NGƯ DƯỢC NÔNG MÔN



Sau khi được thụ phấn, dưa hấu mới bắt đầu sinh trưởng, trong khoảng thời gian rất ngắn, vốn chỉ bằng nắm tay, bây giờ đã to bằng nửa non cái chậu rửa mặt.Đỗ Tiểu Ngư bận tối mày tối mặt, nhìn giới thiệu trên sách nông, tưới nước phải không nhiều không ít, phải tỉa cắt cành, lại phải trồng bằng dây, cộng thêm khí trời bắt đầu chuyển nóng, làm thường xuyên mồ hôi đầm đìa. Đỗ Hiển nhìn đau lòng, không cho ra ruộng, nhưng đó là một phen tâm huyết của nàng ở đó thì làm sao mà chịu, Triệu thị biết nàng cố tranh dành một hơi, sau này nhả ra nói cho dù nàng trồng không thành công, sau này mẫu đất này vẫn cho nàng quản lí, lúc này mới hơi hơi thư giãn một chút.



Ngày hôm đó, Đỗ Văn Uyên lần thứ hai trở lại, hai người ở dưới ruộng thu thập trận, ngồi bên dưới bóng cây nói chuyện.



“Sao lại đen đi rồi?” Đỗ Văn Uyên nói: “Trước đó vài ngày còn nói đại tỷ, còn lấy bột đậu đắp lên mặt tỷ, bản thân mình thì lại không để ý.”



Đỗ Tiểu Ngư vén vén tóc, dựa vào thân cây, “Quên đội nón cỏ,” Nàng nói xong còn nhào văn vê mặt, “Không phải có câu nói nữ 18 đại biến sao, muội còn nhỏ, chờ sau này chắc chắn sẽ trắng.”



Đỗ Văn Uyên phì cười, “Đến khi đó mà không trắng thì chui vào xó nào đó mà khóc đi.” Lại chỉ chỉ dưa hấu, “Xem dạng này năm nay thu hoạch sẽ rất khá.”



“Đúng vậy, may là không có mưa lớn.” Đỗ Tiểu Ngư nghĩ mà sợ, ôm ngực nói: “Muội suốt ngày cầu khẩn đây, còn kém không đi vào miếu bái Bồ tát nữa thôi.”



“Cho nên nói làm ruộng có gì tốt đâu.” Đỗ Văn Uyên khẽ lắc đầu, “Dựa vào trời ăn cơm khó mà nói chắc được, không mưa sẽ dẫn tới khô hạn chẳng phải cũng con đường chết sao. Lần tới trong tay có bạc, ta thấy vẫn nên làm việc khác hay hơn, hoặc nuôi gà, hoặc chăn heo cũng được, dù sao cũng sẽ không bị ảnh hưởng nhiều, muội thấy thế nào?”



Đỗ Tiểu Ngư nói: “Huynh coi chăn heo nuôi gà dễ lắm à, không chừng sinh cái quái bệnh gì chết hết.” Bệnh gà toi cũng rất đáng sợ, những điều này cần có kiến thức khoa học đến phụ trợ, nếu không thì chẳng khác gì trời giáng tai họa, cũng là toàn quân chết sạch.



“Không dễ mắc bệnh thế đâu, cái này không phải có ta sao.” Đỗ Văn Uyên bóp cái mũi của nàng, “Lần trước con thỏ kia không phải chữa khỏi đấy thôi? Cùng lắm thì ta đọc thêm sách,” Hắn ngừng một chút, “Chẳng qua là muội đừng nói với mẹ.”




“Trên thư viện đó Phu tử không coi nghiêm à? Còn có thể nhìn sách đấy?” Đỗ Tiểu Ngư cười.



“Không quá nghiêm, so với Lưu phu tử hồi đó có thể coi là rất thoáng, phần lớn là để tự chúng ta học tập, có nghi vấn lại giải đáp, bình thường buổi sáng phu tử đến dạy một chút.”



Như thế rất tự do, có chút giống một số trường đại học chuyên ngành, Đỗ Tiểu Ngư không khỏi muốn học, nhưng rất nhanh liền bỏ ý nghĩ đó đi, nhớ tới Bát Cổ văn kia liền đau đầu, nàng tuyệt đối không viết ra được.



“Tỷ ở bên đó tốt chứ?” Nàng lại hỏi, những này qua rất nhớ Đỗ Hoàng Hoa.



“Đã hỏi mấy lần rồi đấy, sao có thể không tốt chứ? Vạn phu nhân rất coi trọng tỷ ấy, còn mang đi gặp tri huyện phu nhân.” Đỗ Văn Uyên nói: “Nếu muội không yên lòng ngày nào đó đi Vạn phủ thăm tỷ ấy đi.”



Hai người nói vài lời rồi về nhà dùng bữa trưa.



Đang lúc ăn, chợt nghe bên ngoài một trận náo động, dường như có rất nhiều người tới.



“Chuyện gì thế?” Đỗ Hiển lầm bầm một câu, để đũa xuống đi cửa viện nhìn, ai ngờ vừa đi ra không được bao lâu thì hô lớn lên, “Nương tử, Văn Uyên, Tiểu Ngư, mau, mau ra đây, con, con hổ ở cửa nhà chúng ta. Lâm lão đệ đánh chết con hổ”



Hai người kia đều cực kỳ kinh ngạc, vội vã chạy ra ngoài, chỉ có Đỗ Tiểu Ngư rất bình tĩnh, thầm nghĩ Lâm Tung này nói được thì làm được, thật sự mang con hổ tới nhà họ.



Đi ra ngoài nhìn, quả nhiên thấy hai thôn dân khiêng con hổ đang để xuống đất, con hổ kia hình thể khổng lồ, trên đầu vết máu loang lổ, miệng mũi chảy máu, không biết có phải bị chết do đánh mạnh vào đầu hay không. Một đám thôn dân chung quanh nghị luận sôi nổi, đa số đều đang khen ngợi Lâm Tung, nói hắn là anh hùng đả hổ vì dân trừ hại, còn có mẹ Tiểu Xuyên mà Đỗ Tiểu Ngư từng thấy ở đầu thôn, quỳ tạ Lâm Tung, nói đã báo thù cho tướng công bà ta, là đại ân nhân nhà bọn họ.



Nhất thời hò hét loạn lên, lúc này trưởng thôn nghe được tin tức cũng đến, thỉnh Lâm Tung đi uống rượu.



Lâm Tung ôm quyền với chung quanh, lúc gần đi nói với Đỗ Hiển, Đỗ Văn Uyên thi đậu tú tài mà hắn làm sư phụ chưa có gì biểu thị, con hổ này xem như quà tặng đưa cho nhà bọn hắn.



Mọi người thốt lên một tràng, con hổ thường ở rừng sâu núi thẳm vốn cực kỳ hiếm thấy, mà có thể đi săn được con Hổ đã ít lại càng ít, không biết giá trị bao nhiêu bạc, đều hâm mộ nhìn một nhà Đỗ Hiển.



Đỗ Hiển vội từ chối, nhưng Lâm Tung xoay người đi cùng trưởng thôn.



“Ôi chao, Đỗ lão đệ lúc này phát đạt rồi nha.”



“Đúng vậy, đổi tiền có thể mua được mấy mảnh ruộng đấy.”



Quen hay không quen biết đều tới chúc mừng, cũng có người ẩn ẩn nói châm chọc những lời chua loét, nói chung náo nhiệt một hồi lâu đám người mới tản ra.




Triệu thị nhìn con hổ sững sờ, rất lâu sau mới nói: “Làm như vậy không được, Lâm đại ca phải mất nhiều công mới bắt được nó, không chưng còn là lấy mệnh đổi lấy, chúng ta không thể nhận, như vậy sẽ bị người ta chỉa vào lưng mà nói à”.



“Đúng vậy, không thể nhận, không thể nhận.” Đỗ Hiển cũng xua tay, con hổ này cho dù chết nhìn cũng dọa người, trâu bò cũng phải lui trong chuồng không dám cựa.



Đỗ Văn Uyên cũng rất hiếu kỳ, ngồi xổm xuống nhìn con hổ, lại đưa tay sờ sờ bộ da lông kia.



“Có cái gì không tiện nhận ạ?” Đỗ Tiểu Ngư xen mồm nói: “Nhị ca thi đậu tú tài nhà khác đều đến chúc mừng, Lâm đại thúc lại chưa đưa thứ gì, còn uống rượu chùa một đêm. Lại nói, nếu ông ấy là sư phụ của Nhị ca, đưa cho thứ gì đó chúng ta lại không nhận, như thế chẳng phải là không nể mặt ông ấy ạ?”



Tham tiền này, Đỗ Văn Uyên nghe muốn cười, không phải muốn tham con hổ này sao.



Triệu thị nói: “Đưa thứ khác ta còn nhận, chứ đưa con hổ này không nhận đâu.”



Đỗ Hiển cũng không giúp tiểu nữ nhi, Lâm Tung hiện tại là anh hùng đả hổ trong thôn, làm sao có thể chiếm chiến lợi phẩm của anh hùng thành của nhà mình, thế nào cũng không được.



“Hay là như vậy?” Đỗ Văn Uyên đề nghị, “Sư phụ hôm nay vì dân trừ hại, phỏng chừng trong thôn cũng muốn thỉnh rượu, con hổ này ông ấy không rảnh xử lý, bây giờ thời tiết lại nóng, để đấy sẽ có mùi, như thế chẳng phải lãng phí một cách vô ích? Chúng ta giúp sư phụ xử lý lão hổ một chút, nên bán thì bán, sau đưa bạc cho ông ấy là được.” Hắn ngừng một chút, “Hoặc là thế này, sư phụ không phải muốn mở võ quán sao, bạc để đấy cho hắn xây nhà.”



Nói như vậy rất hợp lý, ba người đều gật đầu tán thành.



Đỗ Hiển trở về nhà mau chóng ăn cơm, sau đó đi mời đồ tể lợi hại nhất trong thôn tới xử lí con hổ, đồ tể dùng một canh giờ mới làm thỏa đáng, phải biết rằng người bình thường không có cơ hội mổ con hổ, đương nhiên phải nghiên cứu kỹ mới hạ đao được.



Da lông tuyệt mỹ thì treo ở trong sân, đường văn màu trắng vàng biểu thị đã từng uy vũ, Đỗ Tiểu Ngư vuốt nó nghĩ thầm, cái này quyết không thể bán, để đấy cũng sẽ không hỏng, nếu bán sau này muốn mua một tấm về sẽ rất khó khăn, giá cả không chừng còn tăng gấp đôi.



Chẳng qua thịt hổ thì phải xử lí nhanh, Đỗ Hiển đang định thu thập tìm xe bò đi lên huyện thì có người tới.



Không phải người khác, là chưởng quỹ Vọng Nguyệt lâu Mao Tống, mang theo mấy tên hỏa kế ngồi xe ngựa tới.



Không ngờ tin tức truyền nhanh như vậy, huyện Phi Tiên đều biết, Đỗ Tiểu Ngư nhìn Mao Tống, cũng khó trách hắn sẽ đích thân tới, nếu thịt hổ bị hắn tranh mua trước thì các tửu lâu khác không còn cơ hội nữa, như vậy mấy hôm đó tửu lâu của hắn sẽ bị những nhà giàu có quý quý dẫm nát? Nếu không, cho dù cầm hối lộ huyện chủ cũng tốt.



Chung quy thịt hổ không phải loại bình thường, còn có xương hổ có thể pha rượu, lại có . . . Đỗ Tiểu Ngư sờ mũi một cái, con hổ này là một con đực, có một ít thứ có người cần dùng.



“Cha, mẹ, đây là Mao chưởng quỹ Vọng Nguyệt lâu.” Đỗ Văn Uyên cũng nhận ra giới thiệu.



Mao Tống chỉ biết con hổ ở nhà Đỗ Hiển, sao mà biết được lại gặp hai huynh muội này, hắn cười cười kéo giao tình, “Xem ra ta và các ngươi thật có duyên nha”



Đỗ Tiểu Ngư nói: “Có duyên cũng không thể bán rẻ cho ông đâu nha, con hổ này không phải của nhà chúng cháu, là của sư phụ nhị ca cháu.”




Nha đầu này khôn khéo lắm, Mao Tống nhủ thầm, nói kín kẽ không một lỗ hổng, lão ung dung thản nhiên, “Con hổ khó tìm, ta cũng biết quý giá, bằng không cũng sẽ không đến thăm. Các ngươi thử nói xem, bán giá như thế nào?”



Đỗ Hiển xoa xoa tay, ông thực sự không biết giá tiền, “Cái này, cái này…”



Thịt heo chỉ cần 20 văn một cân, Đỗ Tiểu Ngư suy nghĩ bay xa, thịt hổ này ít hơn nữa cũng không thể ít hơn hai trăm văn, cộng thêm xương hổ mà nói, bình quân thế nào cũng phải 300 văn một cân chứ?



Lúc này ở cửa có người nói: “Ta thấy chắc phải tầm 320 văn, Mao chưởng quỹ cũng biết hàng, ta nói giá tiền như thế có thích hợp không?”



Là Tần thị và Ngô đại nương đến đây, hai người hôm nay đi lên huyện vừa trở về, nghe được chuyện Lâm Tung đả hổ vội tới xem náo nhiệt, bỗng nghe được Mao Tống muốn mua thịt hổ.



Quả thật là dân làm ăn, nghĩ tới giá tiền gần giống nàng, Đỗ Tiểu Ngư giơ ngón tay cái với Tần thị.



Triệu thị nghe mà sững sờ, một con hổ này phải có hơn 200 cân, 320 văn mà nói sẽ phải có mấy chục lượng bạc, bằng mười mấy năm thu vào của nhà bọn họ.



Mao Tống nhìn Tần thị, thấy phụ nhân này vóc dáng thấp bé, nhưng ánh mắt sáng trong, biết rõ đây không phải là người dễ lừa, vuốt chòm râu nói: “Vẫn hơi mắc một chút, bỉ nhân thành tâm thành ý muốn mua.”



Đỗ Hiển và Triệu thị đều nhìn Tần thị, không quyết định được.



“Phụ thân, con theo nhị ca đã gặp Mao chưởng quỹ vài lần, trước đây từng làm vài thứ bán cho ông ấy, lúc này đã tới nhà rồi, rẻ hơn một chút cũng được.” Đỗ Tiểu Ngư nhắc nhở Tần thị, nàng muốn hợp tác lâu dài.



Tần thị là người thông minh, lập tức hiểu ngay, cười nói: “Thì ra như vậy, sao không nói sớm,” Bà chuyển đề tài, dùng mũi chân đá đuôi con hổ dưới chân, “Thịt hổ này 300 văn có thể bán được, chẳng qua, vật này còn khó tìm hơn cả thịt hổ, ta nghe nói trong huyện có mấy hộ nhân gia dùng giá cao để thu mua nó đấy, ăn vào cả người thoải mái…”



Nói còn chưa dứt lời, Triệu thị đỏ mặt ho khan hai tiếng, Đỗ Văn Uyên nhanh chóng kéo Đỗ Tiểu Ngư về phòng.



Nàng là đứa trẻ, kỳ thực làm sao mà biết những việc này, Đỗ Tiểu Ngư âm thầm cười cười, bị kéo tới cửa vội nói: “Da hổ chớ bán nha, chừa lại chút thịt hổ…”



Thứ tốt đó nàng muốn chiếm thành của mình, đến lúc bày ở trên ghế uy phong lắm, mà thịt hổ đương nhiên là muốn nếm thử, nàng cho tới bây giờ chưa được ăn đâu?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi