
Lời nói của cô ấy đã thành công thu hút sự chú ý của người khác.
Các đồng nghiệp vây quanh tò mò hỏi: “Trúc Lý Quán? Có phải là nhà hàng tư nhân nổi tiếng không?”
“Nghe nói danh sách đặt phòng trước trong năm nay đã kín hết chỗ rồi. Mà không sao, dù gì tôi cũng có đặt được chỗ đâu.”
“Đúng vậy, tôi cũng muốn đến đó, nhưng chưa bao giờ có cơ hội.”
“Tôi cũng muốn thử, nếu như bạn của Giang tổng quen biết với ông chủ ở đó, hay là chị Viên Viên hỏi Giang tổng xem có thể giúp chúng ta đặt chỗ trước được không?” Một đồng nghiệp đề nghị với Trương Viên Viên.
Trương Viên Viên cũng rất cao hứng, gật đầu nói: “Được được được, chờ thứ Hai tuần sau tôi thử hỏi Giang tổng xem.”
Tần Dĩnh Xuyên nhấp vào vòng tròn bạn bè, đột nhiên ngừng lại.
Ánh mắt anh dừng lại trên màn hình điện thoại vài giây, rồi tiếp tục kéo xuống.
Các đồng nghiệp lần lượt trở lại vị trí của mình, Trương Viên Viên cất điện thoại di động, ngẩng đầu lên, thấy biểu cảm của Tần Dĩnh Xuyên lạ lạ liền hỏi: “Tần tổng, sao vậy?”
“Không có gì.”
Tần Dĩnh Xuyên định thần lại, mặt không thay đổi cất điện thoại di động đi.
Anh ấy lại cầm chiếc kẹp thịt nướng lên, không cầm lòng được mà nhớ đến những gì mình vừa nhìn thấy.
Bên trên bài đăng mới của Giang Tầm còn có bài đăng của Phó Dĩ Hành.
Chưa kể đến những bức ảnh họ đăng lên gần như giống nhau y hệt, chỉ khác nhau ở góc chụp mà thôi.
Trong những bức ảnh do Giang Tầm chụp có một cái ly sọc xanh trắng.
Mà ảnh Phó Dĩ Hành cũng có dính cái ly trong đó. Từ góc chụp của anh cũng có thể suy đoán ra anh ngồi cạnh Giang Tầm.
Ảnh đại diện của hai người còn được xếp cạnh nhau, điều này đúng là vô cùng mỉa mai.
***
Lúc rời khỏi Trúc Lý Quán đã là mười giờ tối.
Diệp Châu cũng lái xe tới, tiện đường đưa Tạ Gia Minh về.
Sau khi tạm biệt hai người, Giang Tầm theo Phó Dĩ Hành đi lấy xe.
Trên đường đi Giang Tầm kéo tay áo Phó Dĩ Hành, giọng điệu bất mãn nói: “Phó Dĩ Hành, anh gạt em. Hai người đó vốn dĩ không biết chuyện kết hôn của chúng ta.”
Phó Dĩ Hành dừng lại, quay đầu nhìn cô, nhướng mày thong thả hỏi: “Có vậy hả?”
Giang Tầm nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh còn chối?”
“Hôm đó anh đã hỏi em, dựa vào mối quan hệ của chúng ta thì em nghĩ rằng họ có đoán được không?” Anh không nhanh không chậm nhắc lại sự việc hôm đó.
“…”
Cô biết mà, thế nào anh cũng ngụy biện.
Giang Tầm rũ ống tay áo xuống, tỏ vẻ bất mãn: “Biết thế em không đồng ý đi cùng anh rồi.”
Phó Dĩ Hành liếc cô một cái thật sâu rồi cười khẽ: “Ừ, nhưng đến cũng đã đến rồi, em còn có thể làm gì nữa?”
Giang Tầm bị chọc cười: “Anh còn đắc ý?”
Anh chỉ cười, im lặng không nói thêm gì nữa.
Đèn đường mờ ảo, dưới ngọn đèn đường, ánh sáng màu cam lặng lẽ tản ra.
Phó Dĩ Hành im lặng dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn cô.
“Phó Dĩ Hành, anh sao thế?” Cô ngập ngừng hỏi, sau đó nâng cằm lên, giả vờ bình tĩnh nói: “Em còn chưa tính sổ với anh đâu, sao còn nhìn em bằng ánh mắt đó?”
Nghe cô nói xong, anh vẫn im lặng.
Giang Tầm bất giác thu lại mũi nhọn, ngập ngừng nói: “Sao em thấy anh hơi là lạ…”
Cô chưa kịp nói hết câu thì đã rơi vào lồng ngực ấm áp.
Phó Dĩ Hành vươn tay ôm lấy cô.
“Ê…”
Thân thể Giang Tầm hơi cứng đờ, nhất thời quên phản ứng: “Anh…”
“Đã lâu không được nghe em gọi anh là đàn anh.” Giọng điệu của Phó Dĩ Hành rất nhẹ: “Anh cũng muốn nghe em gọi anh như thế.”