NGỰ PHẬT

Hắn phải phụ trách

Thương Tình đến Kim Luân tự vào thời điểm này, ý tứ trong chuyện này lại rất đáng để người ta nghiền ngẫm. Giờ tình trạng của Linh Lung cung vô cùng gian nan, tất cả không thoát khỏi liên quan đến Kim Luân tự.

Bất kể như thế nào, hiện tại những chuyện này chẳng mấy liên quan đến Hoa Liên. Cơ hội để đối phó với Thương Tình chỉ có một, nếu nàng ta đã thoát được, không biết lần tiếp theo sẽ mất bao lâu nữa, trước mắt, nàng vẫn nên tự tăng cường bản thân thì hơn.

Ban đầu, Hoa Liên cho là chỉ có người của Linh Lung cung đến Kim Luân tự, lúc ra khỏi đỉnh hành Hỏa, vừa đúng lúc đụng phải Thiên Luân, hắn nói với Hoa Liên, người tới không chỉ có mình Thương Tình, các đại môn phái trong Chính đạo đều phái người tới Kim Luân tự, cũng không biết đã xảy ra đại sự gì.

Lấy địa vị của Thiên Luân trong Kim Luân tự mà cũng không đủ tư cách đi vào dự thính. Về phần khi hắn truyền lời, tại sao chỉ nhắc đến Thương Tình…. Việc này chắc phải đi hỏi trụ trì.

Biết là không phải đặc biệt đến tìm Ân Mạc, tâm trạng của Hoa Liên không khỏi thấy khá hơn.

Sau khi Thiên Luân đi rồi, Hoa Liên đứng dưới chân đỉnh Hành Hỏa một lát, sau đó vòng qua núi, đi về phía sau núi. Đằng sau là một ngọn núi lớn, trong núi có không ít linh thú, bình thường nàng vẫn thích đến đó.

Hoa Liên đi dọc theo đường núi gập ghềnh vào bên trong, dọc đường đi có thể thấy được những đám linh dược sinh trưởng tự nhiên, không ít linh dược ngàn năm tuổi mà chẳng có ai tới hái. Như cây nhân sâm to bằng bàn tay kia đã hóa thành một cậu nhóc mập mạp, núp sau bụi cây, nhìn thấy Hoa Liên xong, hét lên chạy đi, một lát sau, lại chạy về len lén nhìn qua.

Hai bên đường nhỏ có rất nhiều linh thú đang chơi đùa, đại khái là vì nàng hay tới đây, không ít linh thú hình như cũng biết nàng, một con khỉ con toàn thân vàng óng thấy nàng tới, nhảy thẳng về phía nàng.

Hoa Liên vươn tay đón được con khỉ nhỏ kia, nó bắt đầu khoa tay múa chân trên bàn tay của Hoa Liên, chơi với con khỉ nhỏ này được một lát, nó mới lưu luyến mà chạy về trong tiếng gọi của cha mẹ.

Đứng giữa núi rừng, dường như rất dễ khiến cho tâm trạng bình tĩnh trở lại. Có điều nơi đây không phải là nơi ai cũng có thể tùy tiện tiến vào, điều này Hoa Liên lại không biết.

“Vị nữ thí chủ này rất lạ mặt, không biết là đến từ nơi nào?” Đột nhiên, Hoa Liên cảm thấy sau lưng có một cơn gió lạnh phất qua, nàng quay người lại, nhìn thấy một lão hòa thượng gầy gò đang đứng đằng sau mình.

Hòa thượng này ăn vận không giống những hòa thượng trong Kim Luân tự mà nàng thấy, điểm này khiến trong lòng Hoa Liên sinh ra mấy phần cảnh giác, từ trước đến giờ nàng chưa từng gặp bất cứ ai trong núi này cả, ông ta rốt cuộc đã xuất hiện từ khi nào?

“Ta từ xa tới, bái kiến đại sư.” Lão hòa thượng này mặc dù thoạt nhìn không có địch ý với nàng, nhưng Hoa Liên cũng không dám lơi lỏng.

Lão hòa thượng kia gật đầu một cái, trong mắt đột nhiên bắn ra hai luồng kim quang, kim quang dính vào người Hoa Liên, không khiến nàng cảm thấy khó chịu mà còn mang theo một hơi thở ấm áp. Sau khi kim quang thu lại, ông ta mới khẽ thở dài một tiếng, “Sinh ra là Yêu, đáng tiếc, đáng tiếc.”

“Đại sư cảm thấy là Yêu thì đáng tiếc sao?” Sự cảnh giác trong lòng Hoa Liên càng thêm mạnh mẽ, vừa nãy chỉ mới bị hòa thượng này liếc mắt một cái, toàn thân cao thấp giống như đã bị nhìn xuyên thấu vậy.

”Làm Yêu không có gì không tốt, chẳng qua là sen vốn là thánh vật của Phật gia, nếu ngươi tu Phật, nói không chừng có thể tu thành chánh quả.” Quả nhiên, lão hòa thượng này nhìn thấy được chân thân của nàng.

Có thể liếc một cái đã nhìn thấu được chân thân của nàng, trừ người trước mặt này, cũng chỉ có con băng long kia. Hoa Liên chỉ biết là tu vi của con băng long kia tuyệt đối cao hơn Hóa Thần kỳ, cho nên lão hòa thượng này sợ rằng chẳng phải là cao tăng bình thường. Nhưng, lão hòa thượng này rốt cuộc muốn làm gì đây?

“Đại sư sao có thể xác định, đường ta chọn, không bằng Phật đạo chứ?!”

Trên gương mặt lão hòa thượng kia vẫn không có biểu cảm gì như trước, nghe Hoa Liên nói vậy, ngay cả chân mày cũng không nhíu, “Đường ngươi chọn, là tà đạo, tương lai nhất định sẽ đẩy người vào tử kiếp. Thí chủ, nghe lão nạp một câu, quay đầu là bờ.”

Hoa Liên cười cười, không nhìn lão tăng kia nữa, “Trong thiên địa này, ta chỉ tin vào bản thân mình.” Thanh âm của nàng không cao, nhưng vẫn vang vọng không tiêu tán, nghe nàng nói vậy, lão tăng thở dài, dần dần biến mất trước mặt Hoa Liên.

Cuộc đối thoại của hai người mặc dù chỉ lẻ tẻ vài câu, nhưng mỗi câu mà hòa thượng kia nói đều khiến cho tâm hồn Hoa Liên chấn động, lúc hòa thượng kia nói quay đầu là bờ, khí huyết trong cơ thể nàng bỗng dâng trào, thiếu chút nữa không chế trụ được.

Nàng thậm chí còn cảm giác được, nếu lúc ấy mình không khống chế được, một thân yêu lực tu luyện được này sợ rằng sẽ như nước đổ về biển.

Tại sao phải làm như vậy, rốt cuộc ông ta đến để làm gì? Trong đầu Hoa Liên vẽ ra một dấu chấm hỏi to đùng, không tài nào nghĩ ra được.

Vạn trượng phía dưới Kim Luân tự, nơi đây nham thạch nóng chảy, bốn phía nhiệt độ cao kinh người, mà giữa luồng nham thạch nóng chảy kia có một tấm nệm bồ đoàn màu vàng đất cũ kỹ, một lão tăng gầy gò ngồi ngay ngắn ở phía trên.

Xung quanh thân thể ông ta có ba mươi sáu sợi xích màu đen, nhưng xiềng xích kia đều do kinh Phật hóa thành, thủ đoạn bực này, chỉ có ba mươi sáu vị Pháp vương của Kim Luân tự mới có, cho dù là tiên nhân mà bị khóa lại cũng khó có thể chạy trốn được.

Hiện giờ, trước mặt lão tăng kia có một bóng hư ảnh, hư ảnh kia hết sức cung kính với lão tăng đang ngồi trên bồ đoàn, “Ấn Thiên bái kiến sư bá.”

Nếu Hoa Liên có mặt ở đây, tất sẽ phát hiện ra, lão hòa thượng này giống hệt với người nàng vừa mới gặp khi nãy. Ông ta chính là cao tăng Kim Luân tự đã bị giam trong Liệt Hỏa ngục hơn bảy trăm năm, Kiến Tuệ, cũng là sư phụ thực sự của Ân Mạc ở Kim Luân tự.

“Ấn Thiên à, ngươi đến tìm ta, có việc gì quan trọng sao?”

“Dạ, Chí tôn Ma đạo ba ngày trước đã xuất thế, giờ Tam điện Nhị môn của Ma đạo đều đã quy thuận, đệ tử lo là, hắn sẽ khiến cho Tu Chân giới đại loạn.” Sắc mặt của Ấn Thiên mang theo vài phần lo lắng, Chí tôn Ma đạo kia năm đó đã gây nên vô số sát nghiệt, nếu không phải sau này quen sư bá thì đã không bình lặng xuống như vậy.

Đáng tiếc, vì chính tà không thể đứng cùng một chỗ, mà đám tông phái chính đạo kia lại liên thủ gây áp lực, Kim Luân tự bọn họ không thể không phong ấn Kiến Tuệ lại, cho đến tận bây giờ.

Sau khi sư bá của hắn bị phong ấn, nghe nói Chí tôn Ma đạo kia cũng bị người ta phong ấn lại, có điều rốt cuộc là do ai ra tay thì không kẻ nào biết, không ngờ đến, hắn lại xuất thế lần nữa.

“Nếu đã là thiên ý, lão nạp cũng chẳng thế làm gì được.” Kiến Tuệ lắc đầu.

“Sư bá….”

“Ý trời khó cãi, ngươi còn trẻ, sau này sẽ hiểu.”

“Dạ.” Ấn Thiên hòa thượng thở dài, hư ảnh từ từ biến mất giữa không trung.

Kiến Tuệ mở mắt ra, nhìn nham thạch đỏ như lửa nóng chảy, cảm thụ cái nóng bỏng rát khiến người ta khó có thể chịu đựng nổi, thoáng thất thần trong nháy mắt.

Chí tôn Ma đạo, người kia không có tên, hắn thậm chí còn không biết mình đến từ đâu, chỉ vì chém giết mà sống. Hắn cũng là bằng hữu tốt nhất trên cõi đời này của ông ta.

Kiến Tuệ chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày mình sẽ thành bằng hữu với một Ma Tu hai tay nhuốm máu, cũng chưa bao giờ ngờ tới, mình sẽ bất chấp nguy hiểm, cứu hắn khỏi vòng vây của chính đạo.

Nếu như không phải vậy, giờ ông ta đã không rơi vào kết cục thế này. Nhưng, ông ta chưa từng hối hận, đáng tiếc, lần này ông ta không thể gặp lại bạn cũ.

“Niết Thiên, ngươi đến rồi.” Kiến Tuệ đột nhiên mở miệng.

“Sư phụ.” Ân Mạc đột nhiên xuất hiện, bên dưới hắn cũng có một tấm bồ đoàn, hai người mặt đối mặt.

‘Ta đã gặp nàng, tín niệm của nàng rất kiên định.”

Ân Mạc cúi đầu nhìn chuỗi Phật châu huyết sắc trong tay, một lúc lâu mới mở miệng, “Nếu sư phụ muốn, tín niệm có kiên định hơn nữa cũng vô dụng.”

Kiến Tuệ cười lắc đầu, “Vi sư có thể, ngươi cũng có thể.” Bỏ gần cầu xa, từ xưa đến nay không phải là tác phong của đứa đồ đệ này, chuyện này rõ ràng không cần đích thân ông ta phải đi.

Ân Mạc lại trầm mặc, nếu như hắn hạ quyết tâm ngay từ đầu thì đã không xảy ra những chuyện sau này. Giờ, mắt thấy con đường nàng đi ngày càng cách xa kỳ vọng của mình, hắn lại không nỡ nhẫn tâm cưỡng ép nàng.

Hoặc có lẽ, là không muốn nhìn thấy ánh mắt xa cách mà lạnh lùng đó của nàng chăng, nếu như hắn làm vậy, với tính cách của Hoa Liên, sợ rằng sẽ không tha thứ cho hắn nữa. Tính khí của nàng thực sự là chẳng tốt đẹp gì. Cho nên, hắn bắt đầu do dự, không thể nào quyết định.

“Niết Thiên, có một số việc, cho dù ngươi có muốn thay đổi, đến cuối cùng vẫn sẽ quay về quỹ đạo vốn có, ý niệm trong lòng nữ thí chủ kia rất mãnh liệt, bằng sức của ta, đương nhiên là có thể cưỡng ép thay đổi thiên đạo, nhưng ngươi xác định nàng có thế gánh nổi sao?”

Việc tu Phật như lời Ân Mạc và Kiến Tuệ nói với Hoa Liên, không phải là cái loại chỉ tin Phật ở bề ngoài là được. Bản thân Yêu tộc vốn đã không dung được Phật đạo, cho dù đời sau được Phong thần, cũng là vài Yêu tộc có quan hệ với Phật gia, một số ít còn lại là có sức mạnh của Thiên địa tạo hóa lẫn lộn bên trong.

Nếu như cưỡng ép muốn sửa lại con đường của Hoa Liên, nàng nhất định sẽ phải chịu Thiên kiếp, nếu một lòng hướng Phật thì may ra còn có cơ may, hiềm nỗi, Hoa Liên căn bản không muốn đi theo con đường này, lúc độ Thiên Kiếp, không có lấy một phần thắng.

“Thôi đi, ta nên nghĩ cách khác thì hơn.”

“Niết Thiên, ngươi và người nữ thí chủ kia, có gì đó sâu xa sao?”

Ân Mạc dừng một lúc, khóe miệng dật ra một nụ cười khổ, “Vốn là không có, nhưng giờ có rồi.” Vốn chỉ là để đền bù khiếm khuyết mà mình gây ra, ai ngờ lại biến thành như vậy.

Hắn động tâm rồi.

Mới đầu, Ân Mạc căn bản không dám tin, chuyện này với hắn mà nói, hẳn là không có khả năng. Hắn tu Phật, hơn nữa đã sớm không thể bị bất cứ việc gì bên ngoài hấp dẫn, cho dù có phá giới cũng không thể gây nên bất cứ ảnh hưởng gì với hắn. Những việc đó đều không thể lưu lại bất cứ dấu vết nào trong lòng hắn, cố tình, Hoa Liên lại thành công để lại dấu vết trong lòng hắn.

Hoặc có lẽ, ngay từ giây phút đầu tiên ấy, sự ràng buộc giữa bọn họ đã bắt đầu.

Trong lòng bàn tay Ân Mạc, chuỗi Phật châu sắc đỏ như máu kia dần dần biến hóa, cuối cùng lại biến thành cánh hoa, nếu như nhìn kỹ có thể phát hiện ra, đó là cánh hoa sen sau khi đã được thu nhỏ lại, không nhiều không ít, vừa vặn chín cánh.

“Đây là…” Nhìn chuỗi Phật châu biến hóa trong tay Ân Mạc, Kiến Tuệ biến sắc. Trong cánh hoa kia, có một luồng hơi thở vô cùng tương đồng với Hoa Liên.

“Sư phụ có từng nghe nói đến Nghiệt hỏa Hồng liên chưa?” Ân Mạc thu tay lại, cánh hoa kia lại biến về dáng vẻ vốn có.

“Chưa từng.” Kiến Tuệ lắc đầu.

Đúng vậy, vốn là thứ không thuộc về cõi đời này, nếu không phải do hắn, cũng sẽ không có những chuyện xảy ra sau đó. Cho nên, hắn phải phụ trách với nàng, đúng không.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi