NGỦ QUÊN TRONG HỒI ỨC (THANH Y DAO)

Năm 1922

Khải Trạch đưa Thanh Ca về doanh trại, trong lòng bức bối vô cùng. Ý định đưa nàng bỏ trốn bao trùm lên cả tâm trí, khiến hắn cứ chốc chốc lại nhìn về phía cánh rừng rậm rạp kia, cố tìm ra một lối thoát cho cả hai. Cuối cùng, hắn vẫn không thể khống chế được nỗi sợ của mình, chỉ đành ngậm ngùi cùng Bùi Thịnh về diện kiến Sơn Lâm.

Nhìn thấy nàng bị Sơn Lâm dọa cho xanh mặt, lòng hắn đau như cắt. Thế mà hắn vẫn đứng yên như trời trồng, sắc mặt không chút biến chuyển. Chỉ khi Sơn Lâm lên tiếng, bảo hắn và Bùi Thịnh hãy đem nàng nhốt vào đại lao, hắn không chịu được nữa mới hét lên:

- Xin đừng làm hại đến Thanh Ca.

- Hả? - Sơn Lâm vờ như nghe không rõ, cố ý hỏi lại - Không làm hại?

Khải Trạch biết mình lỡ lời, lúng túng đáp lại:

- À, ý thuộc hạ là...

- Khải Trạch à. - Sơn Lâm ngắt lời hắn - Chắc ngươi còn nhớ lí do ta sai ngươi bắt cô ta về đây. Kế hoạch của chúng ta ra sao, lẽ nào ngươi đã quên?

- Nhưng... Tuệ Vương thì có liên quan gì đến Thanh Ca muội cơ chứ? - Hắn cãi cố.

"Hóa ra là muốn dùng ta uy hiếp chàng", nàng thầm nghĩ, "Hắn hẳn là đang nhắm đến ngôi vị, nên mới dày công chuẩn bị như thế". Tuy vẫn rất hận Hạc Hiên, nhưng nàng cũng không nỡ nhìn Sơn Lâm nhân tâm hãm hại chàng. Suy tính một hồi, nàng mới bình tĩnh lên tiếng, phá vỡ sự im lặng đầy gượng gạo giữa bốn người:

- Lí do ngài muốn bắt giữ ta là gì, Thành Quận Vương?

- Cũng chẳng có gì. - Sơn Lâm bình thản nhún vai - Mà ta nghĩ cô cũng không cần phải quan tâm.

- Nếu đã là chuyện liên quan đến mạng sống của bản thân, lẽ nào lại không đáng bận tâm? - Nàng dần lấy lại bình tĩnh, kiên định đáp lại.

- À. - Sơn Lâm kinh ngạc trước lời này của nàng, không kìm được mà à lên một tiếng. Đoạn, hắn nói tiếp - Cô cũng biết rồi đấy, cô là một người rất đỗi quan trọng với Tuệ Vương. Mà Tuệ Vương lại là hiền đệ của ta. Ta vốn cũng chỉ vì quan tâm đệ ấy, nên mới đưa cô về đây.

Hắn nói dối. Ai mà tin cho được những lời này của hắn? Có nằm mơ, nàng cũng không nghĩ hắn lại lôi tình nghĩa huynh đệ ra để biện hộ cho hành động sai trái của mình. Hắn thì có quý mến gì Tuệ Vương kia chứ? Bữa yến tiệc hoàng cung lần trước, Sơn Lâm còn ngang nhiên bác bỏ ý kiến của chàng thì lấy đâu ra chuyện yêu thương hiền đệ như hắn nói được? Có trẻ lên ba mới tin vào lời dỗ ngon ngọt ấy của Sơn Lâm.

Nghĩ là vậy nhưng nàng vẫn biết bản thân không nên quá kích động. Nếu Sơn Lâm muốn nghe những lời đường mật từ Thanh Ca, thì nàng cũng sẽ chiều theo ý hắn. Nàng nở nụ cười gượng gạo, ngước lên nhìn hắn:

- Thế mà ta còn tưởng, ngài định ám sát Tuệ Vương. Nếu là như vậy thật, ta cũng xin được giúp ngài một tay.

- Giúp ta?

Có vẻ từ lúc đến đây, nàng đã đưa Sơn Lâm đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Hắn hết à rồi lại trố mắt ngạc nhiên, phấn khởi nhìn nàng. Đợi cho hắn bình tĩnh lại rồi, nàng mới nói tiếp:

- Đúng. Ta tuy chỉ là kẻ không cha không mẹ, từ bé đã lưu lạc khắp dân gian, nay đây mai đó, không được học hành tử tế nhưng ta vẫn là một nữ nhân, và ta căm ghét những kẻ chà đạp lên lòng tự trọng của ta. Đó chỉ toàn là những kẻ đê tiện, hèn hạ, xứng đáng bị trừng phạt.

Nghe đến đây, cả Khải Trạch và Sơn Lâm đều tỏ ra vô cùng bất ngờ. Trong khi Khải Trạch đang mừng như mở cờ trong bụng, tưởng rằng nàng đang dần mở lòng với hắn thì Sơn Lâm lại có thái độ hoài nghi, không tin tưởng vào những lời này của nàng. Hắn bảo:

- Ý cô là, Tuệ Vương?

- Phải. - Nàng khẳng định chắc nịch. Nhìn thấy ánh mắt kiên định của nàng, Sơn Lâm yên tâm đôi chút, liền hỏi tiếp:

- Ta có nghe chuyện hòa ly giữa cô và hiền đệ, không nghĩ lại gây cho cô nhiều đả kích như thế.

"Đang thăm dò ta?", nàng tự nhủ, "Xem ra thật khó để lấy lòng tin từ hắn".

- Ta sẵn sàng giúp đỡ ngài ám sát Tuệ Vương. - Nàng nói - Nếu ngài không tin, ta có thể nói ra toàn bộ bí mật của Tuệ Vương cho ngài.

Hắn im lặng không đáp, nàng cũng ngầm hiểu hắn đã thành toàn cho mình, bèn nói tiếp:

- Chuyện Tuệ Vương trúng kịch độc, có lẽ trong thời gian Khải Trạch huynh làm nội gián ở kinh đô ngài cũng đã biết, nên ta không nói nữa. Nhưng ta được biết, Tuệ Vương rất thương mẫu phi của mình. Ngoài Huệ phi ra, không ai chịu nói chuyện với Tuệ Vương, kể cả bệ hạ. Từ sau cái chết của mẫu phi, Hoàng hậu đã đưa Tuệ Vương về biên cương để không ai dám tranh cướp ngôi vị với Tam Hoàng tử.

Càng kể, nàng càng thấy lòng mình quặn thắt, cổ họng nghẹn lại, không muốn cho nàng nói tiếp. Nàng nhận ra mình thương chàng nhiều hơn là hận, trân trọng những kỉ niệm đẹp giữa cả hai hơn là nhớ lại những tổn thương mà chàng đã gây ra trong quá khứ. Nói nàng là kẻ ngốc cũng được, nhưng nàng không muốn bản thân trở thành một nữ nhân chỉ biết lấy thù hận làm lẽ sống.

- Cái đấy thì ta cũng biết. - Sơn Lâm nói, cắt đứt dòng suy nghĩ hỗn độn của nàng - Chuyện cô kể, chẳng mấy thuyết phục lắm nhỉ?

- Hóa ra, Tuệ Vương chẳng có điểm yếu nào cả. - Nàng vội vàng đưa ra kết luận.

- Cô sai rồi. - Sơn Lâm lập tức ngắt lời nàng - Ai sống trên đời mà chẳng có điểm yếu, điểm mạnh, kể cả Tuệ Vương cũng vậy. Huệ phi, như cô nói, là người duy nhất mà Tuệ Vương yêu quý. Nhưng bà ta đã chết, chúng ta cũng không thể phá mộ bà ta để uy hiếp Tuệ Vương được. Cho đến thời điểm hiện tại, điểm yếu lớn nhất của hắn... Chính là cô. - Hắn chỉ thẳng vào mặt nàng, chắc chắn đến mức không gì có thể làm lay chuyển suy nghĩ này của hắn.

Nàng ngẩn người, nhất thời chưa biết phải làm sao, đành nhìn hắn trong im lặng. Thấy vậy, Khải Trạch mới đến bên, lên tiếng giúp nàng:

- Nếu Thanh Ca muội đã mở lời như vậy, ngài có thể xem xét cho muội ấy ở lại doanh trại, giúp đỡ chúng ta được không ạ? Thanh Ca rất có tài chế tác độc dược, có lẽ sẽ giúp ích cho kế hoạch của ngài sau này.

Nghe tới hai chữ "độc dược", mắt Sơn Lâm sáng quắc lên. Hắn từ từ hạ tay xuống, dịu giọng nói với Thanh Ca:

- Ta nhất thời có chút xúc động, mong cô thứ lỗi. Thật sự ta rất bất ngờ khi biết cô tinh thông độc dược như thế. Nếu có thể, ta muốn được xem cô điều chế thảo dược, cô thấy thế nào?

Nàng nhọc công thuyết phục, hắn vẫn còn nửa tin nửa ngờ. Khải Trạch mới nói có vài câu, hắn đã lập tức thay đổi thái độ. Biết vậy, nàng đã nhờ hắn nói giúp vài lời, có lẽ đã không phải quỳ dưới đất lâu như thế.

- Chỉ cần ngài đồng ý để ta giúp ngài, chuyện gì ta cũng làm.

Có lời đảm bảo này của nàng, Sơn Lâm yên tâm để nàng ở lại doanh trại, dù cho trong lòng vẫn còn nhiều nghi vấn. Đoạn, Khải Trạch cởi trói, đỡ Thanh Ca đứng dậy. Hắn đưa nàng về phòng riêng, giúp nàng tra thuốc lên vết hằn trên tay và chân. Vừa làm, hắn vừa nói:

- Thanh Ca à, có nằm mơ ta cũng không nghĩ muội sẽ về phe ta, cùng ta chiến đấu như thế. Ta thật sự không ngờ, muội lại thay đổi nhanh đến như vậy. Ta...

Hắn xúc động không nói nên lời, cứ lắc đầu nguầy nguậy. Nàng vỗ vai hắn, cười gượng:

- Ta chỉ làm việc mà ta cảm thấy đúng đắn nhất. Huynh cũng đừng nên quá hi vọng vào ta.

Nàng nói thế cũng là có lí do của mình. Khải Trạch dù tốt nhưng hắn chưa chắc đã có thể vì nàng mà chống lại Thành Quận Vương. Hơn nữa, nàng cũng không muốn phụ thuộc quá nhiều vào sự che chở này của Khải Trạch. Bởi như thế cũng chẳng khác nào là nàng đang lợi dụng hắn để phục vụ lợi ích cá nhân. Nàng mong hắn đừng quá tin nàng, để đến khi toàn bộ sự thật bị phơi bày, hắn cũng sẽ không vì thế mà thất vọng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi