NGƯ DƯỢC NÔNG MÔN



Edit: Hắc Phượng



Ngày 18 tháng 10, Lưu gia giăng đèn kết hoa, Lưu phu tử thành thân!



Nhưng sự tiến triển của tình hình ra ngoài dự liệu của bất luận người nào, đánh chết Chu thị cũng sẽ không ngờ ngày hôm đó việc vui vậy mà lại biến thành tang sự!



Mà Bao thị cũng không ngờ đến, chính mình dốc hết sức cầm bạc ra làm việc, thuyết phục biểu di gả biểu muội cho Lưu phu tử, đến cuối cùng thành ra là giỏ trúc múc nước chẳng được gì, không chỉ đắc tội Chu thị, thiếu chút nữa để biểu di nổi điên lôi hết tóc!



Đúng vậy, không ai ngờ tới, tân nương Lưu phu tử chọc hắn một đao sau đó thắt cổ tự tử!



Tin tức truyền đến, Đỗ Tiểu Ngư không thể nào ăn được cơm tối, sao có thể không áy náy chứ? Nói cho cùng kế hoạch này xuất ra từ tay nàng, tiểu cô nương kia thành vật thay thế, nàng có thể trốn tránh trách nhiệm nhưng là vì cứu vãn Đỗ Hoàng Hoa. Nếu trước đó biết kết quả này, may ra có thể đổi phương thức, nhưng tất cả đã không kịp mất rồi, cho nên chỉ có thể cảm thấy tiếc hận.



Đỗ Văn Uyên gần đây ở nhà tự học, Lưu phu tử bị thương, tuy chỉ là bị đâm trên bắp đùi, không có trí mạng, nhưng lần này bị mất mặt lớn như vậy tạm thời là không thể dạy học, huống chi cho dù có thể, chỉ sợ Chu thị cũng sẽ tính nợ trên đầu bọn họ, như thường sẽ không cho họ đến đọc sách.



Việc này Triệu thị cực kỳ lo lắng, bà xem trọng học nghiệp của con trai vượt qua tất cả, còn vội vã tìm một trường tư thục, sau này bị Đỗ Văn Uyên thuyết phục, sắp hết năm cũ rồi, cho dù tìm một lần nữa cũng không học được bao lâu, lại nói đổi một lần phu tử dạy sẽ không giống nhau, không chắc đã tốt với con, cuối cùng quyết định đợi ăn tết xong lại nói, ngược lại cũng chỉ còn hơn một vài tháng thôi.



Mà tư thục vốn được nghỉ sớm, tính như vậy cũng không có bao nhiêu thời gian, Triệu thị thấy vậy thì thôi.



Ngày hôm đó Đỗ Tiểu Ngư đang cùng Đỗ Văn Uyên trong sân xử lý phơi rau cải trắng đã vài ngày, cắt bỏ lá già héo bên ngoài, bên cạnh đặt cái vại lớn dùng để muối dưa ăn. Phương pháp rất đơn giản, trải một tầng cải trắng trong vại rồi rắc một tầng muối lên trên, sau đó lại trải một tầng cải trắng, một cái vại lớn đại khái có thể trải được 20 tầng, tiếp theo là cho nước vào, cách mấy tháng là được ăn dưa chua ngon.




Nhà bọn họ đã ăn nhiều lần rồi, Đỗ Tiểu Ngư cũng học xong xung phong nhận làm việc này cùng Đỗ Văn Uyên.



Hai người đang bề bộn làm việc thì thấy Bao thị giận đùng đùng đi tới, phía sau còn đi theo một vị bà tử.



“Mẹ ngươi đâu, gọi bà ta đi ra!” Mụ vừa đến đã ngạo mạn.



Đỗ Tiểu Ngư không thèm quan tâm, Đỗ Văn Uyên lạnh giọng nói: “Mẹ ta chính là đại tẩu ngươi, ngươi không có quy củ còn muốn gặp người?”



Bao thị bị hắn trách cứ thì sửng sờ, lập tức cười khanh khách nói, “Oái, thật không hổ là học sinh tốt của Lưu phu tử nha, nhanh mồm nhanh miệng lắm, chẳng qua là tổ mẫu ngươi không có đây, còn muốn diễu võ dương oai với ta ư, ngươi tính là thứ gì!”



Đỗ Tiểu Ngư ngẩng đầu nói: “Chúng ta không phải thứ gì, ngươi là thứ gì đó, được chưa? Còn là cái đồ tồi!”



“Ngươi!” Bao thị bị nàng nói cho nghẹn, lại nghĩ đến chuyện biểu muội chính là nghe lời nói của nha đầu chết tiệt này mới tạo thành, càng bốc hỏa trong lòng xông lên muốn đánh bạt tai Đỗ Tiểu Ngư, một bên hung ác nói, “Ta là tiểu thẩm ngươi, ngươi cũng dám nói như vậy với ta hả, nha đầu chết tiệt kia, mẹ ngươi không dạy ngươi thì ta thay bà ta đến dạy dỗ ngươi! Cho ngươi nhớ lâu một chút!”



Đỗ Văn Uyên ngay ở bên cạnh làm sao sẽ để người khác thương tổn đến muội muội, giơ tay bắt cánh tay bà ta dùng sức uốn một cái.



Bao thị tuy hung hãn nhưng bộ dạng mềm mại yếu ớt, so với Đỗ Văn Uyên thì lùn một nửa đầu, đâu là đối thủ của hắn, lập tức đau kêu lên “oái oái”.



Bà tử kia thấy chủ tử bị nạt bèn muốn nhảy vào trợ giúp.



Đỗ Tiểu Ngư thấy bà tử này lưng hùng vai gấu, nghĩ thầm Đỗ Văn Uyên tuy cao nhưng không hề cường tráng, lại là một thư sinh đọc sách, đều nói thư sinh tay trói gà không chặt, không chắc đánh lại được bà tử kia vội lớn tiếng kêu lên, “Mẹ ơi, đại tỷ ơi, tiểu thẩm thẩm đánh người rồi! Mau tới đây!”



Triệu thị và Đỗ Hoàng Hoa đang định đi qua đây, nghe được gọi liền chạy tới, quả nhiên thấy bà tử kia định đưa tay đánh Đỗ Văn Uyên, Triệu thị cao giọng hét lên: “Ngươi dừng tay cho ta, còn dám ở nhà chúng ta giương oai?”



Bao thị tự mình xoa cánh tay, “Là mấy đứa con nhà ngươi đánh người trước!”



“Rõ ràng là ngươi định đánh ta, nói chuyện như cái rắm ấy, đứng ở chỗ nào thả chỗ ấy!” Đỗ Tiểu Ngư há mồm là mắng.



Đỗ Văn Uyên nghe được suýt nữa cười ra tiếng, nha đầu này mắng người càng ngày càng có trình độ!



Bao thị tức giận đến thân mình đều run lên chỉ vào Đỗ Tiểu Ngư nói Triệu thị: “Ngươi nhìn đi, Tiểu Ngư nhà các người còn dám nói đấy? Lỗ mãng như vậy, cứ như vậy chửi trưởng bối hả? Ngươi chính mắt nhìn thấy rồi đấy?”



Triệu thị thản nhiên nói: “Tiểu ngư nhà chúng ta từ trước đến giờ có lễ phép, hàng xóm nào mà không biết? Nó muốn chửi cũng chỉ chửi chó dữ thôi.”



Bao thị trợn to mắt, nhất thời không nói được câu nào, nhưng thấy cả nhà này trừng mắt lạnh lùng, mới ý thức được dù sao cũng là trên địa bàn của người khác, bảo bà tử lấy các thứ trong tay ra đột nhiên vứt xuống đất, “Là mẹ bảo mang tới, ngươi vừa lòng đi! Phía trước phía sau không biết đưa mấy lần, trong miệng nói cái gì cũng không muốn, nhưng trong lòng nghĩ sao ai mà biết được? Ngươi thiếu giả vờ giả vịt, ta xem ngươi giả bộ tới khi nào! Cầm lấy, bán một chút cũng giá trị mấy chục lượng đấy!”




“Ngươi nói cái gì?” Đỗ Hoàng Hoa tức nói: “Chúng ta không thèm khát cái gì của nhà các ngươi!”



“A, người tinh tường không nói dối,” Bao thị liếc mắt nhìn Đỗ Văn Uyên, “Không thèm khát thì làm gì phải mặt ngoài một bộ sau lưng lại một bộ hả? Không có chuyện gì để nhi tử tới nhìn mẹ, không phải là muốn vớt thứ tốt à!” Nàng khinh thường nhìn Triệu thị, “Ta nói này, ngươi cũng thông minh cực kì, tự mình giả thanh cao để cho người khác cho rằng ngươi không tham tiền, nhưng cả ngày chẳng phải để nhi tử làm mối sao, có gan thì đừng để hắn trở lại Đỗ gia!”



Triệu thị nghe hoàn toàn biến sắc, trừng Đỗ Văn Uyên nói: “Bà ta nói có phải thật hay không?”



Đỗ Văn Uyên nghiêm mặt không nói lời nào.



“Chớ giả bộ.” Bao thị phi một cái khinh bỉ nói: “Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ đây, ta coi như nhìn thấu rồi!” Nói xong mang theo bà tử bước đi.



Triệu thị chỉ cảm thấy một ngọn lửa bay tán loạn ở ngực, Lý thị mấy năm gần đây chủ động tới lấy lòng bọn họ là nhìn Đỗ Văn Uyên có tiền đồ, hắn chín tuổi đã thông qua thi huyện, thi phủ, trở thành học trò nhỏ trong thôn tuổi nhỏ nhất, trước kia công công nguyện vọng là hi vọng trong nhà có người đọc sách, bây giờ mấy con trai không được thì nhìn trúng đứa cháu này! Nếu Đỗ Văn Uyên chẳng phải loại ham học, Lý thị e là chẳng thèm nhìn lấy một cái! Triệu thị càng nghĩ càng nổi nóng, hồi đó không nên nghe lời Đỗ Hiển đi mừng thọ, ông ta thì được đến hiếu đạo, mà cô con dâu này lại bị người ta nói thành không có ý tốt!



“Rốt cuộc con có đi sang bên đó không?” Triệu thị cầm một cái chổi ở góc tường quát lên.



Lần này thật sự chọc giận đến mẹ rồi, Đỗ Tiểu Ngư vội kéo tay áo Đỗ Hoàng Hoa, ra hiệu nàng đi khuyên bảo vài câu.



Nhưng Đỗ Hoàng Hoa còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy Đỗ Văn Uyên trầm giọng nói: “Nhi tử có đi qua mấy lần”



“Tốt, rất tốt!” Triệu thị ngực đập thình thịch không ngừng, con trai này luôn luôn thông minh sao lại không biết quan hệ giữa bọn họ và Lý thị, lại còn thật sự vụng trộm đi, “Con quỳ xuống cho ta!” Bà lạnh lùng nói.



Đỗ Văn Uyên không biện giải lập tức quỳ trên mặt đất.



Triệu thị quay đầu chổi vung lên đánh vào lưng Đỗ Văn Uyên.



“Đùng đùng đùng” Thanh âm rất chói tai, Đỗ Tiểu Ngư trợn to mắt ngẩn ra, lập tức nhào tới cản ở bên cạnh nói: “Mẹ, là con bảo nhị ca đi, mẹ đừng đánh ca!”



“Con tránh ra cho ta!” Triệu thị sắc mặt tái xanh, cánh môi cũng đang phát run.



“Con không tránh, mẹ, là con bảo nhị ca đi, con tham điểm tâm bên cụ bà kia ăn ngon, bảo nhị ca đi lấy một chút đỡ thèm! Mẹ, người đừng đánh nhị ca, nhị ca lớn như vậy rồi, sang năm còn đi thi tú tài nếu đả thương phải làm sao!” Nàng đi tới ôm chặt chân Triệu thị, trong lòng khổ sở vô cùng, kỳ thực Triệu thị làm sao cam lòng đánh Đỗ Văn Uyên đây, bà chỉ là bị Bao thị sỉ nhục, lại bị Đỗ Văn Uyên phản bội, bởi thế thương tâm quá mức, mình bây giờ phải làm cho Triệu thị một cái bậc thang xuống.



“Đúng vậy, Nhị đệ không ý tứ gì khác, mẹ hãy tha thứ đệ ấy một lần đi!” Đỗ Hoàng Hoa cũng đi lên khuyên, “Tiểu thẩm là muốn mẹ tức giận, không thể trúng bẫy của bà ta!”



Đỗ Tiểu Ngư xem thời cơ giành lại cái chổi trong tay Triệu thị, “Mẹ, cho dù nhị ca phạm lỗi lầm cũng không thể đánh người, phạt cái khác cũng được mà, đả thương thân mình đến lúc đó chẳng phải mẹ lại đau lòng à?”



Triệu thị nhìn nàng trầm mặt nói, “Chính con tham ăn trêu chọc, quỳ cùng Văn Uyên đi!” Nói xong xoay người vào phòng.



Thật sự là cũng phạt nàng à, Đỗ Tiểu Ngư bĩu môi quỳ xuống bên cạnh Đỗ Văn Uyên.




Đỗ Hoàng Hoa nhỏ giọng nói: “Mẹ bớt giận một chút sẽ thôi, các ngươi kiên nhẫn một chút.”



Ai ngờ quỳ này liền quỳ tới buổi trưa, Đỗ Hiển trở về thấy hai đứa bé quỳ xuống đất đau đứt ruột gan, định kéo lên kết quả bị Triệu thị chửi cho một trận, Đỗ Hiển không có cách đành phải coi như thôi. Lúc ăn cơm tối lại khuyên bảo nhưng Triệu thị không nhả ra, đủ thấy lúc này thật là cực kỳ tức giận, mà Đỗ Hiển cũng là một nhân tố quan trọng nhất, sao có thể khuyên được, Đỗ Hoàng Hoa vụng trộm cầm mấy cái bánh bao cho bọn họ lót dạ.



Khi trời tối càng lạnh, Đỗ Tiểu Ngư khịt mũi vài cái, tay đông lạnh như băng.



“Muội đừng quỳ nữa, đi vào thôi, mẹ sẽ không trách cứ.” Đỗ Văn Uyên lúc này nói.



Đầu sỏ gây nên còn không thấy ngại mở miệng, Đỗ Tiểu Ngư liếc nhìn hắn, “Vậy huynh sau này còn đi tới chỗ bà cụ nữa không?”



Đỗ Văn Uyên trầm mặc.



“Huynh còn muốn đi hả?” Đỗ Tiểu Ngư gấp gáp nói: “Mẹ bị tức thành như vậy rồi, nếu như bị người biết được huynh vẫn đi, thật sự sẽ đả thương huynh đấy.”



“Tiểu Ngư, biết vì sao phụ thân đau thắt lưng không?” Đỗ Văn Uyên nói chuyện, thanh âm trầm mà chầm chậm, “Là nhóm Nhị thúc đánh, bọn họ vốn muốn đánh chết mẹ.”



“Cái gì!” Đỗ Tiểu Ngư kinh hãi, “Bọn họ tại sao phải. . .”



Đỗ Văn Uyên nắm chặt tay phải nàng lạnh như băng nói cắt ngang: “Hồi đó xảy ra rất nhiều chuyện, ta còn chưa được sinh ra, là sau này dần dần mới biết được. Tiểu Ngư, bây giờ muội cũng biết, muội sẽ làm thế nào?”



Đỗ Tiểu Ngư trong lòng rối như tơ vò, không ngờ mâu thuẫn với bên tổ mẫu kia sắc bén như vậy, đủ thấy được Triệu thị ở bên kia phải chịu không ít ủy khuất, cho nên vừa nhắc tới tổ mẫu phản ứng sẽ rất kịch liệt, nhưng bà hồi đó vẫn đi mừng thọ! Nàng khẽ thở dài, là vì tác thành Đỗ Hiển hiếu tâm thôi.



“Muội không biết.” Nửa ngày nàng mới nhẹ giọng nói: “Thế nhưng, chí ít ta sẽ không để cho mẹ thương tâm.”



Đỗ Văn Uyên ngẩn ra, “Ta sẽ cẩn thận suy nghĩ.” Nói rồi kéo nàng dậy, “Đừng để bị lạnh, nếu bị bệnh mẹ lại tự trách.”



Trong ngực của hắn ấm áp, thế nhưng người mới mười hai tuổi đã có tâm tư nặng như vậy sao, Đỗ Tiểu Ngư nghĩ thầm, rốt cuộc vì sao hắn đến chỗ tổ mẫu? Lại vì sao nói cho nàng biết những chuyện kia?



Triệu thị đến cùng vẫn không nỡ phạt hài tử lâu, sau đó bảo Đỗ Hoàng Hoa gọi hai người đi vào, Đỗ Hiển tỏ rõ lập lập trường không thể thiếu cố làm ra vẻ dạy dỗ con trai con gái, đây mới gọi là đi về nghỉ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi