NGỌT TỚI TRONG TIM

Sau khi pha nước ấm để tắm, cô mệt đến nỗi không muốn suy nghĩ thêm cái gì, chỉ muốn nằm xuống mà đi ngủ.

Nhưng khi vừa nhắm mắt, lại nhìn nghe thấy tiếng chuông điện thoại rung lên hơn nữa lại là Giang Thịnh Hoài gọi tới, ngay lập tức Tần Duyệt Hàn bật dậy khỏi giường.

“Tôi đây, Giang lão sư.”

Thanh âm của Tần Duyệt Hàn có chút mệt mỏi, mà Giang Thịnh Hoài lập tức liền nghe ra được - “Rất mệt sao?”

Kỳ thật anh cũng không phải là cố ý muốn quấy rầy Tần Duyệt Hàn, chính là một ngày không liên lạc được với cô, có chút nhớ.

“Vâng, có chút mệt ạ, có điều nghe thấy giọng nói của Giang lão sư, giống như lại có chút đỡ hơn.” - Khóe miệng Tần Duyệt Hàn hơi kéo lên, lộ ra một nụ cười nhạt thế nhưng chính bản thân cô cũng không nhận ra được điều đấy.

Thời điểm Giang ảnh đế nghe được những lời như vậy liền vui vẻ không ít, mà ở trong lòng sớm đã nở đầy hoa.

“Ngày mai tôi cũng tiến vào đoàn làm phim, đóng vai một tướng quấn, suất diễn không nhiều lắm, đến lúc đó ở bên đây diễn xong sẽ đi đến thăm em.” - Giang ảnh đế ở một bên tay chống cằm, cười nói.

“Thật vậy sao?” - Tần Duyệt Hàn không thể khống chế được mà lộ ra một cổ chờ mong,

“Thật, ở bên này liền kết thúc sẽ đến xem em ngay lập tức.”

“Cảm ơn Giang lão sư, có điều ở nơi này internet không được tốt lắm, thời gian sắp tới khả năng không thể cùng Giang lão sư liên hệ, cho nên chúc Giang lão sư đóng phim thuận lợi.” - Tần Duyệt Hàn không khỏi có chút tiếc nuối, nhìn trang mạng cứ quay vòng vòng, nói chuyện phiếm cũng vô cùng khó khăn chứ đừng nói đến chơi game.

“Về sau mỗi buổi tối tôi có thể gọi cho em một cuộc điện thoại được chứ?” - Giang Thịnh Hoài đột nhiên hỏi cô.

Chuyện vui cứ thế nối tiếp nhau, khiến Tần Duyệt Hàn quên mất nên phản ứng như thế nào. Đầu tiên là Giang lão sư nói đến đây thăm cô, sau đó lại nói mỗi ngày sẽ gọi điện cho mình.

Sư mệt mỏi của cả một ngày đột nhiên liền biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi đâu, cảm xúc vui sướng cùng chờ mong bao trùm lấy tâm trí cô.

“Như thế nào lại không có âm thanh? Là tín hiệu không tốt sao?” - Giang Thịnh Hoài đợi mấy chục giây, phát hiện cô vẫn chưa lên tiếng nào.

Lúc này Tần Duyệt Hàn mới hồi phục lại tinh thần, “Không có không có, vừa mới có người tôi một chút.”

Lần đầu nói dối khuôn mặt nhỏ của Tần Duyệt Hàn nhanh chóng đỏ lên.

“Được rồi, vậy em ngủ sớm một chút đi.”

Tuy rằng Giang Thịnh Hoài có chút luyến tiếc khi phải tắt điện thoại, nhưng là do lượng công việc của tiểu nha đầu lại nhiều như vậy, hoàn cảnh quay cũng không tốt, anh cũng không thể làm chậm trễ thêm thời gian nghỉ ngơi của cô.

Sau một lúc Tần Duyệt Hàn tắt điện thoại, lúc này Nhan Lạc mới từ trong phòng tắm đi ra ngoài.

-

“Không có việc gì, ngủ đi.”

Tần Duyệt Hàn cảm thấy mấy ngày này khoảng cách cùng Giang Thịnh Hoài ngày càng gần, cô tin tưởng chỉ cần chính mình lại nỗ lực thêm một chút, nhất định có thể đứng ở bên cạnh anh.

Nếu thật sự có một ngày cô đủ tư cách có thể thổ lộ tình cảm của chính mình, chỉ mới nghĩ như vậy, Tần Duyệt Hàn liền cảm thấy toàn bộ cơ thể đều vô cùng khẩn trương.

“Chị Duyệt Hàn, tạm thời chị đừng ngủ, em giúp chị sấy khô một chút.”

Nhan Lạc lục tung khắp phòng tìm được một cái máy sấy, trông có vẻ đã cũ. Cô có chút hoài nghĩ, khách sạn ở nơi này rốt cuộc là tồn tại như thế nào vậy, quay năm suốt tháng có phải là căn bản không có người đến chơi hay không.

Tần Duyệt Hàn nằm ở trên giường, Nhan Lạc giúp cô đem tóc sấy khô, còn chưa kịp sấy xong, cô nằm ở trên giường đã ngủ mất rồi.

Nhan Lạc đau lòng mà nhìn cô, vì không muốn ngày mai cô sẽ bị đau đầu, vẫn là đem đầu tóc cô sấy khô hoàn toàn, sau đó lại lấy chăn giúp Tần Duyệt Hàn đắp lên, sau đó chính mình đi vào phòng tắm sấy khô tóc của chính mình.

Tuy rằng cửa ở đây căn bản không thể ngăn cách được âm thanh gì, nhưng Nhan Lạc nghĩ chắc hẳn sẽ có một chút hiệu quả cũng nên.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Duyệt Hàn liền đi đến phim trường hóa trang.

Tạo hình của cô chính là một cô gái nông thôn, nhưng quần áo ở trên người cô tuy đã bạc màu nhưng vẫn còn lành lặn. Còn có khăn trắng cột ở trên trán cô.

Chỉ với những chi tiết ấy cũng hận ý ở trong mắt cô, tựa hồ liền nói cho mọi người biết, cô đã không còn là một cô gái nhỏ, mà cô vừa trải qua một trận tan cửa nát nha, cô hiện tại chính là một cô nhi.

Tần Duyệt Hàn quỳ gối ở trước bia mộ, một thân một mình mà mai táng mọi người.

Sau khi xử lý xong việc, cô cứ như thế mà tiến vào trạng thái mờ mịt.

Trước kia ở trong thôn trang vô cùng náo nhiệt, giờ phút này lại chỉ còn có mỗi một mình cô.

Không còn có người kêu cô rời giường, không còn có âm thanh gọi cô dậy ăn sáng, không còn có âm thanh cười đùa khi cùng nhau đi giặt quần áo.

Cô vẫn là duy trì tiết tấu giống như sáng này, buổi sáng vừa bước chân xuống cửa đi ra ngoài đồng làm việc, giữa trưa về nhà tùy tiện ăn một chút, chạng vạng liền đi đến bờ sông giặt quần áo, buổi tối liền ở trong viện một mình ngồi phát ngốc.

-

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi