NGỌT NGÀO NHO NHỎ

Đến lớp học, Giản Ninh bắt đầu chuẩn bị sẵn sách vở và dụng cụ học tập cần thiết cho buổi học. 

Hứa Trạch vào lớp sau cô. Lưng của Giản Ninh áp sát vào bàn phía sau, khiến Hứa Trạch không thể vào trong.

“Này bạn, có thể nhích lên một chút được không?” Hứa Trạch nhìn cô, mỉm cười.

“Không thể.” Giản Ninh không ngẩng đầu lên mà tiếp tục ôn bài.

Hứa Trạch phải đi vòng tít tận đầu bên kia, mới vào được chỗ ngồi.

“Này bạn, tiết đầu tiên học môn gì thế?” Hứa Trạch cố ý hỏi cô.

“Không biết, tự xem thời khóa biểu đi.” Giản Ninh cúi đầu đọc sách, không thèm để ý tới anh.

Hứa Trạch cầm sách lên, một tay chống cằm, nghiêng mặt lại, vô cùng nghiêm túc bất động nhìn cô, trông giống như một tác phẩm điêu khắc. Giản Ninh bị nhìn chằm chằm đến tê cả da đầu, có cảm giác như quần áo trên người đã lột sạch rồi bị người ta nhìn ngó vậy.

“Nhìn cái gì mà nhìn.” Cô vừa đọc sách vừa nói với anh.

“Hôm nay em sao thế?” Hứa Trạch tiến lại gần cô, hỏi: “Ai làm em khó chịu à?”

“Không có gì.” Giản Ninh vẫn tiếp tục đọc sách.

Cả một buổi sáng, cô đều không để ý tới anh, giữa chừng Hứa Trạch hỏi mượn cô cục tẩy, thước kẻ, bút, giấy nháp nhưng đều bị từ chối. Giờ ra chơi, Hứa Trạch ra ngoài chơi, Giản Ninh ngồi tại chỗ làm bài tập, chẳng viết được mấy chữ lại nghe thấy có ai đó gõ vào cửa sổ.

“Hi, chào bạn, làm ơn…”

“Được!!!” Còn chưa đợi đối phương nói xong, Giản Ninh đã nhận lấy bức thư tình của người đó.

Cô đã quá quen với việc này rồi.

Các nữ sinh trong trường này khi chọn ai đó đều quá đánh giá vào vẻ bề ngoài, dường như bọn họ đều rất quan tâm đến Hứa Trạch và hoàn toàn không biết được nội tâm lưu manh, xấu xa, hay trêu hoa ghẹo nguyệt dưới lớp vỏ bọc ưa nhìn của anh. Chỉ có cô, chỉ mình cô mới nhìn thấy được bản chất thật thông qua vẻ ngoài đó.

Khi chuông vào lớp vang lên, Hứa Trạch chơi đùa bên ngoài cũng quay lại, anh nhìn thấy trên bàn mình có một chiếc phong thư màu hồng.

“Là em viết sao?” Anh cầm nó lên, lắc lắc trước mặt Giản Ninh.

Rõ ràng là cố tình hỏi, sao Giản Ninh có thể viết thứ này cho anh cơ chứ, cô là người muốn vào được Đại học Thanh Hoa, Đại học Bắc Kinh, nên không hề có hứng thú với việc yêu đương sớm.

“Không phải.” Giản Ninh trả lời. Câu trả lời này vô cùng đơn giản, cô không muốn lãng phí thêm một từ nào nữa, hôm nay không hiểu tại sao, cứ hễ nhìn thấy anh là lại cảm thấy phiền.

Chính xác mà nói cũng không hoàn toàn là cả ngày hôm nay, khi ở cổng nhà trông thấy anh, vẫn đang hoàn toàn bình thường mà. Thậm chí trong một khoảnh khắc nào đó, cô còn thấy anh thật đẹp trai, suýt chút nữa bị vẻ ngoài của anh mê hoặc rồi. Là ở trên đường nhỉ, đột nhiên khi đó lại thấy anh không vừa mắt.

Giản Ninh hồi tưởng lại một chút, có lẽ là vào lúc Trâu Dĩnh ôm eo anh khi anh đâm vào thùng rác. Chắc chắn là do người này không biết giữ gìn của công, nên cô mới ghét anh đến vậy. Chắc chắn là như thế.

Hứa Trạch dịch lại vị trí ngồi của cô, bóc phong thư ra, bắt đầu nhẹ nhàng đọc.

“Giản Ninh thân mến, em có biết không…”

Hứa Trạch vội vàng dừng lại, bức thư tình này không phải của anh, mà là của người khác viết cho Giản Ninh. Anh nhanh chóng liếc nhìn xuống vị trí ký tên.  Dương Phi! Con mẹ nó, đúng là âm hồn khó siêu thoát.

“Của tôi sao? Đưa cho tôi.” Giản Ninh vươn tay ra.

“Không đưa.” Hứa Trạch nhét bức thư vào phong bì, rồi giơ tay lên, không đưa cho cô.

Giản Ninh đứng dậy muốn cướp lấy nó. Hứa Trạch thấy vậy cũng đứng lên theo, rồi nâng bức thư lên trên đỉnh đầu. Giản Ninh nhảy lên hai lần nhưng vẫn không với tới. Cô trèo lên ghế, khi gần chạm được vào nó thì Hứa Trạch cũng lại leo lên ghế.

Cuối cùng cô chẳng tài nào với được, đành phải xuống khỏi ghế, xua tay, nói: “Tùy anh.”

Hứa Trạch cũng xuống theo, ngồi lại ghế, nâng phong thư lên, nói: “Em muốn thật sao?”

Giản Ninh gật đầu. Vẻ mặt cô rất nghiêm túc, đem theo chút ấm ức, xem ra là thực sự muốn lấy nó.

Hứa Trạch tuy trong lòng vô cùng không thoải mái, nhưng anh không thể chịu được bộ dạng ấm ức này của cô, huống hồ anh lại là một người lịch lãm, cho dù trong lòng không vui cũng không cố tịch thu thư của người khác. Cùng lắm là hẹn tên đưa thư ra đánh cho một trận.

“Này.” Anh đưa phong thư ra trước mặt cô, trong lòng đã âm thầm chém tên đầu sỏ Dương Phi kia hàng ngàn nhát đao luôn rồi.

“Cảm ơn.” Giản Ninh nhận lấy phong thư.

Nhưng cô không mở nó ra xem, mà vuốt thẳng miệng chiếc phong bì rồi cho vào cặp sách. Xem ra vô cùng quý trọng nó.

Hứa Trạch đột nhiên cảm thấy hối hận rồi, sao anh lại dễ dãi như vậy chứ, cứ thế trả lại phong thư cho cô. Trong lòng anh bỗng chùng xuống, ngồi tại vị trí, rất lâu sau cũng không khiêu khích, châm chọc cô.

“Anh Trạch, tiết sau là tiết hoạt động tự do, có ra ngoài đánh bóng rổ không?” Triệu Dã đứng dậy gọi Hứa Trạch một tiếng.

“Không đi.” Hứa Trạch vô cùng khó chịu đáp một câu, rồi tiếp tục ngao du trong biển bài tập. Học hành thật tốt, việc học có thể khiến anh quên đi mọi muộn phiền.

“Đi đi, anh Trạch, cho đám Dương Phi bên lớp A6 biết thế nào là lợi hại.” Vệ Thành Thành nói: “Nếu cậu không đi thì lớp chúng ta không làm nổi đâu.”

“Đi.” Hứa Trạch nghe thấy cái tên Dương Phi, liền đặt sách xuống, đứng dậy

“Kẹt kẹt” tiếng, chiếc ghế bị anh kéo suýt chút nữa thì đổ ra đất. Hứa Trạch siết chặt nắm tay, dẫn theo Triệu Dã và Vệ Thành Thành ra khỏi cửa sau lớp học.

“Hứa Trạch đang ở sân bóng, chúng ta ra đó cổ vũ cho cậu ấy đi.”

“Há, Hứa Trạch cũng ở đó sao?”

“Đi thôi, đi thôi.”

Một nhóm nữ sinh vừa nói vừa kéo nhau ra khỏi lớp.

“Giản Ninh, cậu có đi không?” Bạn nữ ngồi bàn phía trước hỏi.

“Mấy cậu đi đi.” Giản Ninh mỉm cười đáp.

Cô muốn ở trên lớp tự học, vài ngày nữa là có bài kiểm tra hàng tháng rồi, có rất nhiều thứ cần phải ôn tập. Hình như cách kỳ thi đại học cũng không xa nữa.

Khi tiết hoạt động tự do sắp kết thúc, có người đang bàn tán xôn xao ngoài sân vận động.

“Hứa Trạch gây sự với Dương Phi của lớp A6 rồi, hai người chơi bóng mà suýt chút nữa xảy ra đánh nhau.”

“Nghe nói là vì Dương Trân Trân?”

“Dương Trân Trân thích Hứa Trạch, Dương Phi lại thích Dương Trân Trân, đúng là tình tay ba.”

“Chẳng phải Hứa Trạch luôn không care Dương Trân Trân hay sao, sao đột nhiên lại vì cậu ấy mà đi đánh nhau với người ta rồi?”

……

Giản Ninh nhớ ra, ngày đầu tiên cô nhập học, bên ngoài cửa sổ có một cô gái để tóc xoăn, đánh son màu đỏ tới để gửi thư tình. 

Chẳng bao lâu sau, Hứa Trạch đã quay lại, trên tay còn cầm theo quả bóng rổ.

“Bang–” một tiếng, anh ném trái bóng vào giỏ đựng đồ phía sau lớp học rồi trở về chỗ ngồi, vắt áo khoác trên tay lên lưng ghế, và không nói lời nào.

Giản Ninh đặt bút xuống liếc nhìn anh một cái. Cô lấy trong cặp sách ra một chiếc băng cá nhân hình hoạt hình, xé ra rồi cẩn thận dán lên vết xước nhỏ trên mu bàn tay anh. Cô gái cúi đầu rất chuyên chú dán, mái tóc hơi xõa xuống chạm vào làn da trên cánh tay anh, man mát đem theo chút ngứa ngáy. Hứa Trạch khẽ di chuyển, đang định rút tay về thì Giản Ninh lại giữ lại.

“Chờ đã, chưa dán phẳng nữa.” Giản Ninh vừa nói, vừa dán lại các viền mép chưa dán phẳng của chiếc băng keo, rồi nhẹ nhàng ấn ấn.

“Xong rồi.” Cô khẽ nói.

Giản Ninh nói xong vẫn cúi đầu đọc sách mà không ngẩng lên. Hứa Trạch nhìn chiếc băng cá nhân hình hello kitty màu hồng trên tay mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy mềm mại hẳn lên.

“Tại sao em lại muốn giữ bức thư đó?” Cuối cùng thì anh cũng hỏi.

“Đây là bức thư đầu tiên tôi nhận được.” Giản Ninh vừa nói vừa tiếp tục làm bài tập.

Mẹ kiếp, tên chết tiệt Dương Phi! Cậu ta đã cướp mất danh vị bức thư đầu tiên của Giản Ninh mất rồi. Hứa Trạch lại trở lên khó chịu, vừa rồi khi ở trên sân bóng, anh đã ra tay quá nhẹ nhàng rồi.

Giản Ninh lén lút liếc nhìn Hứa Trạch, phát hiện anh đang nhìn chằm chằm vào mình, cô đặt bút xuống, quay người sang.

“Được người khác thích không bị coi là một việc xấu, nên không quan trọng là ai viết nó.” Giản Ninh tiếp tục nói.

Nghe cô nói vậy, anh mới cảm thấy tốt hơn một chút. Nhưng vẫn vô cùng khó chịu, lần đầu tiên của Giản Ninh lẽ nào không đương nhiên là của anh hay sao. Những người đàn ông khác, hoàn toàn không được!

“Trước đây, tôi chưa từng nhận bất cứ bức thư nào.” Giản Ninh lại nói: “Mọi người ở chỗ tôi đều biết rằng Chu Ninh là một người chẳng ra gì.” Cô cúi đầu, vùi đầu vào sách, giọng nói dần dần trầm xuống, giống như chú mèo con không tìm được nhà.

Thấy cô như vậy, trái tim anh như bị ai đó nắm lấy, đau nhói. Anh muốn ôm cô vào lòng, rồi nhẹ nhàng an ủi cô.

“Ra đây.” Hứa Trạch nói với cô. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi