NGŨ ĐẠI GIA TỘC: CÔ VỢ HẮC ĐẠO CỦA TỔNG TÀI TÀN KHỐC

Tư Đồ Lăng Tuyết đang đi dạo trong vườn hoa của Hiên Viên gia tộc.


Hoa viên ở nơi này với ở Tư Đồ gia tộc chỉ có thể dùng một cụm từ để hình dung: khác nhau một trời một vực.


Nếu như vườn hoa của Tư Đồ gia tộc là gi gỉ gì gi, hoa gì cũng có thì ở đây lại trồng duy nhất một loài hoa.


Đó là hoa bỉ ngạn - Mạn Châu Sa.


Cả một khu vườn rộng lớn đều nhuộm màu đỏ rực, trông đẹp vô cùng.


Tuy rằng, cả khu vườn chỉ trồng mỗi một loài hoa. Hơn nữa lại là màu đỏ, ít nhiều sẽ khiến cho người ta cảm thấy cô quạnh và lạnh lẽo, nhưng không hiểu sao Tư Đồ Lăng Tuyết lại rất thích nơi này.


Có thể là vì sắc màu đỏ chói của những bông hoa bỉ ngạn.


Cũng có thể là vì ý nghĩa của loài hoa đó - tình yêu tan vỡ.


Chẳng biết nữa, chỉ là Tư Đồ Lăng Tuyết cảm thấy giữa biển hoa rộng lớn mà có một mình mình tạo cho cô cảm giác thoải mái và tự do tự tại.


Thế nhưng, cảm xúc đang dâng trào của Tư Đồ Lăng Tuyết lại bị một kẻ không biết tốt xấu phá hoại...


"Nói xem ta là ai nào?" Đột nhiên, trước mắt Tư Đồ Lăng Tuyết trở thành một mảng tối đen, kèm theo đó là một giọng nói của thiếu nữ vang lên .


Tư Đồ Lăng Tuyết không giận mà cười. Cô cất giọng trêu chọc: "Điệp đại tiểu thư, em bịt mắt chị như vậy thì làm sao mà chị biết được chứ!"


Sau đó đôi bàn tay đang bịt mắt cô chậm rãi buông ra.


Tư Đồ Lăng Tuyết quay lại nhìn. Người vừa bịt mắt cô chính là một cô gái tầm mười bảy tuổi.


Cô gái đó chính là con gái cưng của Hiên Viên Ngạo Thiên - Hiên Viên Tiểu Điệp.


Hiên Viên Tiểu Điệp nhìn Tư Đồ Lăng Tuyết với vẻ mặt không vui.


"Chị thật chẳng thú vị gì cả. Nói là không biết nhưng chẳng phải đã ám chỉ đó là em rồi sao. Ghét quá!" Hồi lâu sau, cô ấy mới lên tiếng.


Nói xong, cô ấy lại tiếp tục làm bộ tức giận.


Tư Đồ Lăng Tuyết chịu thua.


"Được rồi, được rồi. Điệp cô nương, chị sai rồi. Đừng giận nữa." Tư Đồ Lăng Tuyết lên tiếng hòa giải với tiểu công chúa.


Lúc này, Hiên Viên Tiểu Điệp mới thôi giận dữ. Cô ấy dính sát lại gần Tư Đồ Lăng Tuyết. Hai tay từ phía sau choàng qua cổ cô.


Hiên Viên Tiểu Điệp nũng nịu hỏi: "Chị, lần này chị đi, Jessica có theo cùng hay không?"


Jessica trong miệng Hiên Viên Tiểu Điệp chính là Tô Linh Linh.


Jessica là tên tiếng Anh mà Tư Đồ Lăng Tuyết đặt cho cô ấy.


Còn về việc tại sao Hiên Viên Tiểu Điệp lại quen biết Tô Linh Linh thì...phải kể từ chuyện của mười năm trước. Vào một ngày đẹp trời nào đó, Vân Duyệt phải về Vân gia để thăm người mẹ bị ốm. Bởi vì cuộc sống không có vợ rất nhàm chán, thế nên, Hiên Viên Ngạo Thiên đã thu dọn hành lí, mang theo cô con gái cưng Hiên Viên Tiểu Điệp, một đường thẳng đến Italy - tổng bộ của Cửu Lam gia tộc.


Lúc đó, trùng hợp là Hoa Vân đã dẫn Tư Đồ Dạ Vũ và Cửu Lam Ngân sang Hy Lạp giải quyết một số vấn đề, Cửu Lam Nhiễm cùng hai cô con gái ở nhà cũng chẳng có gì vui. Vậy nên khi Hiên Viên Ngạo Thiên đến chơi vài ngày, Cửu Lam Nhiễm rất nồng nhiệt chào đón.


Sau đó nhờ cái miệng nói không biết mệt của Hiên Viên Ngạo Thiên mà Hiên Viên Tiểu Điệp biết được thân phận thực sự của Tư Đồ Lăng Tuyết. Rồi thông qua Tư Đồ Lăng Tuyết mà quen biết Tô Linh Linh.


Bởi vì hai người tuổi tác tương đương, tính cách lại hay nghịch ngợm bày trò nên đã trở thành chị em tốt của nhau.


Tuy nhiên, lần đi chơi đó cũng để lại một số hậu quả không nhỏ.


Các cụ có câu: Cái miệng làm hại cái thân.


Chỉ vì cái tính bà tám của Hiên Viên Ngạo Thiên mà câu chuyện về thân thế của Tư Đồ Lăng Tuyết cùng Tư Đồ Dạ Vũ và cả kế hoạch bảo vệ người thừa kế của Tư Đồ gia tộc đã bị một người hầu gián điệp nghe được. Nếu không phải Tư Đồ Lăng Tuyết biết mà kịp thời xử lí thì bí mật đã sớm bị phanh phui ra ngoài.


Kết quả, sau khi Tư Đồ Lăng Chí biết chuyện này đã cấp tốc đến Cửu Lam gia tộc, đem Hiên Viên Ngạo Thiên đánh cho một trận nằm liệt giường nửa tháng, chỉ hận không thể đem miệng của Hiên Viên Ngạo Thiên khâu lại.


Nhưng mà cho dù bị đập cho ra bã thì cái tính bà tám của hắn sống chết cũng không sửa được.


Đúng là chứng nào tật nấy!


[...]


"Lần này Linh Linh không thể theo được. Em cũng biết mà Tiểu Điệp! Bây giờ em ấy là thần tượng, suốt ngày phải đi lưu diễn. Đến ba tháng trước là tiệc mừng trọng đại của Tư Đồ gia tộc mà em ấy còn chẳng có thời gian mà về nữa là." Tư Đồ Lăng Tuyết chậm rãi trả lời Hiên Viên Tiểu Điệp.


Sau khi nghe xong, mặt cô ấy xụ xuống.


Thấy thế Tư Đồ Lăng Tuyết rút điện thoại ra, gọi cho ai đó. Khi đầu kia nhận máy, cô hỏi: "Đổng ma ma, bao giờ thì Jessica biểu diễn xong?"


Đầu kia có tiếng trả lời.


"Được, tôi biết rồi." Tư Đồ Lăng Tuyết đáp lại. Sau đó cô cúp máy, quay sang nói với Hiên Viên Tiểu Điệp: "Buổi biểu diễn cuối cùng của Linh Linh sẽ được tổ chức vào nửa tháng nữa. Rất may là nó sẽ được tổ chức ở Bắc Kinh này. Có lẽ chị sẽ ở lại đây đến khi em đỗ Harvard. Lúc đó chị sẽ đưa em đi xem."


"Thật sao?" Hiên Viên Tiểu Điệp vui sướng hỏi.


"Đương nhiên, chị lừa em làm gì."


Hai mắt Hiên Viên Tiểu Điệp sáng lên vì mừng rỡ, nhưng ngay sau đó liền tối đi.


"Lại sao nữa vậy?" Tư Đồ Lăng Tuyết hỏi. Sao tính khí con bé này thất thường thế! Sớm nắng chiều mưa.


"Em sợ là bạn ấy biểu diễn xong lại chạy tới chỗ Cửu Lam Ngân." Hiên Viên Tiểu Điệp phụng phịu nói.


"À, ra là vậy." Tư Đồ Lăng Tuyết hết hồn, còn tưởng chuyện gì quan trọng chứ.


"Này, cái biểu cảm không quan tâm của chị là như thế nào đấy hả? Cả em và chị đều biết Jessica thích tên Cửu Lam kia. Cậu ấy nếu như không phải là ở trên sân khấu trường quay biểu diễn thì chính là ở cùng tên đó." Hiên Viên Tiểu Điệp tức giận hỏi.


"Yên tâm đi chỉ cần chị nói một câu thì Linh Linh sẽ ở lại nhà Hiên Viên ngay tức khắc." Tư Đồ Lăng Tuyết nhàn nhã ngồi xuống chiếc xích đu gần đó.


"Nếu chị nói vậy thì em cũng yên tâm." Hiên Viên Tiểu Điệp cũng ngồi xuống theo. Ngay sau đó , cô ấy lại giở giọng bất bình: "Tên Cửu Lam Ngân đó cũng hay thật. Jessica tỏ tình với hắn. Hắn đã từ chối rồi mà còn dây dưa không rõ với cậu ấy. Rốt cuộc hắn coi Jessica là gì hả?"


Tư Đồ Lăng Tuyết chỉ im lặng.


"Chị, chị cho ý kiến đi chứ!" Hiên Viên Tiểu Điệp thúc giục. Thật lâu sau, cô mới đáp: "Thật ra, Tiểu Ngân cũng thích Linh Linh."


"What?" Hiên Viên Tiểu Điệp trừng lớn con mắt: "Cửu Lam Ngân thích Jessica? Nếu vậy thì tại sao lại từ chối cậu ấy. Chẳng lẽ hắn sợ ba mẹ phản đối?"


"Ba mẹ phản đối? Luận gia thế, hai người họ môn đăng hộ đối. Luận thân phận, họ không chỉ là anh trai em gái nuôi mà còn là thanh mai trúc mã. Nhiễm thúc thúc và Hoa Vân a di rất có hảo cảm với Linh Linh. Em ấy đã sống với họ hơn mười năm trời. Họ coi em ấy như con gái vậy. Thế nên, việc Linh Linh trở thành con dâu, họ cầu còn không kịp, sao nỡ phản đối chứ." Tư Đồ Lăng Tuyết cười nhạt.


"Vậy thì tại sao...?"


"Có lẽ vấn đề ở Tiểu Ngân."


"Ở Cửu Lam Ngân?"


"Đúng vậy." Tư Đồ Lăng Tuyết gật đầu : "Em có nhớ, sứ mệnh mà Tiểu Ngân phải thực hiện không?"


"Sứ mệnh...Sứ mệnh..." Hiên Viên Tiểu Điệp lặp lại hai từ đó: "Ông trùm mafia?"


"Phải, chính nó. Đó là sứ mệnh nó bắt buộc phải thực hiện, tương lai sẽ bước đi trên con đường máu tanh và xác chết. Mà Linh Linh thì lại là một cô gái ngây thơ. Tuy em ấy là thiên kim hắc đạo nhưng lại chưa từng nếm trải mùi vị của giết chóc. Có lẽ, Tiểu Ngân sợ em ấy đi theo nó sẽ khó sống yên ổn." Tư Đồ Lăng Tuyết giải thích.


Hiên Viên Tiểu Điệp nghe thế liền im lặng.


Nhìn cô ấy ỉu xìu như vậy, Tư Đồ Lăng Tuyết không nhịn được mà véo má cô ấy.


"Đauuuuu." Hiên Viên Tiểu Điệp kêu toáng lên: "Chị, em tươi trẻ xinh đẹp như vậy mà sắp bị chị véo thành mặt heo rồi. Sau này làm sao em lấy chồng được."


"Làm sao em biết là không lấy được? Em còn chưa có một mảnh tình vắt vai cơ mà." Tư Đồ Lăng Tuyết trêu chọc.


"Vậy chị có sao?" Hiên Viên Tiểu Điệp hỏi vặn lại.


Tư Đồ Lăng Tuyết câm nín.


"Chị vốn không có ý định yêu đương mà, kết hôn càng miễn bàn." Cô im lặng một lát rồi nói.


"Tại sao?" Hiên Viên Tiểu Điệp hỏi.


"Bởi vì, chị là một kẻ đáng sợ. Không người đàn ông nào muốn yêu hay kết hôn với một người phụ nữ tay dính đầy máu tươi." Tư Đồ Lăng Tuyết giải thích .


"Sao có thể? Anh trai em sẵn sàng lấy chị bất cứ lúc nào."


"Đừng nhắc đến hắn nữa." Tư Đồ Lăng Tuyết nhíu mày.


Hiên Viên Tiểu Điệp lập tức im lặng l. Sau đó , cô ấy mới dè dặt hỏi: "Sao cứ nghe nhắc đến anh em là chị lại khó chịu thế? Chị có ác cảm gì với anh ấy sao?"


Tư Đồ Lăng Tuyết cũng chẳng hiểu sao mình lại ghét Hiên Viên Liệt đến thế. Chỉ là cô cảm thấy rất khó chịu khi có người nhắc đến hắn.


Không biết phải giải thích thế nào cho Hiên Viên Tiểu Điệp hiểu, cô đành hắng giọng: "Nói tóm lại là không được nhắc đến hắn nữa."


Nghe vậy, Hiên Viên Tiểu Điệp bỗng nói một câu bâng quơ: "Nhưng mà tối nay, anh hai em sẽ về rồi. Đừng nói là nhắc, cho dù muốn tránh gặp mặt cũng khó."


Câu nói này đã thành công thu hút sự chú ý của Tư Đồ Lăng Tuyết. Cô ngạc nhiên hỏi: "Tối nay Hiên Viên Liệt sẽ về?"


"Đúng ạ. Ba nói với anh hai là hôm nay nhà có khách, bảo rằng anh hai là trưởng tử, nên có mặt để tiếp khách sẽ tốt hơn." Hiên Viên Tiểu Điệp vẫn không hiểu vẻ mặt của Tư Đồ Lăng Tuyết là có ý gì, chỉ thành thật trả lời.


Thế nhưng, Tư Đồ Lăng Tuyết vừa nghe xong, khuôn mặt liền lộ vẻ tức giận.


Thực ra, khi nhìn thấy đoàn hộ tống không phải là vệ sĩ của Hiên Viên gia tộc mà là sát thủ của tổ chức Dạ Ảnh và cả lúc Hiên Viên Ngạo Thiên gọi cô là 'con dâu yêu quý', cô đã hơi ngờ ngờ ra mục đích thực sự của Hiên Viên Ngạo Thiên khi gọi cô đến nơi này.


Cái gì mà 'hôm nay nhà có khách quý, con là trưởng tử, nên về tiếp khách' chứ?


Cô đã từng nghe ba kể lại. Cho dù là ngũ đại gia tộc tụ tập ở nhà Hiên Viên thì Hiên Viên Liệt cũng chẳng thèm ló mặt mà chào hỏi lấy một tiếng. Bây giờ chỉ có mình cô tới nơi này, hắn lại chủ động dẫn xác về.


Tiếp khách ư? Đánh chết cô cũng không tin đâu.


Ông chú Hiên Viên Ngạo Thiên kia chắc chắn là đang chơi trò 'lửa gần rơm lâu ngày cũng bén'.


Lần này thì đúng là cô bị cho ăn quả đắng thật rồi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi