NGỰ PHẬT

Bị cắn ngược lại một cái

“Ngươi quen biết với cao tăng của Kim Luân tự, chuyện này, không phải là giả chứ.” Mặc dù là câu hỏi, U Cơ đích xác lại dùng giọng khẳng định, hơn nữa trong giọng nói còn mang theo vài phần hận ý không tài nào che giấu.

“Hoa Liên đúng là có duyên gặp mặt với tăng nhân kia một lần.” Hoa Liên bất động thanh sắc, chờ Giao Hoàng gây khó dễ.

“Gặp mặt một lần? Chỉ gặp mặt một lần mà hắn lại giúp ngươi đối phó với Bạch Y, ta thấy chuyện e là không đơn giản như vậy đâu.” Giao Hoàng cười lạnh, bà ta nhìn chằm chằm Hoa Liên một lát, giọng nói đột nhiên lớn lên, “Hoa Liên to gan, thân là Yêu tộc lại dám cấu kết với Kim Luân tự đối phó với đồng đạo Yêu tộc, ngươi có biết tội của ngươi không!”

Thanh âm này đột nhiêng vang dội, khiến cho trái tim Hoa Liên rung lên một cái, phun ra một ngụm máu. Nàng vốn đã chịu trọng thương, lại bị thanh âm của Giao Hoàng chấn nhiếp đột ngột như vậy, không ói máu mới là lạ.

Hoa Liên che ngực ho khan hai tiếng, sau đó dùng tay áo lau vệt máu trên miệng, ngẩng đầu nhìn qua Giao Hoàng, “Giao Hoàng đã nói vậy, ta cũng không còn lời nào để giải thích, có điều, ngươi có chứng cớ không?”

“Chứng cớ? Lời của Bạch Y chính là chứng cớ, ngươi còn muốn chứng cớ gì nữa?”

“A a, thì ra là thế, nếu Giao Hoàng đã định ta có tội, việc gì phải vẽ chuyện như vậy?” Trong lời nói của Hoa Liên lộ ra ý tứ châm chọc.

“Sao hả, ngươi không phục?” Nghe ra sự châm chọc trong lời nói của Hoa Liên, chân mày U Cơ nhướn lên.

“Phục chứ, đương nhiên là phục. Thì ra ở Đại Hoang sơn, giết người có thể thành kẻ bị hại, Hoa Liên đã được mở mang tầm mắt.” Lời này, nói ra mặt không đổi sắc. Bạch Y không cho là chỉ dựa vào lời của hắn là có thể gán tội cho mình chứ, vậy đừng có trách nàng cắn ngược lại một cái. Về phần thật giả ra sao, hoặc là Giao Hoàng sử dụng Sưu hồn thuật với nàng, nếu không, trừ nàng và Bạch Y, không ai biết được hôm đó đã xảy ra chuyện gì.

“Ý ngươi là Bạch Y vu oan cho ngươi?” Thân thể Giao Hoàng nghiêng về phía trước, giọng nói vẫn không nghe ra chút tình cảm dao động nào.

“Vãn bối không có ý gì cả, sống hay chết, xin Giao Hoàng cho một lần thống khoái là được.”

“Ngươi không cần kích ta, ta sẽ không giết ngươi, ta hỏi ngươi, tại sao ngươi lại nói Bạch Y vu oan cho ngươi.” Chuyện này vốn không can hệ gì đến Hoa Liên, hơn nữa, theo lý bà ta cũng không nên tìm đến tiểu bối như Hoa Liên. Nhưng trước mắt cũng chỉ có cách này.

U Cơ đã nghe qua, thân phận của hòa thượng kia vậy mà không có một ai trong Yêu tộc biết, chỉ nghe nói hắn là số ít tăng nhân trong Kim Luân tự có thể để tóc tu hành. Về phần tu vi của hắn ra sao, ngày đó cả hai chỉ đánh qua mà thôi, U Cơ không tài nào xác định được, chỉ cảm thấy thực lực không thấp.

Khó khăn lắm mới có người nói Hoa Liên quen biết gã hòa thượng kia, để báo thù cho con trai, U Cơ đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.

“Không bằng không cớ.”

“Hay cho câu không bằng không cớ, hôm nay ta vẫn muốn nghe ý tứ của ngươi, ta nhất định phải rõ chân tướng chuyện này thế nào, ngươi nói đi, vô luận có chứng cớ hay không cũng có thể nói.”

Hoa Liên ho khan hai tiếng, mới ngẩng đầu lên nhìn Giao Hoàng, “Đã như vậy, Hoa Liên xin nói. Ta nghe nói bên cạnh Hồ hoàng có tứ đại thị vệ, trung thành nhất mực với Hồ hoàng.”

“Không sai.”

“Ta còn nghe nói, tứ đại thị vệ này xuất thân từ bốn tộc khác nhau, Bạch Y vừa hay chính là Ngân Hồ tộc.” Những chuyện này đều do Khổng Uyên nói với nàng, từ lúc còn ở trên thuyền Hoa Liên đã nghĩ xem nên ứng đối thế nào, không thể để bị chèn ép mãi được. Thật may là Bạch Y lại xuất thân từ Ngân hồ tộc, việc này cũng tiện cho nàng viện cớ.

“Nói tiếp đi.”

“Ngoài mặt nhìn vào thì tứ đại thị vệ cấp bậc giống nhau, nhưng trên thực tế, địa vị của Hồng Y là cao nhất. Bởi vì tộc trưởng của Hỏa hồ tộc là người đứng đầu thập đại trưởng lão của Hồ tộc, mà địa vị của Bạch Y thấp hơn so với Hồng Y, là vì cô cô hắn là một trong số những thê tử của Hồ hoàng. Giao Hoàng còn cần ta nói tiếp sao?”

Những chuyện này ở Đại Hoang cũng chẳng phải bí mật gì, Khổng Uyên cũng có quan hệ tốt với đám hậu bối của Hồ tộc, dĩ nhiên là quan hệ ở đây phức tạp vô cùng, tuy nói tứ đại thị vệ này đều thần phục Hồ hoàng, nhưng bọn họ dù sao cũng chưa đứng ở vị trí cao nhất, ai mà chẳng có tư tâm.

Giờ Hồ hoàng độc sủng Hồ Uẩn, chưa nói đến việc có sủng ái thật hay không, đối với những kẻ khác ngoài Hồ Hoàng ra đều là một loại đe dọa. Nếu như Hoa Liên đến, Hồ Uẩn nhất định sẽ khăng khăng bám lại trên đất Hồ tộc, đến khi đó, bọn họ kẻ nào có thể tranh được với Hồ Uẩn đây.

“Ừm, Bạch Y này đúng là có lý do để giết ngươi, xem ra, ta đã có chút võ đoán, đã thế, người đâu, đưa Bạch Y vào.” Khi Giao Hoàng nói những lời này, vẫn nhìn chằm chằm vào Hoa Liên, lại không hề phát hiện ra một tia khiếp đảm của nàng. Là đã sớm dự liệu được, hay là do lời nàng nói là thật?

Bạch Y hiển nhiên cũng nghe thấy những gì Hoa Liên vừa nói, hắn vừa mới bước lên đã dùng vẻ mặt hung ác nhìn Hoa Liên, không thể ngờ nổi nàng lại dám đổi trắng thay đen hoàn toàn.

“Hôm đó xảy ra chuyện gì? Chỉ có hai người các ngươi biết, cho nên, thật giả cứ đặt qua một bên trước đã. Có điều Hoa Liên, ta rất muốn hỏi ngươi một câu, tăng nhân kia tại sao lại muốn giúp ngươi?”

“Bởi vì trong tay ta có thứ hắn cần.”

“A? Thứ gì vậy?”

“Một linh vật hành thổ.”

“Linh vật hành thổ? Ngươi lấy ở đâu ra, ai có thể chứng minh ngươi có vật đó?” Mặc dù những vật vô hình rất quý hiếm, có điều U Cơ dù gì cũng là Giao Hoàng, tu vi đã đến tầng cao nhất, đương nhiên sẽ chẳng lấy làm kinh ngạc vì một linh vật hành thổ, trái lại chỉ thấy kỳ quái, Hoa Liên có được vật này từ đâu.

“Là vô tình mua được ở Phường thị của La gia, nếu như Giao Hoàng không tin, có thể đến La gia hỏi thăm, ta nghĩ vị La Nguyên Khánh công tử của La gia đuổi giết ta vì tảng đá kia lâu như vậy, chắc vẫn còn nhớ.”

Lời của Hoa Liên, từ đầu đến cuối không có chỗ nào sơ hở, hơn nữa tăng nhân Phật gia hành sự quả thực khác với Yêu tộc, hòa thượng kia giúp Hoa Liên cũng không phải là chuyện không có khả năng, U Cơ cũng không cảm thấy Hoa Liên có lá gan to như vậy, dám nói láo trước mặt bà ta.

“Giao Hoàng!” Bạch Y thấy Giao Hoàng gật đầu, mặt liền biến sắc, lập tức mở miệng muốn biện giải cho mình, có điều, Giao Hoàng lại giơ tay chặn hắn lại.

“Chuyên ân oán giữa hai ngươi, Hồ hoàng sẽ giải quyết, còn ngươi….” Giao Hoàng lại đưa mắt qua Hoa Liên, “Ngươi đi cùng ta đến Thạch Hải một chuyến.”

U Cơ đã sớm tính toán qua, vô luận chân tướng ra sao bà ta cũng phải đánh cược một lần. Xem xem Hoa Liên này có phải thực sự không quen biết gì với hòa thượng kia không.

Hung thủ giết con trai bà ta, tuyệt đối bà ta sẽ không dễ dàng cho qua như vậy!

Mặc dù thân thể không bị tổn hại gì, nhưng tâm trạng Hoa Liên vẫn không thoải mái như trước. Thạch Hải kia, bây giờ cực kỳ nguy hiểm, ngay cả Tứ đại Yêu Hoàng còn rối rít bỏ đi, hơn nữa, nơi đó còn có một sinh vật viễn cổ mới xuất thế, có trời mới biết đó là thứ nguy hiểm gì.

Đưa nàng đi không thành vấn đề, nhưng ngộ nhỡ thực sự có thứ gì không hay ho xuất thế, ngay cả Giao Hoàng cũng không đối phó được, cái mạng nhỏ này của nàng chắc sẽ hoàn toàn phó thác ở trong đó.

Cự tuyệt đương nhiên là không thể, trước mắt chỉ có thể đi bước nào hay bước ấy.

Nữ nhân phần lớn đều thuộc phái hành động, Giao Hoàng cũng vậy, bà ta thậm chí còn chưa cho Hoa Liên chút thời gian để chuẩn bị đã mang nàng rời khỏi U Hải.

Có điều, chuyện xảy ra trong đại điện ở Hải vương cung cũng nhanh chóng truyền đến tai của ba vị Tam Hoàng khác.

Đối với chuyện Hoa Liên cắn ngược lại Bạch Y một ngụm ở Hải Vương cung, thái độ của Hồ Hoàng vẫn rất mập mờ, ngay cả Bạch Y cô cô tự mình đến cầu kiến Hồ Hoàng cũng bị ngăn lại ngoài cửa.

Khổng Mân thì ngược lại, hơi có chút cảm khái, Khổng lão quan gia vẫn đi theo bên cạnh Khổng Uyên để bảo hộ hắn cung kính đứng trong thư phòng.

“Chi Ưu, ngươi thấy lời của Hoa Liên có mấy phần là thật?” Khổng Mân ngồi trên ghế thái sư, ngón tay gõ xuống mặt bàn theo tiết tấu.

“Lão nô cho là, một câu cũng không phải thật.” Khổng lão quản gia khẽ cười cười, Hoa Liên này không vô hại như vẻ bề ngoài, hơn nữa, chuyện này e là chỉ có thể chấm dứt tại đây, không thể không nói, một chiêu này của nàng rất đẹp.

“A? Không phải là thật, nhưng nàng nói có căn có cứ, La Thiên kia cũng đã xác nhận chuyện trong tay nàng ta có linh vật hành thổ.”

“Đúng thế, có điều có một chuyện rất quan trọng, chủ nhân, hình như người đã quên.”

“Chuyện gì?” Động tác của Khổng Mân đột nhiên ngừng lại, ngẩng đầu nhìn qua quản gia.

“Ngọc Ẩn Tình kia, tại sao lại muốn giết Hoa Liên.” Dừng một chút, Khổng lão quản gia nói tiếp, “Chẳng lẽ chủ nhân không thấy kỳ lạ sao. Ngọc Ẩn Tình là người thừa kế đã được định sẵn của Linh Lung cung, theo lý thuyết, với địa vị của nàng ta, căn bản không có gì dính dáng đến Hoa Liên mới phải. Nhưng nàng ta lại đuổi theo Hoa Liên muốn giết nàng, lão nô cảm thấy, quan hệ của Hoa Liên này với chính đạo tuyệt đối không hề đơn giản như tưởng tượng. Hoặc là, trong tay nàng có thứ mà chính đạo cần, nhưng tuyệt đối không đơn giản chỉ là một khối linh vật hành thổ.”

Khổng Mân gật đầu một cái, có điều hiện giờ bên phía Thạch Hải kia quá hỗn loạn, ông ta còn chưa dư dật thời gian để chú ý đến Hoa Liên, đành để sau này mới nghiên cứu tìm hiểu bí mật trên người nàng ta vậy.

“Có điều ta cũng không ngờ tới, nàng có thể dùng cái miệng mà thuyết phục được nữ nhân U Cơ kia. Chậc chậc, đúng là có chút thủ đoạn.” Tuy khi đưa người qua, Khổng Mân cũng đã nói đôi câu với Giao Hoàng, nhưng ông ta cũng không nói cho chót lời, chỉ muốn U Cơ giữ lại một cái mạng cho Hoa Liên, ai ngờ, sau buổi nói chuyện này với Hoa Liên, ngay cả đầu ngón tay của nàng ta U Cơ cũng không chạm đến. “Ngươi trông chừng thằng nhóc kia cho cẩn thận, sau này ít để nó tiếp xúc với Hoa Liên kia thì hơn.”

“Chuyện này…” Khổng lão quản gia mặt đầy u sầu, “Chủ nhân, thiếu gia, cậu ấy… chạy rồi.” Nói xong, lão quản gia còn móc từ trong ống tay áo ra một phong thư, phía trên có vài chữ rồng bay phượng múa to đùng: Cha, con đi Thạch Hải chơi một chuyến.

”…” Ông ta biết ngay mà, phàm là lời ông ta nói ra, thằng khốn kiếp kia căn bản không bao giờ nghe, “Bắt nó về cho ta.”

“Aiz… Dạ.” Lão quản gia thở dài, đã bao nhiêu năm rồi, đối với chuyện bắt thiếu gia về, ông ta đã rất thấm thía trong lòng.

“Chậm đã, thôi đi, để ta tự mình đi, cái thằng không biết nông sâu kia, dám chạy đến Thạch Hải, nó không muốn sống nữa rồi!” Khổng Mân giận đến mức râu ria dựng ngược. Thạch Hải là chốn nào cơ chứ, chút tu vi này của nó mà còn dám chạy đến đó!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi