NGỰ PHẬT

Tính kế

Dưới chân Hoa Liên, đóa sen chín cánh gần như trong suốt nâng nàng nhanh chóng bay về phía Khổng gia trại. Hoa Liên không cố ý giấu đi hơi thở của mình, nơi đây dù sao cũng là Đại Hoang sơn, tám phần trở lên là có tu vi cao hơn nàng, cho dù có che dấu cũng chẳng có mấy tác dụng. Hơn nữa, không phải có người muốn cản nàng sao, nàng liền cho người đó một cơ hội, tốt nhất là người đó không phải là Ngạo Vô Song.

Đáng tiếc, suy nghĩ trong lòng Hoa Liên lại không thể truyền đến trong lòng Ngạo Vô Song. Khi gần đến phạm vi thế lực của Bạch Hổ tộc, Hoa Liên bị chặn lại, may thay, chỉ có mình Ngạo Vô Song.

Hai người đứng giữa không trung nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Ngạo Vô Song mở miệng trước, “Muốn đi tìm Khổng Uyên? Ngươi cảm thấy hắn bảo vệ được ngươi sao?”

Nhìn nụ cười mang ý châm chọc trên mặt Ngạo Vô Song, Hoa Liên khinh thường, “Chưa biết được, cũng phải thử mới rõ. Hơn nữa, nếu ngươi cho là hắn không bảo vệ được ta thì việc gì phải chặn đường?”

Quan hệ của nàng và Khổng Uyên, ở Đại Hoang sơn không có mấy người rõ ràng. Mới đầu, bọn họ đều cho là Khổng Uyên thích Hoa Liên, ai ngờ mới chưa được bao lâu hắn lại dẫn theo một tiểu cô nương của tộc Phượng Hoàng về, Hoa Liên biết rõ vậy mà vẫn dính lấy Khổng Uyên, như thế chỉ khiến đối phương càng thêm gấp rút muốn thoát khỏi nàng mà thôi.

Sở dĩ Ngạo Vô Song chặn Hoa Liên lại, dĩ nhiên cũng chỉ là để phòng vạn nhất, trong lòng nàng ta cũng không thừa nhận rằng Khổng Uyên sẽ đắc tội nàng ta chỉ vì Hoa Liên. Trong Bạch Hổ tộc, tất cả quan hệ thân thiết đều xen lẫn với lợi ích, cho nên nàng ta nghĩ tất cả mọi người đều như vậy, giờ thân phận của Hồ Uẩn đã không còn, Hoa Liên cũng không phải là kế nữ của Hồ Hoàng nữa, Khổng Uyên còn có lý do gì để giúp nàng?

“Ngươi biết không, hôm đó, Hồ Uẩn cũng dùng ánh mắt giống ngươi để nhìn ta, nàng ta trước sau vẫn không tin, Hồ Hoàng sẽ đồng ý cưới ta, nàng thực sự cho rằng người Hồ Hoàng yêu là nàng.” Ngạo Vô Song cười lạnh nói, rất căm ghét ánh mắt tự tin kiểu đó, hận không thể phá hủy cho hả lòng.

Thực ra nàng ta chẳng cần động đến Hoa Liên đã có rất nhiều người muốn mạng của nàng, nhưng sau khi nhìn thấy Hoa Liên, nàng ta liền nghĩ ngay đến Hồ Uẩn, nữ nhân kia, cho dù bị mình đả thương thành cái dạng đó mà trước sau vẫn dùng cái loại ánh mắt đó để nhìn nàng.

Hoa Liên liếc Ngạo Vô Song một cái, đột nhiên lộ ra một nụ cười, “Những chuyện ngươi làm, Hồ Hoàng thực sự biết sao? Nếu ông ta biết, tại sao ngươi không giết mẫu thân ta luôn đi?”

Hồ Uẩn chưa chết, đây mới là nguyên nhân khiến cho Hoa Liên vẫn giữ được bình tĩnh cho đến hôm nay. Ngạo Vô Song không dám giết Hồ Uẩn, cho dù Hồ Hoàng có tỏ vẻ như vậy, nàng ta vẫn không dám thực sự giết Hồ Uẩn, nói cho cùng, còn chưa biết ranh giới cuối cùng của Hồ Hoàng là đến đâu.

Hoa Liên không thích Hồ Hoàng, nhưng việc này không có nghĩa là nàng sẽ dùng ánh mắt thành kiến mà nhìn ông ta. Nếu như Hồ Hoàng thực sự không có tình cảm với mẫu thân thì hôm đó ông ta không việc gì phải làm những chuyện kia. Dù sao với thế lực của ông ta, có muốn làm gì Hồ Uẩn cũng chẳng ai ngăn được, cũng không ai dám ngăn.

Nhưng giờ lại xảy ra chuyện này, chung quy vẫn liên quan đến ông ta. Bất kể ông ta có nguyên nhân gì cũng không thể khiến Hoa Liên tin tưởng ông ta nữa.

“Ngươi cảm thấy, hắn không biết sao?” Ánh mắt Ngạo Vô Song sắc lạnh, Hoa Liên này, khôn khéo hơn nàng tưởng nhiều. Chẳng trách có thể như gió nổi nước dâng lăn lộn ở ngoài kia, thậm chí ngay cả Thương Tình cũng thiếu chút nữa chết trong tay nàng.

“Chuyện này, tự ngươi hiểu trong lòng.” Hoa Liên chắp tay sau lưng, trong lòng bàn tay xuất hiện một viên thuốc màu đen. Vốn nghĩ sẽ không dùng đến vật này nhanh như vậy, không ngờ là nàng quá coi thường sức quyến rũ của mình, vừa mới về đã có người đuổi theo không tha.

“Nếu ta mang đầu ngươi đến cho Thương Tình, chắc hẳn nàng sẽ rất vui vẻ.” Ngạo Vô Song cười lạnh, tay phải cào lên không trung một cái, một cây trường thương đen nhánh xuất hiện trên tay nàng ta.

Cây trường thương kia vừa mới xuất hiện, Hoa Liên đã cảm nhận được một luồng hơi thở quen thuộc, di vật Thái cổ sinh vào thời đại đó, nàng vĩnh viễn cũng không quên được hơi thở ấy.

Có điều, di vật Thái cổ này trong mắt Hoa Liên không tính là thứ gì hay ho, dù sao những thứ có nguồn gốc từ thời đại đó đều là Thần khí, nhưng vật này đặt trong thời buổi bây giờ cũng coi như bảo vật kinh thế.

Ngạo Vô Song mặc dù là Yêu Vương kỳ cuối, nhưng có thanh trường thương này, chắc đã tính như Yêu Đế kỳ đầu, cũng có mười phần nắm chắc sẽ thắng.

“Ngươi đúng là coi trọng ta quá.” Hoa Liên cười khẽ, trên tay phải ngưng tụ ra một ngọn lửa, viên thuốc màu đen kia từ từ hóa thành một luồng sương mù trong ngọn lửa, trước sau vẫn quấn trên tay nàng.

“Ta không muốn trở thành Thương Tình thứ hai.” Ngạo Vô Song hừ lạnh một tiếng, giơ thương đâm thẳng về phía Hoa Liên.

Hồng quang chợt lóe dưới chân Hoa Liên, bóng dáng của nàng biến mất trong nháy mắt, khi xuất hiện đã cách Ngạo Vô Song khá gần, khoảng cách giữa hai người vậy mà chỉ còn bằng một cánh tay.

Ngạo Vô Song cả kinh trong lòng, không ngờ tu vi của Hoa Liên thấp như vậy mà lại biết dùng Thuấn Di. Nhưng tại sao nàng lại lao về phía mình? Ngạo Vô Song còn chưa kịp phân tích ý đồ của Hoa Liên, thân thể đã theo bản năng đánh trả, một tay biến thành trảo, chụp về phía ngực Hoa Liên.

Hoa Liên căn bản không hề nghĩ đến chuyện tránh né, chênh lệch giữa nàng và Ngạo Vô Song không gì bù đắp được, nàng cũng không cảm thấy mình có thể nghịch thiên, điều đó quá phi thực tế.

Trong khoảnh khắc ngực bị xuyên thấu, tay phải của Hoa Liên chụp lấy cổ tay Ngạo Vô Song,

Trong nháy mắt ấy, Ngạo Vô Song cũng phát hiện có gì đó không đúng, toàn thân cao thấp lóe lên một luồng sáng bạc, tay của Hoa Liên còn chưa đặt lên, cả người Ngạo Vô Song đã bị bao bọc trong một bộ khôi giáp màu bạc.

“Tính kế ta? Bằng ngươi cũng xứng?” Nhìn bàn tay quanh quẩn từng luồng khí đen kia, Ngạo Vô Song cười lạnh.

“Xứng hay không, thử rồi mới biết.” Hoa Liên cũng mỉm cười lại, trước ánh mắt kinh ngạc của Ngạo Vô Song, luồng sương đen kia hóa thành vô số những vệt đen kịt, dao động khắp bộ khôi giáp trên người nàng ta.

Vết đen lan đến đâu, ánh sáng của khôi giáp nhất thời trở nên mờ nhạt đến đó.

Khôi giáp trên người nàng là được Bạch Hổ hoàng đời trước, cũng chính là phụ thân của nàng tự mình ban cho khi nàng trưởng thành, giờ lại bị thứ sương mù vô danh này làm cho dơ bẩn, Ngạo Vô Song làm sao có thể nén được cơn tức này.

Nàng ta nổi giận gầm lên một tiếng, bắt lấy trái tim của Hoa Liên, dùng sức bóp một cái.

Những tiếng vỡ vụn vang lên đó không phải là tiếng trái tim vỡ nát, mà là tiếng da thịt trên bàn tay nàng ta bị nổ tung. Cảm thấy sự đau đớn từ lòng bàn tay truyền đến, Ngạo Vô Song chợt nhớ ra một chuyện.

Nàng quá mức tự tin, cho là Hoa Liên không thể gạt được mình, nhưng trên thực tế, nàng đã bị gạt. Đây căn bản không phải là bản thể của Hoa Liên.

Ngạo Vô Song vội vàng muốn rút tay về, lại phát hiện ra tay mình không thể nào thoát ra. Mà những vệt đen kia cơ hồ chỉ cần vài hơi thở đã bao bọc lấy toàn thân nàng ta.

Nàng thử vận dụng yêu khí hóa giải, lại nhận ra không thể dùng sức, hiện giờ, ngay cả cơ hội thu hồi bộ giáp của nàng cũng đã mất, chỉ có thể trơ mắt nhìn bộ khôi giáp này bị hủy diệt.

“Hoa Liên, ngươi quả nhiên có bản lĩnh.” Nhìn Hoa Liên đứng cách mình không xa, trên mặt vẫn mang theo một nụ cười nhàn nhạt, Ngạo Vô Song giận dữ rống lên.

“Quá khen.” Hoa Liên đùa nghịch chuỗi Phật châu trên tay, đây là thứ Ân Mạc đưa cho nàng, hắn hình như rất một lòng một dạ với chuyện đưa Phật châu cho nàng. Cũng là nhờ mang theo chuỗi Phật châu này cho nên Ngạo Vô Song mới không nhận ra được sự tồn tại của bản thể của nàng.

_________________

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi