NGŨ ĐẠI GIA TỘC: CÔ VỢ HẮC ĐẠO CỦA TỔNG TÀI TÀN KHỐC

Trong vườn hoa của Cửu Lam gia tộc, Tư Đồ Lăng Tuyết đang ngồi trên trước chiếc xích đu giữa vườn hoa Lyly đỏ rực. Tuy khách khứa đã đến khá đông đủ nhưng mà ngũ đại gia tộc đột nhiên còn một số việc phải xử lí nên bữa tiệc vẫn chưa được bắt đầu. Chính vì thế nên Tư Đồ Lăng Tuyết ra đây hóng gió.


Do có một xuất thân đặc biệt và tuổi thơ phải trải qua huấn luyện nên cô rất ưu thích sự tĩnh lặng. Không giống những đứa trẻ khác luôn sợ hãi sự vắng vẻ và yên ắng thì cô đã sớm quen với nó, thậm chí nó đã ăn nhập vào cốt tủy của cô. Vậy nên biển hoa Lyly rộng lớn không bóng người này khiến cô cảm thấy thoải mái và dễ chịu hơn rất nhiều so với bữa tiệc xa hoa lộng lẫy trong kia.


Đang nhắm mắt thả hồn theo từng cơn gió mát lạnh thì một tiếng gọi đột nhiên vang lên bên tai kéo Tư Đồ Lăng Tuyết trở về hiện thực. Cô chậm rãi mở mắt thì thấy Tư Đồ Dạ Vũ từ xa chạy đến.


"Tiểu Vũ?" Cô nhướn mày, nghi hoặc hỏi.


"Chị cả." Tư Đồ Dạ Vũ chạy lại bên cô: "Linh Linh, em ấy...em ấy..."


"Nói cho rõ ràng."


"Em ấy bị người ta bắt nạt kia kìa."


"Bắt nạt sao? Hình như chú Địch Cáp hôm nay cũng đến thì phải? Chú ấy còn ở đây mà có người lại dám đụng đến Linh Linh sao? Phải biết rằng Sarah và Linh Linh chính là hai viên dạ minh châu trên tay chú ấy đó. Rốt cục là kẻ nào không có mắt vậy?" Tư Đồ Lăng Tuyết thật sự ngạc nhiên.


Địch Cáp Tư Đặc và Tô Viên Viên vẫn còn ở nơi này. Tuy không để lộ mối quan hệ giữa hai người và Tô Linh Linh nhưng họ vẫn âm thầm bảo vệ con bé từ xa. Vậy mà có kẻ vẫn ăn gan hùm mật gấu mà khi dễ con bé sao? Chán sống rồi à?


"Là phu nhân chính thất của Hồng lão đại gì đó. Ông này cũng có tiếng trong giới mafia. Bản tính phong lưu cũng không phải tay mơ, nuôi một đám vợ bé trong nhà, lạnh nhạt với bà lớn vô cùng." Tư Đồ Dạ Vũ lại bắt đầu ba hoa.


"Chị cần cái đó làm gì? Nói cho chị biết Linh Linh làm sao lại bị đánh. Mau lên." Tư Đồ Lăng Tuyết thúc giục, giờ là lúc nào rồi mà còn quản chuyện không đâu.


"À thì, hình như là bà ta đi đứng không cẩn thận rồi đụng trúng Linh Linh, làm con bé vô tình đổ nước lên cái váy mà bà ta phải khó khăn lắm mới giành được. Là mẫu thiết kế phiên bản có hạn của nữ hoàng thời trang - dì Diệp Xảo nhà ta đó."


À, chẳng trách được ai. Thiết kế của dì hai đúng là khiến người ta tranh nhau đến vỡ đầu chảy máu thật. Nhưng Hồng phu nhân kia có vẻ cũng khá vô lí thì phải?


"Đi, chúng ta đi gặp Hồng phu nhân đó." Tư Đồ Lăng Tuyết ngoắc tay với Tư Đồ Dạ Vũ, ý bảo cậu đi theo.


Trong một góc vườn hoa gần đó, năm, sáu người phụ nữ vây quanh một cô bé. Tô Linh Linh đứng cúi gằm mặt xuống. Đôi mắt đỏ hoe. một bên má sưng đỏ, bộ dạng cực kì đáng thương.


Tuy rằng Tư Đồ Lăng Tuyết rất bực mình vì việc một đám mấy bà cô 30 tuổi lại đi mắng mỏ một cô bé bảy tuổi chỉ vì lỡ làm đổ nước lên váy nhưng cô vẫn chưa tiến lên, chỉ quay sang hỏi Tư Đồ Dạ Vũ, giọng điệu lạnh nhạt: "Ai là Hồng phu nhân?"


Tư Đồ Dạ Vũ chỉ vào một người đàn bà đang sa sả mắng nhiếc Tô Linh Linh thậm tệ. Dung mạo của bà ta cũng không đến nỗi xấu, nhưng lại tự đi phá hủy nó bằng một lớp phấn dày cộm, môi tô son đỏ chót. Trên người bà ta đeo đủ các loại trang sức từ vòng cổ hoa tai cho đến lắc tay và nhẫn. Chân lại đi đôi giày cao gót màu hồng trông chẳng hợp với bà ta tẹo nào. Tư Đồ Lăng Tuyết sau khi đánh giá xong xuôi liền hừ lạnh một tiếng: "Vốn dĩ tưởng chồng bà ta phong lưu là do bản tính, ai dè...Có người vợ nhìn như con khổng tước cái như thế này thì không đi tìm đàn bà khác mới lạ đấy. Ăn mặc thì lòe loẹt, nói năng thì chanh chua. Kiểu phụ nữ này, đàn ông nào nhìn vào chắc cũng phải bỏ chạy. Lúc trước, chị thông cảm với bà ta nhưng giờ lại thấy vị Hồng lão đại kia mới đáng thương nhất."


"Vậy chị định làm gì?" Tư Đồ Dạ Vũ ở bên cạnh liền hỏi.


"Xin lỗi bà ta." Cô trả lời.


"Hả?" Tư Đồ Dạ Vũ ngạc nhiên. Tư Đồ Lăng Tuyết là người có thù tất báo. Tô Linh Linh chịu ủy khuất, cậu không tin là chị ấy lại dễ dàng bỏ qua như vậy.


"Làm sai thì phải xin lỗi. Chính con bé đã đổ nước lên váy bà ta, dù là vô ý cũng phải nhận lỗi." Cô không nói nhiều nữa mà đi nhanh về phía Tô Linh Linh khiến cho Tư Đồ Dạ Vũ chẳng kịp ngăn cản.


"Này!"


"Linh Linh." Tư Đồ Lăng Tuyết gọi. Tiếng nói của cô khiến đám người kia và cả Tô Linh Linh đồng loạt quay lại nhìn.


"Chị." Tô Linh Linh ủy khuất đi tới bên cô.


"Mày là ai?" Hồng phu nhân lên giọng hỏi.


"Cháu là chị gái của Linh Linh, Lăng Tuyết. Linh Linh thật không ngoan, con bé vậy mà lại làm đổ nước lên bộ váy đắt tiền của cô.bCháu thành thật xin lỗi về việc này." Tư Đồ Lăng Tuyết lễ phép cúi đầu .


"Hừ, coi như mày còn biết điều. Không như con bé kia, thật thô lỗ." Hồng phu nhân thấy cô nhún nhường liền càng vênh váo.


"Xin cô hãy bỏ qua cho Linh Linh. Về nhà cháu sẽ bảo mẹ dạy dỗ lại nó." Tư Đồ Lăng Tuyết vẫn làm một cô bé lễ phép.


"Muốn tao bỏ qua cho nó cũng được thôi. Chỉ cần bảo nó quỳ xuống xin lỗi tao là được."


"Tôi không xin lỗi. Rõ ràng là bà..." Tô Linh Linh vừa nghe vậy liền cãi lại.


"Linh Linh, không được hỗn." Tư Đồ Lăng Tuyết nghiêm khắc quát, nhưng nhân lúc không ai để ý cô cũng nhỏ giọng nói với Tô Linh Linh: "Làm theo lời chị, chị sẽ lấy lại công bằng cho em."


Kèm theo đó là ánh mắt nghịch ngợm của cô.


Tô Linh Linh cũng không đến nỗi ngốc, nhận ra Tư Đồ Lăng Tuyết đang diễn kịch, cô bé liền làm theo lời cô. Mấy người kia cũng chỉ bỏ lại vài câu nói độc miệng liền quay gót rời đi.


Lúc này, Tư Đồ Dạ Vũ chạy đến. Tư Đồ Lăng Tuyết chưa để cậu lên tiếng liền nói luôn: "Linh Linh sẽ đòi lại được công bằng."


"Nhưng bằng cách nào?" Cậu khó hiểu hỏi.


"Em sẽ sớm biết thôi." Tư Đồ Lăng Tuyết không nói nhiều.


Ngược lại, cô cười rất tươi mà không hề biết rằng, một màn hành động của cô đến cả Tô Linh Linh và Tư Đồ Dạ Vũ còn không nhận ra được lại lọt vào mắt của một cậu bé đứng cách đó không xa.


[...]


Bữa tiệc bắt đầu. Khi Cửu Lam Nhiễm chuẩn bị giới thiệu về ba nhân vật chính của ngày hôm nay thì một tiếng hét kinh hoàng như heo bị chọc tiết vang lên. Tất cả mọi người trong đại sảnh đều không hẹn mà nhìn về phía tiếng hét đó. Chỉ thấy phu nhân của Hồng lão đại ngã vật xuống đất. Hai tay bà ta không ngừng gãi khắp người, gãi đến mức bộ váy bằng tơ tằm của bà ta rách tả tơi.


Lúc này, ba người Lăng Tuyết, Dạ Vũ và Linh Linh đang đứng ở trên tầng hai quan sát hết mọi việc dưới đại sảnh.


"Bà ta làm sao vậy?" Tô Linh Linh ngạc nhiên, quay sang hỏi Tư Đồ Dạ Vũ.


"Trông bà ta có cái gì đó không bình thường?" Tư Đồ Dạ Vũ trầm ngâm. Rồi như hiểu ra điều gì đó, cậu quay sang nhìn Tư Đồ Lăng Tuyết: "Chị cả, chẳng lẽ?"


"Không sai. Trừng phạt mà chị nói là đây." Tư Đồ Lăng Tuyết khẽ nhếch môi, đôi mắt cao ngạo nhìn Hồng phu nhân đang lăn lộn dưới đất. Rồi, cô lôi từ trong túi ra một lọ thuốc.


"Đây là?" Tư Đồ Dạ Vũ hiếu kì hỏi.


"Bột ngứa, một sản phẩn đặc chế của cô hai Úc Nguyệt, không lưu lại bất kì dấu hiệu nào của thuốc nơi người dùng. Chúng ta sẽ không bị phát hiện đâu." Tư Đồ Lăng Tuyết cười lạnh nhìn Hồng phu nhân, tay lắc lắc lọ thuốc.


[...]


Bữa tiệc gần đến hồi kết thúc. Tư Đồ Lăng Tuyết không muốn ở lại quá lâu. Cô đang định quay về phòng thì...


"Thật sự không nghĩ tới, Tư Đồ đại tiểu thư lại là một cô nhóc nghịch ngợm." Một giọng nói trầm ấm vang lên. Ngay sau đó, một đứa bé trai tầm mười tuổi xuất hiện trước mặt cô.


"Anh là ai?" Tư Đồ Lăng Tuyết hỏi, giọng đầy cảnh giác.


"Tôi là Hiên Viên Liệt." Hắn đáp.


"Anh là con trai của Ngạo Thiên thúc thúc?" Cô lại hỏi.


"Phải. Và cũng là chồng tương lai của em." Hiên Viên tiểu thiếu gia trả lời.


"Hử, chồng tương lai? Anh nhìn thử xem, tôi mới tám tuổi. Anh cũng chỉ tầm mười tuổi. Vợ chồng cái gì cơ chứ?" Cô nhìn hắn như kiểu nhìn thấy động vật quý hiếm.


"Anh chỉ cảm thấy Tiểu Tuyết rất đáng yêu thôi. Bây giờ thì chưa tính, nhưng sau này bàn chuyện vợ chồng cũng không muộn mà." Hiên Viên Liệt y như ông cụ non, đáp.


"Đồ hâm!" Tư Đồ Lăng Tuyết nhăn mặt cau mày mắng cậu. Thế rồi, cô mặc kệ người kia, quay gót bỏ đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi