Lời này của cậu ấy nói quá chắc chắn, đến ngay cả Phó Dĩ Hành cũng khó mà im lặng.
Giang Tầm hoàn toàn cảm thấy rất xấu hổ, muốn đào một cái hố để chui xuống.
Phó Dĩ Hành bình tĩnh liếc nhìn Giang Tầm, cong môi hỏi: “Cậu chắc chắn như vậy sao?”
“Tất nhiên rồi! Không ai có thể nghi ngờ tình cảm của chị gái và anh rể tôi… A…!”
“Được rồi, được rồi, đừng nói nữa.” Giang Tầm kéo Giang Nhuy sang, một tay bịt miệng cậu ấy, lại ném cho Phó Dĩ Hành một ánh mắt đầy cảnh cáo.
Phó Dĩ Hành chuyển ánh mắt đi chỗ khác, tay nắm thành nắm đấm chống ở bên môi, che giấu nụ cười.
Vừa vặn lúc này đồ ăn nhẹ cùng với món tráng miệng của bọn họ đều đã được đem lên.
“Đồ ăn của em lên rồi, mau ăn đi.”
Giang Tầm đẩy dĩa thức ăn đến trước mặt Giang Nhuy, sau đó quay sang Phó Dĩ Hành, đỏ mặt nói: “Đứa nhỏ này không hiểu chuyện, anh đừng quan tâm đến nó.”
Giang Nhuy vừa đút một một viên cá viên chiên vào miệng, lúng búng nói: “Chị cắt vải ướt học Hải Chí.” (Em không phải là con nít nha.)
Giang Tầm giọng điệu nghiêm túc: “Lúc ăn không được nói chuyện.”
Giang Nhuy “hứ” một tiếng rồi tiếp tục ăn.
Cậu ấy ăn sạch dĩa đồ ăn nhẹ xong, nhìn thấy hai người ngồi chung bàn không nhúc nhích chợt ngạc nhiên: “Hai người không ăn sao?”
“Không, chị ăn rồi.”
“Không cần, đã ăn rồi.”
Cả hai người gần như cùng lúc lên tiếng.
Trong tiệm có rất ít khách, phút chốc bầu không khí trở nên rất yên tĩnh.
Giang Nhuy cảnh giác nhìn Phó Dĩ Hành, cúi đầu suy nghĩ một lúc mới nói: “Phó tổng, chúng ta không quen biết nhau, tôi cũng không giúp anh cái gì. Anh đột nhiên mời tôi đi ăn, tôi cảm thấy có chút xấu hổ, đợi lát nữa tôi sẽ trả tiền lại cho anh.”
Phó Dĩ Hành mỉm cười: “Không cần khách khí, cậu là em của Giang tổng, mời cậu là điều nên làm.” Anh dừng lại một chút: “Huống chi những lời cậu vừa nói khiến anh rất cảm động.”
Giang Tầm khẽ đá anh một cái dưới gầm bàn.
Phó Dĩ Hành giống như không nhận được bất kỳ ám hiệu nào.
Giang Nhuy bị mắc nghẹn, nuốt mấy ngụm thức ăn xuống, quay sang Giang Tầm: “Chị, chuyện lần trước em nói, anh rể suy tính thế nào rồi? Chỉ cần đổi công trường là được mà.”
“…”
Giang Tầm không muốn tiếp nói đến đề tài này, nhưng sợ bị lộ nên chỉ có thể nói: “Chị nói rồi, anh ấy không đồng ý.”
“Vì sao?” Giang Nhuy sửng sốt, cảm thấy rất khó hiểu.
Giang Tầm liếc nhìn Phó Dĩ Hành, hời hợt nói: “Anh ấy cảm thấy công việc bây giờ khá ổn, đồng nghiệp cũng tốt, anh ấy rất thích.”
Phó Dĩ Hành nhíu mày, nụ cười trong mắt dường như sâu hơn một chút.
Giang Nhuy còn muốn nói điều gì đó.
Giang Tầm liền cắt ngang nói: “Được rồi, đề tài này nên dừng lại ở đây thôi!”
Sau đó cô nói thêm: “Đã muộn rồi, tranh thủ ăn nhanh rồi còn về nhà.”
Giang Nhuy lúc này mới nhớ đến thời gian: “A, đúng rồi, gần mười hai giờ rồi.”
Phó Dĩ Hành đúng lúc này mở miệng nói: “Tiểu Giang, cậu ở chỗ nào? Lát nữa có cần anh đưa về không?”
“Cái này…” Giang Nhuy ngẩn ra, vốn định từ chối nhưng sau khi cậu ấy nhìn qua Giang Tầm, đột nhiên đổi ý định: “Được! Tôi sống ở Tinh Vũ Uyển.”
“Nhưng mà.” Cậu ấy lại quay sang, đưa ra yêu cầu: “Phó tổng, anh có thể đưa chị tôi về trước được không?”
Giang Tầm vô cùng sửng sốt.
Còn chưa kịp nói ra lời nào đã nghe Phó Dĩ Hành nhẹ nhàng nói: “Chỗ của Giang tổng xa hơn chỗ cậu, nếu đưa cô ấy về trước rất có thể sẽ phải đi nhiều vòng, nếu cậu không ngại thì anh cũng có thể làm như vậy.”
“Tôi không ngại gì cả.” Giang Nhuy lập tức “đối phó” với ánh mắt của Giang Tầm: “Dù sao chị ấy cũng là con gái, buổi tối để chị ấy lại không an toàn.”
Giang Tầm: “…” Hoàn toàn không nói nên lời.
***
Lúc rời cửa hàng cũng đã gần nửa đêm.
Ba người đi tới chỗ đỗ xe, Giang Tầm còn chưa kịp đi lên phía trước đã bị Giang Nhuy kéo ra hàng ghế phía sau.
“Chị, chúng ta ngồi ở ghế sau đi.” Cậu ấy vừa nói vừa quan sát từng hành động của Phó Dĩ Hành.
Sau đó nói vọng lên: “Phó tổng, đưa chị tôi về nhà trước nha.”
“Được.” Phó Dĩ Hành thờ ơ đáp lại.
Nhân cơ hội lúc anh khởi động ô tô, Giang Nhuy tiến đến gần Giang Tầm, nhỏ giọng nói: “Chị xem đi, em đã nói rồi, anh ta nhất định có mưu kế quấy rối chị.”
“Bằng không đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ ngồi chung một xe, anh ta muốn làm g?”
Giang Tầm: “…”
Giọng nói của cậu ấy tuy nhỏ, nhưng ở trong một không gian kín lại to lên gấp mấy lần.
Phó Dĩ Hành nghe không sót một chữ nào. Anh thông qua kính chiếu hậu nhìn hai người, im lặng mỉm cười, thuận tay mở hướng dẫn trong xe lên.
Trên bản đồ hướng dẫn, các đoạn đường màu đỏ đã khôi phục lại thành màu xanh lục.
Xe khởi động, lái được một đoạn đường, Giang Nhuy như nhớ lại chuyện gì đó, cậu ấy tiếp tục hỏi: “Đúng rồi, bây giờ chị đang sống ở đâu?”
Giang Tầm tránh đi ánh mắt của Giang Nhuy, qua loa nói: “Lát nữa rồi em sẽ biết.”
Giang Nhuy có chút nghi ngờ.
Giang Tầm sợ cậu ấy tiếp tục hỏi nên nói lái sang chủ đề của mấy đoạn kịch ngắn.
Sự chú ý của Giang Nhuy quả nhiên bị di chuyển, lại bị Giang Tầm dụ dỗ đến làm khách mời trong tập tiếp theo.
Giang Tầm cùng Giang Nhuy nói chuyện, không để ý thời gian đã trôi qua bao lâu.
Tới lúc cô vô tình ngẩng đầu lên mới phát hiện xe đã đến gần hoa viên Tinh Lan.
Giang Tầm nhanh chóng nhắc nhở: “Phó tổng, anh chỉ cần thả tôi ở cửa ra vào phía trước là được.”
Phó Dĩ Hành nhìn qua kính chiếu hậu, không nói chuyện nhưng vẫn bật đèn nháy và tấp xe vào lề đường.
“U trời? Đây không phải là hoa viên Tinh Lan sao?” Giang Nhuy qua cửa sổ xe quan sát toàn cảnh xung quanh, có chút kinh ngạc: “Hóa ra chị ở đây, nhưng giá phòng bên này…”
Giang Tầm lời ít mà ý nhiều: “Là bạn chị nể tình bạn bè nên đã cho chị thuê.”
“À, hóa ra là như vậy.”
Trong lúc nói chuyện thì xe đã dừng lại hẳn, Giang Tầm lưu loát mở cửa, bước xuống xe: “Được rồi, chị đi về trước, hai người trên đường nhớ chú ý an toàn.”
Giang Nhuy vẫn có chút không yên lòng, nhoài đầu ra: “Chị về đến nhà nhớ gửi tin nhắn cho em nhé.”
Giang Tấm vẫy vẫy tay về phía cậu ấy, cũng không ở lại mà quay người bước vào tiểu khu.
***
Về đến nhà, Giang Tầm đá văng giày, mệt mỏi ngồi trên ghế sô pha.
Phó Dĩ Hành vẫn chưa trở về nhà, tâm trạng của cô từ đầu đến cuối vẫn không thể nào ngừng lo lắng.
Cô quyết định không để tâm đến nữa, lướt một vòng bạn bè, không biết trôi qua bao lâu, cô kéo đến một cái trạng thái mới, Giang Nhuy vừa đăng lên năm giây trước.
“Chị của tôi là tiểu thiên sứ đó nha!”
Cậu ấy đã về nhà rồi ư?
Đang suy nghĩ, tin nhắn của Giang Nhuy gửi đến.
Giang Nhuy: 【Chị, em cũng về đến nhà rồi!】
Giang Nhuy: 【Em đã thay chị thăm dò, bây giờ có thể khẳng định, người đàn ông kia hoàn toàn có mưu đồ gây rối với chị.】
Gian Nhuy: 【Trên đường đưa em về, anh ta một mực quan tâm đến công việc của em, còn gọi em là Tiểu Giang. Nói khi nào rảnh thì mời em ăn cơm, còn bảo có thời gian sẽ đưa em tới công ty anh ta chơi, muốn lôi kéo quan hệ với em.】
Giang Nhuy: 【Ôi, đừng tưởng là em không biết anh ta đang nịnh nọt em, sau đó dò hỏi em về chuyện của chị. Nhưng chị yên tâm, em không bị mắc lừa đâu, chỉ thuận miệng nói dối vài câu cho qua chuyện.】
Giang Nhuy: 【Hóa ra em nói với anh ta nhiều lời như vậy, anh ta một câu cũng không nghe lọt.】
Giang Nhuy: 【Chị nói xem có phải anh ta muốn cường thủ đoạt hào không? Lúc trước em từng đóng một bộ phim về Tổng giám đốc bá đạo, nhân vật nam chính là một người vô cùng tàn nhẫn, còn nữ chính đã có bạn trai rồi và anh ta vẫn tìm cách chia rẽ bọn họ. Nam chính đầu tiên sẽ lợi dụng nữ chính, về sau thì cưỡng bức, nữ chính vì bạn trai đành nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, buộc lòng phải đồng ý với anh ta. Điều quan trọng là cuối cùng nữ chính vẫn yêu nam chính, chị nói xem nữ chính có phải bị vấn đề về thần kinh không? Chị nhất định đừng có như vậy, đừng để mắc mưu của anh ta, nếu có khó khăn gì nhất định phải tìm em, để em còn giúp chị!】
Giang Nhuy: 【Chị, có phải hôm nay chị cảm thấy em đặc biệt thông minh không? Em cũng cảm thấy như vậy, không cần quá khen ngợi em. Dương dương đắc ý.jpg】
Giang Nhuy: 【Đúng rồi, chị nhớ nói chuyện hôm nay cho anh rễ biết nha. Tối nhất là nên cùng với anh ấy thống nhất ý kiến, mất công sau này lại bị lộ ra.】
Giang Nhuy: 【Những lúc chị với anh ta làm việc thì nhớ phải cẩn thận, lòng dạ của mấy nhà tư bản đều đen tối.】
Câu cuối cùng nói rất đúng, nhưng mấy lời phía trước khiến cho sự xấu hổ của Giang Tầm lại lần nữa tăng vút lên.
Giang Tầm không biết nói gì, chỉ có thể trả lời bằng một biểu tượng hình mặt cười.
Xác nhận Phó Dĩ Hành với Giang Nhuy không nói chuyện gì liên quan tới cô khiến trong lòng cô cũng cảm thấy có chút nhẹ nhõm.
Cô thở phào một hơi, ném điện thoại sang bên rồi đi vào phòng tắm.
Tắm xong bước ra, cô vẫn cảm thấy không yên tâm, lại chạy xuống tầng một chờ đợi.
Hơn mười phút trôi qua, rốt cuộc cũng có tiếng động ở chỗ cửa ra vào.
Nghe thấy tiếng cửa truyền đến, Giang Tầm lập tức từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên.
Cô chầm chậm bước về phía cửa, đúng lúc Phó Dĩ Hành cũng vừa bước vào nhà, bốn mắt nhìn nhau.
“Cuối cùng anh cũng về rồi.”
Phó Dĩ Hành hơi ngạc nhiên: “Không ngờ phu nhân lại đang đợi anh về.”
“Ai đợi anh về chứ, em chỉ muốn cho anh xem chút chuyện tốt mà hôm nay anh làm thôi.”
Giang Tầm nhấn vào lịch sử trò chuyện cùng với Giang Nhuy, rồi ném điện thoại vào tay anh, xấu hổ nói: “Đều là do lỗi của anh.”
“Tiểu Nhuy nói năng bừa bãi vậy mà anh cũng hùa theo nó được.”
Phó Dĩ Hành im lặng xem hết lịch sử cuộc trò chuyện, mỉm cười: “Em họ em nói những lời kia, cũng không có sai.”
“Không sai ở chỗ nào?”
Giang Tầm sững sờ, ánh mắt nhìn theo hướng di chuyển của anh, nhìn anh ngồi xuống sô pha kéo cà vạt rồi ném sang một bên.
Phó Dĩ Hành nhìn cô, khẽ cười: “Em cảm thấy có gì sai sao?”
Anh diễn lại cách mà Giang Nhuy đã nói: “Là anh rể có tình cảm sâu nặng với chị em, chị vì anh rể mà buông bỏ gia đình.”
“Hay cho dù trời có sập xuống, chị em và anh rể cũng sẽ không ly hôn?”
“Anh đủ rồi đó.”
Giang Tầm bước qua, lại thấy anh cầm điện thoại cô trên tay chọc chọc mấy cái. Cô ló đầu nhìn, màn hình điện thoại đang dừng lại trên trang tìm kiếm của một ứng dụng mua sắm trực tuyến.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Nhưng tốc độ lướt của Phó Dĩ Hành rất nhanh nên cô không rõ là anh đang tìm kiếm sản phẩm gì.
Cô nghi ngờ hỏi: “Anh đang xem gì vậy?”
Phó Dĩ Hành dù bận nhưng vẫn ung dung nói: “Thấy em họ đang nói về NS và cái trò chơi kia có tên là “Animal Crossing Friend”, nếu cậu ấy muốn nó như vậy, anh sẽ tặng cho cậu ấy một bộ, em thấy thế nào?” Anh nhếch khóe miệng, chậm rãi nói: “Để tránh về sau nếu có bị lộ thì cậu ấy đỡ phải khó xử.”
Trong lòng Giang Tầm bỗng cảm thấy kinh ngạc, vội vàng nhào tới che điện thoại, ngăn cản động tác của anh: “Đừng! Anh đây là đang muốn làm cho em ấy cảm thấy khó xử…!”
Nhưng không thể nào ngăn cản được anh và bởi vì quán tính nên đã trực tiếp ngã vào lòng ngực anh.
Phó Dĩ Hành thản nhiên đón nhận, vòng tay qua eo cô, thoải mái ôm cô vào lòng.
Anh khẽ cười: “Không ngờ phu nhân lại gấp gáp như vậy.”
Giang Tầm đỏ mặt: “Em không phải…”
“Không cần phải ngượng.” Anh ngắt lời cô, sau đó chuyển chủ đề: “Nhưng mà em với em họ chơi đùa cả một ngày rồi, có phải nên bồi thường cho anh không?”
Giọng điệu vô cùng quen thuộc vang lên.
Giang Tầm lập tức sinh ra cảnh giác: “Anh muốn cái gì?”
Phó Dĩ Hành ghé sát tai cô, giọng nói lành lạnh, không khỏi mang theo một cảm giác mê hoặc: “ Cái câu ‘cường thủ đoạt hào’ mà em họ em nói, anh cảm thấy rất có hứng thú đấy, có muốn thử một chút không?”
*Cường thủ đoạt hào: dùng sức mạnh quyền thế để giành lấy, cưỡng ép, chiếm đoạt thứ mình muốn – nguồn: Google.