NGỰ PHÁP TRỪ TÀ: THẦN THÔNG ĐẠO SĨ

Chương 64

Điều này xác nhận cho dự đoán của tôi trước đây. Vì mối nguyên nhân nào đó mà cô ta muốn mượn dao giết người, không tiện tự ra tay với tôi.

Điều đó có nghĩa là, mặc dù bọn họ nghĩ rằng tôi là người bất tử, nhưng không phải aỉ muốn giết thì có thể giết được tôi, bởi vì giết tôi cũng sẽ nhắm vào một bí mật nào đó, nhiễm phải nhân quả cực kỳ tồi tệ.

“Không dám ra tay à? Vậy thì đừng lãng phí thời gian, cô đây là đang phá vỡ quan tài, ngay cả khi Giang Thanh Hà của Bát Thi Môn thi pháp ở trước mặt tôi, cũng không đủ cho tôi để vào mắt!”

Cao Hải Nam thản nhiên liếc nhìn Tô Vy Hằng, sau đó không để ý đến cô ta, nhưng nói với tôi: “Trần Hoàng Kim, cậu đì với tôi, tôi có chuyện muốn giải thích cho cậu.”

Anh ta bước lên phía trước, tôi cẩn thận theo sau, trong lòng đưa ra một câu hỏi nữa.

Anh ta là một người bạn của ông nội sao? Hay là vì lý do khác mà giữ tôi lại?


Anh ta rõ ràng biết rất nhiều về gia cảnh của tôi, vừa rồi mới ngồi trên chiếc bàn họ hàng

nhà tôi, lẽ nào anh ta thực lòng muốn giúp tôi?

Khi ra đến bên ngoài hội trường, vô số đôi mắt nhìn đánh giá. Khi họ nhìn thấy Cao Hảĩ Nam, không ai dám nhìn trực tiếp.

Thẩm Đoàn Tinh càng cúi đầu thấp hơn, rất sợ bị anh ta nhìn thầy. Rốt cuộc, Tô Vy Hằng của Bát Thi Môn vừa rồi khiến mọi người im thin thít, ở trước mặt anh ta chỉ có thể hoảng sợ.

Bước không được vài bước, giọng nói lạnh lùng của Tô Vy Hằng đột nhiên truyền đến: “Anh đứng lại đó cho tôi, để Trần Hoàng Kim lại!”

Vừa nói xong, Tô Vy Hằng vội vã ra ngoài, Quỷ Mâu Thần Quan trôi nổi trong tay cô ta, trong lòng tôi mơ hồ cảm thấy không an tâm.

Cô ta có sức mạnh để mở Quỷ Môn Quan, nên chỗ dựa của cô ta còn đáng sợ tới mức nào, có thề gọi ra được thứ đồ vật cực kỳ khủng bố nào nữa.

Cao Hải Nam từ từ quay lại, sắc mặt không hề bận tâm.

Anh ta chỉ là đưa tay ra sau lưng, trực tiếp cởi cái áo da hình thanh kiếm.

Trọng lượng của áo da vượt qua tưởng tượng của tôi. Khỉ phần dưới của nó đập trên mặt đất, toàn bộ mặt đất đều rung chuyển.

Đây không phải là một thanh kiếm, nhìn hình dạng giống như một cây đao hình chữ nhật hơn, hoặc là một cây thước khổng lồ.

Anh ta mở cái túi của mình ra, pháp khí này cuối cùng cũng đã có một chút manh mối.

Tay cầm màu xanh lá cây, thân thước màu đen rộng.


Chỉ là xem một chút, tôi giật mình cả cơ thể toát mồ hôi lạnh.

Nếu phỏng đoán không sai, đây có thể là Trấn Minh Xích huyền thoại trong lời kể của ông nội!

Truyền thuyết về Trấn Minh Xích có rất nhiều, không ai biết nó đến từ đâu, chủ là ai, dựa theo “Âm Dương Bảo Lục” ghi chép lại, số lần Trấn Minh Xích xuất hiện trong lịch sử có thể đếm trên đầu ngón tay, mỗi lần xuất hiện sẽ trấn áp khắp nơi.

Trấn Minh Xích làm sao lại ở trong tay anh ta? Cao Hải Nam rốt cuộc là ai? Tôi đã bắt đầu nghi ngờ rằng tuổi thật của anh ta không bao giờ trẻ giống như thế này.

Và Tô Vy Hằng rõ ràng cũng nhận ra Trấn Minh Xích, cô ta lập tức thu lạỉ Quỷ Mẫu Thần Quan.

“Không ngờ rằng cuối cùng lại có người kiểu này sẽ bảo vệ Trần Hoàng Kim. Anh rất mạnh, tôi không phải là đối thủ của anh. Nhưng mà bất kể anh là ai, sau này anh sẽ hối hận!”

Nói xong, Tô Vy Hằng lại nhìn tôi nói: “Trần Hoàng Kim, xem ra hôm nay chưa phải là ngày chết của anh. Nhưng số phận của anh cũng sẽ phải chết.”

Để lại câu nói này, cô ta trực tiếp rời đi.

Cao Hải Nam đột ngột rút Trấn Minh Xích ra, cắm vào cánh cửa biệt thự của nhà họ Diệp, khiến đất rung núi chuyển.

Phía không xa lắm, Thẩm Đoàn Tinh càng nôn ra máu tươi, lảo đảo ngã xuống mặt đất.

“Cho nên mọi người nghe cho tôi, cho dù các người là ai, Bát Thi Môn cũng được, phái Phong Thần cũng như vậy… Trước khỉ Trần Hoàng Kim hai mươi bốn tuổi, người nào dám giết cậu ta, mãi mãi tăm tối!”

Giọng điệu của Cao Hải Nam vô cùng lạnh lùng và kiêu ngạo, giống như đến từ thế giới bên ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi