NGỦ QUÊN TRONG HỒI ỨC (THANH Y DAO)

"Năm 1922

- Điện hạ... chàng có thích ta không?

Hạc Hiên nghe xong thì đứng khựng lại. Chàng quay sang, dồn nàng vào chân tường. Chàng chống một tay lên tường, ghé sát mặt nàng mà hỏi:

- Thích thì sao mà không thích thì sao?

Nàng sợ hãi, cổ họng nghẹn lại. Trước giờ, chàng chưa từng đáng sợ như vậy, kể cả khi chàng tức giận. Có phải nàng đã làm gì sai khiến chàng giận dữ như thế không?

- Sao? Không trả lời được à?

Chàng nói thêm một câu khiến nàng không dám ho he gì. Thế rồi, trông thấy vẻ mặt tái xanh kia của nàng, chàng mới thu tay lại, ung dung bước vào phủ như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

- Ta mệt rồi, theo ta về phòng nghỉ. Chàng đi trước, nàng lóng ngóng theo sau. Vừa vào phòng, nàng đã lôi viên ngọc Thanh Bảo ra cất đi. Tiện tay, nàng tháo luôn cây trâm phượng, đặt nó vào hộp, cẩn thận đóng lại. Lúc nàng gỡ búi tóc xong, quay ra nhìn thì chàng đã thiếp đi từ khi nào. Khi nàng đến bên, thấy người chàng nóng hầm hập liền sờ lên trán mới biết chàng có hơi sốt nhẹ. Nàng vội vơ lấy khăn, dấp nước ấm lau mặt cho chàng.

- Không... cần... - Chàng lờ mờ mở mắt và điều đầu tiên chàng làm là gạt tay Thanh Ca ra.

- Để ta bắt mạch cho chàng. - Nàng cố gắng với lấy tay chàng nhưng không được, liền lớn tiếng - Được thôi, nếu chàng đã không muốn, ta cũng không làm phiền nữa.

Nói rồi, nàng ôm chăn định ra phản ngủ, nào ngờ nghe thấy tiếng ho dai dẳng của chàng ở đằng sau liền tức tốc quay lại. Thanh Ca ân cần đỡ chàng dậy, vuốt dọc sống lưng giúp chàng. Nhưng cơn ho kia vẫn không dứt và lần này, chàng ho ra cả máu tươi.

- Điện hạ... - Nàng thốt lên - Chàng sao thế này?

Lúc này, chàng chẳng còn đủ sức để đẩy nàng ra xa, cứ thế nằm gọn trong vòng tay nàng. Nàng dùng khăn mùi xoa lau miệng cho Hạc Hiên, cầm lấy tay chàng bắt mạch. Mạch tượng của chàng hỗn loạn vô cùng, lúc mạnh lúc yếu, hoàn toàn không giống người bình thường. Nàng chợt nhớ ra điều gì đó, liền tháo dải băng trên cổ tay mình và thấy một đường cắt dài xuyên qua động mạch. Ở tay chàng cũng có một vết thương tương tự. Không lẽ đây chính là phương thức thay máu trong y thư cổ?

Bấy giờ, nàng mới vỡ lẽ ra. Ngày hôm ấy khi còn ở thư phòng, chàng giấu giếm cuốn y thư chẳng qua vì không muốn nàng nghi ngờ về việc thay máu. Và cũng chính đêm ở sơn trại, chàng đã thay máu cho nàng bằng máu của mình, để đổi lại một thân thể khỏe mạnh cho nàng.

- Chàng đã thay máu cho ta, đúng không? Sao chàng ngốc quá vậy?

Nàng dúi mặt vào áo chàng, khóc rưng rức. Trong mơ nàng cũng không nghĩ chàng sẽ đánh đổi cả sinh mệnh để cứu mình. Đáng lẽ nàng phải nhận ra điều này sớm hơn. Trên đời này, làm gì có liều thuốc nào có thể chữa khỏi độc hoàn toàn chỉ trong một đêm ngắn ngủi như vậy? Chỉ có thể là chàng sẵn sàng hi sinh thì mới cứu được nàng ra khỏi cửa tử. Đơn giản vậy thôi mà đến tận bây giờ nàng mới hiểu, có lẽ đã là quá trễ.

- Ta đã làm gì mà chàng phải đánh đổi cả mạng sống để cứu ta? Chàng làm điều dại dột như vậy đã hỏi ý ta chưa? Ngộ nhỡ chàng chết rồi, ta còn ai để nương tựa đây?

- Đừng... khóc... - Chàng thều thào - Nàng khóc ta sẽ còn yếu hơn đấy. Chỉ cần nàng sống khỏe mạnh, vậy là đủ.

- Vậy ra chàng khó chịu với ta chỉ vì chuyện này sao? - Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt hiền từ của chàng mà hỏi - Đồ đáng ghét. Chúng ta là phu thê, chàng không được giấu ta chuyện gì cả.

- Được, tất cả đều nghe theo nàng. - Chàng khẽ cười.

Đây mới là Hạc Hiên mà nàng biết, dịu dàng và từ tốn. Có lẽ chỉ vì không muốn nàng lo lắng nên chàng mới cố tỏ ra đáng sợ như vậy. Sau cùng, chàng vẫn bị những giọt nước mắt của nàng khuất phục.

- Vậy... cho ta ở lại bên chàng, được không? Ta nhất định sẽ tìm ra phương thuốc giải độc cho chàng. - Nàng lau vài giọt nước mắt còn đọng trên má.

Chàng lắc đầu:

- Ngủ đi, không còn sớm nữa.

- Nhưng...

Nàng định nói nhưng bị chàng ngăn lại:

- Ta mệt rồi, để khi khác nói chuyện, được không?

Nàng biết chàng đang thoái thác, nhưng vì sợ chàng kiệt sức nên không dám phản đối. Nàng nằm xuống giường, trong lòng bồn chồn không dứt. Linh tính mách bảo nàng sắp tới sẽ có chuyện không hay xảy ra. Ngày nào chàng còn mang độc trong người, ngày đó cả hai sẽ còn gặp nhiều nguy hiểm. Vì vậy, dù có khó khăn cỡ nào, Thanh Ca nhất định sẽ tìm ra được thuốc giải cho Hạc Hiên. Khi ấy, lòng nàng mới thảnh thơi, không còn vướng bận.

Sáng ra, lúc Thanh Ca tỉnh dậy, Hạc Hiên đã đi mất. Nghe Đức Khải nói chàng cùng Dương Phi đi rà soát toàn bộ huyện Lam Thành, giao cho hắn ở nhà điều tra sổ sách trong tri phủ. Nàng nghe vậy có chút hụt hẫng, nhưng vẫn không quên việc chính là tìm ra chứng cứ buộc tội Phạm Bằng.

Nhân lúc mấy tì nữ trong phủ không để ý, nàng và Đức Khải vội lẻn vào thư phòng, bắt đầu lục soát toàn bộ các kệ sách từ lớn đến nhỏ. Nhưng dường như Dương Phi đã có đề phòng nên hai người tìm kiếm nửa canh giờ cũng không phát hiện ra điểm nào khả nghi.

- Xem ra Dương Phi đã có chuẩn bị từ trước, giờ chúng ta tìm thế này chẳng khác nào mò kim đáy bể. - Nàng nhận định - Có lẽ chúng ta nên chờ Điện hạ về thì hơn.

- Tại hạ cũng nghĩ giống nương nương. - Đức Khải tán thành ý kiến của nàng.

Chờ đến khi Hạc Hiên quay lại phủ, nàng cùng Đức Khải lui về phòng, thông báo cho chàng tình hình hiện tại. Suy nghĩ một hồi, chàng mới lên tiếng:

- Ban nãy đi quanh phố, ta có để ý một nơi gọi là Kinh Tửu Lầu. Nơi này trông khang trang, rộng lớn hơn rất nhiều so với các quán rượu khác trong huyện nên ta đã vào xem thử.

- Có cô nương nào vây quanh chàng không đấy? - Nàng ngắt lời, nhìn chàng bằng ánh mắt sắc lẹm. Chàng ngạc nhiên nhìn nàng, bật cười giòn giã:

- Có chứ, có rất nhiều. Cô nương nào cũng xinh đẹp tuyệt trần, đàn hay, múa đẹp. Ở đó còn có một cô nương nổi tiếng với tài bếp núc, nấu ra món nào cũng rất ngon.

- Điện hạ, có phải đặc sản ở tửu lầu này là cá giòn sốt cà không? Ban nãy tại hạ thấy người của Dương Phi, chắc là ngon lắm mới lấy thêm phần. Lần sau, có thể cho tại hạ đi cùng được không?

- Đừng hỏi ta, hỏi xem Vương phi có đồng ý cho ngươi đi không đã. - Chàng tủm tỉm cười, mắt không quên liếc nhìn nàng.

- Được cả huynh nữa. - Nàng chau mày - Ta sẽ đem chuyện này nói với Xuân Kỳ, để xem huynh còn muốn đến tửu lầu nữa không. Còn chàng, ta sẽ xử lí sau.

Đức Khải nghe xong, thất thần không nói nên lời, chỉ biết cầu cứu sự giúp đỡ của chàng. Nhưng chàng cũng chỉ vỗ vai Đức Khải vì chưa biết chừng chàng còn gặp nạn sớm hơn hắn.

- Vậy ra ở tửu lầu cũng có cá giòn sốt cà sao? - Nàng lật lại vấn đề - Ta có linh cảm, tửu lầu này cũng liên quan đến Dương Phi và hang ổ lũ buôn người. Khi còn ở trong đại lao, ta thường thấy những tên cai ngục ăn món này. Hẳn là đồ ăn từ Kinh Tửu Lầu mang đến.

- Nói như vậy nghĩa là có một mật đạo dẫn đến đại lao kia sao nương nương? - Đức Khải tinh ý phát hiện ra.

- Không phải một, mà là những hai mật đạo. - Chàng bổ sung thêm - Ta để ý thấy Dương Phi dù còn trẻ nhưng ăn rất ít. Không thể nào hắn lấy thêm phần cá để dành cho riêng mình.

- Có thể chính số cá ấy được đưa xuống mật đạo dưới tri phủ này, chuyển về đại lao. - Thanh Ca bắt đầu suy đoán - Hoặc có thể, bên dưới tửu lầu cũng có một mật đạo tương tự như vậy.

- Chúng ta phải cùng lúc kiểm tra hai nơi. Tối nay, ta sẽ cùng Dương Phi đến tửu lầu điều tra thêm lần nữa. Nàng và Đức Khải ở lại phủ tìm cho ra lối xuống mật đạo.

- Nghe theo chàng. - Nàng nói - Nhưng nếu để ta phát hiện chàng gần gũi với cô nương nào ở tửu lầu, thì tối nay đừng hòng bước qua cửa phòng.

Nàng không quên dặn dò phu quân mình bằng những lời không mấy nhẹ nhàng. Bình thường nàng hiền dịu là thế, hóa ra lúc ghen cũng có thể đáng sợ như vậy. Sau cùng, Hạc Hiên cũng phải răm rắp nghe theo.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi