“Giang Tầm, em bình tĩnh một chút được không, em có nghĩ đến hậu quả của việc rút vốn đầu tư chưa?”
Giọng của anh dịu xuống vài phần: “Nếu anh rút vốn đầu tư thì công ty của em phải làm sao? Các nhân viên ở đây phải làm sao?”
“Em rất bình tĩnh.” Giọng của Giang Tầm lạnh đi: “Đương nhiên là em đã nghĩ đến điều này, rút vốn đầu tư không phải nói cho hả giận. Em biết tầm quan trọng của khoản đầu tư này đối với công ty, và em cũng biết anh sẽ không rút tiền đầu tư, vì vậy em chọn từ chức. “
Cô nhìn thẳng vào Phó Dĩ Hành: “Em quan tâm đến công ty này hơn bất kỳ ai. Lựa chọn như này sẽ không gây ảnh hưởng đến công ty và nhân viên, cũng đúng như mong muốn của anh.”
“Được rồi.”
Phó Dĩ Hành hít sâu một hơi, giữ giọng điệu bình tĩnh: “Tính từ góc độ việc công hay việc tư anh đều không thể chấp thuận yêu cầu của em.”
“Vậy thì em cũng không còn gì để nói.”
Giang Tầm nhìn anh cười nhạt, sau đó xoay người đẩy cửa đi ra ngoài.
Các nhân viên vẫn liên tục chú ý vào tình hình trong văn phòng, nhìn thấy cửa mở liền lập tức nhắc nhở nhau.
“Này này, Giang tổng đi ra rồi.”
“Nhìn sắc mặt cô ấy hình như không tốt lắm, không lẽ đàm phán với Phó tổng thất bại rồi?”
“Giang tổng sẽ không thật sự bị …”
Phó Dĩ Hành ra tới cửa văn phòng liền dừng lại không tiếp tục bước theo sau.
Không thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào trên khuôn mặt của anh.
Giang Tầm không hề quay đầu lại mà đi thẳng ra khỏi công ty.
“Tiểu Tầm!”
Tần Dĩnh Xuyên quay đầu lại liếc Phó Dĩ Hành một cái, không thấy anh nhúc nhích gì liền xoay người đuổi theo cô.
Giang Tầm chạy một mạch ra khỏi tòa nhà, bên ngoài gió lạnh kéo theo những bông tuyết từ từ rơi xuống.
Sự lạnh lẽo thấm vào xương tủy làm cô hoàn toàn tỉnh táo lại.
Phía sau vang lên tiếng bước chân làm Giang Tầm quay đầu lại.
Tần Dĩnh Xuyên cũng chạy theo cô ra tới đây.
Cảm xúc của cô đã bình thường trở lại, đi qua nói: “Thật lòng xin lỗi đàn anh, có một việc em muốn nói thật với anh.”
“Thật xin lỗi vì em vẫn luôn gạt anh.” Cô tạm dừng, lấy hết can đảm: “Em và Phó Dĩ Hành …”
“Tiểu Tầm, anh biết rồi.” Tần Dĩnh Xuyên nhẹ giọng nói chen vào.
“Anh … đã biết?”
Giang Tầm đột ngột ngẩng đầu, trong não “ong” lên một tiếng, chỉ trong một cái chớp mắt đầu óc cô trở nên trống rỗng.
Cô khó mà tin được.
Tần Dĩnh Xuyên nhìn sang chỗ khác, giọng điệu bình tĩnh: “Anh biết em và anh ta có quan hệ yêu đương.”
Bông tuyết ào ào rơi xuống nhảy múa giữa hai người họ.
“Là…… khi nào?” Giang Tầm mệt mỏi mở miệng.
Tần Dĩnh Xuyên nói: “Lúc anh đến đưa USB cho em thì nhìn thấy hai người ôm nhau.” Anh ấy ngưng một chút rồi thấp giọng nói tiếp: “Khi đó anh đã đoán được.”
Giang Tầm bỗng nhiên nhớ lại gì đó: “Vậy nên lần đó anh mới hỏi em có phải đang gặp khó khăn gì không?”
“Khi đó anh đã hiểu lầm quan hệ của hai người, thật sự xin lỗi.” Tần Dĩnh Xuyên thở dài: “Sau đó trong một lần trùng hợp anh đã gặp anh ta nên biết được quan hệ thật sự của hai người.”
“Không, chuyện này đàn anh không sai…”
Giang Tầm bỗng nhiên cảm thấy thật buồn cười.
Thì ra từ đầu đến cuối chỉ có cô là không hề biết gì.
Tần Dĩnh Xuyên đột nhiên hỏi: “Nếu như lúc còn hoạt động nhóm anh có thể lấy hết can đảm bày tỏ tâm ý với em, thì có phải hôm nay em đã không khổ sở thế này?”
Hoạt động nhóm lúc đó?
Giang Tầm nhớ lại chuyện lúc đó, hơi giật mình: “Lúc đó đàn anh, anh … không phải đã có bạn gái rồi sao?”
Tần Dĩnh Xuyên cũng ngây ngẩn cả người: “Ai nói với em lúc đó anh đã có bạn gái?”
“Anh…”
Giang Tầm đang muốn nói tiếp lại đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.
Tốt rồi, rốt cuộc cô cũng đã hiểu rõ mọi chuyện.
Cô nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, có thể là suốt thời gian qua em đã hiểu sai rồi.”
Hai người đều yên lặng ngồi xuống.
Một lúc sau, Tần Dĩnh Xuyên hỏi: “Vậy nếu như lúc đó em không nghĩ sai và anh cũng không lùi bước thì liệu em có chấp nhận anh không?”
“Xin lỗi đàn anh, em…” Giang Tầm khổ sở nói ra những lời này.
“Thật ra lúc đó em đã có người mình thích rồi.”
Tần Dĩnh Xuyên cũng đã đoán ra được, hỏi thẳng: “Là Phó tổng sao?”
Giang Tầm gật đầu, tạm dừng một chút: “Là … anh ấy.”
“Ừm, anh biết rồi.”
Cả hai lại một lần nữa rơi vào im lặng, gió thổi vù vù qua bên tai.
Qua vài giây sau, Tần Dĩnh Xuyên mới phá vỡ sự yên tĩnh: “Tiểu Tầm, việc hôm nay em không cần phải cảm thấy áp lực, chúng ta cứ giống như trước giờ, cùng làm việc thật tốt là được.”
“Tuy rằng anh không biết em với anh ta nảy sinh mâu thuẫn gì.” Anh ấy dừng lại: “Nhưng anh có thế nhìn ra anh ta thật sự quan tâm em.”
“Còn có công việc của công ty…”
Giang Tầm kéo giãn khóe miệng, miễn cưỡng cười vui vẻ: “Yên tâm đi đàn anh, em sẽ không buông bỏ mà để mặc công ty đâu.”
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
***
Suốt quãng đường từ công ty về nhà Giang Tầm không nói một lời nào.
Phó Dĩ Hành đậu xe xong, vừa bước vào cửa đã thấy Giang Tầm đang kéo vali xuống lầu.
“Em muốn đi đâu?”
Anh đứng lại.
Giang Tầm đi tới trước cửa ra vào thì đứng lại, ngẩng đầu lên hỏi anh.
“Tần Dĩnh Xuyên đã sớm biết được quan hệ của chúng ta, có phải anh nói cho anh ấy biết không?”
Phó Dĩ Hành hơi giật mình, nhưng cũng không nói gì.
Anh im lặng thì cô liền biết câu trả lời.
Giang Tầm nở nụ cười giễu cợt: “Được, em biết rồi.”
Nói xong cô tiếp tục đi ra ngoài.
Phó Dĩ Hành cản cô lại, hỏi: “Em muốn tự lừa mình dối người tới khi nào nữa?”
“Em lừa mình dối người?” Giang Tầm nhìn vào mắt anh, chất vấn: “Vậy còn anh thì sao?”
Từ đầu tới cuối chỉ có mình cô là chẳng hay biết gì.
“Ừ, đúng rồi.”
Giang Tầm lấy tờ giấy trong túi ra rồi xé tan tành trước mặt anh.
“Hợp đồng đã không còn nữa, đây không phải là điều anh luôn muốn sao?”
Cô cười lạnh: “Đúng ý anh rồi đó.”
Nhìn những mảnh giấy rơi rụng xuống ngay trước mặt khiến cho toàn thân Phó Dĩ Hành bất giác run lên, trong lòng anh chưa bao giờ hoảng loạn đến như thế.
Anh vội vàng ôm lấy cô, thấp giọng khẩn cầu: “Tầm Tầm, chúng ta bàn lại chuyện đầu tư, em đừng tức giận nữa được không?”
“Anh thừa nhận chuyện này là anh đã sai, anh nên hỏi ý kiến của em trước…”
Giang Tầm vùng ra khỏi ngực anh: “Anh nghĩ em giận là vì anh đã lừa em chuyện đầu tư sao?
“Không phải từ đầu đến cuối anh đều đã tính kế với em sao?”
Phòng khách lập tức yên tĩnh.
Đôi mắt Giang Tầm đỏ hoe nói: “Khoảnh khắc biết được người đó chính là anh, em đã cảm thấy rất khổ sở anh biết không?
“Ngày hôm qua em đã thử cho anh một cơ hội để thẳng thắng nói mọi việc, nhưng kết quả là một câu anh cũng không nói.”
Cô vẫn luôn giữ vững tâm trạng bình tĩnh: “Đề ra quy tắc đánh cược là anh, làm trái quy tắc cũng là anh. Nếu lần này thua cược, công ty không trụ được, em đã đánh cược thì sẽ sẵn sàng chịu thua, cũng là can tâm tình nguyện chịu thua.”
“Nhưng mà em rất ghét việc bị người ta tính kế.”
Giang Tầm đối diện với ánh mắt của anh: “Anh không thể thật lòng nói chuyện thẳng thắn với em sao, hỏi qua ý kiến của em, tôn trọng suy nghĩ và nguyện vọng của em một chút sao? Tại sao hết thảy mọi chuyện anh đều tính kế với em như vậy? Ngay cả việc kết hôn cũng vậy.”
Phó Dĩ Hành cố gắng giải thích: “Khi đó anh chỉ hy vọng có thể giúp em thoát khỏi chảo lửa nhà họ Giang …”
Giang Tầm ngắt lời: “Vì anh luôn cho là mình đúng!”
Sau hai giây yên tĩnh, Giang Tầm nắm chặt tay vịn vali.
“Điều em muốn từ trước tới nay đều không phải là những thứ anh nghĩ là tốt cho em.”
“Bỏ đi.”
Cô hít sâu một hơi rồi xoay người kéo vali đi ra ngoài: “Em không muốn tranh cãi với anh nữa.”
Trong lòng Phó Dĩ Hành hoảng hốt, anh vô thức kéo lấy tay cô: “Em muốn đi đâu?”
Giang Tầm gỡ tay anh ra, dùng giọng điệu rất bình tĩnh nói: “Em nghĩ chúng ta đều cần một khoảng thời gian để bình tĩnh lại.”
“Chờ khi nào em suy nghĩ rõ ràng rồi chúng ta mới gặp lại nhau.”
Âm thanh nhẹ nhàng vang lên cùng với tiếng mở cửa.
“Giang Tầm!”
Phó Dĩ Hành gọi với theo sau lưng cô, anh muốn đuổi theo nhưng lý trí lại bảo anh nên dừng lại.
Anh đứng lại chỗ nhìn cửa chính đóng lại, thật lâu sau cũng không nhúc nhích.
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Phó Dĩ Hành không ở lại hoa viên Tinh Lan.
Sau khi Giang Tầm rời đi anh cũng lái xe đến công ty.
Anh đứng trước khung cửa sổ sát đất, nhìn từ trên cao xuống cảnh đêm rực rỡ ở ngoài kia. Những tòa nhà cao ốc san sát nhau, ánh đèn lấp lánh trong hàng nghìn ngôi nhà và những con đường vô tận chạy quanh thành phố, anh từ từ nhắm mắt lại.
Không hiểu vì sao trong đầu anh lúc này đều ngập tràn giọng nói và dáng vẻ của cô.
“Đàn anh Phó, cảm ơn anh.”
“Sau này có việc gì cần giúp đỡ thì cứ nói thẳng.”
“Em…”
Anh nhắm mắt lại.
Phó Dĩ Hành thức trắng một đêm ở công ty.
Cũng không biết trôi qua bao lâu trời đã bắt đầu sáng.
Cho tới lúc giọng nói của Từ Minh Ngạn vang lên trong văn phòng.
“Phó tổng, hôm nay có một cuộc hẹn với Tần tổng của tập đoàn Tân Lam lúc mười giờ, anh muốn xuất phát luôn không?”
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
***
Thứ Bảy, Giang Tầm đến gặp Lương Hiểu Hàm tại một nhà hàng đồ Tây.
“Mấy ngày vừa rồi cậu đều ở khách sạn sao?”
Lương Hiểu Hàm có chút ngạc nhiên hỏi: “Sao không đến tìm mình?”
Giang Tầm nói: “Không phải cậu đang ở với gia đình sao? Mình thấy ngại lắm.”
Lương Hiểu Hàm thở dài: “Cậu với mình còn khách sáo cái gì cơ chứ? Cậu không phải cũng biết rõ tình huống của nhà mình sao? Chúng ta là bạn thân với nhau nên ba mẹ mình cũng sẽ không để ý đâu.”
Cô ấy đưa cho Giang Tầm một ly trà sữa nóng rồi hỏi tiếp:
“Nói chuyện chính đi, cậu và Phó Dĩ Hành đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Giang Tầm nhận lấy ly trà sữa rồi cúi đầu nhìn bọt sữa nổi lên trong cốc, giọng nói của cô giống như là vừa mới tỉnh ngủ: “Lúc đó anh ấy rõ ràng đã biết chuyện gia đình mình mà còn cố ý lừa mình, tính kế với mình.”
“Mình cũng không biết phải nói thế nào nữa. Thời khắc biết được anh ấy đã lừa mình về việc đầu tư thì mình đã hoàn toàn sụp đổ. Từ trước đến nay mình chưa từng trải qua cảm giác như thế, hơn nữa lần trước còn…”
Cô hít một hơi thật sâu để lấy lại tinh thần rồi bình tĩnh kể tiếp: “Mình nghĩ mình không thể nào sống với anh ấy được nữa.”
Lương Hểu Hàm vỗ vỗ vào sau lưng cô, nhẹ giọng nói: “Nếu không bỏ qua được thì đừng bỏ qua.”
Giang Tầm ngẩng đầu có chút kinh ngạc: “Sao cậu không khuyên mình làm hòa với anh ấy?”
Lương Hiểu Hàm trợn mắt lên nhìn cô: “Cậu đang nói ngu ngốc gì vậy. Chị em của mình bị tên đàn ông chó má đó ức hiếp, chẳng lẽ mình còn thuyết phục cô ấy đi làm hòa với tên đàn ông chó đó sao?”
“Ngày thường anh ta quả thật đối xử với cậu rất tốt. Nhưng bây giờ nghe cậu nói điều này mình cũng rất tức giận.”
Được cô ấy an ủi, Giang Tầm liền lộ ra ý cười nhưng cũng mau chóng biến mất.
Lương Hiểu Hàm quan sát cô rồi thấp giọng nói: “Nhưng mình có thế thấy được cậu vẫn rất quan tâm đến anh ta. Nếu không cậu đã không tức giận tới vậy.”
Giang Tầm không tiếp lời.
Nhưng Lương Hiểu Hàm quả thật nói không sai.
Còn quan tâm nên mới tức giận.
Lương Hiểu Hàm lại nói: “Nhưng mà Tầm Tầm, nếu như cậu thực sự không thể chịu nổi nữa thì cứ ly hôn đi.” Cô ấy suy nghĩ một hồi rồi nhắc nhở: “Trước đây mình có xem qua trên mạng về một số thỏa thuận trước hôn nhân, nếu vi phạm pháp luật thì sẽ không có giá trị. Đặc biệt là điều khoản không bao giờ được ly hôn.”
Giang Tầm rũ mắt, thấp giọng nói: “Mình đã sớm biết đến điều này rồi.”
Cô đã hỏi một chị gái luật sư từ lâu về điều khoản “không bao giờ được ly hôn” trong thỏa thuận trước hôn nhân là điều khoản vi phạm “Luật hôn nhân”, và nó không có giá trị nhưng cô lại chưa từng nói ra. (Lưu ý 1)
Cho tới nay tâm trạng của cô vẫn khá mâu thuẫn.
Lý trí nói với cô không được tha thứ cho anh, vì hành động tính kế trước đây của anh. Nhưng cô lại không có cách nào khống chế được trái tim mình hết lần này tới lần khác tiến lại gần anh.
Chỉ vì cô yêu anh.
Yêu đến mức có thể tự che mờ hai mắt của mình.
Yêu đến mức coi như không biết đến quá khứ anh đã từng tính kế cô.
Yêu đến nỗi hết thuốc chữa rồi.