NGƯ DƯỢC NÔNG MÔN



Hồ nước đào một tháng rốt cục thành hình, chiều rộng hai trượng, dài bốn trượng, tương đương với non nửa mẫu đất, không hề lớn, bởi vì Đỗ Tiểu Ngư cũng không định dùng cái này để kiếm tiền, chỉ muốn làm phong phú thêm bàn ăn nhà mình mà thôi.



Chẳng qua bây giờ còn không thể tháo nước vào, Chung Đại Toàn nói phải tưới phân trước, hồ nước cũng giống như ruộng ngoài đồng, bùn dưới đáy cũng phải bón phân lót, bước thứ hai là trước khi nuôi gì đó phải tiêu độc toàn diện, cái gọi là tiêu độc chính là dùng vôi trắng tung trong hồ nước, may là vật này rất đã có sớm, cho nên mua được rất dễ dàng.



Xử lý thỏa đáng mọi thứ, đợi thêm bảy tám ngày có thể nuôi cá ở bên trong, đến lúc đó ra sông thả lưới đánh cá xuống, ở đó có không it́ cá.



Thời gian trôi qua, dưa hấu đã được nhổ tỉa cấy ghép ra ngoài ruộng, đã mọc ra một hai mảnh lá non, mỗi ngày đi nhổ cỏ dại, tưới chút nước cũng mất không ít thời gian.



Bất tri bất giác đến trung tuần tháng hai, Đỗ Văn Uyên lại đến lúc nghỉ ngơi, chạng vạng thì trở về nhà.



Thấy Đỗ Tiểu Ngư đang cho trâu ăn thêm cỏ, hắn đi đến bên cạnh, chỉ vào cột gỗ ở chuồng bò, “Có xem không? Lớn hơn năm ngoái bao nhiêu?”



“Oái, quên rồi” Đỗ Tiểu Ngư kêu một tiếng, vội vàng đi đến cây cọc gỗ dừng lại, “Nhị ca, nhanh đo cho muội.” Nàng bận rộn đầu óc choáng váng, quên mất chuyện trắc lượng chiều cao người mình.



Đỗ Văn Uyên cầm lấy cọng cỏ kề trên đỉnh đầu nàng cẩn thận đo một cái, gật đầu nói: “Đúng là lớn lên không ít nha, nhìn này, đã có một hai tấc.”




Hai tấc tương đương với hơn sáu centimet, Đỗ Tiểu Ngư khoa tay nghĩ, ở tuổi của nàng lớn được như thế cũng được tính là không tệ, lúc này cao hứng lên, “Xem ra làm việc mới có lợi, lại thêm nửa năm sau ăn uống không tệ nên lớn nhanh nhỉ? ”



“Sau này càng lớn nhanh hơn, lúc ta mười tuổi mới bắt đầu cao nhanh hơn. ”



Hai người đang nói, trong sân lúc này có ba người đi tới, cùng là nam nhân, trong đó hai người Đỗ Tiểu Ngư biết mặt, một người là Đỗ Đường, một người là Đỗ Dực, người còn người khác kia là lão nhân, thoạt nhìn chắc tầm 50 tuổi, tóc hoa râm, lưng hơi còng, mặt chữ quốc.



“Tiểu tử thúi, nha đầu chết tiệt kia, nhìn thấy thúc công các ngươi đến đây còn chưa tới bái kiến hả?” Đỗ Đường quát lên.



Đỗ Tiểu Ngư cả kinh ánh mắt đều trừng lớn, người này là thúc công của họ ư, thúc công chẳng phải là thúc thúc của cha nàng? Hắn tới làm gì?



Đỗ Văn Uyên kéo nàng, tiến lên khom người thi lễ nói: “Bái kiến thúc công.”



Thúc công tên là Đỗ Sơn, dò xét hắn từ trên xuống dưới, đưa tay mò cái chòm râu không dài không ngắn, “Vài năm không gặp đúng là càng ngày càng xuất chúng, khó trách thái bà ngươi không nỡ.” Hắn nhìn quanh ngôi nhà bằng đất, “Thật sự là thiệt thòi cho các ngươi, những năm nay phải ở nơi này.”



“Cũng không thể coi là thiệt thòi”. Triệu thị nghe được thanh âm bèn đi ra ngoài, Đỗ Hiển đi theo phía sau.



“A, thúc thúc sao lại tới đây? Mời vào nhà ngồi.” Đỗ Hiển bận bịu đi đỡ nâng, “Không phải thúc thúc đi tới thôn Thuận ở cùng nữ nhi sao, sao hôm nay lại tới đây ? ”



Không chờ Đỗ Sơn trả lời, Đỗ Đường cười hai tiếng hì hì, Thúc thúc đến không phải vì ngươi sao, ngươi hẳn là hiểu được, thông minh một chút thì nên biết phải làm sao.”



Đỗ Sơn quay đầu lại gõ Đỗ Đường một cái, “Ngươi tiểu tử này đến bây giờ còn thích bắt nạt đại ca ngươi, ở trước mặt ta phải thu liễm một chút, mẹ ngươi nói như thế nào? Muốn huynh đệ các ngươi hòa thuận, sau này cùng giúp đỡ lẫn nhau ăn ở, ngươi quên hết rồi hả ?”



Triệu thị vừa nghe lời này, mặt trầm xuống như sắt đen, lạnh lùng nói: “Thúc thúc, nói ở cùng nhau gì cơ, chúng ta bị đuổi ra Đỗ gia từ lâu, lẽ nào lão gia ngài quên rồi ? ”



Đỗ Sơn không liếc nhìn bà, chỉ nói: “Ta hiển nhiên biết , cũng khuyên đại tẩu mấy lần , mấy năm trước cũng tới thăm , nhưng đại tẩu cố chấp như vậy , nguyên do trong đó mọi người đều biết rõ, cũng không trách đại tẩu. Chẳng qua những năm này, cái gì đúng cái gì sai đại tẩu cũng đã nhìn ra, ” Hắn nhìn về phía Đỗ Hiển , “Trong lòng mẹ ngươi vẫn yêu ngươi, bằng không cũng sẽ không gọi ta tới khuyên ngươi trở lại , chung quy là hai mẹ con , mẹ ngươi thật sự tuyệt tình đã sớm trừ khứ các ngươi ra khỏi gia phả đúng không? ”



Triệu thị tức sắc mặt trắng bệch , “Cái gì rõ ràng trong lòng ? Lẽ nào thúc thúc đến nay đều không biết được chân tướng sự việc sao? ”



Đỗ Hiển vội vàng nói: “Thúc thúc , ngươi nhắc tới những việc này làm gì, ta , ta không quay về , ngài phải đi nói ngay cho mẹ , cả nhà chúng ta sống rất tốt, không cần phải trở lại. ”



Đỗ Tiểu Ngư nghe cảm thấy rất kỳ quái , đây rõ ràng là đang kể chuyện nguyên do ngày xưa bị đuổi ra, thế nhưng cha nàng hình như không muốn nhắc tới.



Đỗ Sơn thở dài , “Hiển nhi à , ngươi từ nhỏ đã hiếu thuận , cũng là cần cù nhất nhà, làm sao bây giờ biến thành vô tình thế này, mẹ ngươi đã bị bệnh thành như vậy rồi, làm nhi tử chẳng lẽ không nên theo ở bên người sao? Văn Uyên lại là đại tôn tử mẫu thân ngươi đau lòng , hiện tại cũng là tú tài , người đi học đều trọng hiếu đạo , hiện tại hắn đi theo loại như ngươi không đi hiếu kính trưởng bối , như vậy cho dù sau này thi đậu cử nhân thậm chí tiến sĩ , với cái phẩm tính này , có thể làm quan tốt sao ? ”




Triệu thị gắt gao cắn môi, nhưng chẳng hề nói một câu, Đỗ Sơn rõ ràng không coi bà ra gì, toàn là ý khinh thị, chỉ nói chuyện với một mình Đỗ Hiển.



Đỗ Tiểu Ngư phát ra một tiếng thán phục thúc công này thật là nhân vật lợi hại, cổ nhân nặng nhất: coi trọng nhất hiếu nghĩa, nếu có cái danh tiếng xấu bất trung bất hiếu , ảnh hưởng rất trọng đại tới cả đời người.



Đỗ Hiển đương nhiên cũng đã hiểu , lớn tiếng nói: ” Là ta bất hiếu , mắc mớ gì đến Văn Uyên ? ”



“Sao không liên quan , hắn cũng là người của Đỗ gia ”



“Haiz, thúc thúc , ta sớm nói rồi , cả nhà bọn họ cứ dễ nóng tính vậy đấy , khuyên như thế nào cũng là vô dụng thôi ” Đỗ Đường nói: ” Hay là chúng ta đi thôi , uổng phí hết nước miếng làm gì ”



Đỗ Dực từ đầu tới đuôi đều âm thầm , không cho thấy thái độ về việc này .



Đỗ Sơn trừng mắt Đỗ Đường , ” Ngươi câm miệng cho ta , mẹ ngươi gọi ngươi tới là giúp khuyên, ngươi ngược lại, chỉ biết những lời này thôi”



” Được được được, ta không nói là được chứ gì. ” Đỗ Đường tuy miệng nói như vậy , ánh mắt lại nhìn chòng chọc Đỗ Hiển .



Đỗ Sơn chậm rãi nói: ” Hiển nhi à , ngươi đã nghĩ kĩ chưa ? Các ngươi cũng là người của Đỗ gia , không thể vĩnh viễn ở bên ngoài , làm người khác quơ tay múa chân , không bằng hôm nay nhân cơ hội này hòa giải với mẹ ngươi , như thế nào? Cũng không uổng ta đi một chuyến , haiz , ta lớn tuổi rồi , không thể trước khi chết còn để nhà đại ca thành cái dạng này, cha ngươi trên trời có linh thiêng cũng không yên lòng được ”



Hắn nói có tình có lý , Đỗ Hiển nhất thời không biết nên tiếp lời như thế nào.



Triệu thị giọng căm hận nói: ” Ta sẽ không về, cho dù thúc thúc đến đây cũng vậy thôi ”



Đỗ Sơn vẫn không để ý tới bà , nhìn Đỗ Văn Uyên , ” Văn Uyên , ngươi hãy thành thật nói với thúc công , ngươi có nguyện ý ở cùng tổ mẫu không? Tổ mẫu ngươi đã chuẩn bị mọi thứ cho ngươi , mỗi ngày ngày nhớ đêm mong, ngươi lại thật sự nhẫn tâm làm khó một người già sao? ”



“Tổ mẫu ta đương nhiên hiểu được ta tốt.” Đỗ Văn Uyên hơi cúi đầu , ” Nhưng hiếu công nói rằng , hiếu giả về lễ ba chuyện không theo , gọi là ý khuất tòng , hãm thân bất nghĩa, một không hiếu vậy. Xin hỏi thúc công, trước kia tổ mẫu đuổi cả nhà chúng ta ra khỏi Đỗ gia rốt cuộc là do loại lý do nào ? Nếu tổ mẫu đúng, ta không có lời nào để nói , nhưng nếu là tổ mẫu có lỗi trước , thứ cho ta không tài nào trở lại được ”



Xem ra nhị ca cũng không rõ ràng đầu đuôi sự tình , chỉ biết mẫu thân bị đánh , Đỗ Tiểu Ngư cũng nhìn chằm chằm Đỗ Sơn , rất muốn biết trước kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì .



Không đợi Đỗ Sơn nói , thái độ Đỗ Hiển đã khác thường , đẩy cả người Đỗ Sơn ra ngoài , nói thúc giục: ” Thúc thúc , người đi đi ”



Triệu thị sau lưng gằn nói: ” Tướng công làm gì vậy, ta vốn ngay thẳng , ngược lại muốn ông ta nói rõ ràng đi, nếu không còn thật sự cho rằng trước kia là ta sai? ”




“Nương tử , chuyện xưa cần gì nhắc lại nữa? Ta đồng ý với bà, ta không quay về là được mà . ”



Đỗ Sơn híp mắt cười , ” Hiển nhi à , có câu nói là giấy không thể gói được lửa , mẹ ngươi bảo vệ hứa hẹn thay ngươi giấu nhiều năm như vậy , cũng xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ, ngươi không quay về cũng được , mẹ ngươi nói gièm pha này sẽ huyên náo người ngoài đường cũng biết ” Hắn nhìn lên Triệu thị , khuôn mặt căm ghét , ” Dầu gì cũng là con dâu nhà người có uy tín , làm sao lại gây ra chuyện như vậy , không ngoan ngoãn làm đúng bổn phận , cần gì phải bỉ ổi đi quyến rũ cố nông ”



” A ” hai huynh muội Đỗ Văn Uyên đồng thời phát ra một tiếng hô khẽ .



Dám nói Triệu thị quyến rũ nam nhân khác ? Đỗ Tiểu Ngư kinh hãi trợn mắt há hốc mồm , quay đầu lại nhìn Triệu thị , thấy sắc mặt bà trắng bệch , thân mình run rẩy , nhưng vẫn đứng thẳng , như thông xanh đứng trong gió tuyết vậy.



“Đấy là mẹ chồng vu hại ta ” Triệu thị gằn từng chữ một , ” Ta không thẹn với lương tâm ”



“Rất nhiều con mắt đều nhìn thấy ngươi còn chống chế sao? Thật chưa từng thấy người như vậy”. Đỗ Sơn mặt đầy xem thường , “Hiển nhi, ngươi năm đó muốn chết muốn sống cưới nó về, đến bây giờ còn không nhận rõ bộ mặt thật của nó sao? Cả đời này của ngươi xem như bị nó làm hỏng rồi”



“Thúc thúc, nương tử không phải người như thế, ngày ấy rõ ràng là say, bên người lại không ai hầu hạ . . . ” Đỗ Hiển vội biện giải, “Thúc thúc, ngươi đừng nói lung tung khắp nơi, mẹ cũng đã đồng ý với ta, tuyệt đối sẽ không nói ra.”



Triệu thị nói: “Ông sợ cái gì, cho dù người khác biết thì đã sao? Triệu Tú Chi ta đời này chưa từng làm chuyện trái lương tâm, ngày đó nếu không phải bà bà gọi ta bồi tiếp uống rượu với mẹ con bà ta, ta sẽ say sao? Người kia căn bản ta còn không biết là ai, lại còn nói ta theo người khác lâu ngày sinh tình, ha ha ha , “Bà bỗng cười ha hả, “Chẳng phải muốn tìm cái danh nghĩa đánh chết ta sao? Hay, hay cực kì, qua nhiều năm như vậy vẫn còn không hề thay đổi “.



Đỗ Tiểu Ngư nghe mà đau thắt tim, xem ra phụ thân đau thắt lưng là do che chở nương bị đánh, nàng tiến lên hai bước ôm Triệu thị nói: ” Mẹ , thái bà là người xấu xa, chúng ta không quay về, đánh chết cũng không về”



“Đúng, Tiểu Ngư nói đúng lắm,” Đỗ Văn Uyên xiết chặt nắm đấm, “Thúc công, làm phiền ông nói với thái bà một tiếng, sau này chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt với bà”



“Các ngươi . . . ” Đỗ Sơn ngẩn người ra, không hiểu bọn họ làm sao lại tin tưởng Triệu thị như thế, rất lâu sau mới nói: “Hiển nhi, ngươi cần phải hiểu rõ, việc này nếu mọi người trong thôn đều biết , sẽ chẳng phải là việc tốt đâu ”



Đỗ Hiển biết lời người đáng sợ, hắn sợ Triệu thị không chịu nổi loại hành hạ này , ngay lập tức nghiến răng nói: ” Ta có thể đi trở về, nhưng . . . ”



Lời còn chưa dứt, Đỗ Đường cười hì hì, “Đại ca cần phải nghĩ kĩ nha ”



Đỗ Hiển chỉ cảm thấy ngực một trận khó chịu , Đỗ Đường trước kia là người chấp hành gia pháp với nương tử mình, cũng biết việc này, hồi trước còn uy hiếp hắn, nói nếu về Đỗ gia thì sẽ lan truyền tin này đi, hôm nay về sẽ là như thế, không về cũng là như thế, tim hắn khó chịu y hệt như bị hành hạ trong ngọn lửa cháy bừng bừng, bỗng trước mắt tối om, cả người ngã ra mặt đất.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi