Giản Ninh ở độ tuổi mười bốn, mười lăm đáng lẽ đấy cũng là thời điểm dậy thì tốt nhất, nhưng chế độ dinh dưỡng ở nhà không đủ, nên không thể phát triển tốt. Vốn là người có yêu cầu rất cao với bản thân, trong học tập cũng vậy, về thể chất cũng vậy, thế nên cô luôn canh cánh trong lòng với bộ ngực phẳng lì của mình.
Quả bóng tuyết mà Hứa Trạch ném tới, không chỉ đập tan thiện cảm cô dành cho anh mà còn khiến hận thù tăng thêm gấp bội. Giản Ninh chạy tới, lăn một quả bóng tuyết nhỏ trên mặt đất, đặt nó trên nền tuyết rồi bắt đầu lăn, cô cúi người đẩy quả bóng tuyết, chạy xung quanh nhóm Hứa Trạch. Cứ thế cho đến khi mệt chẳng thể chạy nổi nữa thì cũng là lúc quả bóng tuyết siêu to khổng lồ được hình thành. Quả bóng tuyết này phải có đường kính bằng một cái chảo.
“Em Ninh, có bê nổi không thế?” Triệu Dã hét lên.
Dù sao thì trông cô cũng rất yếu đuối, như thể chỉ một cơn gió cũng có thể thổi bay vậy.
“Không sao.” Giản Ninh mỉm cười đáp: “Hai anh tránh ra trước đi.” Cô nói xong liền nhấc quả bóng tuyết lớn lên.
Triệu Dã và Vệ Thành Thành liếc nhìn nhau một cái, vội vàng thả Hứa Trạch ra rồi lùi về phía sau, nằm xuống mặt đất ôm lấy đầu. Kỹ năng diễn xuất của hai người này cường điệu khiến người ta kinh ngạc, như thể cô đang ôm một quả bom khổng lồ trên tay vậy.
Điều này khiến Giản Ninh đột nhiên có cảm giác như mình là Đổng Tôn Thụy đang ôm bom đánh phá lô cốt vậy, đến mức nét mặt vô cùng nghiêm túc, cười cũng không dám. [1]
Nhịn mãi, nhịn mãi, cuối cùng vẫn không kìm được, Giản Ninh khẽ cười, suýt chút nữa thì làm rơi quả bom trên tay. Cô dùng hết sức lực ném nó vào Hứa Trạch, người vừa bò dậy khỏi mặt đất. Quả bóng tuyết đập vào giữa hai chân anh. Đập vào đầu sẽ không đau, cô biết, vì còn cả một lớp não che chắn nữa kìa. Đập vào trứng mới đau.
Man mắn thay quả bóng tuyết này cô đắp rất lớn, nên đùi anh đã gánh đỡ bớt một phần khi tiếp nhận lực, nếu không chỗ nào đó của anh bị đập trúng, vậy thì có đóng phí bảo vệ trứng cũng vô ích.
Hứa Trạch lại ngã vật xuống đất, đầu nghiêng sang một bên, chết rồi. Đương nhiên là giả vờ chết.
Giản Ninh đi tới, ngồi xổm xuống, đưa tay lên mũi anh thử xem có còn thở hay không. Ngón tay cô vừa nghịch tuyết, lạnh băng băng, hơi thở của anh lại ấm áp, phủ lên ngón tay cô một tầng nóng hổi. Cô nhéo mũi anh một cái, giống như ngày hôm qua anh nhéo vào eo cô.
“Chết ngỏm rồi hả?” Triệu Dã hỏi.
“Vẫn chưa, đang còn thở.” Giản Ninh trả lời.
“Vậy thì lôi ra thiến đi.” Vệ Thành Thành nói.
Ý tưởng này cũng khá hay, thật xuất sắc, Giản Ninh nghĩ.
“Đừng nói những lời thô lỗ như vậy trước mặt em Ninh.” Triệu Dã nhìn Vệ Thành Thành, nói.
Giản Ninh mỉm cười, đôi má lúm đồng tiền ngọt ngào như mật, vừa ngọt vừa mềm.
“Nào, để tôi thử xem.” Triệu Dã nói xong liền vươn tay tới chạm chạm vào mũi Hứa Trạch.
“Biến đi.” Hứa Trạch mở to mắt: “Tay của ai đây, lấy ra mau lên.” Anh nói xong liền đập mạnh vào tay Triệu Dã một cái.
“Đau, đau, đau.” Triệu Dã la oai oái: “Vừa rồi em Ninh nhéo cậu, sau không thấy cậu động tay động chân?”
“Tự nhận thức đi có được không?” Vệ Thành Thành bật cười nói với Triệu Dã.
Hứa Trạch đứng dậy khỏi mặt đất, phủi phủi tuyết dính trên người: “Chơi trận chiến bóng tuyết không?”
Giản Ninh đứng dậy, nói: “Hai người một đội.”
Hứa Trạch liếc nhìn Triệu Dã và Vệ Thành Thành rồi nói với Giản Ninh: “Anh với em một đội. Hai tên kia một đội.”
“Tôi không chung đội với anh.” Giản Ninh nhanh chóng đáp lại.
Vừa rồi đập anh chưa đủ, cô vẫn còn muốn tiếp tục.
“Được, được, được, một mình anh chấp ba.” Hứa Trạch nói xong liền đi đến phía bên kia, đem theo khí thế của đại ca giang hồ, mỗi bước đi đều mang theo làn gió.
“Chúng ta nghiên cứu chiến lược một chút.” Triệu Dã nói với Giản Ninh và Vệ Thành Thành: “Tôi đứng bên trái, Thành Thành bảo bối đứng bên phải, em Ninh đứng phía sau, nếu thấy bóng tuyết bay đến hãy nấp sau lưng Thành Thành bảo bối.”
“Gọi là anh Thành, bắn bắn.” Vệ Thành Thành nói xong, mới nghĩ ra ở đây còn có một cô em gái ngọt ngào dễ thương, liền vội vàng sửa lại: “Cảm ơn.”
Hứa Trạch quay lại nhìn chiến lược của đội ba người.
“Em thế nào cũng được, vậy nhờ cả vào hai anh nhé.” Giản Ninh khẽ cười.
Cô thực sự rất vui vẻ.
Hứa Trạch nghe cô nói chuyện, liền liếc Triệu Dã và Vệ Thành Thành một cái, hai cái miệng thối kia sắp ngoác lên tận trời xanh luôn rồi. Hai anh? Cứ chờ đấy mà xem, lát nữa sẽ đánh cho hai anh này của em tè luôn ra quần.
“Anh Dã đứng trong này, anh Thành Thành đứng bên này, em lùi lại phía sau một chút.” Giản Ninh tiếp tục nói: “Nhờ hai anh nhé.”
Hứa Trạch quay lại, được lắm Giản Ninh, tốt nhất là em nên che bộ ngực của em cho thật tốt, bằng không anh sẽ đập lõm nó luôn cho mà xem, nhóc con thối, nói chuyện có thể đừng ngọt như vậy được không hả, không biết thế giới bây giờ nhiều kẻ biến thái lắm hay không, sao chẳng biết tự bảo vệ bản thân chút nào thế?
Anh đi đến đứng tại vị trí cách bọn họ mười mét, đối phương đã bắt đầu đắp tuyết, đợi khi anh ngồi xổm xuống nặn tuyết, một quả bóng tuyết lập tức bay đến. Anh nghiêng người tránh, còn chưa kịp quay lại vị trí thì quả thứ hai đã bay tới.
Mẹ nó!
Anh lại tránh được lần nữa, động tác vô cùng linh hoạt. Nhưng khi quả bóng tuyết thứ ba bay tới, anh đã không còn may mắn như vậy, bị đập trúng cánh tay.
Hứa Trạch vừa tránh bóng tuyết, vừa nặn tuyết, rồi ném, lần này anh nhắm vào Triệu Dã, cái tên thiếu đòn nhất hội.
Triệu Dã trúng đạn.
Cú ném thứ hai Hứa Trạch nhắm vào Vệ Thành thành, cái tên cũng thiếu đòn không kém.
Vệ Thành Thành trúng đạn.
Quả bóng tuyết thứ ba, Hứa Trạch nhắm về phía đối thủ, cô gái đang ngồi xổm nặn bóng tuyết, mái tóc dài rũ xuống qua vành tai, cô đưa tay lên, vuốt chúng ra sau. Gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng, nổi bật trên nền tuyết trắng lại càng thêm xinh đẹp. Hứa Trạch do dự một lúc, cuối cùng nhắm quả bóng tuyết vào Triệu Dã.
Triệu Dã rất nhanh đã phản công trở lại. Giản Ninh nặn xong bóng tuyết, nhắm chuẩn về phía Hứa Trạch ném mạnh, đánh thẳng vào đồn địch, vừa hung hăng vừa vững trãi. May là khoảng cách quá xa, nên không đập trúng anh. Hứa Trạch nheo mắt nhìn cô một cái, cô nhóc này không muốn sống nữa rồi hay sao?
Anh cầm quả bóng tuyết nhắm vào ngực cô, khi nãy ném vào bên trái, bây giờ đổi sang bên phải, nếu không chỉ lõm có một bên sẽ không đẹp.
“Bộp–” một tiếng, Triệu Dã chắn trước mặt Giản Ninh.
Mẹ kiếp, bà mẹ cái tên Triệu Dã, làm cái gì thế không biết, anh hùng cứu mỹ nhân? Tôi sẽ cho cậu cứu luôn một thể! Hứa Trạch bắt đầu tập trung vào Triệu Dã, ném cho cậu ấy cả đầu toàn là tuyết.
“Bộp–” Hứa Trạch trúng một viên đạn vào đầu. Lại “bộp” một tiếng nữa, anh trúng đạn vào ngực. “Bộp, bộp, bộp.” Liên tiếp hơn chục quả bóng tuyết xếp hàng bay tới, hơn nữa tất cả đều trúng đích.
Hứa Trạch nhìn sang bên đối thủ, ba người bắt đầu phân công nhau, Triệu Dã và Vệ Thành Tranh phụ trách nặn tuyết, còn Giản Ninh phụ trách ném. Cô ra tay, gần như trăm phát trăm trúng, vì dù sao cũng là người đã từng chơi bắn súng cao su.
Khó khăn lắm Hứa Trạch mới có cơ hội phản công, anh nhắn vào Giản Ninh đối thủ chính của mình, trên tay anh cầm quả bóng tuyết, dứt khoát ném mạnh đi. Quả bóng tuyết đập vào ngực phải phẳng lì của cô. Bây giờ thì xong rồi, cả hai bên cùng lõm.
Chết tiệt, Giản Ninh nghiến răng nghiến lợi mỗi tay một quả bóng tuyết chạy về phía Hứa Trạch. Phạm quy rồi này, Hứa Trạch chẳng mấy sửng sốt, anh cũng cầm theo bóng tuyết xông lên đón đầu địch.
Khi cả hai chạm trán nhau ở giữa, Giản Ninh nhảy lên, cùng lúc đập hai quả bóng tuyết xuống. Con bà nó dám đập lõm ngực bà hả?
Trông thấy mục tiêu của cô chắc chắn là vị trí giữa hai chân mình, Hứa Trạch lập tức ngồi xổm xuống mặt đất, khiến quả bóng tuyết chỉ trúng vào vai anh. Anh đứng dậy, cầm quả bóng tuyết trong tay, rồi nhếch khóe môi cười, nói: “Hết đạn rồi chứ gì, gọi một tiếng anh đi, anh sẽ tha mạng cho.”
Giản Ninh nhìn anh một cái rồi nhanh chóng quay người chạy về pháo đài của mình.
Vừa rồi cô gọi hai tên mất nết Vệ Thành Thành và Triệu Dã là anh âu yếm thế cơ mà. Vậy mà cho dù hết đạn, đứng trước cái chết cũng không thèm gọi anh!
Được lắm!
Hứa Trạch nâng quả bóng tuyết trong tay lên, dồn hết sức ném đi. Bóng tuyết bay đi tạo ra một luồng ánh sáng bay về phía mông Giản Ninh.
“Mẹ nó, có người ức hiếp em Ninh nhà chúng ta.” Cách đó không xa có người lên tiếng: “Mọi người xông lên!”
Hứa Trạch quay đầu lại, trông thấy nhóm tiểu Kinh bên tòa số hai đang chạy tới, trên tay mỗi người đều cầm một quả bóng tuyết lớn.
Triệu Dã và Vệ Thành Thành cũng chạy lại. Tấn công hai hướng.
Một người đẹp trai tuấn tú, phong độ ngời ngời, dịu dàng như ngọc như anh, chưa từng chật vật thế này. Bản thân là lão đại của khu biệt thự, anh cũng chưa từng bị ép vào tình thế bốn bề là địch như vậy.
Trời ơi!
Hứa Trạch đối mặt với cái chết, vẫn quay lại nhìn về phía Giản Ninh. Cô đứng trong làn tuyết, khuôn mặt mang theo nụ cười nhẹ nhàng, đôi mắt to tròn cong cong, ánh mặt trời chiếu lên người cô một tia sáng dịu dàng. Giống như cô công chúa nhỏ đang chỉ huy thiên binh vạn mã xông vào đồn địch. Một cảnh tượng tuyệt đẹp như vậy, mà anh lại sắp phải bỏ mạng.
“Dám ức hiếp em Ninh của tụi tôi hả?”
Bộp, bộp, bộp, bộp, bộp!!! Những quả bóng tuyết từ mọi hướng đồng loạt bay tới.
[1]: Đổng Tồn Thụy: (15 tháng 10 năm 1929 – 25 tháng 5 năm 1948), nam, quốc tịch Hán, quê ở huyện Hoài Đài, tỉnh Hà Bắc, đảng viên Đảng Cộng sản Trung Quốc.
Tháng 5 năm 1948, Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc bắt đầu trận đánh vào thành phố Long Hoa. Đại đội của ông được giao nhiệm vụ tấn công trường trung học Long Hoa, điểm phòng thủ trọng yếu của quân Quốc dân đảng. Anh làm tổ trưởng tổ nổ mìn, dẫn dắt đồng đội lần lượt nổ tung 4 tháp súng và 5 boong ke, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ theo quy định. Đại đội lập tức tấn công nhưng bị hỏa lực dữ dội của địch chặn lại từ một boongke ẩn nấp hình cây cầu, bộ đội hai lần liên tiếp không nổ tung được boongke này. Đổng Tồn Thụy bước tới và xin đại đội trưởng chiến đấu: “Tôi là người Cộng sản, xin cho phép tôi đi!”
Đại đội trưởng chấp thuận yêu cầu của anh. Anh ta kiên quyết nhặt túi thuốc nổ lao đến thành ẩn, bị thương ở chân trái khi đang tiến, còn ngoan cố đòi lao lên cầu. Do nhà sàn hình cầu hơn chiều cao so với mặt đất nên hai trụ cầu không được đặt bao thuốc nổ. Vào thời khắc quan trọng khi bị chặn đánh của nghĩa quân, ông đã không ngần ngại giơ túi thuốc nổ bằng tay trái, dùng tay phải châm ngòi nổ, hô to: “Vì Trung Quốc mới, hãy tiến lên!”, và Đổng Tồn Thụy dùng chính mình sinh mạng mở đường cho quân, và lúc hy sinh mới 19 tuổi.