NGỌT NGÀO EM TRAO

Ánh đèn trong hầm đỗ xe hơi lờ mờ sáng, khi đèn trong xe bị tắt đi thì cả không gian bên trong chiếc xe càng thêm tối tăm. 

Động tác của anh rất nhẹ nhàng làm cho đường nét khuôn mặt càng hiện lên vẻ dịu dàng.

Đối diện với anh trong một không gian mờ sáng thế này làm trong lòng Giang Tầm bỗng nhiên hồi hộp.

Cô dời mắt sang hướng khác, giả vờ như không có chuyện gì mở cửa xuống xe.

“Tối nay em muốn ăn đồ Tây.”

Phó Dĩ Hành mỉm cười: “Được thôi.”

Nhiệt độ ấm áp bên trong xe có sự chênh lệch rất lớn với nhiệt độ bên ngoài xe, trong khoảnh khắc Giang Tầm bước xuống xe, cô đã không thể chịu nổi mà co người lại.

Phó Dĩ Hành bước nhanh đến bên cạnh Giang Tầm rồi cùng cô đi vào trong siêu thị.

Phó Dĩ Hành đẩy xe mua sắm đi về phía trước, còn Giang Tầm thì đi bên cạnh anh, nhưng đôi mắt cô lại không tự chủ được mà cứ liếc nhìn anh.

Hình như đây là lần đầu tiên cô và anh cùng đi dạo siêu thị với nhau kể từ khi cô về nước cho tới nay.

Khi đi ngang qua kệ hàng chứa đồ ăn vặt, ánh mắt của Giang Tầm cứ dán chặt vào mấy bịch khoai tây chiên.

“Muốn ăn khoai tây chiên sao?” Giọng nói của Phó Dĩ Hành vang lên bên tai cô.

Giang Tầm hơi cứng người lại, nhanh chóng thu lại tầm mắt: “Không.”

Nhận thấy ánh mắt anh đang chú ý tới đây, cô liền vội vàng nói thêm: “Em, em không phải là con nít.”

Phó Dĩ Hành rủ mắt, mỉm cười nói: “Nếu đã như vậy thì mình đi thôi.”

Giang Tầm bĩu môi đi theo phía sau anh, nhưng ánh mắt vẫn còn lưu luyến nhìn trên kệ hàng, cô hỏi: “Có muốn mua chút gia vị không?”

Mắt Phó Dĩ Hành nhìn thẳng: “Không cần đâu, ở nhà vẫn còn.”

Đi dạo thêm một lúc, Phó Dĩ Hành vẫn chưa chọn lấy món gì. Ngay lúc Giang Tầm đang nghi ngờ không biết cuối cùng anh muốn mua cái gì thì đột nhiên anh dừng lại ở quầy hàng rau củ chọn lấy mấy củ khoai tây.

Giang Tầm ngạc nhiên: “Anh định tự mình làm khoai tây chiên sao?”

Phó Dĩ Hành liếc mắt nhìn cô, dùng một giọng điệu đương nhiên nói: “Ăn đồ Tây thì tất nhiên phải có khoai tây chiên đi kèm rồi.”

Giang Tầm nhìn tới dáng vẻ cẩn thận lựa chọn từng củ khoai tây của anh, khóe miệng liền nhếch lên nụ cười.

Truyện được edit và đăng tải tại lantruyen.vn!

Dường như cảm nhận được điều gì đó, cô đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau.

Phía sau chỉ là một dãy các kệ để hàng.

Lúc này, từ lối đi nhỏ phía sau có một cậu bé nhỏ nhắn đang đẩy một chiếc xe hàng trống rỗng chạy như bay về phía này, âm thanh ầm ĩ đó đã lấn át hết mọi suy nghĩ của cô.

“Có chuyện gì vậy?” Phó Dĩ Hành đã chú ý đến tiếng động lớn bên đó, liền quay đầu lại hỏi.

Giang Tầm hơi do dự, nói: “Em cảm thấy giống như đang có người theo dõi em.”

“Đừng suy nghĩ nhiều, chỉ là ảo giác của em thôi.”

Tầm mắt Phó Dĩ Hành liếc sơ qua hướng cô chỉ một chút rồi nhìn về phía kệ hàng đồ ướp lạnh: “Bò hầm có vẻ khá ngon, có muốn mua một ít không?”

Sự chú ý của Giang Tầm nhanh chóng bị chuyển hướng: “Đừng lấy tiêu đen.”

“Được.”

Sau khi chọn được những thứ cần mua, hai người liền tính tiền rồi rời khỏi siêu thị.

Về đến hoa viên Tinh Lan thì vẫn chưa tới sáu giờ.

Đặt túi đồ vừa mua lên bàn bếp xong, Giang Tầm đưa mắt nhìn về phía người bên cạnh.

Phó Dĩ Hành đang bận rộn ở trước bàn bếp để chuẩn bị nấu ăn.

Giang Tầm cảm thấy có chút băn khoăn khi chỉ đứng ở một bên nhìn: “Để em phụ anh.”

Phó Dĩ Hành liếc mắt nhìn cô một cái, nói: “Vậy em cắt khoai tây giúp anh đi.”

Giang Tầm nhìn mấy củ khoai tây đã được rửa sạch sẽ đang nằm trên thớt: “Anh muốn cắt khoai tây thành kiểu gì?”

Phó Dĩ Hành thuận miệng nói: “Em thích cắt thế nào thì cắt thế ấy.”

“Vâng.”

Sau khi đáp lời, Giang Tầm cầm lấy một củ khoai tây và bắt đầu gọt vỏ.

Hai người đều làm phần việc của mình, người thì xử lý nguyên liệu người thì phụ trách nấu ăn, không ai nói chuyện với ai.

Trong khoảnh khắc này, không gian nhà bếp bỗng trở nên yên tĩnh mà ấm áp.

Cô đột nhiên cảm thấy nếu thời gian cứ dừng lại ngay tại thời điểm này thì cũng là một việc không tồi.

Phó Dĩ Hành ra vẻ vô tình nhắc đến: “Lúc nãy đột nhiên em hỏi anh về chuyện khởi nghiệp, không phải là công ty em đang gặp vấn đề gì đó chứ?”

Giang Tầm ngây người không trả lời.

Anh lại đoán tiếp: “Là tài chính có vấn đề đúng không?”

Giang Tầm rũ mi nhìn xuống, tiếp tục cắt gọt khoai tây: “Anh đã đoán được rồi còn hỏi em làm gì?”

Phó Dĩ Hành phát ra một tiếng lách cách nhẹ nhàng.

Giang Tầm dường như nghĩ tới điều gì đó liền quay đầu lại hỏi: “Nhưng sao anh lại đoán được bên em đang có vấn đề về tài chính?”

“Vấn đề của các công ty mới khởi nghiệp thường hay gặp phải nhất chính là tài chính.” Phó Dĩ Hành tiếp tục xử lý các nguyên liệu nấu ăn, giọng nói thản nhiên như không có việc gì: “Anh đã nhìn thấy ​​hàng nghìn công ty khởi nghiệp bị phá sản mà nguyên nhân trực tiếp nhất chính là thiếu hụt vốn đầu tư. “

Cô nghiêm túc nhìn về phía anh: “Phó Dĩ Hành, có phải anh đã sớm dự đoán được sẽ có một ngày công ty em rơi vào tình cảnh như vậy phải không?”

Phó Dĩ Hành cũng không nghĩ gì, nói: “Thực ra điều đó rất bình thường, đây là vấn đề mà bất cứ công ty khởi nghiệp nào cũng gặp phải.”

Giang Tầm hỏi tiếp: “Cho nên có thể nói anh vẫn luôn mong chờ công ty của chúng em phá sản?”

Phó Dĩ Hành cũng dừng lại động tác, đối diện với ánh mắt của cô: “Không, anh chưa bao giờ nghĩ tới điều đó.”

“Vậy vì sao anh lại muốn đánh cược với em?”

Phó Dĩ Hành nhướng mày, nói: “Giang tổng, đây là em đang muốn nhận thua với anh sao?”

Giang Tầm kiên quyết không thừa nhận: “Không đâu, em sẽ kiên định đến cùng.” Cô nói với giọng điệu chắc chắn: “Cùng bước tiếp với mọi người ở công ty.”

Phó Dĩ Hành mỉm cười: “Suy nghĩ này của em, thật đúng là …”

Giang Tầm vẻ mặt nghi hoặc: “Thật đúng là cái gì?”

Phó Dĩ Hành thu hồi tầm mắt, cúi đầu tiếp tục chế biến nguyên liệu, nhẹ giọng nói: “Không có gì.”

Giang Tầm bị chọc cười: “Phó Dĩ Hành, trước đây sao em lại để ý đến anh được nhỉ, con người anh…”

Phó Dĩ Hành khẽ cười: “Đúng rồi, em đã bước lên thuyền giặc của anh rồi thì đừng mơ đi xuống được.”

Giang Tầm không phục: “Chuyện này vẫn chưa chắc chắn được đâu, trận cá cược của chúng ta còn chưa kết thúc đó.”

Phó Dĩ Hành quay đầu nhìn về phía cô: “Vậy nếu như em thắng trận cá cược này thì em muốn ly hôn với anh thật sao?”

Những lời này đánh thẳng vào trong tim cô.

Giang Tầm sững sờ một lúc lâu, sau đó mới dời mắt sang chỗ khác, thấp giọng nói: “Hiện tại chưa thể khẳng định được điều gì cả.”

Đúng vậy.

Vẫn chưa khẳng định được điều gì.

Tuy nhiên, đây lại là sự thật mà từ trước đến nay cô vẫn luôn trốn tránh.

Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

***

Vấn đề về tài chính đang như lửa sém lông mày.

Ngày hôm sau, Giang Tầm và Tần Dĩnh Xuyên cùng nhau đến công ty đầu tư Nhất Truyền.

Nhưng chỉ mới vừa báo tên thì đã nhận được một tin xấu: “Hôm qua Tôn tổng đã đi công tác nước ngoài, khoảng nửa tháng sau mới quay về.”

Lễ tân áy náy nói: “Hai vị nếu có việc gì thì có thể để lại cách thức liên lạc, tôi sẽ giúp hai vị đặt lịch hẹn trước.”

“Thế này không phải trùng hợp quá sao?”

Giang Tầm và Tần Dĩnh Xuyên nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự nặng nề trong mắt đối phương.

Bước ra khỏi tòa nhà của Nhất Truyền, Tần Dĩnh Xuyên đưa mắt nhìn Giang Tầm, an ủi: “Không sao đâu Tiểu Tầm, trước mắt chúng ta cứ liên hệ với những nhà đầu tư khác đã.”

Anh ấy tạm dừng một chút rồi nói tiếp: “Thứ Bảy tuần này không phải em còn có công việc khác phải làm sao? Đừng lo lắng nhiều quá, công ty chúng ta chắc chắn sẽ vượt qua được khoảng thời gian khó khăn này.”

Giang Tầm ngừng suy nghĩ, gật đầu với anh ấy: “Đàn anh, việc bên phía nhà đầu tư nhờ cả vào anh.”

“Được.”

Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

***

Sự kiện ký tặng vào thứ Bảy được tổ chức tại nhà sách W ở Thành phố B.

Vì công ty truyền thông Nghịch Phong đã có kinh nghiệm từng tổ chức các hoạt động có quy mô lớn như thế này nên sự kiện ký tặng diễn ra rất suôn sẻ.

Rắc rắc.

Máy ảnh ngừng lại sau khi chụp xong bức ảnh cuối cùng.

Lương Hiểu Hàm hài lòng thông báo: “Sự kiện ký tặng đã kết thúc tốt đẹp!”

Cô ấy mỉm cười, gửi lời cảm ơn đến với tất cả nhân viên của công ty truyền thông Nghịch Phong: “Hôm nay mọi người đã vất vả nhiều rồi, lát nữa tôi mời mọi người đi ăn một bữa nhé.”

Sau khi bàn giao xong công việc, Lương Hiểu Hàm liền đi tìm Giang Tầm, thấp giọng nói: “Tiểu Tầm, hôm nay thật sự rất cảm ơn cậu.”

Giang Tầm cười nói: “Chúng ta có quan hệ thế nào mà còn khách sáo với mình như vậy.”

“Cũng đúng.”

Lương Hiểu Hàm sực nhớ tới chuyện gì đó, bèn hỏi: “Đúng rồi, hôm trước nghe cậu nói công ty đang gặp rắc rối, đã giải quyết được chưa?”

Giang Tầm hơi ngẩn ra: “Vẫn chưa giải quyết xong, nhưng mình đã suy nghĩ được cách xử lý rồi.”

Lương Hiểu Hàm hỏi: “Mình có thể giúp được gì cho cậu không?”

Giang Tầm lắc đầu: “Không cần đâu, nhưng vẫn cảm ơn cậu nhé.”

Lương Hiểu Hàm dùng khủyu tay chạm vào người cô, tỏ vẻ không đồng tình: “Cậu vừa rồi còn nói không cần khách sáo với cậu, vậy sao bây giờ lại khách sáo với mình rồi?”

Giang Tầm mỉm cười: “Mình biết rồi mà, nếu có gì cần cậu giúp đỡ, chắc chắn mình sẽ tới tìm cậu.”

Lương Hiểu Hàm hài lòng gật đầu: “Cậu nói rồi đó nha, tuần sau chúng ta có một cuộc hẹn, không được quên đâu đấy.”

“Nhớ rồi.”

Lúc này, Trương Viên Viên bước tới với vẻ mặt lo lắng: “Giang tổng, không ổn rồi, cô mau lên mạng xem thử đi…”

Cô ấy vừa nói xong liền đưa điện thoại qua.

“Chuyện gì vậy?”

Giang Tầm cầm lấy điện thoại nhìn lướt qua, sắc mặt liền thay đổi.

Trên mạng đột nhiên bùng nổ một số thông tin không rõ nguồn gốc nói về việc công ty truyền thông Nghịch Phong đang trải qua một cuộc khủng hoảng tài chính lớn, ban lãnh đạo cấp cao thường xuyên thay đổi và một số lượng lớn nhân viên từ chức.

Tuần mới vừa đến toàn bộ công ty truyền thông Nghịch Phong đều đang bận rộn dẹp tan tin đồn thất thiệt kia.

Sáng sớm hôm nay công ty liên tục nhận được các cuộc điện thoại gọi tới.

“Xin chào, đây là công ty truyền thông Nghịch Phong.”

“Đây chỉ là tin đồn thôi, công ty của chúng tôi tất cả đều tốt, không có khủng hoảng tài chính hay nhân viên từ chức.”

“Ngại quá, chúng tôi tạm thời không nhận phỏng vấn ở thời điểm hiện tại.”

Ngoài trừ các cuộc gọi từ phía báo chí, còn có các cuộc điện thoại của khách hàng.

“Không có chuyện đó, công ty chúng tôi không đóng cửa. Xin hãy yên tâm, chúng tôi chắc chắn sẽ hoàn thành kế hoạch của quý khách như đã hẹn.”

” Vâng, vâng.”

Trương Viên Viên cúp điện thoại, gần như muốn sứt đầu mẻ trán.

Cô ấy xoay đầu qua than thở với Giang Tầm: “Giang tổng, cô xem rốt cuộc là ai đang tung tin đồn thất thiệt nói công ty chúng ta sắp phá sản vậy?”

Giang Tầm phân tích một cách logic: “Gần đây chúng ta đang tìm kiếm nhà đầu tư ở khắp nơi, nên chắc vì thế mà tin đồn này được truyền ra.”

Trương Viên Viên hỏi: “Giang tổng, hiện tại tài chính của chúng ta đang có còn có thế duy trì được bao lâu?”

“Với số tiền đang có, chúng ta chỉ còn lại …” Giang Tầm có chút buồn phiền: “Gần đây chúng ta đã cố gắng giảm bớt chi tiêu nhưng ước tính sẽ không kéo dài thêm được bao lâu nữa. Nếu tính toán theo chi tiêu trước đây, số tiền của chúng ta đang có chỉ có thể cầm cự không đến nửa tháng.”

Trương Viên Viên dường như nghĩ ra điều gì, vội vàng hỏi: “Mấy ngày nay Tần tổng không phải đang liên hệ với mấy nhà đầu tư sao, có tiến triển gì không?”

Giang Tầm nhíu mày: “Đã gặp qua rồi, nhưng mấy nhà đầu tư đó nếu không phải là người có công phu sư tử ngoạn thì mục đích đầu tư cũng không tốt.”

“Còn quá đáng hơn là……”

Lúc này lại có một đồng nghiệp đi tới gõ cửa: “Giang tổng, bên ngoài có một người phụ nữ nói là muốn cùng cô bàn chuyện đầu tư.”

Hôm nay, công ty truyền thông Nghịch Phong tiếp đón một vị khách không thể ngờ tới.

Tô Khả Lam.

Cô ta không đến đây một mình mà còn mang theo hai người trợ lý.

Tô Khả Lam ngồi trong phòng khách, mỉm cười nói: “Cô Giang, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Giang Tầm lịch sự hỏi: “Giám đốc Tô đến đây tìm tôi có việc gì sao?”

Nụ cười của Tô Khả Lam càng sâu hơn: “Tất nhiên là về công việc, nhưng hôm nay tôi ở đây để thay mặt cho công ty Hạo Phong bàn về chuyện đầu tư.”

Cô ta vừa nói vừa thay đổi tông giọng: “Cũng đã quá quen thuộc rồi nên tôi cũng không khách sáo nữa, tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề luôn.”

“Dựa vào các thông tin gần đây mà công ty chúng tôi nhận được thì công ty của cô Giang đang ráo riết tìm kiếm nhà đầu tư. Còn công ty chúng tôi lại vừa đúng lúc muốn đầu tư vào một số công ty truyền thông.”

“Nhưng mà đối với công ty truyền thông Nghịch Phong thì chúng tôi muốn trực tiếp thu mua hơn.” Cô ta vừa nói vừa ra hiệu cho trợ lý bên cạnh cầm đến một bản hợp đồng: “Cô xem, để bày tỏ thành ý nên tôi cũng đã chuẩn bị sẵn hợp đồng đầy đủ, đây là mức giá của bên chúng tôi định ra.”

Trương Viên Viên kéo bản hợp đồng qua xem, nhìn lướt qua mức giá ghi trên đó thì không khỏi sửng sốt.

Cô ấy dùng sức đập bản hợp đồng xuống mặt bàn rồi tức giận đứng lên.

“Năm trăm vạn, mấy người sỉ nhục chúng tôi đấy à!”

“Đây là mức giá do công ty chúng tôi ước tính dựa trên giá trị tổng thể của công ty truyền thông Nghịch Phong. Năm trăm vạn đã là rất phù hợp rồi.” Tô Khả Lam vẫn giữ bộ dạng như một chuyên gia đầu tư, mỉm cười nói với Giang Tầm: “Cô Giang, tôi tin rằng cô biết rõ tình hình hiện tại của truyền thông Nghịch Phong hơn tôi, vậy cô cảm thấy sao? “

Giang Tầm liếc cô ta một cái, mấy giây sau không nói lời nào mà cầm bảng hợp đồng lên.

“Giang tổng!” Trương Viên Viên sốt ruột.

Tô Khả Lam cười đắc ý.

Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

Chẳng ai ngờ được Giang Tầm còn không thèm nhìn bản hợp đồng đã cầm lên, ngay lập tức xé thành nhiều mảnh nhỏ rồi ném vào thùng rác.

Mặt của Tô Khả Lam liền biến sắc: “Giang Tầm, cô làm như vậy là có ý gì?”

Vẻ mặt Giang Tầm lạnh lùng nói: “Thực xin lỗi, chúng tôi không thể nào chấp nhận những điều kiện như vậy.”

Đối phương còn chưa kịp trả lời cô đã nhanh chóng thay đổi giọng điệu: “Tô Khả Lam, cô hết lần này đến lần khác khiêu khích tôi, thách thức đến điểm giới hạn của tôi. Có phải cô cảm thấy bình thường tôi dễ dàng cho qua mọi chuyện nên nghĩ rằng tôi là người dễ bị bắt nạt không?”

“Tôi…” Tô Khả Lam sửng sốt.

“Đây là lần cuối cùng tôi nói với cô. Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ để cô vào mắt không có nghĩa là tôi chấp nhận cho cô ở chỗ này của tôi tác oai tác quái.”

Giang Tầm gằng giọng nói từng chữ một: “Nếu cô còn tiếp tục làm ra thêm bất cứ thủ đoạn nào nữa thì cho dù công ty của tôi có phá sản, tôi cũng sẽ bằng mọi giá khiến cô bị mất việc và phải rời khỏi thành phố B này, cô có tin không?”

Có lẽ là ánh mắt của cô quá mức sắc bén khiến trong lòng Tô Khả Lam cảm thấy hoảng sợ, trên mặt lộ ra vẻ hoảng hốt: “Giang Tầm, cô đừng vội đắc ý, tôi đã biết cô và…”

Nhưng cô ta còn chưa kịp nói xong thì Trương Viên Viên đã cầm lấy túi xách ném vào người cô ta.

“Ê, cô đang làm gì vậy?” Tô Khả Lam hét lên một tiếng.

Trương Viên Viên cũng mắng lại cô ta: “Ở đây không hoan nghênh cô, mời cô cầm lấy túi của mình rồi biến khỏi đây ngay.”

Tô Khả Lam và nhóm người của cô ta bị đuổi ra khỏi công ty.

Đứng trước cửa công ty Truyền thông Nghịch Phong, Tô Khả Lam tức giận nhìn chằm chằm vào tấm biển trước cửa: “Một đám ngang ngược không biết lý lẽ! Nếu không phải do công ty yêu cầu, tôi sẽ không bao giờ thèm đặt chân tới công ty của mấy người.”

“Cái công ty rách nát này của mấy người cứ chờ mà phá sản đi.”

Hai gã trợ lý ở sau lưng cô ta bất lực nhìn nhau: “Giám đốc Tô, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”

“Chúng ta đi thôi!”

Cô ta tức giận dẫn hai trợ lý rời đi.

Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!

***

Sau khi Trương Viên Viên đuổi đám người của Tô Khả Lam đi, cô ấy quay người trở lại phòng họp.

“Giang tổng, những lời cô nói lúc nãy thật sự quá khí phách!”

“Cô nhìn Tô Khả Lam kia xem, mặt cô ta bị dọa cho xanh mét luôn rồi.”

Giang Tầm thở dài: “Khí phách thì có ích lợi gì chứ? Nếu tôi thực sự có khả năng đuổi cô ta ra khỏi thành phố B thì công ty của chúng ta sẽ không đến nông nỗi này rồi.”

“Hơn nữa sự xuất hiện của cô ta ngày hôm nay đã để lộ một điều.”

Trương Viên Viên thắc mắc: “Điều gì?”

Giang Tầm nói: “Điều này cho thấy có rất nhiều công ty đầu tư đã đánh giá cao công ty của chúng ta. Đây là một tín hiệu không tốt”.

“Sao lại không tốt?”

Trương Viên Viên ngây người, đáy mắt chợt lóe lên bóng dáng của Tần Dĩnh Xuyên liền vội vàng kêu lên.

“Tần tổng, anh về rồi đấy à.”

Giang Tầm xoay người lại, nhanh chóng đứng lên bước đến chào hỏi.

“Đàn anh, tình hình thế nào rồi?”

Tần Dĩnh Xuyên dừng bước, trên người vẫn còn mang theo khí lạnh từ bên ngoài.

Anh ấy gật đầu với hai người: “Cuối cùng cũng có tin vui.”

Giang Tầm kìm nén sự hưng phấn: “Anh đã tìm được nhà đầu tư mới thích hợp rồi à?”

Tần Dĩnh Xuyên gật đầu: “Nhà đầu tư mới đồng ý đầu tư ba ngàn năm trăm vạn vào công ty của chúng ta, nhưng mà …”

Anh ấy dừng lại, đầu mày cau chặt, giọng điệu có chút ngập ngừng.

Giang Tầm nhìn thấy sự do dự của anh ấy, vội vàng hỏi: “Nhưng mà sao anh?”

Vẻ mặt Tần Dĩnh Xuyên nặng nề: “Bên họ muốn nắm giữ 33.4% cổ phần.”

“33.4%?”

Nghe đến con số này, Giang Tầm lập tức giật mình.

Những ngày đầu khi mới thành lập công ty, cô đã tìm hiểu rất nhiều kiến ​​thức về kinh doanh.

33.4%.

Đây là một con số vô cùng nguy hiểm.

Việc nắm giữ 33.4% cổ phần của công ty tương đương với việc người đó sẽ có quyền phủ quyết các vấn đề lớn của công ty truyền thông Nghịch Phong.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi