NGỦ DẬY MỘT GIẤC, GAME YÊU ĐƯƠNG ĐÃ BIẾN THÀNH GAME KINH DỊ


Cảm giác máu tươi rời khỏi cơ thể còn rõ ràng hơn so với tưởng tượng.
Thân thể y cứ như đã hóa thành chim, mọc ra đôi cánh chỉ muốn bay thẳng lên trời cao, ban đầu xúc cảm khi răng nanh cọ vào cổ hơi nhưng nhức nhưng từ từ nó lại trở thành cảm giác sung sướng không tả nổi ––– cứ như có người nào đó bế y bay cao cao, ném lên tận đỉnh núi, xuyên qua từng tầng mây mềm mại.

Y cảm nhận được hô hấp của huyết tộc trẻ tuổi, môi lưỡi lạnh lẽo chạm vào y làm cho làn da y trở nên nóng bừng vì bị kích thích.
Phong cảnh sặc sỡ trước mắt vỡ tan, y chỉ kịp rên nhẹ một tiếng, trong lúc thất thần, linh hồn cũng bồng bềnh trôi theo khoái cảm.

Cho đến khi huyết tộc trẻ tuổi rời răng khỏi cổ, hắn vỗ nhẹ lưng y mấy lần, thấp giọng gọi y một hồi thì Khấu Đông mới tỉnh lại.
Sau khi lấy lại tỉnh táo, y chẹp miệng.
Y đưa tay sờ lên cổ, hai lỗ máu sâu giờ đã nhàn nhạt gần lành lại, chỉ còn lại hai dấu hồng hồng –––– nhìn trông giống dấu hôn vô tình lưu lại trong lúc ân ái hơn.
Nó không hề dữ tợn, chỉ như cánh hoa đào mỏng manh rơi xuống cổ y.
Có nước bọt của huyết tộc làm cho vết thương mau lành, vết thương đương nhiên không còn nhìn rõ, huống chi trong lúc hút máu huyết tộc trẻ tuổi cũng lo lắng cho cơ thể y nên không quá mạnh bạo.

Bây giờ không những y không cảm nhận được đau đớn mà đầu óc còn thanh tỉnh, khí lực dồi dào, thân thể nhẹ tênh, trạng thái tốt hơn trước đó rất nhiều.
Diệp Ngôn Chi nhíu mày, có vẻ vì y ngất đi mà sợ hãi.
"Không sao chứ? Có chỗ nào thấy khó chịu không?"
Khấu Đông không biết đáp lời hắn ra sao.
Thực tế thì không những không thoải mái mà còn rất dễ chịu.

Sau khi bị hàm răng cắn xuống cổ, cả người y như được thả vào nước suối ấm áp, gần như muốn hòa tan với làn nước mềm mại, lúc dụng phải ánh mắt Diệp Ngôn Chi thì đôi mắt của y cũng trở nên ôn nhu như nước, liếm liếm môi, chưa hết thòm thèm: "Nhãi con...."
Diệp Ngôn Chi: "........"
Không biết làm sao, tự nhiên hắn thấy không ổn.
"Thật sự rất thoải mái." Khấu Đông thành thật nói, cực kỳ phóng khoáng mà khen hắn, lần thứ hai nhấn mạnh, "Dễ chịu lắm luôn ấy ––– ba hiểu tại sao lại có huyết nô rồi."
Cảm giác này chẳng khác nào hút thứ bột trắng kia.

Chưa cần nói đến người bình thường chẳng có sức phản kháng, riêng Khấu Đông đây mặc dù đã trải qua mấy phó bản thì cũng là lần đầu cảm nhận được thế nào là bồng bềnh muốn bay lên.
Cứ như sắp được làm thần tiên đến nơi!
Ngôn ngữ dù sao cũng chỉ cứng nhắc đơn điệu, lúc Khấu Đông nhìn mấy huyết nô bị đè trên bàn ăn hút máu, y chỉ cảm thấy kinh dị với buồn nôn, nhưng khi tự trải nghiệm cảm giác này rồi mới biết nó tuyệt vời thế nào.

Thứ y mong đợi chỉ là một vũng nước nhỏ mà đột nhiên nhận được cả Thái Bình Dương.
Kích thích thiệt!
Y kéo kéo góc áo Diệp Ngôn Chi, trong mắt vẫn ngấn lệ, chờ mong nhìn.
"Thêm lần nữa không?"
Diệp Ngôn Chi: "........"
Quyến rũ đến mức làm Diệp Ngôn Chi chỉ muốn đem bánh kem nhỏ này nuốt chửng vào bụng, mà thôi đi.

Hắn dù gì cũng là huyết tộc, một khi để bản năng trỗi dậy thì rất khó có thể khống chế dục vọng hút máu.
Huống hồ, một lần mà mất đi quá nhiều máu cũng sẽ không tốt cho Khấu Đông.
Huyết tộc trẻ tuổi cảm thấy mình tưởng như đã trải qua hàng trăm triệu năm, nói cũng khó khăn: "Ngày hôm nay thì thôi, mai rồi tính."
"Lần nữa đi mà," Khấu Đông vẫn túm hắn, không chịu buông tha mà đề nghị, "Ba cảm thấy cưng chưa hút tới 400ml, giờ tinh thần cực kỳ thoải mái, hơn nữa không phải người ta nói một ngày nhiều nhất có thể hiến 400ml máu sao? Cưng thử lần nữa đi nha...."
Cơ thể Diệp Ngôn Chi cứng đơ như tảng đá, môi mím thật chặt, nhìn cứ như bị đông cứng.
––– Nghe mà xem, mấy cái lời nói câu dẫn kiểu gì thế này.
Hắn không nhịn được nghĩ nghĩ, Khấu Đông chẳng phải vampire nên không biết vampire khổ đến nhường nào, thời điểm hắn cắn xuống phải nhịn cái cảm giác muốn hút khô máu người này, đấy rõ ràng là một trận chiến oanh liệt....
Lý trí cùng bản năng đánh nhau, thắng được một lần, lần sau có thể thắng hay không chẳng ai biết được ––– thế mà Khấu Đông vẫn tỏ ra tin tưởng hắn có thể nhịn được?
Hắn không kiềm lòng nổi nữa nói ra vấn đề này.
Sau khi nói xong, Khấu cha già nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ.
Chợt, y nói: "Cũng không tới mức độ đó chứ."
Diệp Ngôn Chi: "............?"
Không tới mức độ đó?
"Dù sao ba cũng là ba của cưng," Khấu Đông vuốt cằm, "Sao cưng có thể vì miếng ăn mà hại ba mẹ mình đúng không?"
"......"

Nhất thời Diệp Ngôn Chi không biết nên phỉ nhổ từ đâu, là từ chỗ thanh niên này hào phóng tự cho mình là "đồ ăn" hay là tự nhận mình là "ba mẹ" hắn.
Dù sao cũng chẳng phải từ ngữ gì hay ho.
Cuối cùng hắn phải dùng ngón tay chặn miệng Khấu Đông, thấy hắn quá kiên quyết, Khấu Đông cũng chỉ không đành lòng đè xuống suy nghĩ, lùi một bước chuyển qua hút máu hắn.
Vampire bị y gặm, cảm nhận được hàm răng như thú con ép lên bàn tay, tim cũng thấy mệt theo.
Nếu chuyện này nói ra ngoài sẽ thành tin lạ top 1 xã hội thượng lưu.

Nhân loại liều mạng muốn huyết tộc hút máu mình, huyết tộc không những không đáp ứng mà còn vì an ủi y mà dâng cả máu của mình ra....
Đây rốt cuộc là tình nghĩa huyết tộc cảm động trời đất gì vậy?
Máu của Khấu Đông có tác dụng rất nhanh, cánh tay bị thiêu cháy đen của huyết tộc trẻ tuổi đã bắt đầu mọc ra.

Da thịt mới sinh ra đã hồng hào, dọc theo đường gân cơ ban đầu dần dần che đi phần xương lộ ra của hắn.

Lần thứ hai bọn họ xuất phát, cánh tay Diệp Ngôn Chi chỉ còn lại một mảnh hồng hồng, nhìn không khác nào hắn vừa tự xoa nắn.
Điều này ít nhiều làm hai người yên tâm hơn.
Xe ngựa của bọn họ không còn ở chỗ cũ, Khấu Đông để nó vào sâu trong rừng.

Hai người chỉ cưỡi ngựa lần mò bên trong rừng rậm, cố gắng tìm đường trở về lâu đài từ cửa sau.
Thực tế có rất nhiều việc sau khi xong rồi mới nhận ra tư vị.

Khấu Đông bấy giờ nghĩ lại mới phát giác thân phận mình đã sớm bị bại lộ.
––––Bởi vì hệ thống chưa từng nói rõ thân phận của y đã bị ai biết.
Nếu là người tùy ý, Diệp Ngôn Chi với Selin ngay từ đầu đã biết y là người.

Bọn họ hai người đều là huyết tộc, một người ở trong lâu đài cổ một người ở bên ngoài, thỏa mãn tất cả điều kiện.

Thậm chí ngay cả Boss Bá tước cũng không đúng lắm, cứ như hắn cũng biết thân phận của y.
Nếu không thì mảnh thủy tinh vỡ kia sẽ chẳng chuẩn xác xoẹt qua mặt Khấu Đông.
Điều này cũng có ý nghĩa, tuy rằng bên ngoài hệ thống cho y lựa chọn nhưng thực tế hai con đường nó đưa ra đến một cái đã không có.
Từ khi mới bắt đầu, hướng đi mà Khấu Đông phải đi chỉ có một.

Cái thân phận ngụy trang này, bất quá chỉ là lời nói nhăng cuội của hệ thống.
Y phải đi thăm dò bí mật của lâu đài.
....!Con mẹ nhà nó!
Dù đã rõ ràng tác phong làm việc của hệ thống nhưng Khấu Đông vẫn cảm thấy bực mình, thậm chí muốn túm nó ra đập cho một trận.
Y lập tức nói chuyện này với Diệp Ngôn Chi đang im lặng ôm mình phía sau: "Khiến ba ở lại đây thì nó có lợi gì cơ chứ?"
Tuy là chưa nói rõ hết nhưng mà hai người cũng tự hiểu trong lòng.
Huyết tộc trẻ tuổi mím môi, thấp giọng trả lời: "Nó chỉ muốn cậu ở lại cùng nó."
"Tại sao," Khấu Đông thấy càng khó hiểu, "Nó cô đơn ư?"
Diệp Ngôn Chi khẽ cười một tiếng, không trả lời vấn đề này của y nữa.

Hắn chỉ tiếp tục ôm người trong ngực chặt hơn, thực tế thì đôi khi hắn cũng có tâm tình giống với đám NPC kia.
Tại sao ư?
Vấn đề này khó, nhưng cũng bởi vì thanh niên mà trở nên đơn giản.

Trong cuộc đời đằng đẵng này, Diệp Ngôn Chi từng nghĩ chỉ một mình trải qua là đủ.
Diệp gia tuy nói là muốn trợ giúp nhưng thực chất cũng là giam cầm.

Diệp gia là một gia tộc tồn tại ở hai giới Âm Dương, tuy ở nhân thế nhưng thứ mà họ phải giao tiếp hàng ngày lại toàn là thần với quỷ, trong phòng âm u vô tận chẳng thấy ánh mặt trời, thờ phụng tượng thần, ngày ngày đêm đêm treo đầy nến đỏ.

Trong tộc cũng có nhiều quy củ, riêng tộc quy thôi cũng đã lên mấy trăm trang, đấy là còn chưa nhắc đến gia quy, trừ Diệp Ngôn Chi ra thì trong Diệp gia không ai dám nói mình thuộc từng quy củ rõ ràng.

Nhưng có ba quy củ trong số đó được viết lên mành treo quanh nhà chính, chỉ cần ngẩng đầu lên cũng có thể đọc được, đó là thứ mà mỗi một người sống ở Diệp gia đều khắc ghi trong tâm khảm.
Không thể can thiệp sinh tử, không thể vọng nghị quỷ thần, không thể tham dự dương thế.
Mấy lão già trong tộc cũng nhiều lần lải nhải dạy bảo, đây cũng là những quy tắc mà họ được giáo dục từ nhỏ, sau khi mở miệng nói câu đầu tiên thì cũng là ba quy tắc kể trên, trẻ con trong tộc ngửa mặt nhìn, nhỏ giọng đọc viết, "Không thể...."
Họ lấy ba quy tắc này làm tiêu chuẩn.
Diệp Ngôn Chi từng cho rằng mình chắc chắn sẽ không vi phạm phải bất kỳ cái nào.

Nhưng thực sự thì sao, cái nào hắn cũng vi phạm.
Hắn làm trái tất cả tộc quy.
Hắn không có cách nào chỉ trích hệ thống, tội nghiệt của hắn bắt đầu từ chính trái tim này.
"....!Chắc thế."
Hồi lâu sau, khi bọn họ đã đi thêm được gần 100 bước nữa, Diệp Ngôn Chi mới thấp giọng đáp.
Bọn họ lạc vào vòm trời mờ mịt sương mù, thế giới này rộng lớn mênh mông khó hiểu, nhìn lại cũng không thấy cuối đường.

Hắn biết còn có rất nhiều thế giới như vậy ở ngoài kia, chúng nó ngày qua ngày quay tròn vận hành, chỉ để che giấu nguyên tắc đầu tiên cốt lõi nhất.
Hắn không nhìn Khấu Đông.

Lần đầu tiên thốt ra những lời như vậy, nếu chăm chú nhìn vào trong vỏ trai sẽ thấy một cái khe nhỏ, lộ ra nội tâm bên trong.
Những tháng ngày lẻ loi cô đơn, năm tháng lâu dài không có một tia sáng.
"Có lẽ ––– là do nó cô đơn đấy."
Khung chat hệ thống khẽ run, những cành lá mềm nhô ra như khao khát mặt đất, không thể đợi chờ được nữa muốn chạm vào –––
Xa xa, một con quạ đen vẫy cánh, nó bay cao lên vòm trời.
Nơi đó, vạt áo choàng đen hòa với áo choàng đỏ, đám người cũng đã đuổi tới khu rừng.
Trời đã sáng.
*
Trong rừng có ánh lửa yếu ớt, từng chút từng chút nhảy nhót, bị thanh niên cẩn thận dùng tay che đi để không bị người ngoài phát hiện.

Khấu Đông thổi tắt lửa, xác nhận lại đã nhét đá lửa vào áo rồi mới thấy an tâm, "Có thể sử dụng."
Một tay y cầm cung, bên trên đã được gài sẵn mùi tên.

Sau khi hừng đông, bọn họ cũng đã tìm được đường vòng qua cửa chính.
Cho dù chẳng hề mong muốn nhưng Khấu Đông cũng hiểu, bọn họ phải trở lại.
Cốt truyện chưa hoàn thành, bắt buộc trong hai ngày cuối phải tìm hiểu hết chi nhánh của cốt truyện, nếu không thì kết cục của họ là bị vây chết trong cái phó bản dở hơi này.
Diệp Ngôn Chi gật đầu, buông dây cương để bạch mã nghỉ ngơi một lúc.

Thể lực huyết tộc cực kỳ tốt, cho dù chạy trốn suốt một đêm hắn cũng không cảm thấy mệt mỏi, ngược lại thì con ngựa đã uể oải từ lâu, tốc độ cũng dần chậm lại, cuối cùng là không thể đi nữa đành phải dừng bên gốc cây.
Trong không khí chỉ có tiếng nói thầm của bọn họ, tiếng bạch mã thở hổn hển, Diệp Ngôn Chi lấy túi nước bên hông ra, nhét một ít vào miệng nó.
Khấu Đông ngạc nhiên nhìn, "Chuẩn bị lúc nào thế?"
"Từ lúc lập kế hoạch." Huyết tộc trẻ tuổi nhàn nhạt trả lời, hắn quay đầu nhìn Khấu Đông một chút, "Bởi vì có người không mấy bận tâm."
Người không mấy bận tâm – Khấu Đông không thể làm gì ngoài việc cười ngượng, bắt đầu đi nịnh nọt nhãi con nhà mình: "Nhãi con à, bây giờ ba cảm thấy thiếu cưng thì không ổn chút nào."
Diệp Ngôn Chi vạn năng, chẳng khác gì Doraemon.
Diệp Ngôn Chi nhướn mày, hiển nhiên cũng chẳng mấy mừng rỡ vì câu nói này, "Thế nên?"
"Thế nên," Khấu Đông cuối cùng cũng nói ra ý nghĩ của mình, "Có thể cắn cắn một xíu không?"
Để tăng sức thuyết phục, y đưa một ngón tay lên quơ quơ trước mặt.
"Một cái thôi!"
Diệp Ngôn Chi: ".........."
Hắn bình tĩnh nói: "Đây đã là lần thứ mười ba trong vòng tám tiếng cậu nói câu này với tôi."
Thậm chí lúc nằm trên lưng ngựa nghỉ ngơi, thanh niên nhoài người đè lên hắn, được áo khoác của hắn bao lấy cũng nửa tỉnh nửa mê lầm bầm muốn được hút máu.


Chuyện này đối với một huyết tộc trẻ tuổi – khí huyết dồi dào đương nhiên cực kỳ khó chống cự, ít nhất là trong tám tiếng gần đây Diệp Ngôn Chi đã tốn bao nhiêu công sức để nhẫn nại, mệt hơn cả cưỡi ngựa.
Hắn nhìn khuôn mặt thanh niên một hồi, nhíu mày nghiêm túc nói: "Cậu nghiện rồi."
Thế cục này quả nhiên Diệp Ngôn Chi không ngờ tới, ai mà biết được cắn có một cái đã mê luôn đâu.
Huống hồ mức độ nghiện còn không nhỏ, xem ra thanh niên này bây giờ trong đầu chẳng còn gì ngoài cắn cắn.
Khấu Đông dùng sức đá cỏ, làm bụi cỏ đáng thương ngã trái ngã phải.

Y nuốt một ngụm nước bọt, thăm dò: "Vậy ba cắn cưng nha?"
".........."
Huyết tộc trẻ tuổi không nói gì chỉ tự tay cởi cúc áo trên người, nới lỏng đường viền cổ áo.
Khấu Đông hoan hô một tiếng nho nhỏ, biết được lần này lại có bữa no bụng, không cần thương tâm cắn ngón tay nữa.

Y bước vài bước tới, thanh niên nghiêng người dựa người vào thân cây màu nâu, chân dài trùng xuống, hơi ngẩng cổ lên.
Khấu Đông dí sát mặt tới, răng nanh thân mật sượt đi sượt lại ở trên, tiện cắn một cái.

Y phí chút sức mới có thể cắn xuyên lớp da thịt mỏng manh kia, thưởng thức dòng máu ấm áp mới mẻ như liều thuốc cứu mạng.
Huyết tộc trẻ tuổi híp mắt, ngón tay luồn vào tóc y, hắn nhận ra máu mình có sức hấp dẫn mãnh liệt với thanh niên.
Tự nhiên hắn lại nhớ đến Bá tước, hắn ta vốn là định để thanh niên mê muội, càng uống máu càng không thể kiềm chế được bản thân.
Ai mà ngờ kế hoạch của hắn ta mới được có một nửa đã xảy ra sự cố, bánh gato nhỏ đúng là có nghiện, nhưng đối tượng u mê thì không như hắn ta mong muốn.
—— Khác nào dâng thức ăn cho người ngoài.
Diệp Ngôn Chi mừng thầm, bạch mã vẫn tỏ ra vô tội ăn cỏ khô, hai con mắt đen nhánh nhìn vào hai người đang cuốn lấy nhau.

Người phía dưới một hồi lâu không ngẩng đầu ra, y vùi đầu vào cổ người còn lại, mê muội không muốn nhả ra.
Bạch mã ngạc nhiên liếc nhìn nửa ngày, cuối cùng cũng thăm dò khịt mũi.
"Phì....!Phì...."
Khấu Đông rốt cuộc cũng cam lòng tách ra, nhỏ giọng nói, tay khua khua trong không trung, "Đừng quấy rầy."
Bạch mã nghe không hiểu, nó tiếp tục đá chân lẹt xẹt đi lại gần hơn, thân mật dùng đầu sượt qua mặt thanh niên, nó quẫy đuôi ngẩng đầu.
Trong gió truyền tới âm thanh đập cánh, không mấy rõ ràng nhưng vẫn bị huyết tộc trẻ tuổi nghe thấy.
Hắn đột nhiên túm lấy bả vai thanh niên.
Một giây sau hai người dưới sức mạnh của Diệp Ngôn Chi mà xoay một vòng, tránh ra phía sau cây!
Một mũi tên dài xuyên qua không trung bay qua tóc của họ rồi cắm chặt vào thân cây.

Thiếu niên quý tộc trong tay cầm chặt nỏ thép, nhắm thẳng vào Diệp Ngôn Chi ––– mũi tên vừa rồi từ tay cậu ta bắn ra.
Con quạ đen thui rơi xuống cành cây, nó há miệng kêu ra mấy tiếng khó nghe cứ như đang xem kịch.
Không ai quan tâm đến nó.

Thiếu niên quý tộc nghĩ lại cảnh vừa mới nhìn thấy, trong mắt xanh biếc bắt đầu nổi lên tia máu đỏ.
"Đây là lựa chọn của cậu sao," cậu ta nói, "Một kẻ hầu?"
Một kẻ hầu cũng có thể cho cậu thưởng thức máu của hắn?
Ánh mắt cậu ta rơi trên hai dấu đỏ trên cổ thanh niên, đồng tử đột nhiên co rụt lại: "........"
Khấu Đông nhìn theo hướng mắt của cậu ta, cảm thấy không ổn, thực tế thì dấu vết trên cổ y đã sớm lành lại, chỉ là y không kiềm chế được mong muốn bị hút máu, da dẻ lại mềm mại nhẵn nhụn, y dùng tay xoa xoa mấy lần nên đã khiến chỗ đó trở nên đỏ ửng.
Trong mắt tên vampire kia thì y không khác nào vừa bị hút máu.
Sắc mặt thiếu niên quý tộc trở nên lạnh lùng, lệ khí từ từ dày đặc.

Cậu ta bình tĩnh nhìn người trước mặt, gằn từng chữ một: "Giải – thích."
Khấu Đông: "..........."
Y bị ánh mắt này nhìn xong cảm thấy có chút chột dạ, giống như một tên fuckboy bị bắt gian tại giường.

Dù sao thì tên thiếu niên quý tộc kia đã không ít lần đề cập tới chuyện hút máu với y, y lần nào cũng tỏ ra không có hứng rồi kiếm cớ từ chối.
Bây giờ bị ngăn lại thế này cũng không nhịn được cảm xúc lúng túng.
Cũng chẳng phải sự thật, Khấu Đông ngẫm nghĩ, người này với y chẳng hề quen biết, y thân mật với nhãi con nhà mình thì có làm sao? Một tên theo đuôi sao có thể so sánh với phụ tử tình thâm!
Còn chưa để y đáp lời, Diệp Ngôn Chi đã mở miệng trước, âm thanh bình tĩnh nhưng mang theo không ít trào phúng.
"Tại sao cậu ấy phải giải thích với mày?"
Thiếu niên quý tộc lạnh mặt, một câu này triệt để chạm tới vảy ngược của cậu ta.

Cậu ta không chút do dự quất con ngựa màu đỏ thẫm của mình, lần thứ hai ngắm tên ——
Vèo!
Mũi tên nhọn bay ra lần nữa, lần này Diệp Ngôn Chi không trốn nữa.


Hắn đưa tay dồn hết sức mạnh cơ thể vào mới miễn cưỡng túm được mũi tên trong tay.
Tình cảnh này làm cho thiếu niên quý tộc run rẩy.

Cậu ta xuất thân cao quý, săn bắn cũng là tay thiện nghệ, chưa bao giờ thấy ai có thể tay không chặn đứng mũi tên.
Nhưng đây là chuyện gì?
Thiếu niên quý tộc cười gằn, không nghĩ nhiều giương cung bắn tiếp.
Sự phẫn nộ của cậu ta không thèm che giấu, chỉ là trong mắt Diệp Ngôn Chi không khác gì trò đùa.

Hắn dựa vào thân cây né luôn mũi tên thứ ba, nghiêng đầu nói với Khấu Đông đang trong lòng: "Nắm chặt."
Hắn huýt một cái.
Cách đó không xa bạch mã bị kinh sợ nhảy cẫng lên, nghe xong tiếng này nó lập tức lao như bay đến.

Diệp Ngôn Chi lấy dây cương đặt sau cây, đồng thời nói với Khấu Đông: "Bây giờ!"
Khấu Đông tâm lĩnh thần hội, móc ra đá lửa trong balo.

Trước đây không lâu y đã lôi ra dùng nên giờ đá lửa vẫn còn nhiệt độ cũ, chỉ cần nhẹ nhàng quẹt thôi đã có tia lửa đỏ tươi bắn ra.

Khấu Đông bẻ lấy một cành cây dài, đốt lửa rồi kéo cung, hít sâu một cái sau đó thả lỏng dây cung ——
Tên lửa chuẩn xác cực kỳ lao thẳng về phía vampire, trên không trung nó cháy càng mãnh liệt.

Bản tính kị lửa với khát máu của huyết tộc như được in sâu trong xương tủy, cậu ta không nhịn được lùi về phía sau một bước cố gắng tránh đi.
Khấu Đông không ngừng lại, rất nhanh bắn thêm một mũi tên nữa, lần này y nhắm vào con ngựa.
"........."
Ngựa màu đỏ thẫm bị kinh sợ, lông bờm của nó lấm tấm toàn đốm lửa làm nó sợ hãi không ngừng, hét ầm lên lắc đầu trái phải, suýt chút nữa đã hất tung người thiếu niên quý tộc đang cưỡi mình xuống.
Cậu ta bị hoa mắt, không mấy dễ dàng mới nắm chặt lại dây cương rồi làm con ngựa bình tĩnh lại.

Lúc ngẩng đầu lên nhìn đã thấy hai người kia cũng nhảy lên ngựa không thèm quay đầu phóng đi luôn.
Thiếu niên quý tộc cắn chặt răng, không thèm nghĩ nhiều lập tức giục ngựa.

Nhưng mà lúc này cậu ta nghe thấy âm thanh từ phía sau truyền tới, "Tìm được rồi hả?"
Cậu ta nghiêng đầu, nhìn thấy mái tóc vàng của Nam tước.

Nam tước với ngựa cùng khoác trên người màu đỏ rực.

Áo choàng của gã tản ra trên lưng ngựa, đỏ chói cả mắt.
"Tìm được rồi," thiếu niên quý tộc lạnh lùng nói, "Nhưng không bắt được, tên người hầu của cậu ấy xảo quyệt quá."
Trong lời nói mang theo sự ảo não rõ ràng.
"Không phải vội," nam tước khẽ mỉm cười, an ủi cậu ta, "Nếu lại đi vào rừng thì mọi chuyện đơn giản hơn nhiều."
Thiếu niên quý tộc nhíu mày, không nhịn được gõ nhẹ roi ngựa.
"Chẳng phải bọn thiên sứ cũng ở đây tìm sao?" Cậu ta chán ghét nói, "Bọn nó dám có chủ ý như vậy, đúng là làm ô uế địa bàn của Bá tước đại nhân!"
––– Thực tế thì bọn họ cũng không rõ thiên sứ có chủ ý như nào.

Nhưng sau khi thấy thanh niên kia chảy ra một giọt máu, đám thiên thần áo đen đã chuyển qua truy đuổi, bọn họ bỏ qua huyết tộc, toàn tâm toàn ý kiếm tìm dấu vết của thanh niên.
Một giọt máu kia rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào? Thiếu niên quý tộc cũng không hiểu.
Bên trong giọt máu ấy có hào quang nhàn nhạt, ít nhất có thể thấy được bánh gato nhỏ có liên quan tới đám thiên sứ kia.
Nếu như đã có liên quan vậy tại sao lại muốn chạy trốn khỏi bác sĩ mỏ chim?
Cậu ta nhíu mày, tự nói ra lời nghi hoặc của mình.

Nam tước ngồi trên lưng ngựa, khóe môi vẫn cười cười, chỉ là nụ cười không tới đáy mắt.
"Đương nhiên có lý do."
Gã mềm nhẹ nói.
"Thiên phụ vì sinh linh mà ngủ say –– nếu có một ngày cậu ấy xuất hiện trên đời một lần nữa, cho dù là thiên sứ vô dục vô cầu cũng vì cậu ấy mà động tâm."
Thiếu niên quý tộc sửng sốt.
"Ý ngươi là...."
"Cậu ấy là bắt đầu của tội nghiệt –––"
Nam tước mở ra đôi môi đỏ sẫm, thấp giọng nói.
"Có lẽ cậu ấy cũng sẽ là tận cùng của tội nghiệt.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi