Giang Lăng đứng trước cửa sổ thủy tinh sát đất, nhìn không sót một chuyện gì ở sau vườn hoa.
Trong vườn hoa, Phó Dĩ Hành đang kề tai Giang Tầm thì thầm câu gì đó. Giang Tầm giống như bị chọc tức, đánh anh một cái.
Nhưng Phó Dĩ Hành rất nhanh đã dỗ dành được cô, hai người ngồi sát bên nhau, cùng nhau nướng đồ ăn.
Trên mặt Giang Tầm dính thứ gì đó, Phó Dĩ Hành vươn tay ra, động tác dịu dàng lau giúp cô.
Khóe miệng Giang Lăng hơi vểnh lên.
Chu Dư Ngôn đi tới, đứng lại sau lưng chị ấy: “Như vậy, em đã yên tâm rồi chứ?”
***
Đêm dần khuya.
Nền trời đã tối đen như mực. Ánh trăng nghiêng nghiêng bàng bạc xuyên qua kẽ lá, loang lổ rơi xuống sân.
Có cơn gió thổi qua, lá cây phát ra tiếng xào xạc, có chiếc lá lung lay và nhẹ nhàng rơi xuống vỉ nướng.
Than trên vỉ nướng đã tắt.
Giang Tầm và Giang Lăng đang nói chuyện vui vẻ nên cũng không để ý đến đồ ăn trong đĩa đã nguội từ sớm.
Đêm dài trời lạnh, Phó Dĩ Hành lẳng lặng cởi áo khoác ra khoác lên người cô.
Giang Tầm dừng lại, liếc nhìn anh một cái.
Cô bị anh cắt ngang nên cũng quên mất phải nói gì.
Cô vô thức nhìn thời gian, kinh ngạc nói: “Đã mười giờ rồi, muộn như vậy rồi sao?”
“Tầm Tầm, chúng ta cũng đã lâu không gặp, hiếm khi mới có cơ hội, hay là hôm nay em ở lại đây qua đêm đi?” Giang Lăng cười đề nghị: “Chị em chúng ta cũng có thể nói chuyện riêng nhiều hơn.”
Giang Tầm cười đồng ý: “Được.”
Phó Dĩ Hành và Chu Dư Ngôn không hẹn mà cùng ngớ ra.
Chu Dư Ngôn giương mắt, liếc mắt ra hiệu với Phó Dĩ Hành.
Phó Dĩ Hành thu ánh mắt lại, rất bình tĩnh ôm bả vai của Giang Tầm mang cô đi ra ngoài.
Giang Tầm không hiểu: “Phó Dĩ Hành, anh đang làm gì vậy?”
“Phu nhân, hôm nay là sinh nhật anh rể, chúng ta nên để cho bọn họ có chút không gian riêng tư thì hơn.” Phó Dĩ Hành mặt không đổi sắc nhắc nhở: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta vẫn nên về nhà sớm thôi.”
Giang Lăng quay đầu lại, nhướng mày về phía Chu Dư Ngôn, nở nụ cười dịu dàng: “Dư Ngôn, không phải anh nói tối nay còn một cuộc hợp trực tuyến quan trọng cần phải tham gia sao?”
Chu Dư Ngôn nói: “Tạm thời hủy bỏ.”
“Thật sao?” Giang Lăng khẽ cười, không bày tỏ ý kiến.
Giang Tầm nhìn bằng mắt nhưng trong lòng biết rõ, cô nói: “Chị, hôm nay vẫn không nên làm phiền chị với anh rể thì hơn, sau này vẫn còn nhiều cơ hội. Bọn em về trước đây.”
Ánh mắt Giang Lăng mang theo sự kiên nhẫn liếc nhìn Chu Dư Ngôn, sau đó mỉm cười với cô: “Vậy cũng được, các em đi đường cẩn thận.”
***
Chỗ đậu xe ở bên ngoài biệt thự.
Mười giờ tối ở khu biệt thự vô cùng yên tĩnh, đèn đường phản chiếu bóng cây trên con đường nhỏ phía trước làm mọi thứ càng thêm tĩnh mịch. Thỉnh thoảng có xe cộ qua lại nhưng cũng chỉ kéo dài một lúc rồi lại chìm vào trong sự yên tĩnh.
Hai người cùng sánh vai đi ra cửa.
Cửa điện tử ở sau lưng đóng lại, Giang Tầm bỗng nhiên dừng bước lại: “A, hình như em quên mất một chuyện.”
Phó Dĩ Hành nhìn cô: “Chuyện gì?”
Giang Tầm quay đầu: “Đàn anh Tần muốn em giúp anh ấy nói một tiếng chúc mừng sinh nhật đến anh rể, nhưng em quên mất.”
Phó Dĩ Hành dừng bước, khẽ cười một tiếng, trầm giọng nói: “Đàn anh Tần của em có vẻ như không có thành ý nhỉ? Ngay cả câu chúc mừng sinh nhật cũng không tự mình đi nói, còn cần em chuyển lời giúp anh ấy?”
Giang Tầm không muốn nói lý lẽ với anh, liếc mắt nhìn xung quanh thì nhìn thấy bóng dáng của Giang Nhuy đang một mình đứng bên ngoài biệt thự.
Cậu ấy đang cúi đầu nhìn điện thoại.
Cô đi tới: “Tiểu Nhuy, vẫn chưa đi sao? Em cần chị đưa về không?”
Giang Nhuy ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua cô liếc nhìn về phía Phó Dĩ Hành, lập tức lắc đầu như trống bỏi: “Không, không cần, em tự bắt xe về.”
Giang Tầm hỏi: “Vậy em gọi xe chưa?”
“Vừa gọi…”
Giang Tầm liếc mắt nhìn màn hình điện thoại của cậu ấy.
Giang Nhuy vừa đặt xe, nhưng bây giờ vẫn chưa có người nhận, phía dưới là âm thanh nhắc nhở của hệ thống….
“Phía trước vẫn còn 368 hành khách xếp hàng, dự kiến sẽ có xe sau 3 giờ nữa….”
Giang Nhuy vội vàng đóng phần mềm đón xe lại, tay chân luống cuống lật về phía trước: “Để em gọi cho người đại diện đến đón em.”
“Đã trễ như vậy rồi, em phải chờ đến lúc nào nữa.”
Phó Dĩ Hành đi tới, khẽ nói: “Lên xe đi.”
Giang Nhuy ném ánh mắt cầu cứu về phía Giang Tầm.
Giang Tầm trả lời cậu ấy bằng ánh mắt thương mà không giúp được gì.
Giang Nhuy: “…”
“Vậy em cảm ơn anh rể.” Cậu ấy đành phải kiên trì nói.
Phó Dĩ Hành nở nụ cười sâu xa: “Không cần khách sáo, lần trước anh đưa em về cũng là đúng lúc tiện đường thôi.”
Giang Nhuy nhớ lại lần trước cố ý để anh đi đường vòng thì lập tức toát mồ hôi lạnh.
“Lại đây đi.” Giang Tầm vỗ vỗ vai cậu ấy, thay cậu ấy giải vây: “Chị ngồi phía sau với em.”
Giống như sực nhớ lại những chuyện đã trải qua lần trước, lại nhận được ánh mắt của Phó Dĩ Hành, Giang Nhuy lập tức kích động nói: “Không, không cần đâu. Chị, em ngồi một mình là được rồi, chị cứ ngồi ở ghế lái phụ đi.”
Cậu ấy chạy về phía sau chiếc xe, rất tự giác kéo cửa ghế sau ra, sau khi bước vào thì đóng cái “ầm”, không cho Giang tầm có cơ hội bước vào.
Giang Tầm vừa không biết phải làm sao, vừa buồn cười quay đầu nhìn về phía Phó Dĩ Hành.
Phó Dĩ Hành điềm nhiên như không có chuyện gì mở cửa xe ra, thản nhiên đối diện với ánh mắt của cô: “Đi thôi.”
Giang Tầm liếc anh một cái, kéo cửa ghế lái phụ ra rồi ngồi lên.
***
Chiếc xe rời khỏi khu biệt thự, lái vào đường chính, chìm vào trong màn đêm.
Đèn đường và cảnh vật hai bên lần lượt lùi về sau, sau khi màn đêm buông xuống khu vực này rất vắng vẻ.
Hơn mười phút sau, chiếc xe cuối cùng cũng trở lại trong thành phố, cảnh vật đường phố hai bên cũng trở nên phồn hoa náo nhiệt hơn.
Trên đường đi Giang Nhuy vẫn luôn im lặng không nói gì.
Nhưng không có ai mở miệng nói chuyện, ngay cả đài radio cũng không mở, trong hoàn cảnh im hơi lặng tiếng như vậy, cậu ấy cảm thấy như mình sắp nghẹt thở đến nơi.
Khi đường có đèn giao thông, Giang Nhuy lén giương mắt liếc nhìn về phía chỗ ngồi đằng trước.
Đèn đường xuyên qua cửa sổ xe chiếu vào trong, phản chiếu khuôn mặt của Phó Dĩ Hành, làm lộ ra vẻ mặt vô cùng lạnh lẽo và thân trầm của anh.
Giang Nhuy nhanh chóng thu lại ánh mắt, chú ý đến tình hình ngoài cửa sổ.
Chẳng mấy chốc tốc độ xe đã giảm dần, khu chung cư mà cậu ấy sống đã gần ngay trước mặt.
Giang Nhuy thầm thở phào nhẹ nhõm, nói ra câu đầu tiên sau khi lên xe.
“Anh rể cứ đưa em đến phía trước kia là được rồi.”
Phó Dĩ Hành thông qua kính chiếu hậu liếc cậu ấy một cái, hỏi: “Không cần đi vào trong sao?”
“Không cần, không cần, đã muộn như vậy rồi, anh với chị mau về nhà đi. Em đi trước đây.”
Xe vừa dừng lại, Giang Nhuy không kịp chờ mở cửa xe đã chạy nhanh như chớp.
Sau một lát, Giang Tầm nhận được một tin nhắn Wechat.
Giang Nhuy gửi cho cô một biểu tượng cảm xúc với ý tứ sâu xa,
Giang Nhuy: 【Em khổ quá mà.jpg】
Cô liếc qua một cái, phát hiện vòng bạn bè của cậu ấy đã cập nhật vào mấy giây trước.
“Hôm nay tôi đã biết được hai bí mật đáng sợ cùng một lúc, liệu tôi có bị diệt khẩu không nhỉ QAQ?”
Kèm theo đó là một đống biểu tượng cảm xúc hình con gà nhỏ màu vàng đang run lẩy bẩy.
Rất nhanh đã có bạn bè chung vào bình luận.
Trương Viên Viên: 【Em Trai, cậu sao vậy?】
Nhưng Giang Nhuy vẫn chưa trả lời.
Giang Tầm nhịn không được bật cười.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Một lát sau cô cất điện thoại, nhìn về phía Phó Dĩ Hành: “Anh cũng đừng hù dọa Tiểu Nhuy nữa, lá gan của em ấy nhỏ lắm.”
Chiếc xe trở lại đường chính một lần nữa, Phó Dĩ Hành vẫn luôn chú ý đến tình hình con đường phía trước.
“Anh hù dọa cậu ấy cái gì?”
“Còn không có?” Giang Tầm hỏi lại anh: “Hôm nay anh với anh rể đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Anh thật lòng quan tâm đến anh ta mà.” Anh mỉm cười, bổ sung: “Không ra dáng anh rể gì cả.”
Giang Tầm tức giận nói: “Chuyện này mà cũng so đo được sao?”
Cô nghĩ đến điều gì đó, lại hỏi: “Ngoại trừ chuyện của ba ra thì hôm nay chị đã nói chuyện gì với anh?”
Phó Dĩ Hành chăm chú nhìn đường xá, giọng điệu bình tĩnh: “Hôm nay chị em hỏi anh, tại sao em muốn kết hôn với anh.”
Giang Tầm giật mình, lập tức ngồi thẳng người: “Vậy anh đã nói gì?”
“Anh không nói gì cả.”
“Vậy thì tốt.” Giang Tầm yên lòng, nhếch miệng cười: “Coi như anh biết điều.”
Phó Dĩ Hành liếc cô một cái nói: “Tâm trạng của em hôm nay không tệ nhỉ?”
Giang Tầm cười nói: “Biết chị sống tốt nên em yên tâm thôi.”
Phó Dĩ Hành làm như vô ý nói: “Vậy em cảm thấy biểu hiện của anh hôm nay thế nào?”
Giang Tầm hơi ngẩn ra. Cô cẩn thận ngẫm nghĩ lại, nhưng cũng không tìm ra được khuyết điểm nào: “Anh hôm nay ngoại trừ hành động có chút ấu trĩ ra thì biểu hiện coi như không tệ.”
Phó Dĩ Hành lại hỏi: “Hôm nay em không bắt bẻ anh ở trước mặt em họ và chị gái của em, vậy có phải đây là đại diện cho việc em đã tha thứ cho anh rồi không?”
“Đấy là…”
Giang Tầm bỗng nhiên kịp phản ứng, vội vàng ngậm miệng.
Suýt chút nữa bị anh đưa vào tròng.
“Phó tổng, em cảm thấy anh suy nghĩ cũng khá chu toàn.” Giang Tầm nhìn chằm chằm gò má anh: “Vậy theo logic của anh, từ việc anh quen biết với anh rể, em có thể nghi ngờ chuyện bại lộ thân phận trước mặt Tiểu Nhuy là anh cố ý làm vậy không?”
Giọng điệu Phó Dĩ Hành không nghe ra chút chập chùng nào: “Hôm nay chỉ là chuyện ngoài ý muốn, anh không cần thiết phải phí sức để làm như vậy.” Anh vừa nói vừa liếc nhìn cô: “Cuộc cá cược của chúng ta vẫn chưa bắt đầu thì anh làm như vậy có ích gì?”
Giang Tầm không tìm thấy sơ hở trong lời nói của anh, đành phải nhấn mạnh: “Dù sao tiến độ để tha thứ cho anh vẫn chưa đủ.”
Phó Dĩ Hành cười khẽ rồi đổi chủ đề: “Nói đến chuyện cá cược anh phải nhắc nhở em một chút. Phương án kế hoạch của công ty em cuối tuần phải nghiệm thu rồi. Giang tổng, em đã chuẩn bị xong chưa?”
Giang Tầm thu hồi tầm mắt, ngồi lại ngay ngắn rồi nhìn thẳng phía trước: “Không cần anh phải nhắc nhở, bọn em vẫn đang chuẩn bị.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Đang nói chuyện thì xe đã lái vào hoa viên Tinh Lan. Chẳng mấy chốc tốc độ xe đã chậm lại, sau đó yên ổn dừng lại.
Phó Dĩ Hành kéo phanh xe, bỗng nhiên quay đầu hỏi cô.
“Vậy biểu hiện tốt có phải cũng nên có chút phần thưởng không?”
Giang Tầm khẽ giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì đã có một bóng người áp xuống, nụ hôn rơi xuống môi cô.
Cô mở to hai mắt, tim đập loạn xạ.
***
Thứ Hai, truyền thông Nghịch Phong bước vào trạng thái hoảng loạn.
Phương án kế hoạch của Tập đoàn Quân Trạch bước vào hồi cuối, tuần này cần nghiệm thu nên không thể không cẩn thận.
Người phụ trách nghiệm thu của tập đoàn Quân Trạch đã ký tên vào đơn nghiệm thu phương án kế hoạch, tất cả mọi chuyện đã kết thúc.
Tảng đá lớn trong lòng Giang Tầm rốt cuộc cũng được bỏ xuống.
Trương Viên Viên bỏ đơn nghiệm thu vào cặp văn kiện, cố gắng kiềm chế sự kích động trong lòng, thấp giọng nói: “Giang tổng, quá tốt rồi, cuối cùng cũng qua.”
Cô ấy vừa dứt lời thì bỗng nhiên nhìn chằm chằm về phía thang máy, vẻ mặt cũng đột nhiên trở nên cẩn thận.
Giang Tầm thuận theo ánh mắt của cô ấy nhìn lại, nhìn thấy nhóm người Phó Dĩ Hành đang đi về phía bên này.
Giang Tầm hơi thu lại nụ cười trên mặt, đón lấy ánh mắt của đối phương, bình tĩnh nói: “Phó tổng, sao lại rảnh tới đây thế này?”
“Tôi vừa họp ở tầng này xong thì nhớ tới chuyện nghiệm thu phương án kế hoạch nên đến xem thử.”
Phó Dĩ Hành đứng lại ở trước mặt cô, tự nhiên vươn tay ra: “Giang tổng, tôi vừa nghe nói, chúc mừng phương án kế hoạch của các cô đã vượt qua nghiệm thu.”
Giang Tầm nhìn chằm chằm tay anh hai giây rồi nắm lấy, mỉm cười.
“Cảm ơn anh.”
Giang Tầm buông tay ra, duy trì nụ cười một cách máy móc: “Chúng tôi vẫn còn có chuyện khác phải làm, xin phép đi trước.”
Phó Dĩ Hành khẽ nhíu mày: “Đi thong thả.”
Lúc đi ngang qua người anh, Giang Tầm dùng âm thanh chỉ có hai người mới nghe được, nói: “Vậy thì Phó tổng, từ giờ trở đi cuộc cá cược của chúng ta chính thức có hiệu lực rồi nhỉ?”