NGU DẠI ĐỘC PHI KHÔNG DỄ CHỌC

Edit: ༄༂Mun༉

“Thụy Dương quận chúa đây là đang khoe ra sao?” Mộ Dung Thanh không có theo sau, mà là lạnh lùng đứng ở nơi đó, trêи người khí tràng làm người không dám dễ dàng tới gần, Mộ Dung Thanh chưa nghe được trả lời một bên đầu nhìn Mục Thanh Ca đã đi xa, Mộ Dung Thanh khẽ cắn môi nhanh chóng đi theo sau đó ngăn trở đường Mục Thanh Ca, “Thụy Dương quận chúa, ngươi cho rằng ngươi thật sự có được tâm Cửu vương gia sao?”

“Ngươi muốn nói cái gì thì nói thẳng, không cần vòng vo.”

“Cửu vương gia tâm cao cao tại thượng, hắn không có khả năng dễ dàng giao ra tâm mình, cho nên Thụy Dương quận chúa cũng không cần đắc ý dào dạt, hiện tại Cửu vương gia tuy rằng thích ngươi, nhưng ngày sau sẽ phát sinh việc gì ai cũng không liệu được, nam nhân chính là như vậy, vĩnh viễn đều có mới nới cũ.” Một câu cuối cùng, khóe miệng Mộ Dung Thanh giơ lên, đáy mắt đều mang theo vài phần đắc ý.

“Thanh Hà quận chúa, tuy rằng có chút lời ta không muốn nói ra, nhưng Thanh Hà quận chúa sao lại biết ta là cũ? Nói đến, Thanh Hà quận chúa hẳn là thường xuyên tiếp xúc với Phượng Tuyệt Trần a, nói đến quen biết lâu, cũng nên là Thanh Hà quận chúa xếp hạng trước ta đi, chỉ tiếc a, các ngươi quen lâu như vậy, Phượng Tuyệt Trần vẫn không thích ngươi, cái này lại trách ai đây?” Mục Thanh Ca khoanh tay trước ngực mà đứng, đáy mắt mang theo không kiên nhẫn, nàng không có công phu nhàn rỗi bồi nàng(MDT).

“Ngươi…” Mộ Dung Thanh rất muốn giơ tay lên đánh qua, nhưng vì hình tượng, nàng cố tình chịu đựng, nhưng nếu ánh mắt có thể giết người, nói không chừng Mục Thanh Ca đã bị đâm mấy trăm đao.

“Nếu Thanh Hà quận chúa tới tranh giành tình cảm, chỉ sợ tìm lầm người.” Nói xong, không hề phản ứng Mộ Dung Thanh mà là trực tiếp nhảy lên xe ngựa Lăng Phong lái, “Đi thôi.”

Mục Thanh Ca ngồi trêи xe ngựa lập tức đổ một chén nước cho mình, “***, thật là người nào cũng có thể ngồi lên đầu ta, ngươi cho rằng đầu ta để chân dẫm a, lão hổ không phát uy ngươi thật đúng là nghĩ ta là mèo bệnh a!” Mục Thanh Ca thật sự là nhịn không được ngồi ở trong xe ngựa liền bắt đầu tuôn lời.

Bên ngoài Lăng Phong nghe được Mục Thanh Ca nhắc mãi, nghĩ vừa rồi bộ dáng nàng phong khinh vân đạm, thật đúng là có chênh lệch rất lớn a.

Tướng phủ.

Mục Thanh Ca mới vừa xuống xe ngựa liền thấy rất nhiều người đều tụ tập ở cửa Tướng phủ, Mục Thanh Ca nhìn lễ bên ngoài nhíu nhíu mày, sau khi Minh thúc thấy Mục Thanh Ca vội vàng đi tới: “Đại tiểu thư.”

“Lại tới nữa?” Mục Thanh Ca hỏi, đã nhiều ngày chỉ là bà mối liền dẫm đạp Tướng phủ, đương nhiên là vì hôn sự Mục Chỉ Lan, Mục Chỉ Lan chính là ở trong yến hội săn thú thể hiện nổi bật, tuyệt thế mỹ nhân như thế đương nhiên làm không ít người thèm nhỏ dãi, tuy rằng chỉ là một thứ nữ nhưng cưới trở về làm bình hoa cũng có thể, “Lần này lại là ai?”

Minh thúc vẻ mặt khó xử đi theo phía sau Mục Thanh Ca, “Đại tiểu thư, lần này…”

Lời còn chưa nói xong, đã bị một bà mập mặc quần áo đỏ thẫm trung niên trực tiếp đánh gãy, “Ai da, Thụy Dương quận chúa đã về rồi.” Nói, thân hình dài rộng trực tiếp đem Minh thúc đẩy qua một bên, sau đó thân thể dài rộng cơ hồ là thò lại gần đánh giá Mục Thanh Ca, “Thụy Dương quận chúa, lễ hỏi ngươi có thể nhìn xem, lần này công tử chúng ta chính là phí tâm tư rất lớn, lễ hỏi này đều là hắn tự mình chọn lựa, Thụy Dương quận chúa nhìn xem còn có nơi nào không hài lòng.”

Mục Thanh Ca không đi tiếp lễ hỏi, “Chuyện này đi tìm Thừa tướng cha là được rồi, ta không có tâm tư đi quản hôn sự nàng.” Nói liền muốn đi vào.

“Thụy Dương quận chúa nói gì vậy, trong thiên hạ có nữ nhi nào không có tâm tư quản hôn sự mình.” Bà mối đương nhiên không bỏ qua Mục Thanh Ca, trực tiếp ngăn trở đường Mục Thanh Ca, thân hình dài rộng làm Mục Thanh Ca cảm thấy trước mặt chính là một bức tường.

“Ngươi nói cái gì? Hôn sự ta?” Mục Thanh Ca chỉ vào mình hỏi, nhìn bà mối đương nhiên gật gật đầu, Mục Thanh Ca thiếu chút nữa nhổ ra một ngụm máu già, “A thúc, ngươi có thể nói cho ta rốt cuộc sao lại thế này không?”

Minh thúc trực tiếp kéo Mục Thanh Ca vào bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Đây là Ninh thượng thư vì hôn sự nhi tử hắn Ninh công tử tới cầu hôn, mà đối tượng cầu hôn không phải nhị tiểu thư, mà là đại tiểu thư.”

Cằm Mục Thanh Ca muốn rơi trêи mặt đất, “…Ninh Thiếu Thông!?” Tưởng tượng đến nam nhân đáng khinh kia, Mục Thanh Ca thiếu chút nữa nhổ ra.

“Đúng vậy, công tử chúng ta anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, chính là tình nhân trong mộng nữ tử khuê các toàn kinh đô a, Ninh công tử chúng ta trong nhà cũng chỉ có mấy phòng tiểu thϊế͙p͙, lần này còn cố ý tự mình chọn lễ hỏi muốn nghênh đón Thụy Dương quận chúa làm vợ, Thụy Dương quận chúa hoàn toàn có thể yên tâm, Ninh công tử chúng ta rất thích người, về sau Thụy Dương quận chúa tuyệt đối sẽ không chịu bất luận ủy khuất gì.” Bà mối miệng không đình, vẫn luôn tuyên truyền Ninh công tử làm người tốt như thế nào, anh tuấn tiêu sái như thế nào.

Nếu Mục Thanh Ca chưa gặp gương mặt thật của Ninh Thiếu Thông, thật đúng là tưởng hai người, Mục Thanh Ca kéo cánh tay Minh thúc, “Mấy thứ này từ nơi nào tới, a thúc ngươi nhanh đưa về chỗ cũ cho ta, đưa không được trực tiếp ném cho ta.” Nói, liền muốn đi.

“Aiz, Thụy Dương quận chúa đừng đi a, ta còn chưa nói xong đâu…” Thanh âm bà mối bị Minh thúc cùng mấy  hạ nhân liên hợp ngăn cản xuống, lúc này mới làm Mục Thanh Ca có thể thoát thân.

Mục Thanh Ca bên này mới vào Tướng phủ liền thấy Mục Chỉ Lan đứng ở cửa, Mục Chỉ Lan tươi cười thân thiết nhìn Mục Thanh Ca, “Tỷ tỷ thật sự rất được hoan nghênh a, ngay cả nơi nơi niêm hoa nhạ thảo Ninh Thiếu Thông đều cầu hôn tỷ tỷ, ta thấy Ninh công tử là lựa chọn không tồi, tỷ tỷ cần phải suy xét thật tốt.”

Mục Thanh Ca nhướng mày cười: “Thoạt nhìn Chỉ Lan muội muội đối với Ninh công tử ấn tượng cũng không tệ lắm, Chỉ Lan muội muội nếu thích Ninh công tử, tỷ nhưng thật ra rất vui lòng thành toàn các ngươi, tin tưởng chút quyền lợi này tỷ vẫn có.”

Mục Chỉ Lan sắc mặt biến đổi, “Tỷ tỷ nói gì vậy, muội muội chỉ là vì tỷ tỷ bày mưu tính kế, tỷ tỷ nếu không thích, muội muội về sau không đề cập tới là được.”

Mục Thanh Ca đi qua mềm nhẹ vỗ vỗ bả vai Mục Chỉ Lan, lại làm Mục Chỉ Lan bởi vì sợ hãi mà run nhè nhẹ, “Ngàn vạn không cần miễn cưỡng nha.”

Mục Chỉ Lan vô pháp khắc chế thân thể của mình run rẩy, nàng hiện tại mới phát hiện nguyên lai nàng đã thực sự sợ hãi Mục Thanh Ca, chỉ cần nàng hơi cách mình gần một chút, tâm Mục Chỉ Lan liền bắt đầu run rẩy, liên quan đến thân thể, Mục Chỉ Lan xoay người nhìn Mục Thanh Ca đi xa, dưới chân mềm nhũn, Bích Hoàn nhanh chóng nâng Mục Chỉ Lan: “Tiểu thư, làm sao vậy?”

Bích Hoàn cư nhiên phát hiện thân thể Mục Chỉ Lan đang run rẩy, kinh ngạc đồng thời cũng mang theo khinh thường, cùng một tuổi, đều là tiểu thư, lại vẫn là rất không giống nhau, đây là chênh lệch giữa người với người đi, Bích Hoàn nhìn phương hướng Mục Thanh Ca rời đi, người kia thì cao quý, mà người này lại đê tiện như nô bộc.

Ninh phủ Ninh Thiếu Thông nhìn đủ số lễ hỏi trả về tức khắc đen mặt, Ninh phu nhân an ủi nói: “Thiếu Thông a, Mục Thanh Ca kia có gì đặc biệt hơn người, cũng chỉ ỷ vào mình được Hoàng Thượng phong làm quận chúa mới kiêu ngạo ương ngạnh không phải sao? Nương a, không đồng ý ngươi cưới nàng.”

“Muốn mới không mới, muốn tướng mạo không có tướng mạo, cũng chỉ thân phận, Thiếu Thông a, ngươi đừng thương tâm, nương nhất định sẽ tìm cho ngươi một người càng tốt, so với Mục Thanh Ca kia tốt hơn gấp mấy trăm lần.” Ninh phu nhân lo lắng cho nhi tử bị ủy khuất liền lập tức nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi