*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 32: Hẹn hò.Kỳ nghỉ hè đã bắt đầu, Giản Ninh lập ra một kế hoạch học tập cho cả kỳ nghỉ. Cô tìm rất nhiều các dạng đề bài khác nhau, buổi sáng đọc sách làm bài, buổi trưa chợp mắt, đến chiều ra ngoài đi dạo và chơi một chút. Sau bữa tối, nếu không có gì phát sinh sẽ tiếp tục đọc sách, cứ thế cho đến mười một giờ mới ngủ. Mà cái ngoài ý muốn đó lại thường xuyên do chính bạn trai của cô tạo ra.
Anh chàng này là một tên rất bám người, giống như chú mèo con, đặc biệt là khi vừa mới có bạn gái, kết thúc mười bảy năm sự nghiệp độc thân của mình, một lúc không nhìn thấy bạn gái sẽ lập tức phát hoảng. Thậm chí Hứa Trạch còn chuyển bàn học đến bên cửa sổ, như vậy khi đọc sách, anh có thể ngẩng đầu lên là sẽ nhìn thấy cô.
Sao cô có thể ngày nào cũng xinh đẹp vậy chứ.
Sao có thể trắng, có thể mềm mại vậy chứ?
Sao cô có thể khiến người ta phát nghiệm vậy chứ?
Trên đời này sao lại có một người hoàn hảo đến thế?
Đây là việc mà Hứa Trạch nghĩ đến nhiều nhất khi ngồi học bài.
Bọn họ đã hẹn mỗi ngày sau bữa tối sẽ gặp nhau dưới lầu, đi dạo, có khi thì ra ngoài mua sắm.
Trong cái nóng oi ả, thời tiết như thiêu như đốt nhưng không bao giờ thấy Giản Ninh mặc quần áo ngắn tay, cùng lắm cũng chỉ là mặc áo cộc. Hứa Trạch muốn nhìn thấy cô mặc váy hai dây, đương nhiên là nếu không mặc gì sẽ là đẹp nhất. Và chỉ được vậy khi ở trước mặt anh, ở trước mặt người khác thì không được.
Giản Ninh đã không mặc quần áo ngắn tay trong nhiều năm rồi, ngoại trừ đồ ngủ. Vì cô muốn che đi hình xăm hoa Hướng Dương trên cánh tay, che đi vết cháy của tàn thuốc ẩn dưới bông hoa đó.
“Ninh Ninh.” Bà nội Giản đến nhà Giản Ninh, gọi cô một tiếng.
Giản Ninh ra khỏi phòng ngủ, chạy thẳng xuống lầu.
“Bà nội!” Giọng của cô gái vừa ngọt lại vừa mềm mại, khiến bà cụ rất vui vẻ khi được nghe.
“Lại đây, bà nội mua cho con một chiếc váy, con xem có vừa không.” Bà nội nói rồi đưa chiếc túi giấy trên tay mình qua.
“Cảm ơn bà ạ.” Giản Ninh lấy trong túi ra một chiếc váy liền thân hở vai màu hồng nhạt: “Đẹp quá.”
Chỉ đáng tiếc đây là váy ngắn tay. Nhưng bà nội vui là được.
“Con thích là được rồi.” Bà nội nói xong liền ngồi xuống ghế sofa. Giản Ninh cũng ngồi xuống bên cạnh bà.
“Lần tới mặc cho bà ngắm nhé.” Bà nội xoa xoa tóc Giản Ninh, nói.
“Vâng ạ.” Giản Ninh cười đáp. Mặc dù là váy ngắn tay, nhưng khi mặc chú ý không nhấc cánh tay lên quá mạnh thì chắc sẽ không sao.
Diêu Tĩnh Vân ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng.
“Tĩnh Vân, bao giờ thì tiểu Bằng trở về?” Bà nội nói: “Lần trước gọi điện về nói là mấy ngày nữa.”
“Chuyến bay là vào năm ngày tới.” Diêu Tĩnh Vân liếc nhìn Giản Ninh một cái, tiếp tục nói: “Con còn tưởng mẹ có cháu gái nên quên mất cháu trai rồi cơ.”
“Sao lại thế được.” Bà nội Giản nắm lấy tay Giản Ninh: “Nhất định anh trai con sẽ thích con.”
Giản Ninh ngoan ngoãn gật đầu.
Cô gần như quên mất rằng, mình còn có một người anh trai cùng cha khác mẹ đang du học ở Đức.
Bà nội ngồi thêm một lúc, kể cho Giản Ninh nghe về những điều thú vị khi Giản Bằng còn nhỏ, có thể nhìn ra bà cụ đã nhớ cháu trai rồi.
“Bà về nghỉ ngơi đây, buổi tối con đừng đọc sách muộn quá.” Bà nội đứng dậy chuẩn bị rời đi nhưng suýt chút nữa thì không đứng vững rồi ngã ra ghế sofa.
“Bà, bà có sao không?” Giản Ninh đỡ bà dậy, nói: “Con đưa bà về nhà.”
Gần đây, sức khỏe của bà nội ngày càng giảm sút, nhưng bệnh viện lại nói rằng không có gì đáng lo ngại, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, người nhà dành thời gian cho bà nhiều hơn là được.
Ngày hôm sau, Giản Ninh mặc chiếc váy đã giặt sạch, cô đứng trước gương ngắm nghía, lần đầu tiên phát hiện mình mặc đồ ngắn tay trông thật đẹp. Cô có nước ra trắng, cánh tay mảnh mai nhưng sờ vào lại có cảm giác mềm mại, khung xương nhỏ đúng là tốt thật.
Giản Ninh kỳ công trang điểm một lớp nhẹ nhàng, sau đó chọn một đôi giày hơi cao màu trắng rồi ra ngoài. Hôm nay, cô có hẹn đi xem phim với người nào đó.
Hứa Trạch ở dưới lầu đợi bạn gái yêu quý của mình, khi đợi cô, anh cũng không nghịch điện thoại, mà chỉ nhìn chằm chằm lên cửa sổ và cửa lớn nhà cô.
Ngay khi cửa biệt thự mở ra, Hứa Trạch đã phải sờ sờ lên mũi để chắc chắn rằng mình không chảy máu mũi, sau đó mới chiêm ngưỡng vẻ đẹp của người trước mặt.
Người đẹp mặc một chiếc váy liền thân hở vai màu hồng, để lộ ra bờ vai trắng nõn nhỏ nhắn, có thể nhìn thấy cặp xương quai xanh thanh tú của cô, lông mày được tô vẽ tỉ mỉ, đôi mắt to tròn ngấn nước, cái khiến người ta ngộp thở nhất chính là đôi môi anh đào mọng nước lúc này đang hơi cong lên.
Người đẹp chậm rãi bước tới, đôi chân xinh đẹp từ từ di chuyển, mu bàn chân trắng nõn phát sáng như nước trên tuyết. Anh có thể nói mình đang muốn quỳ xuống liếm một cái không?
Hứa Trạch nuốt nước bọt, cố gắng kiềm chế ham muốn muốn lột trần cô ra rồi điên cuồng hôn một trận của mình.
“Bạn trai.” Giản Ninh bước tới, vươn tay quơ quơ trước mắt anh.
Trong giây tiếp theo, ngón tay của cô đã bị anh cắn lấy.
“Anh là biến thái đấy hả?” Giản Ninh đỏ mặt nhìn sang bên cạnh, để chắc chắn rằng xung quanh không có ai.
“Em thật đẹp.” Hứa Trạch hôn lên tay cô một cái, nói: “Hôm nay có mang súng cao su theo không?” Nói xong lại nhìn vào túi xách cô.
Hôm nay, cô mang theo chiếc túi xách nhỏ, có lẽ không để vừa súng cao su.
“Không mang.” Giản Ninh nhìn anh nói: “Hay là, em lên nhà lấy nhé?”
“Thôi đừng, đi nào, phim sắp bắt đầu chiếu rồi.” Hứa Trạch vừa nói vừa nắm tay cô bước ra ngoài, sợ cô sẽ quay lại lấy vũ khí phòng sói. Nếu như vậy, thì anh có muốn làm gì đó cũng không dám ra tay nữa.
Hai người tay trong tay, khi gặp ai đó, Giản Ninh sẽ giật một cái nhưng đại đa số là không thể giật khỏi tay anh.
“Anh bỏ ra đi.” Trước mặt có vài người đi tới, Giản Ninh đỏ mặt giãy giụa bàn tay.
“Anh nắm tay bạn gái anh, sợ cái gì.” Hứa Trạch mỉm cười nhìn cô, ánh mắt đem theo ý trêu đùa.
Giản Ninh bất lực chỉ đành cúi đầu xuống, giải vờ như bản thân mình là không khí.
“Em Ninh.” Người phía đối diện đi tới, gọi to.
Là người quen, Giản Ninh nhanh chóng đưa ra phán đoán, trong tiềm thức muốn trốn nhưng dường như bạn trai cô lại không có ý định bỏ qua cho cô, ngược lại anh còn nắm chặt hơn, cơ thể cũng bắt đầu dán sát vào người cô.
“Bộ đồ này sao lại hở như vậy?” Hứa Trạch nói xong liền kéo phần cổ áo của Giản Ninh lên trên.
Ngón tay anh chạm vào làn da trơn bóng và mềm mại của cô, anh cúi đầu muốn cắn nó, nhưng hiện tại không được, anh phải nhịn.
Người phía đối diện là Triệu Dã, Vệ Thành Thành và cả Trâu Dĩnh nữa.
“Đám cẩu độc thân các cậu, đang muốn đi đâu thế?” Hứa Trạch tự hào ngẩng đầu lên, nhìn thấy chưa, anh đây là người đã có bạn gái.
“Chào mọi người, đây là bạn gái của tôi, tên là Giản Ninh.” Hứa Trạch hoàn toàn không biết xấu hổ mà show ân ái.
“Anh Dã, anh Thành Thành, tiểu Dĩnh.” Giản Ninh mỉm cười, nói.
“Haizz, em Ninh, em Ninh của tôi, tôi tạm thời nghĩ không ra.” Triệu Dã bắt đầu thở dài: “Sao lại để kẻ xấu bắt đi mất rồi.”
“Tôi thất tình rồi.” Vệ Thành Thành và Triệu Dã cũng ôm lấy nhau: “Em Ninh của tôi bỏ đi theo người ta rồi.”
“Hai tên thần kinh.” Hứa Trạch trừng mắt nhìn hai người họ, nếu không phải hiện tại anh đang nắm tay Giản Ninh không nỡ bỏ ra, thì nhất định sẽ đánh cho hai cái tên này một trận.
“Chúc mừng hai người.” Trâu Dĩnh, người nãy giờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng: “Em cũng thất tình rồi.”
Trái tim Giản Ninh khẽ thắt lại.
“Em Ninh của tôi cũng bỏ đi theo người ta mất rồi.” Trâu Dĩnh khẽ cười, nói đùa.
Ồ, Giản Ninh liếc nhìn Hứa Trạch một cái. Cô không thích bầu không khí giữa Trâu Dĩnh và Hứa Trạch, mặc dù có vẻ như không hề có gì và Trâu Dĩnh cũng là một người có tính cách vô tư như vậy. Nhưng với tư cách là bạn gái của Hứa Trạch, cô vẫn cảm thấy rằng Trâu Dĩnh thích Hứa Trạch.
“Váy của em Ninh đẹp thật đó.” Trâu Dĩnh vừa nói vừa đi tới, rồi sờ lên váy của Giản Ninh một cái: “Chất liệu thật thoải mái.”
“Là do bà nội tôi tặng.” Giản Ninh trả lời.
“Bà nội Giản thật fashion, đây là kiểu áo trễ vai rất được ưa chuộng trong năm nay, tôi cũng muốn mua một chiếc.” Trâu Dĩnh nhìn vào vai Giản Ninh, đôi mắt hướng xuống dưới, dường như đã nhìn thấy hình xăm gì đó trên cánh tay cô.
“Thôi đi, em mặc không hợp đâu.” Hứa Trạch thản nhiên nói.
Giản Ninh liếc nhìn Hứa Trạch, anh được lắm, anh được lắm, anh xem anh giỏi chưa kìa, đến con gái nhà người ta mặc cái gì hợp anh cũng biết, sao anh không lên thiên đường luôn đi.
“Sao anh biết em mặc không hợp?” Trâu Dĩnh nhìn Hứa Trạch, ánh mắt nhuốm đượm vài phần dịu dàng.
“Em là một nữ tử hán thì mặc đồ thục nữ gì chứ, chắc chắn là không hợp.” Vệ Thành Thành đi tới, nói: “Em Ninh mặc rất đẹp.”
“Phim của bọn tôi sắp bắt đầu chiếu rồi, không nói chuyện với đám cẩu độc thân các cậu nữa.” Hứa Trạch nói xong liền kéo Giản Ninh đi về phía trước.
“Xem phim, người ta cũng muốn đi. Anh Trạch cũng phải đưa người ta đi.” Triệu Dã hú hét ở phía sau.
“Biến đi.” Hứa Trạch quay đầu lại nhìn cậu ấy một cái, nói.
“Trọng sắc khinh bạn.” Trâu Dĩnh cong môi nhìn Hứa Trạch.
“Lần tới mời mấy cậu ăn cơm.” Hứa Trạch xua tay: “Còn bây giờ bổn thiếu gia còn phải đi hẹn hò.”
Trâu Dĩnh đứng đó, nhìn theo bóng lưng ngày càng xa của người trước mắt.
“Tiểu Dĩnh, đi thôi.” Triệu Dã gọi cô ta một tiếng.
Khi đến giờ chiếu phim, Hứa Trạch mua một hộp bỏng ngô lớn, cùng hai ly nước trái cây. Vào đầu bộ phim, Giản Ninh mới biết con mẹ nó đây là phim kinh dị! Phim kinh dị sao lại đặt cái tên văn thơ nghệ thuật thế làm gì không biết, cái gì mà “Bữa tiệc đêm mùa hạ”.
Nhưng vé xem phim đã mua rồi chẳng thể đổi, không xem cũng lãng phí, vậy thì cứ xem đại đi vậy, gặp phải tình huống nào sợ thì nhắm mắt lại là xong.
Cô liếc nhìn Hứa Trạch một cái, biết anh tính toán điều gì. Người này thật là, thật vô liêm sỉ. Không thể để anh thành công, tuyệt đối không thể, cho dù cô có bị dọa sợ chết khiếp trong rạp chiếu phim cũng sẽ không chui vào vòng tay anh. Giản Ninh cô là một người con gái có khí chất.
Cũng may đoạn đầu của bộ phim không có gì ghê rợn, chỉ là một bối cảnh một bữa tiệc tối bình thường, nhưng khi lần lượt các vị khách biến mất, thì nhạc nền cũng bắt đầu trở nên kinh hãi.
“Nếu em sợ thì anh sẽ ôm em.” Người bạn trai mặt người dạ thú của cô cuối cùng cũng lộ rõ nguyên hình.
“Chuyện vặt, em không sợ.” Giản Ninh giả vờ bình tĩnh.
Trong phim có một cảnh đẫm máu, một người phụ nữ tóc dài bị ai đó cắt cổ nhưng vẫn bò trên mặt đất, như thể sắp trèo ra khỏi màn hình vậy, đã có khán giả bị dọa không dám xem tiếp, nên chạy ra ngoài.
Giản Ninh nhắm mắt lại, nhưng nhạc nền quá kinh khủng, cô rất cố gắng bắt đầu khiến bản thân dồn tâm trí vào bài tập Toán mà tối qua mình chưa giải được.
Cùng với những tiếng hét của cô gái trong phim, Giản Ninh sợ đến giật mình, suýt chút nữa thì làm rơi bỏng ngô xuống đất. Lúc này, cô không còn để ý được đến cái gì mà khí chất nữa rồi, liền vội vàng ôm lấy cánh tay Hứa Trạch, ôm cánh tay còn chưa đủ, chỉ hận không thể lao luôn vào lòng anh.
Hứa Trạch đến đây với tâm thế muốn “tận dụng thời cơ”, nhưng không ngờ cô lại nhát gan đến vậy, đã bị dọa thành ra thế này.
“Đổi bộ phim khác nhé.” Hứa Trạch nắm tay Giản Ninh, đi về phía lối ra.
Giản Ninh đi theo, như thể cả hình lẫn bóng đều đang treo trên người anh vậy, không muốn tách ra dù chỉ là một chút.
Bước ra khỏi rạp chiếu phim, Hứa Trạch nói nhỏ vào tai cô: “Lớn hơn rồi.”
“Cái gì?” Giản Ninh ngạc nhiên hỏi.
“Màn thầu nhỏ Vượng Tể bắt đầu phát triển rồi.” Hứa Trạch mỉm cười, nhìn cô. [1]
“Đồ lưu manh thối tha.” Giản Ninh đấm mạnh vào cánh tay anh, tất cả nỗi sợ hãi do bộ phim kinh dị mang lại đã chuyển thành nỗi tức giận và xấu hổ.
“Là anh khiến nó lớn lên.” Hứa Trạch bổ sung thêm.
Giản Ninh lại đánh anh một trận nữa.
“Việc này phải từ từ, không thể ăn một lúc hơn nửa cái màn thầu.” Hứa Trạch vừa nói vừa bảo vệ đầu: “Đừng vội.”
Giản Ninh hoàn toàn không nói nên lời với người này, cô cúi đầu nhìn xuống ngực mình một cái. Có vẻ như bắt đầu phát triển rồi. Tao cảm ơn mày nhiều lắm!
[1] Màn thầu nhỏ Vượng Tể (ảnh minh hoạ).