Phó Dĩ Hành do dự nhìn vẻ mặt của cậu ấy, khóe miệng như có như không nở nụ cười: “Em tới tham dự buổi họp mặt của gia đình sao? Vậy thì không nhầm.”
Giang Nhuy hơi dừng lại, cảnh giác nhìn anh: “Tại sao anh lại biết?”
Cậu ấy cúi đầu nhìn điện thoại, chỗ cần đến trùng khớp với tọa độ mà cậu ấy đang đứng, thật sự là nơi này.
Nhưng cậu ấy không dám hành động thiếu suy nghĩ, nên vẫn đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Hai người im lặng đối mặt với nhau, nhưng đương nhiên chỉ có Giang Nhuy là suy nghĩ vẩn vơ.
“Không đi vào sao?” Phó Dĩ Hành nhíu mày.
Phó Dĩ Hành thấy cậu ấy không trả lời nên quay vào trong phòng, anh vừa mới xoay người liền đụng phải Giang Tầm từ bên trong đi ra.
“Là ai tới?” Cô hỏi rồi liếc nhìn về phía sau anh: “Tại sao vẫn chưa đi vào?”
Không ngờ vùa liếc qua đã thấy Giang Nhuy ở ngoài cửa.
Nhịp tim cô lập tức hụt mất một nhịp: “Tiểu Nhuy?”
Giang Nhuy thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy qua.
Lúc cậu ấy vòng qua người Phó Dĩ Hành còn cố ý liếc anh một cái.
Cậu ấy chạy đến bên cạnh Giang Tầm, hạ giọng nói: “Chị, em không tìm nhầm chỗ đúng không? Là địa chỉ này mà?”
“Địa chỉ mà chị Giang Lăng đưa cho em dẫn đến nơi này, đây là nhà anh rể Lăng đúng không?”
Bị hỏi ba câu liên tục buộc suy nghĩ của cô phải quay trở lại.
Giang Tầm từ từ hoàn hồn, tim đập loạn không thôi.
Toàn bộ trong đầu chỉ có một suy nghĩ.
Không thể che giấu được nữa rồi.
Cô quay đầu nhìn về phía Phó Dĩ Hành.
Ánh mắt Phó Dĩ Hành thản nhiên nhìn lại, khuôn mặt anh mang theo nụ cười, dáng vẻ như xem kịch vui.
“Chị?”
Giang Tầm thu hồi ánh mắt lại, giọng nói nghe không ra cảm xúc: “Vào đi rồi nói.”
Giang Nhuy gật đầu đi theo cô vào phòng.
Cậu ấy nhìn thấy Chu Dư Ngôn trong phòng khách, vội vàng nở nụ cười: “Anh rể sinh nhật vui….” Ánh mắt của cậu ấy rơi trên đùi của anh ta, sửng sốt nói nốt chữ còn lại: “Vẻ.”
“Cảm ơn.” Vẻ mặt Chu Dư Ngôn ung dung.
Nhưng chỉ sau một lát Giang Nhuy đã định thần lại, cầm chiếc hộp được đóng gói tinh xảo trong tay đưa tới: “Đây là quà sinh nhật.”
Chu Dư Ngôn nhận lấy, khẽ nói: “Thoải mái ngồi đi, không cần khách sáo.”
Giang Nhuy không tự giác mà ưỡn thẳng sống lưng, rồi lại thận trọng gật đầu.
Đưa mắt nhìn anh ta rời khỏi xong, Giang Nguy dụi dụi mắt, lẩm bẩm: “Mình vẫn chưa tỉnh ngủ sao?”
Trong lúc vô tình, cậu ấy quay đầu lại phát hiện Phó Dĩ Hành cũng cùng vào theo, còn thuận tay đóng cửa lại.
“Chị, cái tên này tại sao lại ở đây?’ Giang Nhuy nhìn anh đề phòng, đi mấy bước nhỏ tới bên cạnh Giang Tầm rồi nhỏ giọng hỏi: “Anh ta lại tới tìm anh rể Lăng bàn chuyện hợp tác sao? Hay biết chị ở chỗ này nên cố ý chạy tới đây?”
Giang Tầm không trả lời, cô vẫn luôn cố gắng giữ bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, nhưng cảm giác xấu hổ ngày đó lại không thể khống chế được mà hiện lên lần nữa.
Giang Nhuy thấy kì lạ, liếc mắt nhìn về phía Giang Lăng đang từ trong phòng đi ra.
Giang Lăng đi tới, mỉm cười nói: “Tiểu Nhuy tới rồi à.”
Chị ấy có chút giật mình, nhạy cảm phát giác ra bầu không khí bất thường ở trong phòng: “Xảy ra chuyện gì rồi hả?”
Giang Tầm bước nhanh qua, giọng điệu lo lắng: “Chị cũng gọi Tiểu Nhuy tới sao?”
“Đúng, hôm nay là buổi họp mặt gia đình của mấy người chúng ta….”
Giang Lăng đột nhiên kịp phản ứng: “Em ấy vẫn chưa biết sao?”
Giang Tầm một lời khó nói hết, cuối cùng khó khăn gật đầu.
Giang Nhuy bị bỏ rơi qua một bên, đứng nhìn hai người chị đang thì thầm to nhỏ, trong lòng cực kỳ nghi ngờ.
Mãi cho đến khi Phó Dĩ Hành đưa đến một lon cocacola: “Muốn uống không?”
“Cảm, cảm ơn.” Giang Nhuy vô thức nhận lấy.
Cocacola mới lấy ra từ trong tủ lạnh nên cực kì lạnh, thân lon nước lạnh như băng áp vào trong bàn tay khiến cho tinh thần của cậu ấy tỉnh táo ngay lập tức.
Chu Dư Ngôn đi tới, ánh mắt rơi lên trên lon cocacola: “Phó tổng, ở đây hình như là nhà của tôi mà?”
“Đều là người một nhà cả, khách sáo cái gì?” Phó Dĩ Hành cong khóe môi: “Không phải Chu tổng vừa rồi còn kêu tôi tự lấy đồ sao?”
Giang Nhuy chuyển hướng qua Phó Dĩ Hành: “Phó tổng, lời nói này của anh không phải sai rồi sao?”
Cậu ấy không có được đáp án từ Giang Tầm nên cũng không khách sáo: “Hơn nữa tại sao anh còn ở lại đây?”
Phó Dĩ Hành nhíu mày: “Anh không nên ở đây sao?”
“Hôm nay là buổi họp mặt của gia đình chúng tôi, anh là người ngoài mà?” Cậu ấy tiếp tục nói: “Hôm nay cũng là ngày nghỉ, cho dù anh có cần nói chuyện hợp tác cũng không nên chọn lúc này.”
Nhìn thấy Giang Tầm và Giang Lăng đã nói xong, đang đi về phía bọn họ thì Giang Nhuy cố ý cất cao giọng: “Chị, anh rể đâu?”
Cậu ấy nhìn xung quanh: “Không phải chị Giang Lăng nói anh rể hôm nay cũng tới sao? Tại sao không thấy ai?”
Bước chân Giang Tầm dừng lại, lúng túng quay mặt đi.
Trong phòng khách vì không ai nói chuyện mà trở nên yên tĩnh trong nháy mắt.
Tất cả mọi người trầm mặc nhìn cậu ấy.
Giang Nhuy trong nháy mắt cảm thấy đứng ngồi không yên.
“Sao…..Sao vậy? Em nói sai…”
Cậu ấy có ngu ngốc đến mấy cũng phát hiện ra điều bất thường. Mấy giây sau, cậu ấy từ từ quay đầu nhìn về phía Phó Dĩ Hành, người ở phía sau đang nhìn cậu cười nhạt một tiếng.
Giang Nhuy cẩn thận nhớ lại cuộc trò chuyện của mọi người.
Một dự cảm không tốt ập đến trong nháy mắt lấn át mọi suy nghĩ của cậu ấy.
Cậu ấy mở to hai mắt, cảm thấy một trận chóng mặt: “Không, không phải chứ?”
“Chẳng lẽ anh rể chính là…”
Phó Dĩ Hành nhếch khóe miệng, im lặng cười một tiếng rồi đưa mắt nhìn sang chỗ khác.
“!!!”
Giang Nhuy nhìn thấy ánh mắt cười cợt kia thì lập tức cảm thấy tam quan chịu một trận chấn động nghiêm trọng.
Nháy mắt, cậu ấy cảm thấy tay chân bị tê liệt, cơ thể giống như không còn của mình nữa.
Cậu ấy hệt như một người gỗ xoay người lại, nói với tốc độ nhanh chóng: “Chị, em nhớ là em còn có việc, dù sao quà cũng đã đưa tới rồi, hay là em về trước nhé.”
Cậu ấy vừa nói vừa nhanh chóng quay người cất bước muốn chạy trốn.
Giang Tầm và Giang Lăng đồng thời lên tiếng: “Không được, em phải ở lại.”
“Được, được rồi.”
Giang Nhuy rụt chân lại, giống hệt như con chim cút nhát gan.
Cậu ấy thấp thỏm bất an khoảng mấy giây, sau đó chạy đến bên cạnh Giang Tầm, lo lắng hỏi: “Chị, làm sao đây làm sao đây?”
“Lần trước em còn nói một đống lời vớ vẩn trước mặt anh ta, có phải em sắp tiêu đời rồi không?”
Giang Tầm đưa lưng về phía Phó Dĩ Hành, vỗ vỗ vai của cậu ấy, nặn ra một nụ cười: “Em hỏi chị thì làm sao chị biết được. Nhưng sẽ không có chuyện gì đâu, lần trước anh ấy còn nói muốn tặng cho em một bộ đồ chơi. Trước tiên em ngồi ở phòng khách một lát, phòng ăn vẫn chưa thu dọn xong.”
“Chị ơi….”
Giang Nhuy giống như cậu bé đáng thương bị bỏ rơi đứng tại chỗ.
Phó Dĩ Hành điềm nhiên như không có việc gì đuổi theo bước chân Giang Tầm, anh nhìn cô chăm chú, giọng điệu êm ái hỏi: “Cần giúp gì không?”
Bước chân Giang Tầm dừng lại, cô xoay người, dùng ánh mắt ngăn cản nhìn anh: “Không cần, anh quay lại phòng bếp nhanh lên.”
“Được.” Vẻ mặt Phó Dĩ Hành hết sức tự nhiên, trước khi đi vào phòng bếp còn quay lại nhìn Giang Nhuy, cười ôn hòa: “Tiểu Nhuy, sắp ăn cơm rồi, có thể tới giúp anh không?”
Giang Nhuy phản xạ có điều kiện: “A được, được.”
Cậu ấy nơm nớp lo sợ đi theo Phó Dĩ Hành vào phòng bếp, thỉnh thoảng còn cẩn thận quan sát nét mặt của anh.
“Tiểu Nhuy, lấy giúp anh cái đĩa.”
“Được.” Phó Dĩ Hành dặn dò cái gì thì Giang Nhuy cũng ngoan ngoãn làm theo.
Chu Dư Ngôn đi vào phòng bếp, nhìn dáng vẻ hai người ở chung rất hòa hợp thì thẳng thắn nói: “Phó tổng, em ấy tới làm khách, cậu sai bảo em ấy như vậy không thấy xấu hổ sao?”
“Lời này của Chu tổng không đúng rồi.”
Phó Dĩ Hành mặt không đổi sắc: “Tình cảm của tôi và Tiểu Nhuy rất tốt, còn cùng uống rượu chơi game. Không giống như Chu tổng, ngay cả một lon cocacola cũng tính toán chi li.”
Chu Dư Ngôn khẽ xùy một tiếng: “Khôn ngờ Phó tổng còn có thể an nhàn thoải mái như vậy.”
Anh ta hơi dừng lại, giọng điệu giễu cợt: “So với cái tầm đánh tráo khái niệm của Phó tổng thì đúng thật là tôi tự thấy mặc cảm.”
Giang Nhuy: “…”
Cậu ấy lúng túng đến mức đầu ngón chân cũng căng thẳng.
Phó Dĩ Hành ngoảnh mặt làm ngơ, không quan tâm đến anh ta: “Tiểu Nhuy, giúp anh lấy mấy cái đĩa.”
“A, được.” Giang Nhuy hoàn hồn.
Chu Dư Ngôn tắt lửa rồi mở nắp nồi, không nhanh không chậm nói: “Tiểu Nhuy, anh bên này gấp hơn, có thể lấy giúp anh cái thìa không?”
Phó Dĩ Hành nói: “Chu tổng, mọi chuyện phải có thứ tự, là tôi nhờ Tiểu Nhuy giúp trước.”
“Vậy thì sao?”
Lời nói ẩn giấu sự châm chọc.
Giang Nhuy ngu ngốc đến mấy cũng nghe ra được sự bất thường giữa hai người.
Hai người này căn bản không phải là muốn được giúp đỡ.
Cậu ấy lúc này như cái nhân bánh, bị kẹp giữa hai người không biết phải làm sao.
Giang Nhuy: Nhỏ yếu đáng thương lại bất lực.
Cậu ấy tha thiết mong chờ nhìn ra ngoài cửa kính, thế nhưng hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng hai người chị.
Ai tới cứu cậu nhóc đáng thương này đi?
***
Một cuộc họp mặt gia đình êm đẹp nhưng lại sóng ngầm mãnh liệt.
Mãi cho đến khi đã ngồi vào bàn ăn, Giang Nhuy vẫn không thể bình tĩnh nổi.
Trong lòng Giang Tầm cũng không được tự nhiên, nhưng phản ứng không quá dữ dội như cậu ấy. Cô thấy Giang Nhuy thất thần bèn xích lại gần Phó Dĩ Hành, hỏi: “Trong phòng bếp anh đã nói gì với Tiểu Nhuy vậy?”
“Không nói gì cả, chỉ là nhờ em ấy giúp đỡ thôi.” Phó Dĩ Hành thản nhiên gắp cho cô một cái cánh gà, bình tĩnh nói.
Cảm nhận được ánh mắt dữ dội của cô, anh nhướng mày bổ sung thêm: “Chuyện ngày hôm nay hoàn toàn không liên quan gì đến anh.”
Giang Tầm: “…”
Phó Dĩ Hành còn nói: “Có thể gắp giúp anh một miếng xương sườn không?”
Giang Tầm nhìn về phía bàn ăn.
Anh ngồi bên trái cô mà sườn kho lại đặt ở bên cạnh tay phải cô, quả thực là cách khá xa.
Giang Tầm tiện tay gắp một miếng bỏ vào trong chén của anh, thấp giọng nói: “Anh đừng nói lảng sang chuyện khác.”
Chu Dư Ngôn nhìn thấy hành động của hai người thì giữ im lặng.
Mấy giây sau chuyển hướng qua Giang Nhuy, hỏi: “Sao em không ăn?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn về phía Giang Nhuy.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Giang Lăng để ý thấy cậu ấy không gắp thứ gì thì không khỏi hỏi: “Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?”
Chu Dư Ngôn khẽ nói: “Đừng thận trọng quá, cứ coi như nhà của em đi.”
Giang Nhuy lập tức hoàn hồn, lộ ra nụ cười cứng ngắc: “Cũng không phải là em thận trọng, chỉ là nhìn thấy mọi người có đôi mà em thì chỉ có một mình, nên cảm thấy không được tự nhiên lắm thôi.”
Cậu ấy nói xong thì tùy tiện gắp một cái cánh gà.
Cậu ấy từ trước đến nay luôn yêu thích thức ăn ngon, hôm nay có một bàn đồ ăn rất phong phú, hầu như đều là món cậu ấy thích ăn, hương vị cũng thơm ngon không ngờ.
Nhưng dù là đối mặt với một bàn thức ăn ngon như vậy thì cậu ấy vẫn như đang ngồi trên đống lửa, từ đầu đến cuối không có cảm giác thèm ăn.
Phó Dĩ Hành cười cười: “Phải vậy không? Nhắc mới nhớ, Tiểu Nhuy cũng đã đến tuổi yêu đương rồi nhỉ? Em đã có bạn gái chưa?”
Bộp bộp.
Tay cậu ấy run lên, một cái cánh gà đang từ trên đũa rơi xuống chén.
Giang Nhuy ngẩng đầu, nở nụ cười cứng đờ: “Anh rể, công ty của bọn em có quy định trong hợp đồng rằng nghệ sĩ không thể yêu đương.”
“Vậy em có hứng thú đến chuyện thay đổi hình ảnh không?” Phó Dĩ Hành thuận miệng hỏi: “CEO của Ảnh Nghiệp Hoa Phong là bạn tốt của anh, nếu có định hướng anh có thể giới thiệu giúp em.”
Chu Dư Ngôn khinh miệt nói: “Phó tổng nói như vậy không cảm thấy ngượng miệng sao? Tập đoàn của chúng tôi có công ty truyền hình điện ảnh riêng, nếu như em ấy đồng ý thì có thể tới chỗ này của chúng tôi. Công ty có thể thành lập đội ngũ riêng để phục vụ em ấy, vì em ấy mà đặc biệt tạo ra một kế hoạch thay đổi hình ảnh.”
Trong lòng Giang Nhuy run lên, vội vàng ngắt lời: “Anh rể, ý tốt của các anh, em xin chân thành ghi nhận.”
Cậu ấy chịu đựng hai ánh mắt có cảm giác vô cùng áp bách, kiên trì nói: “Nhưng em tạm thời không cần, tình hình hiện tại rất tốt, đồng nghiệp trong công ty cũng rất tốt, em tạm thời cũng không nghĩ đến chuyện yêu đương.”