NGU DẠI ĐỘC PHI KHÔNG DỄ CHỌC

Edit: ༄༂Mun༉

Thanh âm như vậy chỉ sợ sẽ làm người khác liên tục gặp ác mộng, Bích Hoàn đã muốn lấp kín lỗ tai mình chạy trối chết, nàng chưa từng nghe được tiếng kêu một người cư nhiên còn thảm thiết như vậy, Uẩn Cơ nghĩ đến tiếng kêu thảm thiết của Triệu Mẫn Thanh, không hổ là hai mẹ con a, trong mắt Uẩn Cơ mang theo châm chọc.

“Bích Hoàn không nghĩ tới lần này theo Bán Hạ công tử đến cư nhiên là Uẩn Cơ cô nương, nghĩ đến quan hệ Uẩn Cơ cô nương cùng Bán Hạ công tử hẳn là rất tốt đi.” Bích Hoàn suy đoán hỏi.

Uẩn Cơ nhớ rõ Phong Yên nói vói mình, thời điểm cùng Bích Hoàn tiếp xúc nhất định phải cẩn thận tất cả, tiểu nha đầu này nhìn như đơn giản, kỳ thật tâm kế thâm hậu, Uẩn Cơ không dám coi khinh nàng, thấy nàng hỏi như thế liền cười nói: “Bích Hoàn cô nương nói đùa, thân phận Bán Hạ công tử như tiên Uẩn Cơ chìm nổi trêи mặt đất làm sao có thể leo lên, chỉ là hôm nay Mân di vừa lúc có việc phải xử lý, Mân di không yên tâm để những người khác đi theo Bán Hạ công tử, nên để Uẩn Cơ đi theo.”

Bích Hoàn hơi hơi nhướng mày gật gật đầu, sau đó lại hỏi: “Bán Hạ công tử y thuật danh chấn thiên hạ, nhưng Bích Hoàn cũng giống những người khác không nghĩ ra chính là Bán Hạ công tử vì sao vẫn luôn cư thân ở Vạn Hoa Lâu vậy? Uẩn Cơ cô nương không cần hiểu lầm, Bích Hoàn cũng không phải là khinh thường Vạn Hoa Lâu, mà chỉ là nghi hoặc thôi.”

“Uẩn Cơ cùng Bán Hạ công tử đều không phải là giao thâm, vấn đề này Bích Hoàn cô nương nếu thật sự muốn biết có thể đi hỏi Bán Hạ công tử.”

Sắc mặt Bích Hoàn cứng đờ, “Bích Hoàn là nha hoàn kẻ hèn đê tiện, làm sao xứng hỏi vấn đề của Bán Hạ công tử.”

Uẩn Cơ chỉ cười không nói, Bích Hoàn cũng không tự làm mất mặt.

Hoàng hôn xuống, liên tiếp ba canh giờ trị liệu đã xong, ba canh giờ tiếng Mục Chỉ Lan kêu đau thảm thiết vẫn luôn chưa đình chỉ, chỉ là về sau thanh âm dần dần khàn khàn, nghe được bên trong đã yên tĩnh, Uẩn Cơ cùng Bích Hoàn liếc nhau vội vàng đi vào.

Mục Thanh Ca đang rửa tay, Uẩn Cơ đẩy cửa vào, thấy Mục Chỉ Lan trêи giường đau không có sức lực, mặt nàng mặt đã được băng bó, mà ʍôиɠ cũng đã băng bó, Bích Hoàn chạy nhanh đi qua, “Tiểu thư, ngươi thế nào rồi?”

Mục Chỉ Lan không có sức lực nói chuyện, chỉ cần mở miệng là có thể cảm giác yết hầu rất đau, nàng chỉ có thể lắc đầu ý bảo mình không có việc gì, hiện tại trêи mặt nàng nóng rát, nhưng lại không đau nhức giống như lúc trước, loại đau này nàng còn có thể tiếp thu.

Mục Thanh Ca đem một bình dược nhỏ trong bao áo đưa cho Bích Hoàn nói: “Mỗi ngày sáng tối bôi dược lên mặt nàng một lần, còn về hạng mục công việc phải chú ý ta cũng đã cho người viết xuống, nhất định phải theo ta viết mà làm.”

Mục Chỉ Lan muốn đứng dậy lại toàn thân vô lực, Bích Hoàn vội vàng đi qua đỡ Mục Chỉ Lan dựa vào đầu giường, Mục Chỉ Lan muốn nói chuyện, sờ soạng một chút yết hầu của mình cố sức nói: “Bán Hạ công tử, ngươi xem ta khi nào có thể khôi phục?”

“Mặt ngươi so sánh mà nói tương đối nghiêm trọng, muốn hoàn toàn khôi phục thì cần một tháng, một tháng sau ta lại xem cho ngươi, nhớ không thể chạm vào nước.”

Mục Chỉ Lan cao hứng gật gật đầu, nàng tin tưởng Bán Hạ công tử nhất định có thể cứu mặt mình, tuy rằng rất đau nhưng đáng giá.

Ban đêm, Lá Rụng cư.

Mục Thanh Ca còn đang suy nghĩ việc trị mặt Mục Chỉ Lan, Mục Chỉ Lan rất đau, nhưng nàng lại có thể chịu đựng loại đau này, một nữ tử nhu nhược cư nhiên có thể kiên định như vậy, có lẽ chống đỡ nàng chính là cừu hận đi, một người cừu hận càng sâu, vậy thì sức lực lại càng lớn, mà Mục Chỉ Lan chính là người như vậy.

Phong Yên bưng một chén chè hạt sen đi vào, “Tiểu thư, đây là Thất di nương làm đưa lại đây.”

Mục Thanh Ca gật gật đầu duỗi tay tiếp nhận, Phong Yên hỏi: “Tiểu thư, mặt Mục Chỉ Lan đã tốt rồi sao?”

Mục Thanh Ca ăn một ngụm cháo nói: “Nào có nhanh như vậy, ít nhất yêu cầu một tháng, một tháng sau ước chừng có thể khôi phục.”

“Tiểu thư, ta thật sự không rõ, vì sao phải làm như vậy, để nàng vĩnh viễn mang một khuôn mặt như vậy không phải rất tốt sao? Để bớt sau khi nàng khôi phục mỹ mạo lại gây phiền toái cho chúng ta.”

“Ta nếu sợ hãi phiền toái, sao lại để nàng sống đến bây giờ, ta chỉ là rất muốn nhìn xem bộ dáng nàng thống khổ hai bàn tay trắng.”

“Bất quá tiểu thư, ta nghe nói ngươi hôm nay thay da cho Mục Chỉ Lan, nói vậy rất đau đi, ta nghe Uẩn Cơ nói, nàng tiếng kêu thảm thiết chưa ngừng, hơn nữa yết hầu đều kêu khàn khàn, khoảng đoạn thời gian chỉ sợ cũng không thể nói chuyện được.”

“Thay da đổi thịt đau không ai có thể chịu được.” Kỳ thật phương pháp nàng hôm nay ở hiện đại mà nói chính là chỉnh dung, chỉ là nàng không dùng mấy thứ gây tê linh tinh, “Huống hồ ta xuống tay còn cố ý nặng, hơn nữa kéo dài, lại không dùng ngân châm điểm trụ huyệt nàng, cũng không cho nàng dùng thuốc giảm đau.”

Phong Yên lập tức trừng lớn hai con mắt nhìn Mục Thanh Ca, “Tiểu, tiểu thư, chẳng lẽ cái đó đều có thể dùng sao?” Chẳng lẽ không phải bởi vì lo lắng hiệu quả không tốt, cho nên cũng không có dùng sao?

Mục Thanh Ca doanh doanh cười, “Đương nhiên có thể dùng, chỉ là ta không muốn để nàng ăn quả ngọt thôi.”

“…” Tiểu thư a, ngươi thật là ngưu a, cư nhiên còn có thể làm như vậy, nếu Mục Chỉ Lan biết đau đớn hôm nay kỳ thật đều là có thể không có, không biết có thể tức muốn giết người hay không, “Vậy tiểu thư, một người đau tới cực điểm liền sẽ té xỉu, nhưng Mục Chỉ Lan vì sao không có?”

“Ta cho nàng hưởng thụ toàn bộ hành trình thống khổ này, sao lại dễ dàng để nàng ngất đi.”

Phong Yên cũng không nói ra được, trực tiếp giơ ngón tay cái lên với Mục Thanh Ca, nàng đối với tiểu thư nhà nàng bội phục quả thực không thể dùng lời nói để hình dung được, Mục Thanh Ca thực vừa lòng nhìn Phong Yên sùng bái, thực vui vẻ đem một chén chè hạt sen toàn bộ ăn sạch.

Mà bên ngoài Lăng Phong tất nhiên nghe được bên trong chủ tớ hai người nói chuyện, đáy mắt hắn hàm chứa cười bất đắc dĩ lắc đầu.

Lăng Phong nghe được tiếng bước chân đi đến Lá Rụng cư, lập tức ho khan một tiếng ý bảo người bên trong, Mục Thanh Ca đem quyển nội công còn đặt ở trêи bàn đưa cho Phong Yên, Phong Yên tay mắt lanh lẹ thu lại người cũng đi theo biến mất không thấy, chỉ chốc lát liền nghe được bên ngoài tiếng đập cửa, Mục Thanh Ca hỏi: “Ai?”

“Thanh ca, là cha.”

Mục Thanh Ca đã sớm nghĩ đến là Thừa tướng cha, mặc kệ là ai tiến vào lá rụng cư cũng sẽ khấu hạ, trừ phi nàng nói thấy, nhưng chỉ có một người Lăng Phong là sẽ không khấu, đó chính là Thừa tướng cha, Mục Thanh Ca đã sớm phát hiện Lăng Phong có đặc điểm này, lại cũng không đi quản, dù sao nguyên lai chủ tử Lăng Phong chính là Mục Nguyên, Mục Thanh Ca mở cửa thấy Mục Nguyên kêu: “Thừa tướng cha, trễ như vậy, ngươi lại đây có chuyện gì sao?”

“Không có việc gì, chỉ là lại đây nhìn ngươi.” Nói liền phát hiện trêи bàn có chén, tuy rằng ăn sạch sẽ, nhưng hắn vẫn nhận được đây là chè hạt sen, “Là Tuyết nương đưa lại đây?”

“Ân, Thất di nương làm đồ ăn rất ngon, mỗi ngày đều làm nhiều món đưa lại đây.”

“Ngươi về sau nếu thích thì trực tiếp đi ăn trong viện nàng, dù sao Khang nhi cũng thật thích tỷ tỷ ngươi.” Mục Nguyên cười ngồi xuống, “Nghe nói gần đây ngươi để Lý Nguyên quản lý một ít việc sổ sách.”

Mục Thanh Ca gật gật đầu nói: “Ta phát hiện Lý Nguyên ở phương diện này rất có thiên phú, cho nên liền đem một ít sổ sách linh tinh vụn vặt cho hắn làm, mà hắn cũng không làm ta thất vọng, quản gia a thúc cũng nói hắn rất lợi hại, hơn nữa hắn làm người thành thật, lại là đệ đệ Thất di nương, cho nên ta nghĩ hắn đáng tin, liền đem một số việc giao cho hắn xử lý.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi