NGU DẠI ĐỘC PHI KHÔNG DỄ CHỌC

Mục Thanh Ca thật cẩn thận đem y thư sư phụ thu lại, Từ thái y tất nhiên vạn phần luyến tiếc đồ đệ, bất quá vẫn là nói một câu: “Đi xem thế giới bên ngoài y thuật ngươi cũng sẽ tăng lên rất lớn, năm đó vi sư cùng đôi tay trống trơn này hành tẩu thiên hạ, đến nay dân gian truyền lại.” Phải biết rằng dân gian che giấu không ít thầy tốt bạn hiền đâu.

Mục Thanh Ca gật gật đầu, nhìn Mẫn quận đã rực rỡ hẳn lên, cùng thời điểm nàng vừa tới quả thực chính là cách biệt một trời, bất quá vẫn khác rất lớn với phồn hoa ngày xưa, Mục Thanh Ca nhưng thật ra hy vọng có thể thấy Mẫn quận phồn hoa như ngày xưa, cáo biệt sư phụ xong Mục Thanh Ca liền sắp đi ra cửa thành.

“Bán Hạ công tử.” Cơ hồ tất cả bá tánh được cứu đều đi tới đồng thời kêu, Mục Thanh Ca xoay người liền thấy đại đội hình như thế có chút không biết làm sao nhìn về phía Từ Tuân, Từ Tuân nhưng thật ra sắc mặt nhàn nhạt, “Bá tánh Mẫn quận chúng ta ở chỗ này cảm tạ đại ân Bán Hạ công tử cứu mạng, ngài chính là đại ân nhân Mẫn quận chúng ta a.” Đồng thời quỳ xuống dập đầu trước Mục Thanh Ca.

Mục Thanh Ca bị dọa nhảy dựng vội vàng đi qua muốn trước hết nâng dậy quận trường, “Đừng như vậy, đều mau đứng lên, mọi người đừng như vậy.”

Nàng chưa từng gặp qua đội hình như thế, thời điểm ở hiện đại nàng là bác sĩ, người bệnh càng đem việc nàng trị bệnh trở thành đương nhiên, mà nàng cảm thấy mình cũng là đương nhiên, lấy tiền người ta tất nhiên phải trị liệu cho người ta, nhưng lúc này đây hoàn toàn không giống nhau, nàng không muốn bất luận hồi báo gì.

Mục Thanh Ca thấy bá tánh Mẫn quận, kiếp sau trọng sinh, bọn họ đều sống chết bồi hồi trước mắt, hiện giờ càng thêm quý trọng sinh mệnh mình, bọn họ thiệt tình thành ý cảm kϊƈɦ mình cứu bọn họ, nhìn bá tánh Mẫn quận, Mục Thanh Ca đột nhiên cảm thấy mình làm hết thảy đều đáng giá, trước kia chưa từng có cảm giác quang vinh nhưng ở một khắc này cư nhiên tràn ngập trong lòng, so với lần đầu tiên cứu sống một người còn kϊƈɦ động hơn.

Mục Thanh Ca nguyên tưởng rằng mình từ nhỏ học y đối đãi những việc này đều đã chết lặng, giờ khắc này tâm nàng lại là kϊƈɦ động, Mục Thanh Ca nâng dậy quận trường nói: “Có lẽ, ta cũng phải cảm ơn các ngươi làm ta biết nguyên lai cảm giác cứu người tốt như thế.” Thanh âm Mục Thanh Ca rất nhỏ, cơ hồ không có người nghe thấy, Mục Thanh Ca cũng không thèm để ý cười cười.

“Mẫn quận chúng ta gặp đại nạn như thế, toàn quận trêи dưới cũng không có gì có thể tặng, nhưng Bán Hạ công tử, về sau bá tánh Mẫn quận chúng ta chỉ cần là ngươi ra lệnh chúng ta liền nhất định nghe theo, ngài chính là đại ân nhân chúng ta, đời này Mẫn quận chúng ta đều sẽ nhớ kỹ đại ân đại đức của ngài.” Quận trường cảm kϊƈɦ nói, nếu không có Bán Hạ công tử chỉ sợ toàn quận trêи dưới đều không một người sống sót.

“Đại ca ca, về sau tiểu Hổ tử cũng muốn trở thành đại phu giống đại ca ca.” Tiểu Hổ tử lôi kéo mẫu thân đi đến trước mặt Mục Thanh Ca, Mục Thanh Ca nhìn hài tử mỉm cười thuần khiết xán lạn như ánh mặt trời, Mục Thanh Ca cười ngồi xổm xuống, “Vậy tiểu Hổ tử cần phải nỗ lực a, đại ca ca tin tưởng tiểu Hổ tử nhất định sẽ trở thành đại phu tốt nổi tiếng thiên hạ.”

Mắt thấy thời gian đã không còn sớm, Mục Thanh Ca phất tay cáo biệt bá tánh Mẫn quận, Phượng Hạo Hiên nhìn mọi người ôm Mục Thanh Ca, khóe miệng hiện lên một tia ý cười lạc ẩn lạc hiện, hắn tin tưởng qua không bao lâu bọn họ liền sẽ gặp lại, có đôi khi duyên phận thứ này thật sự rất khó dùng ngôn ngữ đi biểu đạt.

Lúc xe ngựa rời đi Mẫn quận cách đó không xa, Mục Thanh Ca tựa hồ còn có thể thấy mọi người ở cửa thành, Mục Thanh Ca buông mành hơi hơi mỉm cười, nàng duỗi tay kéo cánh tay phải của mình…

“Công tử, có người.” Xa phu dừng lại xe ngựa nói.

Mục Thanh Ca vén rèm lên nhìn người bên ngoài nao nao, Mục Thanh Ca nhảy xuống xe ngựa đi về phía người chờ đã lâu, người nọ nhanh chóng đứng lên cung kính kêu: “Bán Hạ công tử.” Lần này hắn không có mặc quần áo quan binh mà là mặc thanh y đơn giản mộc mạc, trong tay cầm trường đao không rời tay nhìn Mục Thanh Ca đi tới sắc mặt hơi hơi mang theo quẫn bách.

“Hoa Trì ngươi ở chỗ này làm cái gì?” Khó trách ở trong đám người vừa rồi không thấy hắn, “Nơi này cách Mẫn quận có chút xa, ngươi không cần nói cho ta ngươi tới nơi này ngắm phong cảnh.”

Hoa Trì do dự, nhưng nghe Mục Thanh Ca nói kiên quyết lắc đầu lại không biết nói từ đâu, Mục Thanh Ca thở dài nói: “Ngươi nếu không nói ta liền đi.” Nguyên bản liền ở Mẫn quận trì hoãn, chỉ sợ Lăng Phong cùng Phong Yên cũng đã tới Vỗ thành, nếu nàng chậm chạp không đi chỉ sợ bọn họ sẽ lo lắng.

“Bán Hạ công tử, ta, ta…” Hoa Trì hung hăng nhéo lòng bàn tay mình một chút, sau đó kiên định buột miệng thốt ra nói: “Ta muốn đi theo ngươi.”

Mục Thanh Ca đột nhiên kinh ngạc quay đầu lại nhìn Hoa Trì, Hoa Trì hung hăng gật gật đầu tiếp tục nói: “Bán Hạ công tử, xin cho ta đi theo ngươi đi.”

“Vậy ngươi nói ngươi vì sao muốn đi theo ta? Ngươi là quan binh Yển thành, bảo vệ bá tánh Yển thành không phải trách nhiệm ngươi sao?”

Hoa Trì gật gật đầu rồi lại lắc đầu, sau đó nói: “Không phải như thế, năm đó vào trong quân doanh là vì muốn bảo vệ quốc gia, nhưng cuối cùng ta chỉ có thể lưu lại Yển thành, nguyên tưởng rằng lưu lại Yển thành cũng có thể bảo vệ bá tánh, nhưng ngươi cũng thấy rồi, chúng ta chỉ là một quan binh nho nhỏ, xa xa không thể cùng một quan lớn thái thú đối nghịch, nguyên bản bảo vệ quốc gia lại cũng chỉ có thể bị bắt tàn hại bá tánh.”

“Sống như vậy ta sớm đã chán ghét, đây không phải thứ ta muốn, Bán Hạ công tử là đại phu, có thể trị liệu người trong thiên hạ, cho nên ta tình nguyện đi theo công tử đi khắp thiên hạ trợ giúp những người cần sự trợ giúp.”

Mục Thanh Ca nghe Hoa Trì nói, khóe miệng trước sau đều mang theo một sợi mỉm cười nhàn nhạt rồi lại mang theo ba phần xa cách, thẳng đến Hoa Trì nói xong, Mục Thanh Ca mới chậm rãi lắc đầu nói: “Hoa Trì, ta có thể hiểu ngươi vì sao muốn đi theo ta, nhưng ngươi lại không hiểu ta.” Nếu thân phận của nàng chỉ là Bán Hạ nhưng thật ra có thể giống hắn nói, nhưng nàng lại còn có một tầng thân phận khác.

Nhìn ánh mắt Hoa Trì không rõ nguyên do, Mục Thanh Ca bất đắc dĩ cười cười nói: “Ta không đơn giản cứu người mà thôi.” Nàng hàm súc nói, nhưng nàng biết Hoa Trì có thể hiểu.

Quả nhiên, Hoa Trì đã hiểu, “Bán Hạ công tử, ta hiểu ý ngươi nói, thế giới cá lớn nuốt cá bé, giết người bất quá là thủ đoạn, điểm này ta đã sớm biết, Bán Hạ công tử, ta là nghiêm túc, ta thật sự muốn đi theo ngươi, ta biết ta chỉ biết một ít công phu mèo quào nhưng ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi, ta còn biết nhóm lửa nấu cơm vá áo, nhưng việc đó ta đều biết.”

Mục Thanh Ca biết người đi theo bên người nàng càng nhiều càng bất lợi với nàng, nhưng không biết vì sao nàng cư nhiên không có cách nào đi cự tuyệt thanh niên này, Mục Thanh Ca thầm mắng mình cư nhiên ở ngay lúc này mềm lòng, chẳng lẽ chính là bởi vì hắn quan tâm mình sao!?

“Ngươi nếu muốn đi theo ta, ngươi cần thiết phải làm một việc.” Mục Thanh Ca dựng thẳng lên một đầu ngón tay, Hoa Trì vội vàng gật gật đầu, Mục Thanh Ca nói: “Mặc kệ ngươi từ nơi này nghe được cái gì, thấy cái gì, ngươi nếu dám tiết lộ ra một chữ, ta có mấy trăm loại phương pháp làm ngươi sống không bằng chết.”

Hoa Trì dùng sức gật gật đầu, “Bán Hạ công tử, ngươi yên tâm đi, liền tính dùng dao nhỏ đặt trêи cổ ta ta cũng tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa điểm tin tức.” Điểm này hắn vẫn phải có.

Mục Thanh Ca gật gật đầu, “Còn có, ngươi thật sự muốn đi theo ta, ta cần thiết nói cho ngươi, ngươi khả năng tùy thời sẽ bỏ mạng.”

Đồng tử Hoa Trì đột nhiên phóng đại, đáy mắt Mục Thanh Ca hiện lên một tia ý cười, sợ hãi đi, vậy chạy nhanh đi thôi, mà giây tiếp theo lời Hoa Trì nói làm Mục Thanh Ca sững sờ tại chỗ, chỉ thấy Hoa Trì nắm chặt nắm tay kiên định nói: “Nguyên lai Bán Hạ công tử cư nhiên nhiều nguy hiểm như vậy, nếu như thế ta càng muốn đi theo bên cạnh ngươi bảo vệ ngươi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi