NGỰ PHẬT

Sau khi kết đan, mặc dù Hoa Liên không thấy tu vi của bản thân tăng lên mấy, nhưng có thể cưỡi gió phi hành, đối với nàng mà nói đúng là chuyện tốt. Phiền toái duy nhất là, khi nàng ra khỏi miếu Vãng Sinh, dù đã rất cẩn thận, nhưng cuối cùng vẫn bị người ta theo dõi.

“Tiểu yêu, ngươi nên đứng lại đi thì hơn.” Một giọng nói thanh lãnh truyền đến từ phía sau, trên con đường đất không có lấy một bóng người, Hoa Liên ôm cánh tay không ngửng rỉ máu, mặt không thay đổi nhìn chằm chằm nữ tử đã đuổi theo nàng suốt hai ngày trời.

Ả ta mặc một thân lụa trắng, dải băng trong suốt bay múa trong không trung, xa xa nhìn lại tựa như tiên nữ trên trời, chỉ có điều vẻ mặt lạnh như băng của ả khiến cho người ta không kìm được mà chùn bước.

“Để lấy nội đan mà đuổi theo ta những hai ngày trời, bội phục.”

“Nội đan? Hừ, chỉ một viên nội đan cỏn con, Ngọc Ẩn Tình ta còn không bỏ vào mắt, chẳng qua là nhìn ngươi không thuận mắt thôi.” Dứt lời, nữ tử kia giơ cánh tay phải trắng muốt như ngọc lên, từng mảnh băng to bằng bàn tay nhảy múa khắp trời, Hoa Liên căn bản không kịp tránh ra, đã bị những mảnh băng kia làm cho đông cứng.

Cảnh giới chênh lệch, căn bản không thể nào vượt qua, tu vi của nữ nhân này ít nhất cũng cao hơn Hoa Liên một tầng, tối thiểu cũng là tu sĩ Nguyên Anh kỳ.

“Ngọc Ẩn Tình, ta sẽ nhớ kỹ ngươi.” Trong khoảnh khắc những khối băng bao phủ quanh thân thể vỡ tan thành vụn băng, khóe miệng Hoa Liên vốn nên mất hết cảm giác lại dật ra một tia cười quỷ dị.

Lơ lửng giữa không trung, ánh mắt lạnh lùng quét qua đống băng vỡ vụn đầy đất, khóe miệng ả kia khó mà nhận ra được hơi nhướn lên.

Một ngày sau, điện Thương Tình, Linh Lung cung, Ngọc Ẩn Tình cũng kính đứng giữa đại điện, nhìn nữ tử đeo chiếc mặt nạ bằng băng che nửa mặt ngồi trên ghế băng mà báo cáo, “Sư phụ, đã giết được nàng.”

“Có ai phát hiện không?” Trên ghế băng, tiếng nói lười nhác của nữ tử truyền tới, thanh âm không lớn nhưng lại vang dội khắp đại điện.

“Dạ không, đồ nhi đặc biệt tìm một nơi vắng vẻ không có ai mới động thủ, buồn cười là tiểu yêu kia còn tưởng là ta không đuổi kịp nàng.” Trong giọng nói của Ngọc Ẩn Tình mang theo một tia châm chọc.

“Ừm, vậy thì tốt. Ngươi cũng sắp đột phá đến Nguyên Anh kỳ giữa rồi đúng không? Trong đám đệ tử bây giờ trừ con trai trưởng của Khổng Tước Vương ra, chắc cũng chỉ có mình ngươi, vào trong Giếng Trời tu luyện đi, hy vọng khi ngươi đi ra, có thể mang cho sư phụ một niềm vui bất ngờ.”

“Đa tạ sư phụ.” Ngọc Ẩn Tình mặt đầy vui mừng, Giếng Trời là cấm địa ở Linh Lung cung, không phải chưởng môn tuyệt đối không được bước vào trong, việc này đại biểu ả đã được được sư phụ thừa nhận. Nói vậy tin này sẽ nhanh chóng truyền ra khắp Tu Chân giới, không ngờ chỉ giết một tiểu yêu mà lại có thể khiến sư phụ vui vẻ đến vậy.

“Đi xuống đi.” Người ngồi trên ghế bằng phấy phẩy tay.

Sau khi Ngọc Ẩn Tình đi rồi, điện Thương Tình khôi phục lại vẻ yên tĩnh, từng lớp băng trải rộng phản chiếu lại ánh lửa đỏ rực dưới mặt đất khiến cho cả đại điện đỏ bừng, con băng long đang quấn người quanh xà ngang của đại điện đột nhiên từ từ trượt xuống, nhanh chóng biến thành một nam tử mặc trường bào màu trắng.

“Thương Tình, việc gì phải gây khó dễ cho một tiểu yêu như thế?” Nam tử liếc nhìn bốn phía, phát hiện chẳng có lấy một cái ghế, đành tự mình biến ra một cái ngồi giữa đại điện. Hai chân bắt chéo nheo mắt cười nhìn về nữ tử đối diện.

“Có liên quan gì đến ngươi sao?” Trong thanh âm có thêm một tia lạnh lùng.

“Chẳng phải là Niết Thiên mới giúp nàng ta có một lần thôi sao, nữ nhân đúng là động vật hẹp hòi.” Nam tử nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

“Biến!” Thanh âm vừa dứt, cái ghế của nam nhân kia nháy mắt đã biến thành mảnh vụn, may mà tốc độ của nam tử nhanh hơn, không bị lưỡi đao băng kia chém trúng, nếu không chắc sẽ bị bổ thành hai đoạn.



Những chuyện xảy ra ở Linh Lung cung, Hoa Liên hoàn toàn không biết. Lúc đó, thân thể nàng mặc dù đã bị Ngọc Ẩn Tình đánh nát, nhưng đó chẳng qua chỉ là hư thể mà nàng hóa ra sau khi kết đan mà thôi.

Dù sao cũng sinh ra từ Bất Chu sơn, cho dù vẫn im hơi lặng tiếng, nhưng có thể sống sót từ chốn hồng hoang, sao có thể không có vài điểm đặc biệt.

Chỗ đặc biệt nhất của Hoa Liên, e rằng chính là hư thể. Sau khi nàng kết đan, phát hiện ra mình có thể hóa ra một hư thể. Hơn nữa hư thể kia tu vi cũng giống nàng, có điều nàng có thể cảm nhận được, nếu nội đan vững chắc hơn chút nữa, hình như nàng còn có thể hóa ra nhiều hư thể hơn.

Hơn nữa, hư thể và bản thế giống hệt nhau, trừ bản thân nàng ra, căn bản không ai có thể nhận ra được, ngay cả Ngọc Ẩn Tình có tu vi cao hơn nàng một tầng kia cũng không phát hiện ra.

Hư thể bị hủy, Hoa Liên vẫn bị trọng thương rất nặng, sau khi Ngọc Ẩn Tình bỏ đi, Hoa Liên hóa thành hoa sen chui từ trong đất ra, từ từ biến thành hình người, lăn ra đất hôn mê bất tỉnh.

Còn chưa mở mắt, Hoa Liên bỗng phát hiện phía dưới rung lắc, giống như… đang ở trong xe ngựa? Tiếng vó ngựa, cùng với tiếng trò chuyện ríu rít bên tai khiến cho Hoa Liên cố mở mắt.

“Các ngươi là?” Giọng nói khản đặc khiến cho bản thân Hoa Liên cũng sợ hết hồn, thoáng vận chuyển linh khí trong cơ thể, bên trong đan điền vậy mà lại chẳng có động tĩnh gì, xem ra nàng có chút tiêu hao quá độ thật rồi. Kiểm tra bên trong xong, Hoa Liên không nhịn được cười khổ, mới vừa kết đan xong, còn chưa ổn định, đống linh khí kia đã bị nàng dùng hết sạch. Cũng may khi kết đan có người giúp một tay khiến cho nội đan trong cơ thể nàng cực kỳ ổn định. Nếu là tự nàng động thủ, e rằng lúc này nội đan của nàng đã sớm tan tành.

“Tiểu thư nhà ta thấy ngươi ngất bên đường, nên mới ra tay cứu ngươi.” Người nói là một nha hoàn mặc váy lụa xanh, nói là nha hoàn, nhưng ăn mặc so với tiểu thư của các nhà còn hoa mỹ hơn.

Hoa Liên mở to mắt nhìn, dùng khuỷu tay chống người lên, nghiêng đầu nhìn qua vị tiểu thư mà nàng ta nói, đó là một cô bé chừng mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt phấn nộn, cặp mắt to long lanh đen nhánh, nhìn qua đã thấy là một nha đầu tinh quái.

“Đa tạ ơn cứu mạng của tiểu thư.”

“Đừng khách khí, đừng khách khí, Lục Nhi, rót chén trà cho tỷ tỷ thấm giọng.” Tiểu nha đầu khoanh chân ngồi trên sạp gấm thêu cẩm tú màu tím thẫm, đôi chân trắng như tuyết lắc qua lắc lại, căn bản không có nửa phần khí chất con nhà khuê tú.

Có điều, Hoa Liên lại có thể thông qua thuật vọng khí mà nhìn ra, trên đầu cô bé này có một tầng ánh sáng màu vàng nhạt, nói vậy không phải hoàng tử công chúa thì cũng là vương công quý tộc mới phải.

Vọng khí thuật này là do Hồ Uẩn dạy cho nàng, lúc ấy hai người còn đang sống ở nhân gian, Hồ Uẩn vì muốn để Hoa Liên không đến nỗi gặp phải phiền toái nên mới truyền cho nàng môn bí thuật này.

Hồ Uẩn đã từng nói, con người còn đáng sợ hơn yêu tinh rất nhiều, đừng tưởng là yêu tinh thì có thể không sợ trời không sợ đất, có vài người tuyệt đối không thể đắc tội được. Hoa Liên rất tán thành những lời này, cho nên từ trước đến giờ nàng chưa bao giờ cảm thấy con người kém hơn yêu quái. Nếu như con người thực sự kém hơn yêu quái, thì thiên hạ bây giờ đã là của yêu, chứ không phải của người.

Nhận lấy trà uống vài hớp, cổ họng cuối cùng cũng không còn khó chịu như vậy, mới đưa chén trà trả lại cho nha hoàn tên Lục Nhi kia, chờ câu hỏi của vị tiểu thư quý tộc này.

Hoa Liên nói sao thì cũng đã ngây ngốc ở nhân gian này mười mấy năm, bản lĩnh nhìn mặt đoán lời cũng không tệ lắm, nhận ra được tiểu nha đầu này dường như cảm thấy rất hứng thú với nàng.

“Tiểu thư muốn hỏi gì, bây giờ có thể hỏi.”

“Hì hì, tỷ tỷ là gặp phải cường đạo sao?” Nụ cười trên mặt cô gái nhỏ rạng rỡ, tò mò hỏi.

“Không, chẳng qua là gặp phải kẻ thù.” Hoa Liên cười đáp.

“Nhưng mà ngươi đâu có bị thương.” Cô bé có chút nghi ngờ, trên người Hoa Liên không có bất cứ vết thương nào, nàng tưởng bị thương là phải bị chém cho huyết nhục mơ hồ mới đúng chớ.

“Ta bị nội thương, ngươi không nhìn ra được đâu.” Phát hiện ánh mắt của cô nhóc vòng tới vòng lui trên người mình, Hoa Liên giải thích. Mặc dù không phải là nói thật, nhưng cũng không khác là bao. Hơn nữa đối với người phàm, cho dù có nói thật với họ, chưa chắc họ đã tin. Như vậy là không cần thiết, Hoa Liên không thích nói dối, dù sao tất cả những lời nói dối đều có ngày sẽ bị vạch trần.

“Nói vậy là tỷ tỷ biết võ công sao, kiểu cao thủ có thể bay tới bay lui đó ấy?” Vừa nghe Hoa Liên nói vậy, mắt cô bé kia thoáng cái đã sáng bừng lên. Cao thủ đó, cạnh mấy ca ca của mình đều có cao thủ có thể bay tới bay lui, chỉ có mình nàng là không có, không ngờ cứu bừa một người mà cũng gặp được.

”… Đó là khinh công, rất dễ thôi.” Hoa Liên cũng học qua chút võ công của con người, đều là mẫu thân dạy cho nàng, dùng để ứng phó một vài kẻ gọi là cao thủ cũng đủ dùng.

“Tỷ tỷ, ngươi ở lại dạy ta khinh công đi, ta sẽ bảo cha ta trả cho ngươi rất nhiều tiền.” Hoa Liên vừa dứt lời, đã thấy cô nhóc kia nhào về phía nàng. Đúng hình tượng hổ đói vồ môi.

Lúc này, xe ngựa cũng đã dừng lại, ngoài xe hoàn toàn yên tĩnh không có lấy một tiếng hít thở, Hoa Liên lại cảm thấy một tia uy bức. Cũng không phải là do có người tu đạo ở ngoài, mà khí thế uy bức kia là do nhiều năm đứng ở vị trí cao quý mà sinh ra, không phải thứ người bình thường có thể có.

“Tông Nhi, con đang kêu kêu la la cái gì vậy!” Thanh âm trầm thấp uy nghiêm của nam nhân vọng vào xe ngựa, lúc này rèm buông ngoài buồng xe được vén lên, đập vào mắt Hoa Liên đầu tiên là một nam tử trung niên vận áo bào màu tím sẫm, nhìn thấy con gái mình đang ôm lấy một nữ tử xa lạ, chỉ hơi nhướn mi, ánh mắt Tề Tố nhìn qua Hoa Liên có thêm vài phần nghiền ngẫm.

Nữ nhi của mình tuy rằng hay tùy hứng, nhưng cũng khó mà chung đụng với người khác. Đặc biệt là từ sau khi mẹ con bé qua đời, đừng nhắc đến chuyện nhào lên người người khác, cho dù có ai có dựa hơi gần vào con bé cũng sẽ tức giận.

“Phụ thân, vị tỷ tỷ này là sư phụ con tìm được đó.” Sau khi xuống xe ngựa, tiểu nha đầu tên Tông Nhi đứng trước mặt nam tử kia, ngước đầu nhìn ông ta, khuôn mặt xinh xắn tràn ngập vẻ nghiêm túc.

Hoa Liên đến cười khổ cũng không nổi, nàng đồng ý khi nào chứ? Hơn nữa, tiểu nha đầu này ngay cả võ công của nàng thế nào cũng không biết, cứ thế nhận bừa sư phụ.

Có điều, tạm thời sống ở đây cũng không có gì không tốt, xuất thế hay nhập thế đối với nàng mà nói đều giống nhau. Huống chi, bây giờ nàng đúng là chẳng còn chỗ nào khác để đi.

“Tông Nhi, chuyện này không vội, trước để cho Lục Nhi đưa vị cô nương này đi sắp xếp chỗ nghỉ trong phủ đã, nhị ca của con đang chờ con đấy.” Nói xong Tề Tố dùng ánh mắt ra hiệu cho nha hoàn bên cạnh con gái.

“Nhị ca về rồi? Hay quá, mau mau, mau dẫn con đi.” Nghe thấy nhị ca mình đã về, Tông Nhi trực tiếp ném Hoa Liên đến sau gáy, nhấc váy lên chạy vào trong phủ.

“Cô nương, chúng ta đi thôi.” Lục Nhi cười cười nhìn qua Hoa Liên, hai gã thị vệ đi theo Tề Tố lúc nãy cũng đi vào theo.

Cánh cửa sơn son cạch một tiếng đóng lại, Hoa Liên không quên nhìn ba chữ rồng bay phượng múa trên tấm bảng màu hoàng kim trên cánh cửa kia – Túc Vương phủ.

_________________

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi