NGỌT TỚI TRONG TIM

Sau khi tiễn Giang Thịnh Hoài đi, Nhan Lạc còn đang mơ màng ở bên trong hỏi.

“Chị Duyệt Hàn, xảy ra chuyện gì sao?”

Tần Duyệt Hàn không nghĩ đến việc khiến Nhan Lạc lo lắng, hơn nữa cô tin tưởng Giang Thịnh Hoài sẽ xử lý tốt chuyện này, cho nên rất là bình tĩnh mà nói cho Nhan Lạc nghe.

“Không có việc gì.”

Trong một quán cà phê cổ kính.

Sau khi Trương Lam đi vào, quét mắt một vòng sau khi nhìn thấy chỗ ngồi của Giang Thịnh Hoài, cô làm bộ dường như không có việc gì mà ngồi xuống.

“Cậu tìm tôi có chuyện gì?” Thời điểm Trương Lam nói những lời này, có chút mệt mỏi.

Giang Thịnh Hoài cũng lười làm phí thời gian, cho nên trực tiếp đem mấy tấm ảnh đến trước mặt cô.

“Cô nhận ra được những tấm ảnh này sao?”- Anh hỏi.

Ánh mắt Trương Lam liếc qua có một tia khiếp sợ, lại nhanh chóng chỉnh đốn bản thân bình tĩnh lại.

“Anh đây là có ý tứ gì?”

Giang Thịnh Hoài cười cười, “Không có ý tứ gì, chính là nói cho cô một tiếng, người này chạy đi tìm nghệ sĩ của cô.”

Không cần nói cũng biết, nghệ sĩ trong miệng của anh chính là Tần Duyệt Hàn.

-

Sắc mặt Trương Lam dần dần đi xuống, trên mặt lộ ra biểu tình chán ghét.

“Tôi mặc kệ cô cùng hắn ta có quan hệ như thế nào, nhưng là nếu hắn ta còn quấy rầy người không nên quấy rầy, tôi sẽ cho hắn nếm trải một ít mùi vị.”

Ngày thường nhìn tính cách thanh nhã ôn hòa của Giang ảnh đê quen rồi, hôm nay trong lời nói luôn là lộ ra ý tứ hung ác.

-

Vạn nhất lúc xuống tay quá mức, đến lúc đó cũng đừng đến tìm anh.

“Tôi đã từng cùng với anh ta ở bên nhau, lúc ấy anh ta thích đánh bạc, thiếu một đống nợ. Cố ý chuốc say tôi, sau đó chụp những bức ảnh đó. Tôi đã cho anh ta tiền một lần, anh ta nói sẽ xóa hết. Sau đó anh ta đi theo một người phụ có tiền cùng xuất ngoại, không biết như thế nào đột nhiên đã trở lại.”

Sắc mặt Trương Lam ngày càng kém, “Gần nhất mấy ngày này anh ta vẫn luôn tìm tôi, tôi nói tôi không có tiền, nếu lại tìm tôi, tôi liền gọi công an.”

Thấp thỏm trải qua hai ngày, người kia thật sự không có đến tìm chính mình nữa, Trương Lam còn tưởng rằng anh ta đã từ bỏ, ai biết…

Giang Thịnh Hoài bình tĩnh mà nghe xong câu chuyện, trên mặt cũng không có lộ ra biểu tình đồng tình nào.

Anh như vậy, ngược lại làm Trương Lam không có cảm thấy sợ.

“Có một số việc cần một số cách thức đặc biệt để giải quyết, chỉ cần có người cho anh ta nếm ngon ngọt một chút, chỉ cần được một tấc thì sẽ tiến thêm một thước. Hắn ta là dạng người gì, cô so với tôi càng hiểu rõ hơn.”

Trương Lam không nói gì, cô biết Giang Thịnh Hoài nói đúng, cho nên mặc kệ dù năm đó cô không có dũng khí để đối mặt, nhưng là hiện tại cô tuyệt đối sẽ không cho anh ta thực hiện được.

“Những việc này để tôi xử lý là được, tiểu nha đầu gần đây có nhiệt độ khá lớn, cô chỉ cần phụ trách làm tốt công việc xã giao là được.”

Trương Lam gật gật đầu.

Nói xong những sự việc quan trọng, Giang Thịnh Hoài lại trầm mặc một hồi lâu, sau đó có chút do dự mà mở miệng nói.

“Tôi muốn cùng tiểu nha đầu đóng chung một bộ phim, kịch bản là do Lê Bách Hằn viết, thanh xuyên kịch, cô cảm thấy có thể chứ?” - Giang Thịnh Hoài nghiêm túc hỏi.

Không có ngữ khí bá đạo vừa rồi, bây giờ chính là ngữ khí nghiêm túc trưng cầu ý kiến của Trương Lam.

Anh đương nhiên biết chỉ cần anh mở miệng, Tần Duyệt Hàn đương nhiên sẽ không từ chối.

Nhưng là hiện tại anh không thể suy nghĩ ích kỷ như vậy, cần suy xét đến lập trường của cô.

Trương Lam hiển nhiên cũng chấn kinh rồi.

Tuy rằng nói trong quá trình ở nơi đóng phim, khẳn định sẽ gặp đực fans công kích của Giang Thịnh Hoài. Chính là lần này đối với Tần Duyệt Hàn, có thể đóng phim kịch bản do Lê Bách Hằng tự mình biên soạn tự minh đạo diễn tự mình làm tất cả mọi thứ, có lẽ là có thể bằng một cách nào đó bộ kịch sẽ giúp Tần Duyệt Hàn có một chỗ đứng vững chắc trong giới giải trí.

“Anh đối với Duyệt Hàn, là nghiêm túc sao?” - Trương Lam không có trả lời trực tiếp, mà là hỏi ra vấn đề trong lòng mà bản thân vẫn luôn muốn hỏi.

“Điều đó là đương nhiên!”

….

Hai người nói xong thì liền tạm biệt nhau, vốn dĩ Giang Thịnh Hoài hỏi Trương Lam có cần mình đưa về hay không, có điều Trương Lam đã trực tiếp mà từ chối.

Từ quán cà phê đi ra ngoài, Giang Thịnh Hoài lập tức đến chỗ của Lê Bách Hằng.

“Cậu như thế nào lại có thời gian đi đến thăm lão già như tôi?”- Lê Bách Hằng vừa nói vừa lấy ra lá trà bảo bối của bản thân, sau đó rót cho Giang Thịnh Hoài một ly trà.

“Lão nhân, tôi nào có phải người bận rộn. Hôm nay đột nhiên nhớ đến ông, cho nên liền tới đây thăm. Như thế nào, không chào đón tôi? Sợ tôi uống hết lá trà bảo bối của ông?”

Lê Bách Hằng đè giọng nói xuống, khuôn mặt luôn luôn lạnh như băng của Lê Bách Hằng hôm nay cũng hòa hoãn trở lại.

“Không có việc gì không cần giảo biện như vậy, nói đi, tìm tôi có chuyện gì?” - Những lời từ miệng của tiểu hỗn tử này nói, ông căn bản nửa chữ cũng không tin.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi