NGƯ DƯỢC NÔNG MÔN



Edit: Hắc Phượng



Cuối cùng Ngô đại nương cũng từ trong phòng đi ra, Đỗ Tiểu Ngư rót chén nước cho Chu Nhị Nha uống, tự mình ở sau tường liền kề nghe trộm.



Triệu thị xấu hổ nói: “Phiền ngươi nửa ngày rồi.”



“Chúng ta còn phải nói những lời này à“. Ngô đại nương an ủi bà, “Ngươi khoáng tâm chút đi, thuyền tới đâu cầu tự nhiên sẽ thẳng, Chu thị tốt xấu cũng có chút giao tình với ta, ta đi tìm bà ta nói một chút, điều này quá không ra gì! Nhà các ngươi đã không chịu sao có thể đến bức? Trưởng thôn kia ta tìm lão Bàng cùng đi, đây coi là vong ân phụ nghĩa cái gì? Còn không có thiên lý!”



Triệu thị vội ngăn bà ta, “Trưởng thôn bên kia trước tiên đừng đi nói, đỡ phải liên lụy các ngươi.”



Ngô đại nương nói: “Được rồi, ta trước đi tìm Chu thị đã, ngươi vào nhà thôi, nhìn ngươi chắc đêm qua không ngủ được, nghỉ ngơi một chút đi.”



Triệu thị xoay người vào nhà.



Đỗ Tiểu Ngư vội từ bên trong chạy đi ra.



“Tiểu Ngư ở nhà à, vừa rồi ra ngoài chơi?” Ngô đại nương từ ái sờ đầu của nàng.



Đỗ Tiểu Ngư kéo bà đến một một chỗ yên tĩnh, né tránh Đỗ Hoàng Hoa mới nói: “Đại nương, ngài đừng đi tới nhà Lưu phu tử, hai ngày nữa hãy đi”



Ngô đại nương nhíu mày: “Con nít con nôi nói cái gì vậy?”




“Bà Chu thị kia sẽ không bỏ qua cho tỷ cháu đâu!” Đỗ Tiểu Ngư nói ngay vào điểm chính, “Đại nương kỳ thực người cũng biết, Chu thị rõ ràng biết quan hệ giữa nhà người và nhà cháu, nhưng bà ấy vẫn đối xử với nhà chúng cháu như vậy, đủ thấy được không hề có một chút lương tâm nào, hoàn toàn không để đại nương vào trong mắt! Đại nương cần gì phải cho mẹ cháu hi vọng giả chứ, kết quả cũng chỉ là càng thương tâm thôi.”



Ngô đại nương sững sờ nghe, hài tử này nói gãi đúng chỗ ngứa, nói cho cùng mình quả thật là đang dối mình dối người, bà chẳng qua chỉ là muốn an ủi Triệu thị, người bạn là bà đây cũng chỉ làm được những thứ này.



“Tiểu Ngư à, đại nương là thật lòng muốn giúp nhà cháu.” Bà than thở một tiếng.



Đỗ Tiểu Ngư thật sự nói: “Đại nương muốn giúp nhà cháu thì người làm giúp cháu một chuyện.”



“Chuyện gì vậy?” Ngô đại nương kinh ngạc.



Đỗ Tiểu Ngư nhỏ giọng nói mấy câu, trong đó bao gồm gặp phải Bao thị cũng nói, Ngô đại nương ánh mắt trợn thật lớn, “Cái này, cái này thật sự có thể giúp sao?”



“Đại nương, ngươi tin tưởng cháu lần này được không?” Đỗ Tiểu Ngư nắm chặt tay áo của bà, “So với bất luận người nào cháu là người không muốn đại tỷ gả cho Lưu phu tử nhất, cháu thích nhất đại tỷ, đại nương, người tin tưởng cháu đi! Chỉ hai ngày thôi, hai ngày sau người lại đi tới nhà Lưu phu tử được không? Dù sao cũng không có biện pháp khác, lẽ nào ngài thật sự không biết Chu thị kia sao?” Nàng sắp muốn khóc rồi, bản thân rốt cuộc là đứa trẻ, người lớn khó mà tin tưởng, mà làm việc này Ngô đại nương là ứng cử viên phù hợp nhất, trừ bà ra không còn ai khác, bởi vì những người khác càng không lời nghe nàng.



Thấy nàng ánh mắt đỏ lên, bên trong lóe sáng nước mắt, là trung thực như thế, tâm Ngô đại nương mềm xuống, rốt cục đáp ứng, “Được, ta cứ thử xem.”



“Cảm ơn đại nương!” Khuôn mặt chữ điền trước mắt dưới ánh mặt trời, Đỗ Tiểu Ngư nhào tới trong lòng bà, suýt nữa nước mắt chảy xuống.



Ngô đại nương đồng ý tin nàng, nó đáng quý biết bao!



Sau khi đưa Ngô đại nương đi, nàng về nhà, Chu Nhị Nha đang bưng bát trà ngẩn người.



“Nhị Nha, ngươi mấy tuổi rồi?” Đỗ Tiểu Ngư hiện tại tâm tình tốt lắm, nhìn Chu Nhị Nha mặt nho nhỏ cảm thấy đặc biệt đáng yêu, “Ta thấy nên gọi ta là tỷ!”



Chu Nhị Nha thẹn thùng nói: “Bảy tuổi.”



A, thế mà bằng tuổi nhau, Đỗ Tiểu Ngư hỏi tiếp, “Sinh tháng mấy?”



“Tháng sáu.”



Đỗ Tiểu Ngư cười ha ha, “Ta tháng ba, ngươi quả nhiên phải gọi ta là tỷ, mau gọi cái nghe thử nào.”



Đỗ Hoàng Hoa vừa lúc đó đi vào, nghe vậy xì cười nói: “Chẳng trách dẫn người về đây, thì ra là muốn làm tỷ tỷ người ta”



“Cũng không hẳn, trong nhà chỉ có muội nhỏ nhất.” Đỗ Tiểu Ngư quyệt miệng, “Mẹ sinh thêm một đứa thì tốt rồi“. Sinh ra cho nàng bắt nạt một chút, bánh bao nhỏ nào đó chơi vui nhất, nàng lại giục Chu Nhị Nha, “Mau gọi tỷ nha ~, ta chưa nghe thấy mà?”



Chu Nhị Nha mặt ửng hồng, thấp giọng nói: “Tiểu Ngư tỷ”



“Thật ngoan.” Đỗ Tiểu Ngư cao hứng, thì ra có bạn nhỏ cũng rất tốt, “Đến đây, ta chải đầu cho ngươi.” Nhìn tóc nó loạn lung tung, Đỗ Tiểu Ngư không chịu nổi, thầm nghĩ Chu Nhị Nha chẳng phải cũng có đại tỷ sao, sao thành dáng vẻ này? Nhìn Đỗ Hoàng Hoa làm tỷ tỷ xứng chức nhiều lắm, mỗi ngày đều xử lí sạch sành sanh, sảng khoái.



Đang cầm cái lược chải được một nửa cho Chu Nhị Nha thì ngoài cửa viện có người gọi, “Nhị Nha, Nhị Nha, nha đầu chết tiệt kia mau đi ra cho ta!”



Thanh âm lanh lảnh chói tai, Đỗ Tiểu Ngư buồn bực không biết là ai, đã thấy Chu Nhị Nha bị doạ mặt mũi trắng bệch, không để ý tóc bị nắm, giẫy giụa muốn chạy ra ngoài.




“Đừng nhúc nhích, bên ngoài kia là ai?” Đỗ Tiểu Ngư đè bả vai nó lại, “Là tỷ ngươi?”



“Vâng.” Chu Nhị Nha run một cái.



Xem ra thường xuyên bị khi phụ sỉ nhục, sợ đến như vậy, Đỗ Tiểu Ngư không quan tâm người nọ ở bên ngoài gọi, tiếp tục chải đầu cho Chu Nhị Nha, đến khi Đỗ Hoàng Hoa dẫn người vào đây.



“Nha đầu chết tiệt kia lỗ tai điếc à, phiền người khác thì làm sao, còn không theo ta đi!” Chu Đại Nha tiến lên túm muội muội nàng.



Đỗ Tiểu Ngư lườm nàng một cái, vóc người cao chừng bằng Đỗ Hoàng Hoa, khuôn mặt có chút giống Chu Nhị Nha, nhưng ngũ quan có chút thô, bộ dạng con mắt lớn trong như mắt cá vàng, cái mũi hơi tẹt, cằm rất nhọn, so với Chu Nhị Nha thì kém không ít, có thể hai tỷ muội một người được nhận ưu điểm của cha mẹ nhiều hơn, một người nhận khuyết điểm nhiều hơn, nhưng nàng ăn mặc tốt hơn Chu Nhị Nha, không đến mức rách nát.



“Sắp chải xong rồi, ngươi gấp cái gì?” Đỗ Tiểu Ngư nhìn nàng rất không hợp mắt.



Chu Đại Nha nhìn trang phục trên người các nàng, cũng rất phổ thông, đã rất không kiên nhẫn, “Muội muội nhà ta muốn ngươi chải đầu làm cái gì, muộn rồi ta dẫn nó trở về.” Nàng về nhà phát hiện Nhị Nha không có ở nhà, trên người lại không chìa khoá, một đường hỏi người tìm đến chỗ này.



“Tiểu Ngư tỷ, muội, muội phải đi rồi.” Chu Nhị Nha sợ hãi nhìn nàng.



Đỗ Tiểu Ngư nhìn nó bị kẹp ở giữa cũng khổ, đành phải buông lỏng tay.



Chu Đại Nha hung hăng quát Chu Nhị Nha rồi lôi nó đi.



Đỗ Hoàng Hoa ở phía sau nhỏ giọng nói: “Là nha đầu nhà Hồng nương tử, tiểu nha đầu kia ta cũng mới gặp lần đầu“. Thảo nào nàng không quen biết, Chu Nhị Nha tính khí hướng nội, thấy người là trốn, mà Triệu thị bởi vì tác phong Hồng nương tử nên ít giao thiệp với Chu gia. Về phần Hồng nương tử và Chu Đại Nha, kỳ thực Đỗ Hoàng Hoa cũng chỉ gặp qua một hai lần.



Hồng nương tử? Đỗ Tiểu Ngư nghe quen tai, cẩn thận suy nghĩ một hồi mới nhớ tới là Hồng nương tử ngày ấy đánh nhau với Khâu thị, cũng là người không dễ chọc, không ngờ người như vậy lại có thể sinh ra một tiểu nữ nhi biết điều thế?.



Chu gia tỷ muội đang định ra khỏi cổng thì Đỗ Văn Uyên trở lại, song phương suýt nữa va vào nhau.



“Ngươi không có mắt à . . .” Chu Đại Nha ở đó muốn chửi người, nhưng câu nói kế tiếp bị nàng hung bạo nuốt xuống, bởi vì thấy rõ người đối diện.



Một thiếu niên dáng cao lớn đứng ở nơi đó phảng phất như ánh trăng trong bóng tối, ôn hòa nhìn nàng, ánh mắt sáng ngời như sao, hắn hơi khom người, thanh âm cũng dễ nghe, “Hai vị cô nương, xin lỗi”. Nói rồi nghiêng người lùi sang một bên cho các nàng bước đi.



Chu Đại Nha không di động bước chân, đời này nàng chưa từng thấy người như vậy.



“Ngươi, ngươi là…”



Đỗ Văn Uyên thấy nàng ngây ngốc, bả vai hơi nhíu, lúc này Đỗ Tiểu Ngư đi tới cười nói: “Nhị ca, huynh đã về à”



Thì ra đây chính là nhi tử của nhà này! Chu Đại Nha vào giờ khắc này thực sự rất hối hận, mới vừa rồi còn đắc tội tiểu cô nương kia, nàng nghĩ vội quay người lại, xông tới trước Đỗ Tiểu Ngư cười nói: “Vừa rồi chiếu cố muội muội nhà ta, đều quên báo đáp đây! Nhị Nha, còn không mau tới cảm ơn Tiểu Ngư tỷ.” Tay nàng dùng sức đẩy Chu Nhị Nha sau lưng.



“Cám, cám ơn Tiểu Ngư tỷ.” Chu Nhị Nha liêu xiêu nói, bị đại tỷ chuyển biến dọa sợ.



Đỗ Tiểu Ngư cũng ngẩn ngơ, người này bỗng nhiên uống lộn thuốc? Thái độ mới vừa rồi xấu xa như vậy bất chợt liền chuyển hình thành thục nữ phải không? Nhưng người ta có lễ phép nàng không thể thất lễ vội nói: “Có gì đâu, Nhị Nha hiện tại cũng là muội muội của ta,” Nàng thân mình nghiêng về phía trước nhìn Chu Nhị Nha, “Nhị Nha, nếu như không có cơm ăn bị đói bụng, đến nhà ta ăn, cũng thường đến nhà ta chơi nha.”




Chu Đại Nha mặt chợt biến sắc liếc nhìn Đỗ Văn Uyên nói: “Làm sao sẽ đói bụng chứ, là muội muội nhà ta ăn được nhiều, luôn kêu đói, nhà ta chẳng lẽ lại không cho nó ăn à?”



“Vậy làm mất chìa khóa cũng không cần sợ, nếu tỷ ngươi mắng ngươi liền đến bên cạnh ta.” Đỗ Tiểu Ngư lại khởi lên tranh luận.



Chu Đại Nha âm thầm nghiến răng, “Làm sao lại vì cái này mà mắng nó chứ, Nhị Nha, tỷ rất tốt với muội mà, có phải không?”



Đáng thương Chu Nhị Nha ngoại trừ gật đầu cũng chỉ có thể gật đầu.



“Ngày khác sẽ đến nhà nói cám ơn.” Thấy Đỗ Tiểu Ngư mọi nơi khó xử, Chu Đại Nha cuối cùng nói một câu rồi mang theo muội muội đi.



Đỗ Tiểu Ngư nhìn bóng lưng Chu Nhị Nha chậm rãi biến mất, trong lòng hơi khó chịu, Nhị Nha có thể lại bị thêm khổ sở hay không?



Đỗ Văn Uyên thấy nàng lo lắng đưa tay dắt nàng đi đến phòng hắn.



“Đã nghĩ ra được biện pháp chưa?” Hắn đóng cửa lại hỏi.



“Nếu như muội không nghĩ ra, nhị ca chẳng lẽ cũng không chịu nghĩ à?” Đỗ Tiểu Ngư ngữ khí không vui nói.



Đỗ Văn Uyên nói: “Muội không nghĩ được cách cùng lắm thì ta đi tìm Lưu phu tử.”



“Tìm Lưu phu tử?” Đỗ Tiểu Ngư cắt một tiếng, “Người đó sợ mẹ như vậy, tìm hắn thì có tác dụng gì? Thật sự yêu thích tỷ chúng ta thì không nên dung túng mẹ hắn dùng những thủ đoạn kia! Muội nói này, không chừng hắn đúng là cố ý đấy, còn là phu tử cơ đấy, với chút đạo đức đấy thì có thể dạy dỗ cái gì . . .” Nàng vội ngậm miệng, Đỗ Văn Uyên chính là Lưu phu tử dạy, vậy chẳng phải mắng tới hắn à.



“Sao không nói tiếp?” Đỗ Văn Uyên nheo mắt, hắn chẳng qua là thăm dò thôi, không ngờ nàng mắng người ta còn rất độc.



Đỗ Tiểu Ngư bĩu môi, không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này, có được hay không cũng chỉ là hai ngày mà thôi, nếu Bao thị mắc câu, như vậy tự nhiên nguy cơ sẽ được giải trừ, nhưng nếu không được thì sao? Nàng chậm rãi nhíu lông mày, nếu mà không thành, chỉ sợ sẽ xúc phạm tới Đỗ Hoàng Hoa, Chu thị chẳng qua là muốn con trai của bà ta có hậu, đi đoán mệnh Đỗ Hoàng Hoa và Lưu phu tử rất xứng đôi, lúc này mới chết sống muốn kết hôn con dâu này.



Nếu như Đỗ Hoàng Hoa căn bản mệnh không tốt, hoặc là hoàn toàn không sinh được con trai, Chu thị chắc chắn sẽ không muốn nữa.



Đây là kế hoạch thứ hai của Đỗ Tiểu Ngư, kỳ thực nàng làm sao biết Nhị thúc Đỗ Đường của nàng ở trước mặt Bao thị nói mấy lời kia chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, chỉ là mục đích hơi có sự khác biệt mà thôi.



“Xem ra muội đã nghĩ ra cách rồi.” Đỗ Văn Uyên xoa xoa đầu nàng, “Quả nhiên không làm nhị ca thất vọng!”



Đỗ Tiểu Ngư tức chết, một cái tát vỗ bỏ tay hắn, trước kia là không có cơ hội giúp trong nhà gánh vác một phần, hiện tại có cơ hội còn đẩy lên trên người nàng, nhị ca này thật làm cho người ta không nói được lời nào!



Nhìn nàng bạch bạch bạch chạy đi , Đỗ Văn Uyên thu liễm nụ cười, nếu thật sự hết cách rồi, hắn sẽ phải ra tay, sao có thể trơ mắt nhìn đại tỷ gả cho người như Lưu phu tử vậy? Đấy là tuyệt đối không thể!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi