NGỰ PHẬT

Ma trong lòng nàng

“Ân Mạc.”

“Sao vậy?”

“Đây là đường về thành Nam Khê sơn?” Ngồi trên pháp khí phi hành, từng đám mây giữa không trung nhanh chóng trôi tuột về phía sau, Hoa Liên cau mày nhìn xuống, có chút nghi ngờ.

“Không phải.” Ân Mạc không chút do dự trả lời.

“Vậy, ngươi định bắt cóc ta đến chỗ nào đây?” Hoa Liên xoay người nhìn Ân Mạc đang nằm bên cạnh mình, rất muốn một cước đạp hắn xuống.

“Đại Hoang sơn.” Cảm nhận được ánh mắt hung dữ của Hoa Liên, Ân Mạc mở mắt nhìn về phía nàng, trong ánh mắt có chứa ý cười, “Sao hả, không thích?”

“Ta ghét nơi đó.” Chân mày của Hoa Liên vẫn nhíu chặt như trước, thực sự không muốn quay lại đó.

“Ừm, ta biết. Có điều trước mắt, nơi đó tương đối an toàn.” Trừ phi là cuộc chiến diệt tộc, nếu không tuyệt đối không kẻ nào dám đánh vào Đại Hoang sơn, nơi đó dù sao cũng là đại bản doanh của Yêu tộc.

Hoa Liên bĩu môi, “Chẳng thà ngươi tìm đại một cái ao ném ta vào, ta còn cảm thấy an toàn hơn.” Ân Mạc biết bản thể của nàng là gì, mặc dù hắn chưa từng nhắc đến, nhưng cả hai đều rõ ràng.

Hơn nữa, Hoa Liên hoài nghi, hắn không chỉ biết có từng ấy. Hắn nên biết một vài chuyện mà ngay cả nàng cũng không biết mới đúng. Nếu không, những việc hắn làm cho nàng có ý nghĩa gi đây?

Nàng tin, nếu Ân Mạc đã bảo đảm thì nhất định sẽ không làm việc giống như vậy thêm lần nữa. Chẳng qua là, trong lòng nàng luôn có một tia bất an, không liên quan đến người khác, vấn đề hẳn là nằm trên người nàng.

“Ngươi thấy cái ao sen trong miếu Vãng Sinh kia thế nào?” Ân Mạc cười hỏi.

“Quả nhiên là ngươi.” Miếu Vãng Sinh là nơi Phạm Thiên đã từng sống, mà Hoa Liên cũng đã vượt qua Thiên kiếp kết thành Yêu đan ở đó, đương nhiên sẽ nhớ kỹ nơi này. Lần độ kiếp đó nếu không phải nhờ có người giúp một tay, nàng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, khi đó nàng đã đoán, có thể là Ân Mạc, nhưng sau này vẫn không tìm hắn để chứng thực.

“Ngươi luôn dùng ánh mắt đối địch thế này để nhìn ân nhân cứu mạng mình sao?” Ân Mạc giơ một tay lên che kín tầm mắt của Hoa Liên. Hoa Liên bị che mắt nên không nhìn thấy, ánh mắt của người đàn ông này giờ trở nên đen thẫm, bên trong dường như có một ngọn lửa đang nhảy nhót.

”Là ngươi nghĩ nhiều quá thôi, hơn nữa, Phật gia chẳng phải có câu, cứu một mạng người hơn xây bảy tháp Phù đồ sao, ngươi nên cảm ơn ta mới đúng, ta đây là đang cho ngươi thêm cơ hội để thành Phật còn gì.” Mắt không nhìn thấy, cảm giác sẽ đặc biệt nhạy cảm, Hoa Liên dường như có thể cảm thấy, Ân Mạc tựa hồ như đã ngồi dầy, hơn nữa còn cách mình rất gần, bởi vì hơi thở nóng rực của hắn, nàng cũng có thể cảm nhận được.

Hắn, muốn làm gì? Trong lòng Hoa Liên có chút thấp thỏm, rồi lại có mấy phần mong chờ, sự mong chờ mà chính bản thân nàng cũng không biết.

“Ta không muốn thành Phật.” Ân Mạc hạ giọng nói.

“Vậy ngươi muốn…” Hoa Liên còn chưa hỏi ra miệng đã bị chặn lại. Cảm giác mềm mại ướt át trên môi khiến cho thân thể nàng không khỏi run lên một cái, theo bản năng nàng lùi về phía sau, nhưng một bàn tay khác của Ân Mạc đã ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, không cho phép nàng rời đi.

Hắn hắn hắn… hắn thế này là đang làm gì? Trong đầu như có vô số pháo hoa đang bung nở, vào khoảnh khắc ấy, Hoa Liên hoàn toàn không thể nào suy nghĩ, tất cả xúc cảm đều tập trung ở cánh môi.

Hắn nhẹ nhàng cắn lên bờ môi dưới mềm mại của nàng, đầu lưỡi cẩn thận lướt qua, được một lúc, giống như cảm thấy chưa thỏa mãn, lại càng thêm càn rỡ đẩy đầu lưỡi vào trong miệng Hoa Liên.

Mà giờ phút này, Hoa Liên đã sớm quên mất cả việc hít thở, huyết dịch toàn thân tựa như đang chảy ngược, rõ ràng lý trí nói với nàng, hai người bọn họ không nên như vậy, nhưng nàng lại không thể nào hạ quyết tâm giãy khỏi tay Ân Mạc.

Nếu như người khác làm vậy với nàng, nàng sẽ làm thế nào? Nếu Khổng Uyên dám làm vậy với nàng, nàng sẽ dùng Nghiệt hỏa nướng chín hắn cắt thành miếng ném vào trong lò luyện đan mấy trăm năm….

Cho nên, trong tiềm thức của nàng, chỉ đón nhận Ân Mạc, không phải sao… Chuyện này đối với Hoa Liên mà nói, đả kích không nhỏ. Nàng cần thời gian để suy nghĩ lại những vấn đề cứ dồn dập ùa tới kia, có điều, Ân Mạc không muốn cho nàng thời gian.

Nụ hôn của hắn vừa nồng nhiệt lại bá đạo, hắn dùng môi ngậm lấy cái miệng xinh xắn của nàng, không ngừng nghỉ, cái lưỡi linh hoạt lướt qua mỗi tấc ngọt ngào, sau đó gần như tham lam cuốn lấy đầu lưỡi của nàng, cưỡng ép nàng cùng hắn quay cuồng.

Làn da tiếp xúc giữa hai người giống như bừng lên một ngọn lửa nóng bỏng, nàng dần dần mê muội, quên hết tất cả những suy nghĩ trong đầu, trúc trắc đáp lại nụ hôn của hắn.

“Ta muốn thành ma, ma trong lòng nàng.” Bàn tay che mắt Hoa Liên buông xuống, ngón trỏ chỉ vào ngực nàng, dễ dàng cảm nhận được nhịp tim không thể nào khống chế được của nàng. Hoa Liên theo bản năng mở mắt ra, nhìn vào đôi mắt màu hoàng kim kia, bên trong có thứ gì đó nàng không nhìn thấu, lại theo bản năng muốn cự tuyệt.

Hoa Liên muốn dời mắt, lại không sao làm nổi. Nàng chưa bao giờ thực sự nhìn thấu Ân Mạc, cũng chưa bao giờ thấy hắn bộc lộ rõ tâm trạng, nàng cho là, mình sẽ không có cơ hội ấy. Nhưng lần này, cảm xúc xoay vần trong mắt hắn tựa như nước lũ, trong nháy mắt đã bao phủ lấy nàng, hơn nữa lại thành công khiến cho nàng đắm chìm trong đó. Hòa thượng gian xảo này, hắn định xuống địa ngục rồi cũng kéo mình đi theo luôn sao?

“Hoa Liên, đừng tránh né, ta thích nàng, nàng cũng thích ta.” Hắn quả nhiên hiểu rõ nàng, biết giờ phút này trong lòng nàng đang nghĩ những gì.

“Vậy không công bằng.” Hoa Liên gần như nghiến răng nghiến lợi thốt ra, tại sao ngay câu đầu tiên của hắn đã kết luận tất cả, cho dù nàng có thích hắn, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy, khiến cho tất cả đều mất hết khống chế.

“À à, về điểm này, ta không định công bằng.” Ân Mạc cười khẽ, cười đến là tà mị. Ngón trỏ của hắn nhẹ nhàng điểm lên giữa trán Hoa Liên, bộ y phục trắng huyễn hóa ra kia chợt biến mất giống như ảo ảnh, thay vào đó là sa mỏng nửa trong suốt, bao bọc lấy vóc dáng xinh đẹp của nàng, quấn quanh vòng eo mảnh mai.

“Ân Mạc!” Hoa Liên nghiến răng, né khỏi tầm mắt nóng bỏng của hắn, cảm giác gương mặt có chút nóng bừng.

“Suỵt… Có người đuổi tới.” Vẻ mặt Ân Mạc đột nhiên biến đổi, một tay ôm lấy thắt lưng của Hoa Liên, đứng dậy trên pháp khí phi hành, tốc độ của pháp khí lập tức tăng đến cực hạn.

Hoa Liên không quay đầu lại nhưng cũng cảm giác được vài luồng hơi thở hết sức kinh khủng đằng sau. Từ luồng hơi thở khiến người ta đè nén sợ hãi kia có thể phân biệt được, người đuổi theo, là Ma Tu. Hơn nữa tu vi của những người đó, nhìn qua không có kẻ nào thấp hơn Ân Mạc cả.

Ít nhất có bốn Ma Đế đang đuổi theo hai người thẳng về hướng Bắc, trên không trung, một luồng sáng màu hoàng kim xẹt qua, rất nhanh sau đó, bốn vệt đen cũng đuổi theo. Hai bên trước sau vẫn duy trì khoảng cách nhất định, nhưng Ân Mạc cũng không thể ngắt đuôi bọn chúng được.

Hai bên một chạy một đuổi, nháy mắt đã qua hai ngày, không ai có ý dừng lại, nhưng bọn họ đã cách Đại Hoang sơn ngày một gần. Vốn tu vi của Ân Mạc đã không thấp, nếu dùng hết tốc độ đi về phía trước mà nói, muốn về Đại Hoang sơn thực ra cũng rất nhanh.

Mấy gã Ma Tu kia xem ra có chút nóng lòng dao động, bốn người liếc mắt nhìn nhau, hai trong số đó lấy ra hai miếng lệnh bài đen nhánh từ trong túi đựng đồ, sau khi miếng lệnh bài kia bị bóp nát, thân hình của hai người dần dần mơ hồ, nhanh chóng biến mất giữa không trung.

Ân Mạc vẫn mang theo Hoa Liên bay về phía trước đột nhiên dừng lại, pháp khí phi hành dưới chân đột nhiên tản ra từng vòng kim quang, bao bọc lấy hai người.

Hai kẻ vừa biến mất khi nãy đột nhiên xuất hiện trước mặt họ, bốn kẻ này vừa hay canh giữ bốn góc. Trong tay bốn người cầm những thứ Ma khí bất đồng, dù Hoa Liên không nhận ra chúng nhưng cũng có thể cảm nhận được dao dộng ma lực đáng sợ trên đó.

“Tự sát hoặc bị chúng ta luyện thành con rối, ngươi có thể chọn.” Lão già chặn trước mặt hai người, ta cầm một cây trượng đầu lâu nói với Ân Mạc.

“Tạm thời bần tăng còn chưa có ý định đi gặp Phật tổ.” Ân Mạc rũ mắt, tay vừa lật lại, hai viên châu màu tím xuất hiện trong lòng bàn tay, hắn không chút do dự ném về phía hai kẻ đằng sau.

Không hề nghi ngờ, thứ hắn ném ra chính là Hủy Vân châu chỉ có ở Kim Luân tự. Lúc Hủy Vân châu nổ tung, yên lặng không một tiếng động, nhưng làn sóng dao động đáng sợ kia lại giống như có thể xé nát không gian vậy.

Hoa Liên tận mắt thấy một tên Ma Tu trong số đó bị nổ tung đến huyết nhục văng khắp nơi, ngay cả Nguyên Anh cũng bể mất một nửa, không kìm được mà lạnh toát. Gã còn lại mặc dù vẫn sống, nhưng cũng nát mất nửa người, bị thương nghiêm trọng.

Bọn họ sở dĩ có thể chống đỡ được trước Hủy Vân Châu, có thể nói hoàn toàn là dựa vào Ma khí trên tay, dao động trên Ma khí kia, căn bản không phải là thứ một Ma Tu Ma Đế kỳ có thể có.

Thấy hai đồng bọn đã bị thương, hai kẻ chặn đằng trước đưa mắt nhìn nhau, một kẻ móc từ trong túi đồ ra một cuộn giấy. Ân Mạc nhìn thấy cuộn giấy kia xong, sắc mặt đại biến, ôm Hoa Liên vội vàng lùi về phía sau, nhưng đi chưa được bao xa, cảnh sắc trước mặt hai người đã biến đổi hoàn toàn.

Trước mắt một mảng đen kịt, chỉ có ánh sao lóe lên trên đỉnh đầu.

“Đây là đâu?” Bởi vì có Ân Mạc ở bên nên Hoa Liên cũng không cảm thấy khủng hoảng mấy. Chẳng hiểu tại sao, chỉ mới nghe thấy nhịp tim của hắn thôi mà dường như nàng đã có thể bình tĩnh lại.

“Càn Khôn đồ, Càn Khôn đồ đầy đủ.” Ân Mạc cười khổ đáp. Vốn Càn Khôn đồ chỉ có một nửa bị cất giấu trong Huyết Ma điện, nửa còn lại đã sớm thất lạc, người muốn đuổi theo bọn họ lại có thể lấy được một bức Càn Khôn đồ đầy đủ ra.

Càn Khôn đồ này không tính là Ma khí lợi hại gì, cùng lắm cũng chỉ đạt tiêu chuẩn pháp khí thượng phẩm, nhưng là, nghe nói người bị giam trong này, chưa có ai có thể thành công thoát ra.

Ân Mạc thử phóng thích pháp lực của mình, không hề có trở ngại gì, nhưng hắn vung một quyền ra, lại không có một điểm chịu lực nào, giống như đánh vào bị bông vậy.

Ngón tay của Hoa Liên điểm lên không trung mấy cái, chín ngọn lửa bùng lên quanh hai người, vừa nãy nàng đã thử, nơi này tựa hồ như vô biên vô hạn, không biết làm cách nào mới phá vỡ được.

“Chúng ta thế này, đại khái gọi là làm đồng mệnh uyên ương đi.” Đến thời điểm này mà Ân Mạc vẫn còn tâm tư cợt nhả, Hoa Liên dùng sức nhéo vào hông hắn một cái, thành công khiến cho hắn hít vào một ngụm khí lạnh.

“Đừng, đừng nhéo mạnh, ta vừa mới nghĩ ra cách ra ngoài, bị nàng nhéo một cái, đảo mắt đã quên rồi.”

“Làm thế nào để ra ngoài?” Hoa Liên chủ động ôm lấy cánh tay Ân Mạc. Vừa nãy nàng chẳng qua chỉ buông tay ra một chút đã có cảm giác như bị hút đi, nếu như ở đây mà bị mất phương hướng, nàng sợ sẽ không tìm thấy Ân Mạc.

“Thật sự quên mất rồi, nàng có muốn nhắc nhở ta một chút không?” Ân Mạc vừa nhướn mày, cười dài nhìn về phía Hoa Liên, vẻ mặt hết sức vô lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi