NGU DẠI ĐỘC PHI KHÔNG DỄ CHỌC

Sáng bình minh.

Phượng Hạo Hiên ra khỏi phòng đi vào cửa thành lại thấy Mục Thanh Ca ôm đứa trẻ vẫn luôn khóc thút thít tựa đang dỗ, bước chân Phượng Hạo Hiên đột nhiên dừng lại, không biết vì sao hắn cảm giác cái hình ảnh này một chút cảm giác không khoẻ cũng không có, ngược lại thực xứng đôi, đương nhiên nếu Bán Hạ công tử là nữ tử, cái hình ảnh này chỉ sợ sẽ càng thêm tốt đẹp.

“Từ tối hôm qua bắt đầu đứa nhỏ này liền vẫn luôn khóc cũng không biết làm sao, Bán Hạ công tử ngươi nhìn xem rốt cuộc là chuyện thế nào?” Mẫu thân đứa trẻ lo lắng hỏi.

Mục Thanh Ca đem đứa trẻ đặt ở trong lòng ngực mẫu thân, sau đó lấy ra ngân châm, “Hài tử cảm nhiễm tương đối nghiêm trọng, ta trước thi châm cho hắn, sau đó uống thuốc sẽ tốt một chút.”

“Được, cảm ơn công tử.”

Mục Thanh Ca cơ hồ là một đêm không ngủ, sau khi bắt mạch mấy người bệnh xong cả người đều mỏi mệt xoa xoa giữa mày, Phượng Hạo Hiên đi qua đem bình sứ nhỏ trong lòng ngực đưa qua, “Đây là ta từ trong cung mang đến, ngươi ngửi đi sẽ thấy tốt chút.”

Mục Thanh Ca nhìn Phượng Hạo Hiên, sau đó mở bình sứ nhỏ ra ngửi một chút đích xác cảm giác tốt hơn rất nhiều, “Cảm ơn.”

“Ngươi muốn trở về nghỉ ngơi một chút hay không, nơi này giao cho ta là được rồi…” Phượng Hạo Hiên lời còn chưa nói xong liền nghe được bên kia mấy đại phu đang kêu Bán Hạ công tử, tựa hồ có người chịu không nổi, Mục Thanh Ca không chút suy nghĩ trực tiếp liền đứng lên chạy qua đó.

“Bán Hạ công tử, người này không cố nhịn đã đi.” Đại phu nói, ai, bệnh sốt rét tuy rằng khống chế rất tốt, nhưng người bị cảm nhiễm rất nghiêm trọng vẫn chịu không nổi đi rồi a.

Mục Thanh Ca nhìn người nọ đã mau không có hô hấp, hai mắt nhắm nghiền, Mục Thanh Ca bắt mạch cho hắn thậm chí cũng tìm không thấy mạch đập, bên cạnh cháu gái lão nhân ghé vào bên cạnh khóc thành tiếng, “Bán Hạ công tử, cầu xin ngươi, cứu ông nội của ta đi, cha mẹ đều đã chết, ta chỉ còn người thân là gia gia, Bán Hạ công tử, cầu xin ngươi cứu ông nội của ta đi.”

“Tiểu cô nương, gia gia ngươi đã không còn thở.” Đại phu ở bên cạnh thở dài.

Mục Thanh Ca từ trong lòng lấy ra ngân châm, xốc lên quần áo lão nhân, ở mấy chỗ huyệt đạo quan trọng trêи người lão nhân hạ châm, bắt đầu thi triển cửu chuyển dương châm cứu, mọi người đều không rõ nguyên do, có một số đại phu chưa xem qua loại châm pháp này đang muốn ra tiếng dò hỏi, “Không được quấy rầy nàng.” Phía sau lại truyền đến thanh âm.

Phượng Hạo Hiên xoay người liền thấy một lão nhân tóc trắng xoá gia, “Từ thái y.”

Từ thái y gật gật đầu, nhìn Mục Thanh Ca châm pháp lưu loát trong mắt đều mang theo kinh ngạc, loại châm pháp này thật sự chưa từng nghe, càng đừng nói gặp qua, thiếu niên tuổi trẻ này chính là đại danh đỉnh đỉnh trích tiên Bán Hạ a, hắn ban đầu còn chưa tin một thiếu niên có thể có bao nhiêu đại bản lĩnh, hiện giờ xem ra y thuật thiếu niên này quả thật là tới tình trạng xuất thần nhập hóa rồi.

Một nén nhang trôi qua, Mục Thanh Ca mới rút châm phân phó nói: “Tìm một chỗ để hắn nghỉ ngơi thật tốt một chút, qua mấy canh giờ liền sẽ tỉnh lại.” Sau đó duỗi tay sờ sờ đầu tiểu nữ hài nói: “Yên tâm, gia gia ngươi không có việc gì.”

“Cảm ơn, cảm ơn Bán Hạ công tử, ngài thật là thần tiên trời cao phái tới cứu chúng ta.” Tiểu nữ hài cảm kϊƈɦ kêu lên.

Mục Thanh Ca sắc mặt trắng bệch hơi hơi mỉm cười, nàng muốn đứng lên lại bởi vì ngồi lâu làm cho dưới chân không vững, Phượng Hạo Hiên tay mắt lanh lẹ đỡ lấy tay Mục Thanh Ca, sau khi Mục Thanh Ca đứng vững không dấu vết rút cánh tay bản thân ra, “Ngươi không có việc gì chứ?” Phượng Hạo Hiên hỏi.

Mục Thanh Ca lắc đầu, từ thái y vội vàng tiến lên, hai mắt cơ hồ sáng lên nhìn Mục Thanh Ca: “Bộ châm pháp ngươi thi châm tên là gì? Có thể truyền nhân không?”

“Vị này chính là Từ thái y.” Phượng Hạo Hiên giới thiệu nói.

Nguyên lai vị tóc trắng xoá, râu bạc này chính là Từ thái y a, hắn là thái y khám bệnh cho Hoàng Thượng, ngay cả Hoàng Hậu, Hoàng Thái Hậu đều không có tư cách sai sử hắn, là thái y Hoàng Thượng tín nhiệm nhất, Mục Thanh Ca cũng là lần đầu tiên gặp Từ thái y, “Cửu chuyển dương châm cứu, châm pháp gia truyền không truyền người ngoài.”

Từ thái y tỏ vẻ hiểu gật gật đầu man đáng tiếc nói: “Ai, lão phu học y vài thập niên thật đúng là chưa bao giờ gặp qua châm pháp tinh vi như thế, chỉ cần còn có một hơi liền có thể cứu sống, đại danh trích tiên Bán Hạ quả nhiên là danh bất hư truyền, lão phu bội phục bội phục a.”

Mục Thanh Ca nói: “Ở trước mặt Từ thái y bất quá chỉ là múa rìu qua mắt thợ thôi.” Ngự y tốt nhất trong cung là Từ thái y, hơn bốn mươi năm y thuật không phải học không, đại danh của hắn càng không phải tự nhiên có, Từ Tuân thái y nổi tiếng thiên hạ, lần này Hoàng Thượng cư nhiên phái hắn tự mình đến đây xem ra Hoàng Thượng rất coi trọng tình hình tai nạn lần này.

Từ Tuân rất vừa lòng nhìn Mục Thanh Ca, này nếu là tôn tử hắn sẽ tốt bao nhiêu a, năm đó nếu tôn nhi hắn sống sót thì giờ cũng đã bằng thiếu niên này, Từ Tuân thầm thở dài, Phượng Hạo Hiên nhìn sắc mặt Mục Thanh Ca tựa hồ không thích hợp liền nói với Từ thái y: “Từ thái y, Bán Hạ công tử đã bận việc cả một đêm, hiện tại ngươi đã đến rồi cũng có thể giúp hắn chút.”

Từ thái y gật gật đầu nhìn Mục Thanh Ca sắc mặt không thích hợp nhíu mày một chút sau đó nói: “Bán Hạ công tử đi nghỉ ngơi trước đi, lão phu liền đi xem.”

Mục Thanh Ca gật gật đầu, Phượng Hạo Hiên nguyên bản muốn tự mình đưa Mục Thanh Ca đi nghỉ ngơi, Mục Thanh Ca lại cự tuyệt nói: “Nơi này còn cần Tam hoàng tử chủ trì đại cục.” Nói liền trực tiếp đi về phía sân nhà quan binh chuẩn bị cho mình, Phượng Hạo Hiên nhìn Mục Thanh Ca thanh âm ánh mắt âm u không rõ, sau một lúc lâu sau mới xoay người đi qua Từ thái y bên kia.

Mục Thanh Ca vừa đến trong viện còn chưa đẩy cửa vào phòng bước chân liền không xong dừng lại, một tay chống vách tường, một tay che lại ngực máu tươi từ khóe miệng rơi xuống, ngực khí huyết quay cuồng, nàng biết là độc Hương Mạn bắt đầu phát tác, nàng nhìn đầu ngón tay phải phải bắt đầu biến thành màu đen sau đó theo huyết mạch trực tiếp dũng mãnh vào trêи cánh tay, Mục Thanh Ca nhíu nhíu mày.

“Bán Hạ công tử, ngài làm sao vậy?” Quan binh Hoa Trì vẫn luôn đi theo Mục Thanh Ca, bởi vì hắn vừa rồi liền phát hiện sắc mặt Mục Thanh Ca không đúng, không nghĩ tới thấy một màn như vậy, vội vàng tiến lên hỏi, lúc thấy khóe miệng Mục Thanh Ca chảy máu, Hoa Trì hoảng sợ, “Bán Hạ công tử.”

“Ta không có việc gì, phiền ngươi đỡ ta đi vào.” Mục Thanh Ca thân thể cực kỳ không xong, hiện giờ muốn một người đi vào phòng cũng khó xử, Hoa Trì không dám trì hoãn vội vàng duỗi tay đỡ lấy thân thể Mục Thanh Ca lung lay sắp đổ, sau khi Mục Thanh Ca ngồi ở mép giường nàng liền từ trong lòng ngực lấy ra bình sứ nhỏ đổ một viên thuốc để vào trong miệng, sau khi Hoa Trì thấy vội vàng đổ một chén nước đưa cho Mục Thanh Ca.

Sau khi Mục Thanh Ca đem thuốc viên nuốt xuống mới cảm giác cái loại đau đớn xuyên tim khá hơn nhiều, chỉ là tay phải bưng chén trà có chút không xong, Hoa Trì tất nhiên có thể thấy tay phải Mục Thanh Ca run nhè nhẹ, Hoa Trì vội vàng tiếp nhận, “Bán Hạ công tử, ngài có phải cũng bị cảm nhiễm hay không?” Lời nói tràn ngập lo lắng làm Mục Thanh Ca thoáng có chút ấm áp.

Mục Thanh Ca ngẩng đầu nghiêm túc nhìn thanh niên này, hắn thoạt nhìn cũng chỉ là hai mươi tuổi, thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy hắn hắn liền rất có thiện tâm kêu mình rời đi, ở trong quá trình thi cứu cũng năm lần bảy lượt tận lực không để mình tiếp xúc quá nhiều với người bệnh, cẩn thận bảo vệ mình như thế làm Mục Thanh Ca đang trong mỏi mệt sinh ra một tia ấm áp, “Ngươi tên là gì?”

“Hoa Trì.”

Mục Thanh Ca gật gật đầu, “Ngươi yên tâm, ta không bị cảm nhiễm, này chỉ là bệnh cũ, nghỉ ngơi một hồi liền không có việc gì.”

Hoa Trì thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng lập tức phản ứng lại hỏi: “Ngài không phải Bán Hạ công tử sao? Y thuật ngài không phải rất lợi hại sao? Ngài tự mình đều trị không được bệnh của ngài sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi