NGU DẠI ĐỘC PHI KHÔNG DỄ CHỌC

Edit: ༄༂Mun༉

Ninh Thiếu Thông tức mặt đều trắng bệch, chỉ Mục Thanh Ca liền mắng: “Mục Thanh Ca, ngươi…” Còn chưa nói xong đã bị Ninh thượng thư giữ chặt, Minh thượng thư cười nhìn về phía Mục Thanh Ca nói: “Thụy Dương quận chúa, đứa con trai này bị ta sủng hư, ngươi đừng để ý.”

“Ninh Phong a, đứa con trai này của ngươi thật là bị ngươi sủng hư, ở kinh đô làm xằng làm bậy còn chưa tính, khi dễ người còn khi dễ chúng Thụy Dương quận chúa, lần trước bổn hoàng tử mang theo Thụy Dương quận chúa đi Túy Tiên Lâu học hỏi, không nghĩ tới a, chính là gặp gỡ vị này nhà ngươi đùa giỡn phụ nữ nhà lành.” Phượng Lan Dực thời điểm nói lời này tất nhiên là đem Mục Thanh Ca đùa giỡn đổi thành người khác đùa giỡn.

Nơi này tất nhiên có không ít người biết bản lĩnh Ninh Thiếu Thông, ở kinh đô chỉ sợ không người không biết vị tiểu tổ tông này, ỷ vào có cha mẹ sủng ái, làm xằng làm bậy, không biết khinh nhục bao nhiêu phụ nữ nhà lành.

“Chỉ sợ lúc ấy Ninh thượng thư vị công tử này ghen ghét thượng Thụy Dương quận chúa đi.” Phượng Lan Dực cười nói.

“Ngươi, ngươi chớ có nói bậy, ta…” Ninh thiếu Thông tự mình cũng nói không được nữa.

Ninh thượng thư hung hăng tát Ninh Thiếu Thông một cái tát, “Ngươi câm miệng cho ta.” Nói, vội vàng hành lễ với Phượng Lan dực, “Thất hoàng tử, thần dạy con không được còn thỉnh Thất hoàng tử tha tội, Thụy Dương quận chúa, ta thay đại khuyển tử này xin lỗi ngươi.”

“Thượng Thư đại nhân không cần phải như thế, tuy nói nuôi mà không dạy là lỗi của người làm cha, nhưng nhi tử trời sinh tính quản không được cũng không có biện pháp, cái này bổn quận chúa vẫn hiểu được.” Sau khi nói xong xoay người chuẩn bị rời đi, sau đó vỗ vỗ bả vai Mục Chỉ Lan, “Chỉ Lan muội muội, còn thỉnh ngươi về sau phân biệt đúng sai, không cần xảy ra chuyện gì liền nghĩ Tướng phủ chúng ta sai, miễn cho ném thể diện Tướng phủ chúng ta.”

Nếu không phải Tam di nương đỡ, Mục Chỉ Lan nói không chừng đã sớm ngã trêи mặt đất.

Phượng Lan dực nhìn bộ dáng Mục Thanh Ca vênh váo tự đắc bất đắc dĩ cười, nha đầu này thật đúng là được tiện nghi còn khoe mẽ, còn không quên giáo huấn một chút Mục Chỉ Lan nhìn không thuận mắt, cũng thật là đáng thương Mục Chỉ Lan ngã trêи mặt.

Mộ Dung Phục cùng Mộ Dung phu nhân ngồi cùng nhau thấy một màn như vậy liếc nhau, Mộ Dung phu nhân nói nhỏ với trượng phu: “Cái Thụy Dương quận chúa này không đơn giản, để Thanh nhi cùng nàng giao lưu chưa chắc không phải chuyện tốt.”

Mộ Dung Phục nhìn mắt phu nhân, “Nàng tâm tư bất chính, chỉ sợ sẽ dùng ở trêи ngườiThanh nhi.”

Mộ Dung phu nhân cười cười nói: “Chẳng lẽ ngươi xem thường nữ nhi ngươi.”

Mộ Dung Phục lắc đầu: “Thanh nhi dù sao cũng dưỡng ở khuê phòng, tuy rằng giáo dưỡng khắc nghiệt nhưng lại khó so được với nàng lòng dạ này, nếu để Thanh Nhi giao lưu chỉ sợ phải cẩn thận.” Nói, Mộ Dung phu nhân tán đồng gật gật đầu.

Một trò khôi hài cũng cứ đi qua như vậy, chỉ tiếc Ninh thượng thư không thể nâng mặt lên làm người a.

Mục Thanh Ca đi ở trêи hành lang, đi đến nơi này đều có thể nghe được phía trước truyền đến thanh âm ồn ào, nàng mệt mỏi cả ngày chỉ nghĩ tìm một chỗ để ngồi, còn chưa ngồi xuống lại phát hiện một đạo thân ảnh xuất hiện ở phía sau mình, Mục Thanh Ca còn chưa kịp xoay người đã bị người từ phía sau che lại miệng mũi, mê dược tràn ngập giữa mũi, làm Mục Thanh Ca phản kháng dần dần vô lực cho đến hôn mê.

Người tới đem Mục Thanh Ca nâng đến phòng cho khách tùy ý ném ở trêи giường, sau đó kêu với người tiến vào: “Di nương, đã xong.”

Tam di nương nhìn người trêи giường vừa ý gật gật đầu, “Rất tốt, lần này ta liền phải làm Mục Thanh Ca thanh danh quét rác, ta muốn cho nàng biết bất luận kẻ nào đều không xứng tranh cùng nữ nhi của ta.”

Phía sau Mục Chỉ Lan đến nhìn bộ dáng Mục Thanh Ca khóe miệng giơ lên, “Nương, chúng ta thật sự phải làm như vậy sao?” Nhìn Tam di nương kiên định gật gật đầu, Mục Chỉ Lan đột nhiên từ trêи đầu nhổ xuống cây trâm, đi về phía Mục Thanh Ca, “Mặt ta, tuy rằng không có chứng cứ nhưng ta biết khẳng định là nàng làm, ta cũng phải rạch mặt nàng.”

Tam di nương biết dụng ý nữ nhi vội vàng chế trụ tay Mục Chỉ Lan lắc đầu nói: “Không được.”

“Vì sao?”

“Ngươi nếu vẽ mặt nàng, như vậy mọi người đều sẽ biết Mục Thanh Ca bị người làm hại, mà không phải tự mình làm, chúng ta muốn chính là làm Mục Thanh Ca thanh danh quét rác, trêи người mang danh hiệu ɖâʍ phụ, như vậy so với huỷ hoại dung mạo nàng càng có lợi.”

Mục Chỉ Lan biết mẫu thân nói đều đúng, nhưng nàng vẫn tức, Tam di nương vội vàng an ủi nữ nhi nói: “Lan nhi, ngươi nếu muốn thành công nhất định phải nhẫn người thường không thể nhẫn, hôm nay ngươi nhớ lấy không thể động thủ, chờ chuyện này hiểu rõ, sẽ không có người nhìn Mục Thanh Ca liếc mắt một cái, ngươi đến lúc đó muốn tra tấn nàng kiểu gì cũng có thể.”

Mục Chỉ Lan lúc này mới buông tay, “Được, Mục Thanh Ca, ngươi liền chờ đi vào địa ngục đi.”

“Di nương, nhị tiểu thư đều chuẩn bị tốt.” Vừa rồi nha đầu Bích Hoàn kéo Mục Thanh Ca vào bưng một chén dược đi tới, “Dược này rất lợi hại, hơn nữa xong việc mặc kệ bao nhiêu đại phu lợi hại đều khám không ra nàng sau khi uống dược mới như vậy.”

“Rất tốt.” Tam di nương cười bưng dược Bích Hoàn đưa, sau đó nói với Mục Chỉ Lan: “Lan nhi, ngươi cùng Bích Hoàn đi trước, chúng ta không thể cùng nhau rời đi, đợi qua một chút các ngươi lại dẫn người lại đây biết không? Nhất định phải càng nhiều người càng tốt.”

“Nương, ngươi yên tâm đi, ta biết làm thế nào, lúc này đây ta nhất định sẽ để tiện nhân Mục Thanh Ca này thanh danh quét rác.” Nói xong liền mang theo Bích Hoàn đi ra ngoài.

Tam di nương nhìn Mục Thanh Ca trêи giường hôn mê bất tỉnh khó được gợi lên ý cười, nhìn tiện nhân này bộ dáng như thế, nàng mấy ngày này sở đã chịu hờn dỗi toàn bộ đều không thấy, “Mục Thanh Ca muốn trách chỉ có thể trách ngươi quá vướng bận ta, bất quá ngươi hẳn là cảm tạ ta, ít nhất không phải độc dược, còn có thể lưu ngươi một cái mạng chó, bất quá cũng không biết vị Thừa tướng cha vĩ đại kia có thể trực tiếp giết ngươi hay không.”

Tam di nương cười bóp chặt gương mặt Mục Thanh Ca, để nàng mở miệng ra.

Mục Thanh Ca miệng chưa mở ra, ngược lại một đôi mắt xoát một chút mở, Tam di nương kinh hãi còn chưa kêu ra tiếng Mục Thanh Ca liền trực tiếp dùng châm đâm huyệt ngủ của nàng, Mục Thanh Ca tay mắt lanh lẹ giữ cái chén thiếu chút nữa đỏ thuốc ra, nhìn nữ nhân nằm trêи mặt đất, đáy mắt Mục Thanh Ca hiện lên một tia sát ý, nàng rất nhanh chóng đem một chén dược một giọt không dư thừa toàn bộ rót vào miệng tam di nương, sau đó lại giống ném bao tải trực tiếp đem người ném ở trêи giường, thuận tiện không chê dơ cởi quần áo nàng.

“Không thể tưởng được, ngươi cái bà thím trung niên này còn có dáng người tốt như vậy a.” Khó trách Thừa tướng cha năm đó sủng ái nàng như thế a, bất quá cũng không biết Thừa tướng cha nhìn thân hình làm người chảy máu mũi này ở trêи giường người khác sẽ như thế nào, Mục Thanh Ca tà ác cười cười, sau khi làm xong lập tức mở ra cửa phòng lại cẩn thận đóng lại.

Mục Thanh Ca nghĩ cái ‘ gian phu ’ kia hẳn là lập tức liền xuất hiện, nàng đến tìm nơi tốt quan sát a, nói lặng lẽ dời đi qua bên cạnh, “Ngươi ở chỗ này làm gì?” Phía sau thình lình vang lên thanh âm thiếu chút nữa làm Mục Thanh Ca sợ tới mức kêu văng gan, nếu không phải Mục Thanh Ca tay mắt lanh lẹ che lại mình miệng nói không chừng thanh âm này thật đúng là phải truyền tới sảnh ngoài a.

Phượng Tuyệt Trần nhìn bộ dáng Mục Thanh Ca cười đôi mắt đều nheo lại tới, Mục Thanh Ca cả giận nói: “Ngươi sao lại ở chỗ này?”

“Ta thấy ngươi bị người đưa tới nơi này, cho nên liền tới đây xem kịch vui.” Phượng Tuyệt Trần nói.

Mục Thanh Ca mắt trợn trắng, người nam nhân này thật đúng là…may mắn lúc ấy nàng có chuẩn bị biết có người theo đuôi nàng, cho nên thời điểm bị mê dược che lại mũi mình nàng căn bản không có hô hấp, tất nhiên không hít vào đi mê dược, nhưng người nam nhân này thấy được đều không nghĩ cứu mình, còn muốn xem kịch vui, “Đáng tiếc, trận diễn này ngươi xem không được.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi