NGỌT TỚI TRONG TIM

“Giang lão sư, cảm ơn anh.” - Những lời này là từ trong tận đáy lòng cô nói ra.

“Mới nói mấy câu như vậy liền đã cảm động? Tiểu nha đầu, em như vậy nhưng không tốt. Em thử tập cho mình thói quen, thói quen anh sẽ mang những điều tốt đẹp trên đời này đến cho em.”

“Với em mà nói, Giang lão sư chính là điều tốt đẹp nhất trên thế giới này.”

Cứ hết lời âu yếm này đến lời âu yếm kia được nói ra, Giang ảnh đế lại lần nữa chịu thua.

Vốn dĩ Giang ảnh đế muốn trêu chọc tiểu nha đầu thật tốt, kết quả lại bị phản công ngược lại, trong lồng nguc trái tim cứ đập lên xuống từng nhịp từng nhịp.

Lúc này vừa mới trở về, anh lại thật sự muốn chạy đi tìm tiểu nha đầu.

Nếu không phải đã cùng bác sĩ tâm lý ở chỗ kia hẹn ngày trước, đoán chừng Giang Thịnh Hoài thật sự sẽ ăn vạ Tần Duyệt Hàn để được ở lại nơi đó.

Rốt cuộc sống đến ba mươi năm lại lần đầu yêu đương, sao có thể chịu đựng được cảm giác yêu xa như thế này.

“Giang lão sư anh nên nghỉ ngơi sớm một chút, em đi rửa mặt một chút.”

Thấy Nhan Lạc sắp sửa đi ra ngoài, Tần Duyệt Hàn lập tức vội vội vàng vàng mà kết thúc cuộc đối thoại.

“Chị Duyệt Hàn, chị có thể coi em là không khí trong suốt nha, sau đó dù có em hay không có em cũng không thấy ngại nữa.” Nhan Lạc tỏ vẻ chính mình rất hào phóng hơn nữa còn là một người có ý tốt nha.

Tần Duyệt Hàn không thèm để ý đến Nhan Lạc, cầm lấy áo ngủ của chính mình đi vào phòng tắm.

Mới một đêm trôi qua, Tần Duyệt Hàn cùng Giang Thịnh Hoài cả hai người đều ngủ không có ngon.

Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Thịnh Hoài liền mua vé máy bay đi nước Mỹ.

Người tới đón anh là Lục Tử Xuyên.

“Lần trước trở về cũng không nói cho chúng tôi một tiếng, lần này tới tính toán ở lại bao lâu?”- Trên người Lục Tử Xuyên là bộ tây trang thẳng tắp, anh ta so với Giang Thịnh Hoài hai người cũng không chênh lệch nhau là mấy, nhưng nhìn qua anh ta so với Giang Thình Hoài gầy hơn một chút, liếc mặt một cái liền cho người ta loại cảm giác tri thức.

Giang Thịnh Hoài vẫn như cũ ăn mặc tùy ý, trong xương cốt lộ ra một khí chất tiêu sái không kiềm chế được, phảng phất trên đời này không có gì có thể lọt vào được trong mắt của anh.

Hai người song song đi trên đường, hoàn toàn làm lơ mọi ánh mắt đồ dồn lên mình, một tinh anh là Lục Tử Xuyên cùng tuyết thế nam mỹ nhân Giang Thịnh Hoài, mà hai người đối với chuyện này sớm đã luyện thành thần.

“Khả năng sẽ là mấy tháng.” - Dù sao trong khoảng thời này Tần Duyệt Hàn cũng ở trong đoàn làm phim chuyên tâm làm việc, vừa đúng lúc anh có thể tiếp tục điều trị một chút.

Tuy rằng ngay từ trước đến này đều không cảm thấy chính mình không nhớ được lời kịch, nhưng không tiến vào được tâm trạng của nhân vật là bởi vì bệnh tâm lý của bản thân, nhưng sau đó Nghê Kiều giới thiệu cho anh  một vị bác sĩ, một thời gian anh cũng đã nhận ra được vấn đề của chính mình.

“Vậy trong khoảng thời gian này bồi cha mẹ cậu nhiều một chút đi, mấy ngày hôm trược tụ họp hai người bọn họ còn nhắc tôi giúp đỡ cậu nhiều một chút. Có điều mấy nay cũng bận quá, cũng không giúp được gì.” - Lục Tử Xuyên bất đắc dĩ cười nói.

Quen biết lâu như vậy, anh còn không gặp ai có thể quản được Giang Thịnh Hoài.

“Đúng rồi, lúc trước trong chờ chơi cậu tham gia cái event chụp ảnh tình duyên kia, cậu thật sự là cùng cô ấy ở bên nhau?”

“Đúng vậy!”

“Có phải hay không là người cùng cậu quay cái chương trình giải trí kia?”

Giang Thịnh Hoài tò mò mà nhìn chằm chằm Lục Tử Xuyên, vị tinh anh nhân sĩ này chưa bao giờ xem chương trình giải trí, cảm thấy có thời gian liền đi nghiên cứu phát minh cái lập trình của bản thân.

-

Lục Tử Xuyên nhập miệng cười cười. “ Chính là mẹ của cậu nói nha, mẹ cậu nói thời điểm cậu quay chương trình giải trí kia, đối với tiểu cô nương kia có chút không bình thường, đoán cậu khẳng định đối với cô gái nhỏ đó có ý đồ không tốt, cho nên tôi chỉ thuận miệng đoán một chút.”

“Khiếp sợ!” - Trong lòng Giang Thịnh Hoài nghĩ thầm, mẹ của lão gia đúng là không đùa được.

Anh chỉ cùng Tần Duyệt Hàn quay chương trình giải trí có mấy ngày, vậy mà mẹ cũng có thể nhìn ra.

“Được rồi, giờ đẹp đã đính, Gạo Kê nói chúng ta đến đó ăn cơm, cho nên giờ đi qua là vừa.”

…..

Mỗi ngày Giang Thịnh Hoài không qua chỗ phòng bệnh tư vấn tâm lý, thì chính là ở nhà chơi game, thường xuyên cùng sẽ cùng Lục Tử Xuyên cùng Hồ Tiểu Mễ làm bộ làm tích mà đi tham gia một ít yến hội.

Có điều chỉ cần vừa đến buổi tôi, liền sẽ lập tức ngoan ngoãn về nhà, sau đó bắt đầu chờ mong tiểu nhà đầu của mình gọi điện thoại tới.

Tuy rằng ban ngày có chút nhàm chán, nhưng nghĩ đến việc trị liệu có tiến triển, trong lòng anh cũng cân bằng được không ít.

-

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi