NGỦ DẬY MỘT GIẤC, GAME YÊU ĐƯƠNG ĐÃ BIẾN THÀNH GAME KINH DỊ


Yêu cầu này làm huyết tộc trẻ tuổi ngớ người.
Hắn vẫn ngồi đó,lưng không khỏi thẳng hẳn lên, nghe người trước mặt nói giống như đang khẩn cầu rồi lại mềm yếu nhắc lại câu nói làm rung động lòng người đó thêm lần nữa.
Chẳng khác nào tiếng thủ thỉ nhỏ nhẹ của nhân ngư.
Hắn ngồi cứng đơ cả người, chợt nhận ra một hương thơm kỳ dị của máu đang phả về phía người mình.

Mùi hương kia ngọt cực kỳ, làm người ta liên tưởng đến đóa hoa ngày xuân hơi run rẩy bung tỏa từng cánh hoa, tỏa ra hương mật ngọt lịm.

Gần như trong chớp mắt khi ngửi thấy mùi hương, bản năng của vampire ập lên trong đầu hắn, bây giờ mỗi một centimet da dẻ của hắn đều đang run rẩy không ngừng, gần như là điên cuồng nhắc nhở hắn rằng:
Người trước mặt rất ngon miệng.
Máu của y là trân phẩm trước nay chưa từng có.
"......" Diệp Ngôn Chi nắm chặt nắm đấm, cuối cùng gật đầu.
Thiếu niên quý tộc reo lên một tiếng hoan hô nho nhỏ, cứ như không thể đợi nổi nữa mà tiến đến gần.

Vóc dáng của y nhỏ hơn Diệp Ngôn Chi khá nhiều, để cho tiện thì thanh niên quỳ chân ngồi bên cạnh giường, ga trải giường tơ lụa hơi lún xuống một khoảng nhỏ, y dựa sát mặt vào giống như con mèo nhỏ duỗi cơ thể ra để thăm dò, kề sát lại gần.
Mùi thơm ngát của máu ngày càng nồng, nó đang không ngừng phả lên gáy Diệp Ngôn Chi, thân thể huyết tộc trẻ tuổi như cây cung kéo căng, người trước mặt lại chẳng hề nhận ra.
Lời dẫn của Bá tước lúc này đã phát huy tác dụng vô cùng lớn, giờ đây trước mắt y chỉ còn lại hầu kết hơi lăn lộn lên xuống, còn có cả mạch máu trên cần cổ trắng mịn.
"Đừng sợ," y nhỏ giọng an ủi nhãi con nhà mình, "Ba sẽ cắn nhẹ thôi...."
Diệp Ngôn Chi không trả lời.
Thực ra thì vấn đề hiện tại hoàn toàn không phải người này cắn mạnh hay nhẹ.

Khấu Đông thật sự không có chút phòng vệ nào với hắn cả, y cứ như đã quên mất người đang ở cạnh mình hiện giờ đã chẳng phải là Diệp Ngôn Chi sớm chiều ở chung mà là một con dã thú đói bụng suốt ba ngày nay.
Khát vọng với máu đã được in sâu vào trong xương tủy của mỗi một huyết tộc, dù là Diệp Ngôn Chi thì cũng không thể tránh được khỏi sự ảnh hưởng của nó.

Dưới tình huống như vậy, bánh gato nhỏ vẫn chẳng hay biết gì tiến thẳng vào miệng hắn....
Cứ như là đang gào thét với hắn, yêu cầu hắn phải ăn mình.
Bản năng với lý trí của Diệp Ngôn Chi bắt đầu lộn xộn, hắn nhắm mắt lại, trước mặt trở nên đen kịt.
—— Hắn sợ tâm tình của mình sẽ dọa sợ người kia.
Mí mắt khép kín làm hắn không thể thấy được gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ của thanh niên.

Xúc cảm ướt át.
Nhẹ vô cùng, tựa như là chuồn chuồn lướt qua lá sen.
Diệp Ngôn Chi có một loại ảo giác quỷ dị, thanh niên dường như đang xác nhận mùi vị...
Cũng may sau khi y xác nhận xong thì cũng vừa lòng, nhanh chóng tiến gần hơn.

Một mảng da thịt trở nên ướt đẫm, Khấu Đông như một nhóc vampire mới sinh nằm nhoài bên gáy hắn, vài sợi tóc chọc vào cằm hắn, chuyên tâm tìm kiếm vị trí ngon lành để cắn xuống.
Huyết tộc trẻ tuổi không hề động đậy, ngồi cứng đơ như một pho tượng.
Bên ngoài ẩm ướt, trời cũng âm u, cánh rừng bị bao phủ bởi màn sương chẳng bao giờ tiêu tan.
Trong lòng hắn nóng hầm hập lên như dung nham nóng chảy, chúng đốt hắn thành một cái động.
Nếu tìm kiếm sâu trong cái huyệt động đó, có lẽ còn nhìn thấy được trái tim đỏ tươi đang điên cuồng đập mạnh, bên trên đó khắc đầy hai chữ Khấu Đông, trái tim cứ nhảy lên không ngừng.
—— Đã bao lâu rồi, đã bao lâu rồi hắn chưa nhìn thấy người này ở thế giới thực tại?
Diệp Ngôn Chi nhớ không rõ, sau khi bước vào cái trò chơi âm u quái dị này, trình tự thời gian cũng bị rối loạn.

Hắn không biết mình đã đợi bao lâu, cũng chẳng rõ mình đã tìm kiếm được bao lâu rồi, hắn tồn tại ở đây như một linh hồn mãi mãi không thể siêu thoát.
.......!Khấu Đông.
Tay hắn kề sát đỉnh đầu thanh niên, đây là một động tác dung túng hoàn toàn.

Dưới tấm màn che được treo trên cao, nhân loại duy nhất ở đây đang cắn lên cổ hắn, dùng răng nhanh nhòn nhọn của mình cắm sâu xuống ——
Y cắn nát.
Máu từ miệng vết thương chảy ra, tất cả đều bị y nuốt xuống cuống họng.

Trong phòng yên tĩnh cực kỳ, chỉ có tiếng môi lưỡi ma sát nhè nhẹ.
Hai người cùng rùng mình.
Khấu Đông kêu lên một tiếng thỏa mãn, cứ như con mèo con được người ta gãi cổ, y khống chế bản thân mình không cắn tiếp rồi gắng gượng ngẩng đầu lên, lễ phép nhìn huyết tộc trẻ tuổi, "Cắn thêm vài phát nữa được không?"

Huyết tộc trẻ tuổi nhắm mắt, chỉ sờ đầu y lần nữa.
Đôi mắt của Khấu Đông sáng ngời, nói: "Cảm ơn."
Y hút thêm một ngụm, chỉ một ngụm.

Khấu Đông rất có khế ước tinh thần, nhưng đối tượng đặc biệt đó chẳng phải là hệ thống vẫn luôn có âm mưu hại y, mà chỉ đối với Diệp Ngôn Chi.
Diệp Ngôn Chi hoàn toàn khác biệt, Khấu Đông vẫn luôn giữ lời với nhãi con nhà y.

Mấy cuốn sách giáo dục con trẻ mà y đã đọc có nhắc đến việc khi đã đồng ý chuyện gì với con thì nhất định phải làm được, không được phép đổi ý.
Vì lẽ đó, mặc dù cực kỳ lưu luyến món ăn ngon nghẻ này nhưng Khấu Đông cũng chỉ mút thêm khối xương sụn một cái rồi miễn cưỡng lùi về phía sau.
Khóe miệng y còn dính vết máu, nhanh chóng lè lưỡi liếm đi không lãng phí dù chỉ một giọt.

Cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có dâng trào toàn thân, thậm chí vị của Bá tước trước đó còn chẳng ngon bằng, Khấu Đông lúc này cũng hiểu tại sao đám huyết tộc lại thích cắn cổ người ta.
Gặm còn có thể sướng được như vậy, nhục cảm với mùi vị ngon lành thế, đến y còn nghiện nữa là.
Diệp Ngôn Chi mở mắt, lặng lẽ nói: "Bá tước đã làm gì cậu?"
Khấu Đông bấy giờ mới nhận ra, rõ ràng một nhân loại bình thường sẽ chẳng ai như vậy.

Y hiện tại cứ như một kẻ lơ mơ chen chân vào con đường của vampire, kỳ quái là y chỉ hứng thú với một số loại máu đặc biệt.
Khấu Đông thèm suốt ba ngày, đây là lần đầu tiên ăn được cái gì đó nên rất dễ nói chuyện.

Y gần như nằm nhoài lên giường, nghĩ nghĩ nửa ngày mới lười biếng như thể đã hòa tan vào cái giường, đáp trả: "Anh ta cho ba uống máu."
"........" Diệp Ngôn Chi nhăn mày.
Hiện giờ hắn là huyết tộc, đương nhiên cũng biết quy củ của huyết tộc.

Cho đến lúc này thì thân phận của Bá tước vẫn như đám sương mù, chỉ biết là cao chứ không thấp —— một huyết tộc như vậy rót máu vào người Khấu Đông sẽ làm y nghiện.
Hóa ra, kế hoạch của Bá tước là tự đưa mình tới cửa.
Nghĩ đến đây, lòng Diệp Ngôn Chi ùng ục sôi lên cảm giác ghen tị.

Mặc dù hắn biết mình và Bá tước chẳng khác gì nhau, nhưng ý nghĩ này vắt ngang trong lòng vẫn không nhịn được ép ra vị chua.
Hắn đẩy đẩy Khấu Đông.
Khấu Điềm Điềm vừa ăn no xong híp mắt nhìn hắn, "Hả?"
Y nhìn thấy sắc mặt nhãi con lạnh lùng hơn mọi khi, cứ như đang không hài lòng cái gì.

Huyết tộc trẻ tuổi xị mặt, hỏi y: "Cậu nói đi, tôi với tên Bá tước kia ai uống ngon hơn?"
Khấu Đông: "........."
Khấu Đông tự nói trong lòng, cái câu hỏi dở hơi gì thế này......
Cưng có nhớ mình là người không, tại sao lại đi so uống ngon hay không ngon?
Nhưng Diệp Ngôn Chi không thèm bỏ qua, vẫn cứ nhìn chằm chằm y như đã quyết định phải lấy được một câu trả lời chính đáng.

Khấu Đông cẩn thận suy nghĩ một hồi, không do dự đưa ra đáp án: "Đương nhiên là cưng rồi."
Cưng là một cái cổ vịt ngon miệng, hắn ta là cái cổ vịt toàn xương, so sánh mùi vị thì cưng phải thơm ngon ngọt thịt hơn chứ.
Diệp Ngôn Chi cuối cùng cũng thỏa mãn, híp mắt, không hề biết rằng trong lòng Khấu Đông mình chỉ ngang ngửa cái cổ vịt....
Bọn họ giờ mới bàn về chính sự.
Hôm nay đã là đêm ngày thứ ba, kế hoạch hành động của các thiên sứ là vào ngày thứ năm.

Còn tận hai buổi tối và hai buổi sáng nữa.
Tình cảnh của Khấu Đông hiện tại rất nguy, có thể nói là cực kỳ nguy hiểm.

Bây giờ bọn họ đang đi theo nhiệm vụ tuyến thứ nhất: trong vòng bảy ngày không bại lộ thân phận.
Liên quan đến nhiệm vụ thứ hai, "Lucifer sa ngã", bọn họ cũng có tìm được manh mối tương quan, có lẽ là thiếu mất đạo cụ gì đó nên việc thăm dò bối cảnh không thể tiếp tục, đến nay chưa có chút tiến triển.
Xuất phát từ trực giác, Khấu Đông cảm thấy điều này có liên quan đến chủ nhân của tòa lâu đài này – Bá tước.
Nhưng y cũng không muốn tới gần vị Bá tước kia, sau khi biết chuyện Cha Thiên Thượng với thiên sứ kia lại càng không muốn tiếp cận.

Nếu như đối phương có liên quan tới Cha Thiên Thượng thật thì hắn thật sự là thần trong thế giới này —— dựa vào sức mạnh của hắn thì việc trốn thoát sẽ trở nên khó khăn gấp bội.

Suy nghĩ một hồi, y vẫn nên nghiêng về phương án đầu tiên, trực tiếp dứt khoát ở lại trong lâu đài, không tham gia cái thịnh yến quỷ quái kia nữa.

Tiếp đó kiếm một góc để yên ổn sống nốt mấy ngày, dẫn nhãi con nhà mình ra ngoài an toàn là ổn nhất.
Đây đúng là phương án tuyệt vời nhất, cũng bảo toàn được mạng sống.
Vấn đề duy nhất ở đây là, liệu đám thiên sứ kia có thể dùng được hết hỏa lực tấn công hay không, làm đám dơi kia đi đời luôn...
** má!
Đám người kia vừa nhìn đã biết chẳng phải vampire chính trực gì cho cam —— Khấu Đông sợ bọn họ nửa đêm lao vào phòng mình, nhảy bổ lên giường y; hoặc là trong lúc không ai nhìn thì đẩy y vào trong góc, trực tiếp há miệng gặm một cái, vậy thì y phải biết tìm ai ăn vạ đây?
Diệp Ngôn Chi hiển nhiên cũng lo lắng điều này.
"Hai ngày nay tuyệt đối không được hành động một mình."
Khấu Đông tự nhận thức về mị lực của bản thân, hoàn toàn không nghi ngờ rằng đám dơi kia sẽ sống chết vì y nên không chút do dự gật đầu.
"Nhưng đáng tiếc," y nâng cằm tỏ vẻ tiếc nuối, "Ba muốn nhìn bọn họ đánh nhau."
*
Mục tiêu này của y rất nhanh đã được thực hiện.
Buổi tối hôm đó, bánh gato nhỏ - Khấu Đông chỗ nào cũng không dám đi, làm bé ngoan chui vào trong ổ chăn.

Diệp Ngôn Chi nằm cạnh y, hai người không dám ngủ say, chỉ chợp mắt một lát.
Đến gần nửa đêm, ngoài cửa truyền đến tiếng vang.
Đầu tiên là một tiếng bước chân, rồi sau đó là thật nhiều tiếng bước chân dần dần tụ hội lại, cứ như nguyên đám người đang chen chúc đứng ngoài hành lang, trong nháy mắt xé toạc sự im lặng trong tòa lâu đài.

Giọng nói của người trẻ tuổi từ ván cửa xuyên vào một cách mơ hồ.
Khấu Đông nghe không rõ, Diệp Ngôn Chi vì có thính lực của vampire nên truyền đạt lại cho y nghe.

"Có người hỏi Nam tước rằng tại sao không thể tới đây."
Khấu Đông hứng thú dào dạt, hỏi hắn tiếp sau đó thì sao.
"Nam tước trả lời đây là gian phòng của khách quý, không thể tự tiện xông vào."
"......."
"Ầm," Diệp Ngôn Chi giọng không cảm tình đọc lại, "Toạc, ầm, —— uỳnh uỳnh, toạc."
Khấu Đông khó hiểu, đây là cái gì thế, nghe chẳng hiểu gì.
"Là âm thanh," huyết tộc trẻ tuổi nói, "Bọn họ đánh nhau."
Một lời không hợp đã choảng nhau, thói quen này thực sự rất đáng tuyên dương, Khấu Đông nghe xong nhiệt huyết sôi trào, chỉ hận không thể mở cửa để tận mắt nhìn ngó cảnh tượng một đám vampire đánh nhau, biết đâu còn có thể đổ thêm dầu vào lửa.
Nghe đã thấy kích thích.
"Cậu không thể ra ngoài," Diệp Ngôn Chi nhìn một cái đã thấu hết suy nghĩ của người này, bác bỏ, "Sợ rằng bọn họ không cẩn thận sẽ làm cậu bị thương."
Trong phó bản này, Khấu Đông tuyệt đối không thể bị thương —— y phải an toàn, sống sót thoát ra ngoài.
Khấu Đông không thể làm gì khác ngoài đáp lại một tiếng, đem đầu chôn vào lồng ngực nhãi con nhà mình, lát sau mới trầm giọng nói: "Nhãi con, sau khi cưng tới, thao tác của ba đã bớt phóng túng lại nhiều lắm đó nhé."
Nếu như là mấy phó bản trước thì có khả năng là Khấu Đông đã nhảy bổ ra rồi.
Y đã đạt tới cảnh giới lam nhan họa thủy, phải đối mặt với sóng to gió lớn như vậy!
Trong bóng tối, giọng của huyết tộc trẻ tuổi nhẹ cực kỳ, nhàn nhạt.
"Không muốn?"
"Không phải...." Khấu Đông vô thức đưa lưỡi ra liếm liếm khóe miệng, lầm bầm nói, "Cảm giác cứ như hơi bận lòng đôi chút."
Cảm xúc này kỳ dị vô cùng, Khấu Đông vốn là người cô đơn, ở ngoài đời cũng chỉ có khán giả cách y một cái màn hình, không có bất kỳ người nào có thể tới cạnh y.

Mỗi một cái phó bản cũng chỉ có một mình y tự tìm kiếm đường sống, thực ra y cũng chẳng sợ hãi cái chết lắm, cùng lắm chỉ thấy run rẩy khi có quá nhiều NPC muốn độc chiếm mình mà thôi.
Nếu phải chết thật, y cũng chẳng quan tâm.
Con người đã quen với cô độc thì sống hay chết có là gì.

—— Đó chỉ là một cái kết, sự khác biệt chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Y có can đảm đứng giữa đám NPC nhảy nhót tung hoành là bởi vì không úy kỵ kết cục này.
Nhưng mà Diệp Ngôn Chi lại như một sợi dây trói chặt lấy y.


Y không còn là con thuyền nhỏ nhoi trôi dạt giữa mặt biển mênh mông chẳng biết đi đâu về đâu nữa, bấy giờ đã có mỏ neo giữ y ở lại, đưa y tới mặt trời của thế gian.
Diều của y cũng đã có dây.
—— Tốt đẹp làm sao.
Trong đầu Khấu Đông lại dâng lên ý tưởng hào hùng, y quay ra nói với Diệp Ngôn Chi: "Con trai ơi, ba nhất định sẽ tích góp đủ tiền!"
Sau đó mua quần áo mới với chiếc váy lolita xinh xắn cho cưng!
Khổ cái gì thì khổ chứ không được để con cái mình phải khổ!!
Diệp Ngôn Chi hoàn toàn không biết rằng dòng suy nghĩ của y đã lái sang "người ba trẻ tuổi một mình phấn đấu khổ cực, cố gắng vì một gia đình an ổn!", hắn còn đang tự hỏi không biết tại sao người này lại bảo muốn kiếm tiền.
Nhưng linh tính mách bảo đây là một chuyện mà hắn không muốn biết thêm, vì thế hắn đưa tay vào miệng thanh niên, hỏi y: "Ăn không?"
Khấu Đông trừng mắt, lập tức ném quăng ý nghĩ kiếm tiền nuôi gia đình ra sau đầu, bắt đầu dùng răng nanh mài ngón tay trỏ của thanh niên.

Tiếng vang bên ngoài vẫn còn tiếp tục, tiếng nào tiếng nấy cũng ầm ầm, cuối cùng có vẻ như phía Nam tước chiếm thế thượng phong, người trẻ tuổi đập tường một cái rồi nhanh chân dẫn theo người hầu rời đi.
Động tác của cậu ta quá lớn làm cho khung tranh trên tường rơi xuống hàng loạt.
"Nam tước đại nhân," hầu nam bên cạnh thấp giọng nói, "Khách mời lần này đúng là không biết kiềm chế."
Nam tước lắc lắc đầu, "Chỉ là vài tên hạ đẳng thôi."
Gã không để hầu nam chạm vào bức họa kia, trái lại cúi người nhặt nó lên, cẩn thận từng li từng tí sờ vào nó.

Đôi mắt xanh biếc của Bá tước trong bức họa nhìn như có như không, chẳng biết đang nhìn tới cái gì.
"........"
Nam tước bỗng nhiên run rẩy rồi chợt buông lỏng tay, bức tranh lại rơi xuống đất lần thứ hai.
Hầu nam ở phía sau không biết chuyện gì xảy ra: "Nam tước đại nhân?"
Nam tước không hề trả lời.

Tay gã run run như là bị thứ gì làm bị thương.
Bức họa vừa rồi chợt lóe lên thánh quang màu vàng.
Thánh quang đã một ngàn năm chưa từng tái hiện trên hậu thế.
Bước chân của gã dừng lại một chút, đầu ngón tay chần chờ vuốt nhẹ khung tranh, cuối cùng vẫn nhặt nó lên rồi úp chặt vào mặt tường.

Bá tước trong bức tranh vẫn có đôi mắt xanh lục, từ trong đó bấy giờ đã không còn điểm sáng nhỏ vụn màu vàng nữa.
Nam tước dừng lại trước bức tranh.
"Cha Thiên Thượng vạn năng," gã thấp giọng nói, "Ngài muốn sáng tạo quang minh lần thứ hai ư?"
"........."
Bá tước được vẽ trong bức tranh đương nhiên sẽ không đáp lời gã.

Nam tước ngoắc khóe miệng, ý cười không hề lan tới khóe mắt một chút nào.
"Thế thì," gã nói, "Đây không phải là tin tức tốt đẹp gì với huyết tộc."
Trong lòng gã còn đang suy đoán xem vì nguyên nhân gì mà thánh quang đột nhiên trở về đại địa.

Từ khi Seraphim ngã xuống, gã chưa từng nhìn thấy thánh quang, sương mù cùng với sự mù mịt đã vĩnh cửu thống trị thiên địa, huyết tộc cũng vì vậy mà được sinh ra, thậm chí còn trở thành người lãnh đạo.
Gã vốn tưởng rằng, Cha Thiên Thượng nguyện đem máu tươi ban tặng cho bọn họ là vì đã bỏ thiên sứ qua một bên, coi bọn họ là sinh linh được sủng ái nhất.
Bây giờ xem ra lại không phải như vậy.
Sinh linh được Cha Thiên Thượng sủng ái nhất.....
Gã nheo mắt, trong lòng dâng lên vài suy đoán, cất bước đi về phía trước.

Có vài vong linh du đãng thoáng nhìn thấy bóng người gã liền vội vã né tránh —— bọn họ vẫn còn sợ hãi với đám vampire đã từng hút máu của mình, chỉ dám tụ tập cuối hành lang.

Áo choàng màu đỏ dài như đang rũ xuống sau lưng gã, như dòng máu của họ lúc tuôn trào, hội tụ lại thành dòng sông.

Sáng sớm ngày thứ tư rất nhanh đã đến, hầu nam may mắn đầu tiên nhìn thấy Tử tước Glenn đi xuống, nhanh chóng hít một hơi thật sâu.
"Tử tước đại nhân."
Khấu Đông đáp một tiếng, ánh mắt dừng lại trong đại sảnh trống trải, "Hôm nay vắng thật đấy."
Mọi hôm số lượng người hầu gấp ở đây gấp đôi.
Hầu nam cung kính nói: "Hôm nay nhà bếp có đồ ăn thay thế, bởi vì hơi phiền phức nên mọi người đã tới nhà bếp hỗ trợ —— Tử tước đại nhân có nhu cầu gì? Tôi sẽ nghe tất cả dặn dò của ngài."
Vẻ mặt của gã ta như kiểu muốn Khấu Đông cắn mình ngay lập tức, hoặc là muốn được cắn vị quý tộc phương Đông da dẻ mịn màng này một cái.

Nhưng Khấu Đông nhíu mày, y quan tâm đến câu đầu tiên của gã ta hơn, "Đồ ăn thay thế?"
Y đột nhiên nhớ tới NPC bị mình bỏ ra sau gáy, "Sao lại thay?"
Hầu nam trả lời: "Đồ ăn ở đó đã hết tươi, có người mang tới đồ mới." Sự quan tâm của vị quý tộc phương Đông này làm gã hơi ngạc nhiên, quý tộc bình thường chưa bao giờ đặt chân đến nơi của người làm, càng không đi tới nhà bếp, "Ngài...."
Câu đã hết tươi, thật ra đã cho thấy số kiếp của đồ ăn.

Khấu Đông xua tay không để gã đi theo nữa, mãi tới khi đến góc mới quay ra nhìn Diệp Ngôn Chi.
"Chỉ sợ Sellin vẫn còn ở đó," y thấp giọng nói, "Chúng ta phải đi xem."

Trên người Sellin còn rất nhiều bí ẩn chưa có lời giải đáp, làm Khấu Đông cảm thấy quái dị.

Một nhân vật mang tính then chốt như vậy không thể để huyết tộc xử lý dễ dàng thế được.

Bọn họ dọc theo cầu thang đi xuống dưới, nhìn thấy nơi xa xa là cửa phòng bếp.

Đám hầu nam đeo găng tay trắng như tuyết, chúng ném một huyết nô như vải rách vào trong góc.

Nơi đó có rất nhiều túi, huyết nô thần trí không còn rõ ràng sẽ bị chúng nhét vào đó, dùng dây thừng bịt miệng.
Chợt, bọn chúng xách theo những cái túi này lên cầu thang, nhìn thấy chủ tớ quý tộc đang đứng đó, nhóm nam phó không khỏi sững sờ, "Tử tước đại nhân."
"Chủ nhân chỉ tới xem," trả lời bọn họ chỉ có Diệp Ngôn Chi, "Các người cứ làm việc."
Đám người hầu không có quyền can thiệp vào hành động của quý tộc trong lâu đài thế nên chỉ gật đầu hành lễ rồi mệt mỏi vác theo mấy cái túi đi ra cửa sau.

Nơi đó là một vườn hoa hồng đỏ tươi, từng bông nở rộ mang theo màu sắc tươi rói.
Đất phía dưới hoa hồng bị đào lên, từng túi từng túi bị ném xuống rồi lấp đất lên.
Khấu Đông nhìn chăm chú một màn này, tuần tra dò xét nhìn cái túi to màu trắng bị nâng đi đó.

Đám huyết nô sau một thời gian dài bị hút máu thì ý thức đa số đều đã mơ hồ, yên tĩnh co rúc trong túi, không có chút phản kháng; chỉ có một túi vẫn còn hơi giãy dụa, từ trong túi lộ ra đường nét hình thể của người nọ.
Đó là một bàn tay đang muốn thò ra ngoài.
Khấu Đông trao đổi ánh mắt với Diệp Ngôn Chi, hai người trong lòng cũng đã có suy nghĩ nhưng không hề động thủ.

Bọn họ nhìn đám người hầu xử lý xong khu vườn hoa hồng kia rồi lại tới hành lễ.
"Chủ nhân của ta muốn xem hoa," Diệp Ngôn Chi, "Đừng tới quấy rầy."
Hầu nam đứng đầu gật đầu, những người còn lại nối đuôi nhau đi vào.

Khấu Đông chờ bọn chúng đi rồi mới ngồi xổm xuống, nhìn Diệp Ngôn Chi đi tìm xẻng, chuẩn xác lôi ra cái túi mà họ vừa thấy ra ngoài.
Sức mạnh huyết tộc lúc này phát huy tác dụng cực lớn, Diệp Ngôn Chi dùng tốc độ cực nhanh, gần như là lập tức kéo người ra.

Bọn họ trốn ở mặt trái lâu đài, dừng lại ở vị trí không bị cửa sổ phía trên chú ý tới để mở miệng túi ra.
Trong túi lộ ra vài sợi tóc màu nâu, người bên trong liều mạng bò ra ngoài, cuối cùng cũng lộ miệng mũi ——
Anh ta vừa tìm thấy cuộc sống mới, cố hết sức hô hấp, khóc không ra thành tiếng: "Bạn của tớ! Tớ suýt nữa cho rằng mình sẽ không gặp được cậu nữa!"
—— Quả nhiên là Sellin.
Anh ta chật vật hơn trước rất nhiều, nói bừa vài câu rồi siết chặt tay Khấu Đông.
"Bọn chúng có người mới tới nên tớ bị xử lý ném ra đây.

Làm sao bây giờ? Chúng ta thoát không nổi chỗ này...."
Khấu Đông nhìn anh ta thật kỹ, trấn an, "Đừng lo, sẽ có cách thôi."
"Sao mà tớ không lo được chứ?" Sellin nói, "Tớ hối hận, đáng ra không nên viết lá thứ đó.

Tớ đã làm liên lụy tới cậu! —— Chúng ta đã là bạn lâu năm vậy cơ mà!
Khấu Đông không nói gì, không đáp lại Sellin đang khóc thút thít.
Vì câu này mà lòng y hơi run rẩy, dừng lại ở trên khuôn mặt người trước mặt.
"Sellin, chúng ta bạn thân bao nhiêu năm rồi?"
Sellin không hề không nhận ra có gì dị thường, tính toán một chút, trả lời: "Mười hai năm rồi, cậu là bạn thân duy nhất của tớ."
Mười hai năm.
Khấu Đông bấy giờ cũng hiểu được khởi nguồn của cảm giác dị dạng kia, nguyên chủ với Sellin đã có liên hệ nhiều năm như vậy, vốn dĩ phải biết rõ tính cách của nhau.

Nếu Sellin thật sự không muốn y đến vậy thì sẽ không dùng giọng điệu chứng tỏ anh ta sắp chết đến nơi rồi, hoặc là anh ta nên sử dụng giọng điệu của người khác để nói rằng anh ta đã bệnh chết ở đâu đó —— với sự dứt khoát của nguyên chủ thì hẳn là sẽ không do dự bất chấp nguy hiểm để tìm đến, Khấu Đông không cho rằng cậu ta là người bạc tình.
Không cần Sellin nhiều lời, chỉ cần anh ta mất tích thì nguyên chủ cũng sẽ tự giác chăm sóc vợ với con gái anh ta.
Thế thì.
Sao Sellin phải viết thư dẫn dụ y đến?
Thư được truyền đi bằng cách nào?
Tim Khấu Đông rơi thẳng xuống.

Y nhìn chằm chằm gương mặt đầy nước mắt, thấp giọng nói: "Sellin, tớ có một vấn đề muốn cậu trả lời."
Sellin vốn là người đưa đồ ăn tới, cũng vì bị Bá tước nhìn trúng nên mới phải ở lại rồi bị biến thành huyết nô.
Điều này hiển nhiên không phải do máu của anh ta xuất sắc.
Bởi vì.
"—— Cậu đã cho Bá tước xem cái gì mà lại khiến hắn ta thay đổi chủ ý thả cậu đi?"
[27/07/2022].


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi