NGỰ PHẬT

Có Người Cản Đường

“Không về được, thì thôi đi.” Tiểu Chỉ rũ mắt, che giấu sự mất mát trong đáy mắt. Thực ra thì, gặp được thì thế nào chứ, sự cách biệt giữa bọn họ quá nhiều, nàng sớm đã biết, cho nên, cho dù có động tâm mới hắn, trước sau vẫn cưỡng ép mình kháng cự.

Nếu không phải đột nhiên rời khỏi nơi đó, biết mình có lẽ sẽ không thể gặp lại hắn nữa, nàng cũng sẽ không như vậy. Thay máu, không đơn giản như những gì Phong Biệt Tình nói với Hoa Liên, hơn nữa khả năng thất bại rất lớn. Rất có thể, nhắm mắt rồi sẽ không tỉnh lại nữa.

“Nếu không, cô viết thư cho hắn đi?” Mặc dù bây giờ không thể đến thành Nam Khê sơn, nhưng nàng không đến mức sẽ chôn chân cả đời ở Đại Hoang sơn, nhất định sẽ có cơ hội đưa thư cho Quân Hầu.

Tiểu Chỉ do dự một chút, gật đầu, “Cũng được.”

Tiểu Chỉ đi vào trong góc ngồi viết thư, có điều Hoa Liên thấy hơi lạ, nàng ấy viết thơ còn lôi mai rùa ra làm gì, chẳng lẽ còn định coi bói cho Quân Hầu?

Sau khi Tiểu Chỉ đi rồi, Hoa Liên và Phong Biệt Tình đều rơi vào im lặng. Vốn hai người đều không phải kiểu người hay chuyện, hơn nữa cũng không tính là thân quen, đương nhiên không có lời gì để nói.

Để bớt ngượng ngập, Hoa Liên đành phải khẽ giọng nói một câu, “Ngươi, vẫn nên nghỉ ngơi một lát đi.” Phong Biệt Tình nhìn nàng một cái, không có biểu cảm gì, hừ lạnh một tiếng, tựa vào trên vách đá chậm rãi nhắm mắt lại.

Nhìn Phong Biệt Tình, Hoa Liên có chút bất đắc dĩ, từ khi nàng biết Phong Biệt Tình, tính tình của hắn hình như đã quái dị như vậy rồi, dạo trước gặp hắn ở Hồ tộc thấy cũng còn bình thường, sao bây giờ lại bày ra vẻ ngay cả nhìn cũng cũng không muốn nhìn nàng một cái, nàng vốn định nói câu cám ơn, giờ lại chẳng biết mở miệng thế nào.

Ở trong sơn động một đêm, sáng sớm hôm sau, Hoa Liên cầm theo thư của Tiểu Chỉ, cùng Ân Mạc rời khỏi nơi này.

Nhìn bóng lưng rời đi của Hoa Liên, Tiểu Chỉ muốn nói lại thôi.

Phong Biệt Tình xoay người nhìn về phía Tiểu Chỉ, nhàn nhạt mở miệng hỏi, “Sao thế?”

“Đại ca, cứ vậy sao?”

Phong Biệt Tình trầm mặc một hồi, “Cứ vậy đi.” Nếu như tu vi của hắn cao hơn người kia, nhất định sẽ ngăn hắn lại, không để hắn mang Hoa Liên đi. Đáng tiếc, hắn rất rõ mình kém hơn người kia bao nhiêu.

Có thể dùng tay không phá tan cấm chế mà hắn dùng Huyết Hồn phiên để bày ra, tu vi của người này rốt cuộc là sâu bao nhiêu? Giữ Hoa Liên lại, hắn không thể bảo vệ được nàng khỏi đám người của Linh Lung cung, cho dù có đưa nàng quay về Huyết Ma điện cũng vô dụng, dù sao, hắn cũng không phải Huyết Ma.

Phong Biệt Tình nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Sau đó chậm rãi thở ra, khi mở mắt ra lần nữa, trong ánh mắt đã tản ra từng tia sáng âm lãnh.

Không sao, giờ hắn không phải là Huyết Ma, nhưng rất nhanh thôi, hắn sẽ là.



Tuy nói chỉ gặp được Tiểu Chỉ trong chốc lát rồi lại phải chia tay, nhưng biết nàng ấy vẫn ổn, Hoa Liên cũng yên tâm. Lá thư Tiểu Chỉ giao cho nàng được nàng cẩn thận cất trong nhẫn chứa đồ, chiếc nhẫn này là của Vân Khi tặng cho nàng. Lúc ông ta đưa cho nàng vật này, bên trong chứa không ít linh châu cùng với vài món pháp bảo thích hợp với tu vi của nàng.

Số pháp bảo này đều là linh khí thượng phẩm, Vân Khi cũng không phải người keo kiệt. Đáng tiếc, Hoa Liên từ trước đến giờ không có thói quen dùng vũ khí, vũ khí duy nhất đến giờ phút này nàng từng dùng chính là cái lông đuôi kia của Khổng Uyên.

Nàng cũng không biết Khổng Uyên đưa cho nàng thứ kia rốt cuộc là có ý gì, có điều vẻ mặt của Khổng Uyên khi đó rất trịnh trọng, nên nàng đương nhiên cũng nghiêm túc mà nhận lấy lễ vật này.

Không biết Khổng Uyên rốt cuộc đã chạy đến chỗ nào rồi, từ sau đám cưới của Hồ Hoàng lần trước, hình như hắn vẫn chưa quay lại Đại Hoang sơn.

Vừa đi theo Ân Mạc về phía trước, Hoa Liên vừa suy nghĩ vẩn vơ.

“Chúng ta đang quay về Đại Hoang sơn đúng không?” Dọc theo đường đi, không hiểu vì nguyên nhân gì, Ân Mạc lại chẳng dùng đến bất cứ pháp lực nào, kiên trì dùng hai cẳng chân của bọn họ đi bộ. Có trời mới biết, như thế này mất bao nhiêu năm mới về được.

“Ngươi vội trở về lắm sao?” Ân Mạc cười như không cười quay đầu lại nhìn Hoa Liên. Sau khi chia tay đám Phong Biệt Tình, Ân Mạc cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường. Nói thật, lúc hắn trầm mặt thực sự rất dọa người, ngay cả Hoa Liên cũng không dám tùy tiện nói chuyện với hắn.

Hoa Liên liếc xéo, người vội là hắn được không, giờ hắn lại không vội. Hai người đã đi bộ hai ngày trời trên đường rồi, thật không biết hắn muốn làm gì nữa.

Nàng cảm thấy, mình dường như có chút mù quáng mà lệ thuộc vào Ân Mạc, thậm chí ngay cả nguyên nhân cũng không hỏi, cứ thế đi theo hắn hai ngày liền.

“Đi thôi, chúng ta đi uống trà.” Giữa nơi sơn dã, thỉnh thoảng cũng có một hai quán trà, cung cấp nước trà cho người đi đường. Chẳng qua là, dù cho Hoa Liên không phải người thì cũng biết, nơi này vắng vẻ đến mức chim còn chẳng muốn bay đến, làm sao lại có người đến đây mà mở quán trà.

Rất hiển nhiên, mấy người bình thường trong quán trà trước mặt kia, có điểm gì đó không bình thường.

Mà Ân Mạc dường như chẳng hề cảm thấy, cứ kéo nàng đi về phía bên kia.

“Này.” Hoa Liên vươn tay kéo cổ tay Ân Mạc, dường như nàng cũng không chú ý đến hành động của mình, Ân Mạc thì nhướn mày, liếc một cái, cũng không nói gì.

“Sao vậy?”

“Bọn họ có gì đó không ổn.”

“Ta biết.” Ân Mạc cười, “Nhưng mà, ngươi không cảm thấy thời gian chúng ta ở trong núi này có hơi lâu sao?”

Ân Mạc vừa nói vậy, Hoa Liên mới chút ý, hai người bọn họ đã vào núi từ sáng sớm, đến giờ đã quá Ngọ mà vẫn còn ở trong núi này, dù hai người chỉ đi bộ bình thường, nhưng tu sĩ nói sao cũng khác với loài người, rõ ràng núi này thoạt nhìn không tính là quá lớn.

“Bọn chúng giở trò quỷ?” Hoa Liên ngẩng đầu nhìn về phía chiếc đình hóng mát kia, thế này chẳng phải là biết rõ trong núi có hổ mà vẫn đâm đầu vào sao. Nàng có thể khẳng định, người có thể vây khốn được Ân Mạc ở chỗ này, tu vi cũng sẽ không hề thấp. Nàng mà đi qua, chẳng khác nào đưa đồ ăn đến.

“Đi xem một chút chẳng phải sẽ biết sao.” Ân Mạc dường như cũng chẳng lo đám người này sẽ làm gì hắn, lật tay cầm lấy cổ tay Hoa Liên, kéo nàng đi về phía quán trà.

Vốn nàng còn đang thấy may mắn trong lòng, xem ra, đường quay về Đại Hoang sơn cũng không bình an như nàng tưởng rồi, không biết Ân Mạc có chặn được không đây. Quan trọng nhất là, hắn giúp mình như vậy, nếu bị đám người chánh đạo biết thì có gặp phiền toái gì không.

Hai người cứ thế sóng vai bước vào quán trà, bốn góc quán trà có bốn nam tử ăn vận tướng mạo khác nhau, mà ở giữa lại có một lão già cố ý cười híp mắt mặc một thân áo vải thô, tay xách theo bình trà, nghênh đón hai người.

“Hai vị muốn uống trà sao?”

Hoa Liên không nói gì, Ân Mạc lại bước lên trước một bước, cười một tiếng với lão già kia, “Chúng ta….” Lời còn chưa dứt, hắn đã ấn một chưởng lên ngực lão già đó.

Bàn Nhược!

Thanh âm trầm đục như từ trên trời giáng xuống, quán trà nho nhỏ trong nháy mắt đã bị kim quang bao phủ, lão già bị trúng một chưởng kia lập tức bị văng ra, bay ngược lại mười mấy thước mới dừng lại. Sắc mặt lão mới đầu đỏ gay, sau đó lại từ từ biến thành trắng bệch.

“Ngươi….” Lão hiển nhiên chưa từng thấy kẻ nào càn rỡ đến vậy, chẳng màng trình tự, cứ thế động thủ.

“Chúng ta, là đến uống trà.” Nụ cười trên mặt Ân Mạc vẫn chưa tan.

Bốn kẻ vốn đang ngồi trong quán trà thấy lão già kia trúng một chưởng đã vọt thẳng về phía Ân Mạc. Trong lúc bốn kẻ này động thủ, Hoa Liên phát hiện những bàn ghế trong quán lại đang từ từ chuyển động, dưới chân bọn họ hiện lên một thứ trận pháp rườm rà, trận pháp kia chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, bốn tên kia cùng với cả lão già vừa bị đánh bay khỏi quán trà cũng biến mất.

Bọn họ đã rơi vào trong trận pháp, đây có gọi là trúng kế rồi không? Hoa Liên quan sát khắp nơi, nghĩ thầm trong lòng.

“Trưởng lão, thương thế của người sao rồi?’ Một trong số những gã kia có chút lo lắng hỏi.

“Không sao, tiểu tử này còn chưa làm gì được ta.” Lão già cười lạnh.

“Trưởng lão, chúng ta có nên động thủ không?” Năm người đứng ở một nơi cách quán trà chừng trăm thước, bọn chúng có thể thấy được Hoa Liên và Ân Mạc, nhưng hai người lại không thể thấy bọn chúng.

Lão già vừa bị Ân Mạc đánh lén lúc nãy, rõ ràng là kẻ có địa vị cao nhất trong đám người này. Sắc mặt lão ta cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm Ân Mạc đứng trong quán trà, lệ khí trong mắt chợt lóe lên.

“Chờ một chút, tiểu tử kia hơi khó đối phó, lát nữa ta sẽ giữ chân hắn, các ngươi phải nhanh chóng giết người.”

“Dạ. Nhưng mà, trưởng lão, không phải Thương Tình chưởng môn nói cần phải sống sao?”

“Hừ, nàng nói vậy thôi, cứ mang thi thể của nữ yêu kia về, nàng cũng sẽ chẳng bạc đãi chúng ta đâu.” Hôm đó, sau khi để Yêu Long trốn thoát, Thương Tình lại nghe được một tin tức kinh sợ khác, Huyết Ma vẫn còn đang bế quan, chưa từng rời khỏi Huyết Ma điện.

Nói cách khác, kẻ mà nàng ta nhìn thấy không phải là Huyết Ma, mà người kia cứu Hoa Liên thoát khỏi tay nàng ta, hiển nhiên cũng sẽ không gây bất lợi cho Hoa Liên. Nàng đã bị kẻ đó lừa! Thương Tình đã bao giờ phải chịu cơn tức như vậy, cho nên, bây giờ nàng ta một lòng muốn giết Hoa Liên bằng được. 

Hiện giờ, trên dưới Linh Lung cung đều đang tìm kiếm Hoa Liên, chưởng môn Thương Tình đã nói qua, ai có thể mang Hoa Liên về, sẽ thưởng cho kẻ đó một món pháp khí hạ phẩm.

Đó chính là pháp khí, bây giờ cả Tu Chân giới này, pháp khí cũng chẳng còn mấy. Ngay cả đệ tử chân truyền của Thương Tình hồi trước, Ngọc Ẩn Tình cũng chỉ có một món pháp khí mà thôi.

Lão già này tuy không phải người trong Linh Lung cung, nhưng lại có quan hệ rất tốt với người trong Linh Lung cung, lão nghe được tin tức này, lại vừa hay dò xét được tung tích của Hoa Liên, đương nhiên sẽ không chịu buông tha cho cơ hội tốt như vậy.

Chẳng qua là, điểm thất bại duy nhất của lão chính là, lão không biết Ân Mạc, cũng không coi Ân Mạc ra gì.

Nhìn hai người vẻ mặt hoang mang bị vây khốn trong trận pháp, lão già cười âm trầm một tiếng, ra dấu cho bốn đệ tử, tự mình cũng triệu hồi phi kiếm đã tu luyện ngàn năm trong đan điền ra.

Đúng vào lúc lão khống chế phi kiếm cách Ân Mạc chừng năm mươi thước, ánh mắt vẫn mê man của Ân Mạc đột nhiên nhìn về phía lão, hoàn toàn khác hẳn với vẻ mờ mịt khi nãy. Hơn nữa, hắn dường như có thể thấy được lão vậy.

Tim của lão giật thót, trực tiếp phóng phi kiếm về phía Ân Mạc.

Ân Mạc giương mắt nhìn phi kiếm lao về phía ngực hắn, chẳng hề né tránh, lão già vui mừng trong lòng, quả nhiên hắn không nhìn thấy. Không uổng công mình hao tổn nhiều công sức như vậy, thậm chí còn phải lấy cả pháp quyết đã khổ công tu luyện để bày ra trận pháp này.

Hỗn Độn trận này muốn dùng để vây khốn tu sĩ Xuất Khiếu kỳ thì dễ như trở bàn tay, nghe đồn tu vi của Hoa Liên chẳng qua cũng mới đến Yêu Soái kỳ đầu, cũng chỉ bằng Nguyên Anh kỳ đầu của tu sĩ loài người, trợ thủ của nàng, chắc tu vi cũng chẳng cao hơn bao nhiêu.

_________________

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi