NGƯ SỦNG TRONG LÒNG BÀN TAY BẠO QUÂN TÀN TẬT


Lý Ngư chợp mắt một lúc thì thời gian biến trở về cá cũng vừa đến.

Giờ đây các triệu chứng của phong Hàn cũng giảm, đầu óc cậu cũng tỉnh táo hơn trước kia nhiều.
Vừa vào bể cá, Lý Ngư liền phát hiện gối ôm cá của cậu đã rơi khỏi giường đá trắng.
Làm sao mà lại rơi ra rồi?
Chắc là cậu biến thân lúc sốt ruột nên bỏ đại nó ở đây, không cẩn thận như vậy, không biết Cảnh Vương có phát hiện đây là cá giả không nhỉ?
Cho dù phát hiện thì cũng không sao, trước kia cậu cũng từng có một cái gối cá, Cảnh Vương cũng không nghi ngờ, thậm chí còn dùng nó để trêu chọc Nhị hoàng tử.

Cá cảm thấy vấn đề này cũng không có gì lớn.

Cậu cất gối cá vào không gian, ủ rũ nằm nhoài trên giường đá, đếm xem còn bao lâu nữa mới có thể sử dụng biến thân lần thứ hai.

Có thể cá bị bệnh trở nên yết ớt nên cảm thấy nằm trên giường còn thoải mái hơn nằm trên giường đá, hình người con được Cảnh vương chăm sóc, còn hình cá......
Ơ, không phải Cảnh Vương muốn đưa cá đi tìm Liễu Không à?!
Lý Ngư bắn vọt lên từ giường đá trắng, không đúng, Cảnh Vương phát hiện cá bị bệnh, muốn khám bệnh cho cá, sau đó cậu biến thành Lý công tử rồi té xỉu ở trong phòng, vì vậy Cảnh Vương mang Lý công tử đi tìm thái y, vậy còn cá??
Ặc, còn có, cá bị bệnh là bởi Lý công tử nhảy cầu bỏ trốn, Cảnh Vương xuống nước tìm Lý công tử, kết quả lại phát hiện cá đang hôn mê, liền mang cá về, vậy Lý công tử đâu?
......!sau đấy Lý công tử lại cả người ướt đẫm xuất hiện trong phòng Cảnh Vương.
Lý Ngư nghĩ tới nghĩ lui, càng nghĩ càng thấy không đúng, liệu có quá trùng hợp nên khiến cho Cảnh Vương nghĩ Lý công tử là cá không?
Lý Ngư đột nhiên phát hiện mình trở thành cái sàng (1), trăm ngàn chỗ hở:!!!
(1) Cái sàng: cho bạn nào chưa biết thì cái sàng là nguyên liệu chính là tre.

Nó thường có hình tròn, có lòng nông, độ cao miệng sàng tre cỡ 1cm.

Trong đời sống sinh hoạt thường ngày, sàng tre thường được sử dụng để sàng sạch gạo, thóc, trấu và tấm sau khi thóc được xát thành gạo
Phải nhanh chóng nghĩ đối sách.

Nếu Cảnh Vương phát hiện Lý công tử, người mà hắn yêu thật ra là một con cá, thì ——
Trong lòng cậu có một giọng nói rất nhỏ, chuyện này thì sao chứ, Cảnh Vương chắc chắn sẽ không chấp nhận rồi, cậu còn cần gì phải bối rối chứ.
Lý Ngư: "......"
Lý Ngư rất nghiêm túc tự nói với bản thân rằng: Nếu như thật sự bị Cảnh Vương phát hiện, không thể làm cá cưng nữa, cũng không thể tiếp tục nhận nhiệm vụ của hệ thống thú cưng đáng yêu, không thể thật sự trở lại làm người, chỉ có thể là một con cá chép được dùng làm nguyên liệu nấu ăn —— tuy rằng bây giờ cậu cũng không khác cẩm lý lắm nhưng không ai nuôi rồi mình cũng sẽ sớm chết thôi?
Cho nên không thể để Cảnh Vương phát hiện bí mật của cậu cũng không thể vì phần tình cảm không rõ vì sao này mà để bị chọc một lỗ to đùng.
Dẫu sao cũng đã bị đâm một cái lỗ lớn rồi, Lý Ngư chua xót vung đuôi, giờ làm sao để giải quyết tốt hậu quả của cái này thôi cũng khiến Lý Ngư đau đầu rồi.
Lý Ngư đang suy nghĩ thì ngoài phòng có tiếng gõ cửa, trong phòng không có ai trả lời, Cảnh Vương mới đẩy cửa bước vào.

Vì đã hắn đã đồng ý với Lý công tử, Lý công tử có thể sẽ rời đi, Cảnh Vương phải đợi khi Lý công tử đi rồi mới được bước vào.

Lý Ngư nhanh trí lập tức bơi tới thành bể thủy tinh.
Việc cấp bách bây giờ là không được để Cảnh Vương phát hiện chỗ giống nhau giữa Lý công tử và cá.
Ví dụ như Lý công tử bị bệnh, cá sẽ không thể bị bệnh.

Chỉ cần cá sinh long hoạt hổ, Cảnh Vương sẽ không liên tưởng từ cá đến Lý công tử đang bị bệnh.

Nhưng mấy ngày trước, cá vẫn còn bỏ bơ, không thèm cho Cảnh Vương vuốt vuốt.
Lý Ngư: "......"
Cậu đã làm cái quái gì lúc đầu óc không bình thường vậy.

Trước mặt Cảnh Vương, Lý công tử là Lý công tử, cá là cá, không thể lẫn lộn được! Nhưng nếu như chính cậu lẫn lộn thì cậu cũng khó đảm bảo rằng Cảnh Vương sẽ không nhìn ra!
Lý Ngư chạy nhanh vẫy đuôi tới chỗ Cảnh Vương, nâng cao tinh thần bơi thành hình đồ án thần bí.
Quả nhiên Cảnh Vương vẫn để ý tới cá cưng nhất, mỗi lần hắn vào phòng đều nhìn bể cá trước.

Sau khi phát hiện cá không còn ủ rũ nữa, sắc mặt Cảnh Vương cũng trở nên tốt hơn nhiều rồi, nhưng hắn chỉ nhìn cá hưng phấn bơi qua bơi lại mà mãi vẫn chẳng làm gì.
Lý Ngư:???
Bình thường nếu như cậu nịnh nọt như vậy thì Cảnh Vương chắc chắn sẽ vuốt ve cậu hoặc ít nhất hắn cũng sẽ sờ đầu cậu nhưng bây giờ dù cậu có bán manh ra sao, Cảnh Vương vẫn cữ rũ tay, như đang suy tư gì, không làm gì cá cả.
Lý Ngư đột nhiên trở nên căng thẳng: Chẳng nhẽ Cảnh Vương phát hiện cái gì sơ hở thật à?
Cá đang căng thẳng, còn Cảnh Vương nhíu mi.

Hắn thò tay vào bể, nhẹ nhàng nâng cá rồi đặt cậu lên giường đá trắng, lấy một chiếc chăn thủy sinh làm từ sợi vàng đắp cho bé cá, sau khi bọc xong còn vỗ vỗ đầu cậu.
Cảnh Vương nghĩ thầm: Thái y nói không thể cảm lạnh.
Cá lại bị cuốn thành cái nem:???
Lý Ngư hốt hoảng nhớ tới cái chăn gấm có hoa văn hình rong biển màu xanh lá cây viền vàng Cảnh Vương bọc cho Lý công tử, còn có động tác xoa đầu Lý công tử, chẳng lẽ Cảnh Vương hắn......
Hắn thật sự phát hiện ư?
Bằng không sao có thể đối xử với cá và người giống hệt nhau, còn biết cả cá và Lý công tử đều thích thủy sinh?
Lý Ngư nghĩ đến khả năng này, cậu lập tức cảm thấy nước trong bể thủy tinh lạnh như băng.
Lúc này, Vương công công từ bên ngoài bước nhanh vào, chắp tay xin chỉ thị Cảnh Vương: "Điện hạ, xe giá đã chuẩn bị xong, trong cung cũng đã sẵn sàng, điện hạ còn cần vào cung nữa không?"
Cảnh Vương lắc đầu.
Hắn vào cung là vì không ai có thể khám được cho Cá Nhỏ nên hắn mới xin chỉ đi tìm Liễu Không.

Bây giờ thái y đã khám ra Cá Nhỏ bị phong hàn, mà Cá Nhỏ sau khi uống thuốc cũng đã khôi phục tỉnh táo, nhìn qua tốt hơn rất nhiều, không cần phải đi suốt đêm nữa.

Truớc tiên nên để Cá Nhỏ dưỡng bệnh một thời gian rồi xem tình hình mà xác định.
Tất nhiên, sau khi xong xuôi vẫn phải gửi một bức thư cho Liễu Không, hỏi xong Liễu Không mới hoàn toàn yên tâm.
Ý của Cảnh Vương có chút phức tạp.

Hắn muốn viết suy nghĩ của mình lên trên giấy để Vương Hỉ biết.

Chợt, khóe mắt hắn liếc, thấy chiếc nem cá kia vội vàng lăn xuống giường đá rồi dán mặt vào vách bể thủy tinh, đôi mắt đen láy hệt như nho đen vô cùng đáng thương nhìn hắn.
Cảnh Vương mỉm cười, chắc là Tiểu Ngư sợ Liễu Không nhỉ? Giống như bình thường yêu tinh đều sợ hòa thượng.
Cảnh Vương vung bút viết chữ như bay, viết xong đưa mắt ra hiệu Vương Hỉ đọc ra.
Vương Hỉ không hiểu vì sao:???
Vương công công đọc to theo lệnh của chủ nhân: "Cá Nhỏ không bị sao cả, không cần phải tìm Liễu Không."
Lý Ngư "Nghe lén" thành công: A A A, xem ra cậu sinh khí dồi dào đón chào Cảnh Vương là đúng rồi.

Bây giờ Cảnh Vương cho rằng cá không bị bệnh, sự bình tĩnh này không giống như là biết thân phận của Lý công tử mà.


Dù sao nếu như hắn biết thật, Cảnh Vương sẽ không gọi Liễu Không đến trừ yêu chứ!
Lý Ngư kéo lại chích chăn sắp bị mình làm rách.

Cậu cảm thấy mình vẫn còn ổn lắm, về phần Cảnh Vương cho cá cái chăn giống như của Lý công từ....
Lý Ngư liếc nhìn chiếc chăn thủy sinh đang bọc mình, chắc là phẩm vị của Cảnh Vương bị ảnh hưởng từ cá, cũng bắt đầu thích chăn màu xanh lá nhỉ?
Khả năng này so với việc Cảnh Vương phát hiện Lý công tử chính là cá còn lớn hơn.
Xét đến cùng, làm gì có ai nghĩ tới chuyện người biến thành cá chứ?
Lý Ngư không nghĩ nữa.

Cảnh Vương không nghi ngờ cậu, Lý Ngư mừng rỡ nghỉ ngơi dưỡng bệnh.

Ngày hôm sau, sau khi Cảnh Vương đoán được thời gian cậu biến thân, hắn đã sai người nấu sẵn thuốc chờ cậu.
Lý Ngư cho rằng người bệnh sẽ được cho ăn ngon, chăn ấm đệm êm: "......"
Xem ra bị bệnh khiến cá bị ngốc rồi, vậy mà cậu quên mất sau khi hóa người còn phải uống thuốc!!
Thuốc Từ thái y kê ra quá đắng, Lý Ngư nghĩ tới còn chẳng muốn chẳng trách cậu sẽ quên.

Nhưng cậu không quan tâm tới những chuyện vụn vặt đấy khi cậu vẫn là người hiểu chuyện.

Thuốc tuy khó uống nhưng cậu biết thuốc này rất có lợi đối với bệnh của cậu.

Cậu bây giờ hết sốt, trên người cũng không còn khó chịu nữa, chứng tỏ thuốc của Từ thái y rất hữu dụng.

Cảnh Vương bưng chén thuốc tới, Lý Ngư thoải mái nhận, một hơi uống cạn.
Cảnh Vương cầm thìa bạc tính đút cho Cá Nhỏ hệt như hôm qua, nháy mắt thấy Tiểu Ngư tu sạch cả một bát thuốc, Cảnh Vương: "......"
Lý Ngư bị thuốc đắng đến nhe răng trợn mắt, đặt chén xuống thì Cảnh Vương vẫn đang im lặng đứng đó, Lý Ngư bất giác hỏi: "Điện hạ, sao vậy?"
Cảnh Vương cất thìa bạc đi, chậm rãi lắc đầu.
Lý Ngư nhìn Cảnh Vương từ trên xuống dưới, đột nhiên nhớ tới tư thế này hẳn là hắn chuẩn bị đút thuốc cho cậu nhưng thuốc đã bị cậu uống hết rồi.

Lý Ngư nghĩ rất đơn giản, uống thuốc khổ như vậy, nên giải quyết nhanh chóng, dây dây dưa dưa chỉ có thể chịu khổ nhiều lần!
Kết quả vô tình quấy rối kế hoạch của Cảnh Vương, cậu không cố ý mà!
Lý Ngư vội vàng chữa trị: "Ta, tuy đã uống hết thuốc rồi, nhưng thuốc vẫn đắng......"
Cảnh Vương gật đầu, nói đắng thì ăn ngọt.
Hôm qua đút cậu bao miếng bánh hoa đào thì hôm nay đút bấy nhiêu miếng.
Cảnh Vương cúi đầu bẻ bánh hoa đào cho Lý Ngư.

Lý Ngư lúc này đã có kinh nghiệm, không nói với hắn rằng mình có thể tự ăn.
Chỉ là Cảnh Vương vẫn luôn đứng, cong eo, mỗi khi Lý Ngư nằm trên giường nói một câu, Cảnh Vương đều sẽ ôn nhu cúi đầu nhìn Lý Ngư.
Cứ thế mãi, chắc chắn sẽ không chịu nổi.
Lý Ngư săn sóc nói: "Điện hạ, nếu không ngài ngồi đi."

Ý của Lý Ngư là, Cảnh Vương nên tìm một cái ghế ngồi xuống.

Trong nhà có mấy cái ghế tựa được làm từ gỗ tử đàn, thế nào cũng đủ.

Ai ngờ được Cảnh Vương lại gật đầu, vén vạt áo lên rồi ngồi xuống mép giường.

Lý Ngư: "......"
Lý Ngư còn nhớ Cảnh Vương cưỡng hôn cậu, đột nhiên gần gũi như vậy khiến cậu có chút bất an, nhưng nếu như gọi người dậy thì chẳng phải chuyện bé xé ra to sao?
Lý Ngư không muốn giận Cảnh Vương nữa, chỉ đành tự nhích vào trong, tạo ra khoảng cách giữa cậu với Cảnh Vương.

Cũng may Cảnh Vương hình như không phát hiện, hoặc là đã phát hiện, nhưng cũng không có phản ứng gì.
Lý Ngư nhanh chóng ăn bánh hoa đào xong, lau miệng, Cảnh Vương lại bưng tới một cái bát tráng men trắng hình cánh sen, phía trên được lấy một chiếc đĩa úp ngược đậy kín.
"Đây là cái gì vậy?" Cá cục cưng tò mò hỏi.
Cảnh Vương hơi bất đắc dĩ giúp cậu mở cái đĩa lên, Lý Ngư là một chén nộm dưa chuột nhỏ, Lý Ngư vui mừng, hơi ngập ngừng hỏi: "Là Hứa đại nương làm sao?"
Cậu lập tức đoán ra được.

Ở cổ đại không có nộm dưa chuột, cậu đã từng làm món này trước mặt Hứa đại nương cho nên nhất định là bà làm.

Phần cậu làm kia đã rơi hết vào bụng Cảnh vương, vị của nó hẳn là không tệ lắm, không biết tay nghề của Hứa đại nương như nào nữa?
Cảnh Vương để chén lại gần rồi đưa cậu đôi đũa.
Lý Ngư cầm lấy đôi đũa, gắp một miếng lên thử trước, sau đó càng ăn càng nhanh, vừa ăn vừa giơ ngón cái.

Đồ ngọt cậu ăn nhiều rồi giờ phải ăn chút đồ mặn, Hứa đại nương làm nộm dưa chuột đúng là bất ngờ, so với hương vị cậu ăn ở hiện đại không khác gì nhau.
Cảnh Vương cong môi, lặng lẽ kéo con cá đang nỗ lực kéo dài khoảng cách kia trở lại.
Lý Ngư sau khi uống thuốc xong lại ăn một bụng bánh và dưa chuột, ăn uống no đủ liền cảm thấy mệt rã rời.
Cảnh Vương dịch gối ngọc tới bên người cậu, ý bảo cậu ngủ tiếp một lát.
Lý Ngư muốn ngủ nhưng không dám, sợ mình ngủ quên sẽ biến thành cá.
Cậu nghĩ, không biết Cảnh Vương sẽ vì cậu làm tới được mức độ nào......
Lý Ngư lắp bắp nói: "Ta chỉ ngủ nửa canh giờ thôi......!Điện hạ gọi ta được không?"
Gọi người thức dậy là chuyên môn của hạ nhân, Cảnh Vương sẽ làm vì cậu sao? Lý Ngư có chút chờ mong.
Cảnh Vương nhìn Lý Ngư, gật đầu như là chuyện đương nhiên, đây là chuyện trong khả năng của hắn, so với kêu Hứa đại nương làm nộm dưa còn dễ hơn.
Nhìn thấy hắn không chút do dự, trong lòng Lý Ngư có chút rung động.
Vương Hỉ mang theo một tin tức quan trọng đến, muốn nói cho Cảnh Vương, nhưng Cảnh Vương đã đặc biệt cảnh cáo Vương Hỉ, khi bản thân đang chăm sóc Lý công tử, hắn không hy vọng có người quấy rầy mình.

Vương Hỉ bị kẹt ở cửa một lúc lâu, đợi đến khi Lý công tử ngủ rồi, mới nhẹ giọng gọi Cảnh Vương......
Cảnh Vương đi ra ngoài nghe Vương Hỉ nói, con ngươi lạnh lùng liếc Vương Hỉ một cái.
Vương Hỉ hiểu ý nói: "Đã mang người đến Thanh Khê Uyển, mời điện hạ xử trí."
Cảnh Vương giơ tay, phủi đi ít bụi vô tình dính vào áo bào rồi rút một vật ra từ trong tay áo, ném cho Vương Hỉ.
Vương Hỉ nhận lấy nhìn một chút, ông xác định đây là một loại thuốc.
Trong lòng Vương Hỉ cảm thấy ớn lạnh.

Điện hạ quá độc ác, chẳng qua......!Đây cũng là đối phương tự gieo gió gặt bão.
Lúc này trong phòng đang có người nói mê.

Vương Hỉ nghe thấy giọng Lý công tử, lệ khí đang bao trùm lấy Cảnh Vương lập tức tan biến hiến, hắn xoay người lập tức quay lại xem Lý công tử.

Vương Hỉ nhận lệnh, lập tức ra lệnh thuộc hạ làm thật tốt mệnh lệnh của Cảnh Vương.
Thanh Khê Uyển.

Khi Sở Yến Vũ bị kéo về lại phải chịu thêm một trận đòn.

Có lẽ đã có kinh nghiệm từ lần trước nên cậu ta vẫn chưa ngất, nhưng cậu ta ước gì mình ngất đi.

Cậu ta vốn tưởng dốc hết sức âm thầm lẻn vào trong viện hạ thuốc Cảnh Vương, không ngờ lại bị bại lộ ngay tại chỗ...!.

.

.
Khởi đầu tồi tệ thì đã đành, đằng này để mê hoặc Cảnh Vương cũng như để mình tê liệt hoàn toàn, cậu ta đã tự uống xuân dược—— đúng là cậu ta có cảm thấy lạ, cho rằng mình đang bị dục hỏa làm cho khó chịu, không ngừng khóc, khẩn cầu những người hành hình đem mình đến trước mặt Cảnh Vương, hy vọng xa vời Cảnh Vương có thể mềm lòng với cậu ta.
Cậu ta cho rằng mình có thể lợi dụng dược tính của thuốc, có thể làm những hành động mà mình cho là vô liêm sỉ, nhưng cuối cùng lại là Vương Hỉ lạnh lùng nói cho cậu ta biết, vốn dĩ cậu ta không trúng thuốc kích dục gì cả, cái gọi là thuốc tình dục gì đó đã bị đổi thành bột đậu từ lâu.

Lúc này Sở Yến Vũ mới hiểu được, cảm giác kỳ lạ mà y cho là chỉ là ảo giác do bản thân có tật giật mình mà thôi.

Tất cả mọi người đều biết nhưng lại không nói cho cậu ta, họ đều nhìn cậu ta tự khiến mình thấp hèn, cầu xin được sủng ái như một kẻ dâm đãng.
Sở Yến Vũ lẳng lặng nằm trên mặt đất, ước rằng mình đã chết đi.
Vương Hỉ mang người đến đây tìm cậu ta, Sở Yến Vũ chưa kịp phản ứng, cậu ta đã bị thị vệ giữ chặt lại, bị bóp cổ rồi bị ép uống một tách trà.
Sở Yến Vũ nghĩ thôi cũng biết đây chẳng phải là thứ gì tốt.

Cậu ta moi cổ họng lớn tiếng ho khan, nhưng dù nước mắt đã rơi nhưng lại không thể nhổ ra được chút trà vừa uống.
"Rốt cuộc ngươi đã cho ta uống cái gì?" Sở Yến Vũ chảy nước mắt oán hận nhìn chằm chằm Vương Hỉ.
Vương Hỉ ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Là thứ Sở công tử muốn uống nhưng chưa uống được, nhanh như vậy mà ngươi đã quên rồi sao?"
Đây là —— xuân dược hàng thật sao?!
Sở Yến Vũ khiếp sợ, xoay người muốn chạy trốn.

Cậu ta nghĩ nếu như có thể trốn trở về bên người Lục hoàng tử, có lẽ sẽ có người che chở cậu ta, cứu cậu ta.

Nhưng hiện tại cậu ta đang ở Cảnh Vương phủ, trên người có vết thương cũng chẳng thể trốn đi xa.

Vương Hỉ tiến lên đánh cậu ta ngã xuống đất, sau đó đem tay chân của cậu ta trói lại.

Rất nhanh Sở Yến Vũ đã cảm nhận được tình triều chân chính.

Cả người cậu ta run bần bật, trong đôi mắt tràn đầy tơ máu.

Cậu ta cảm thấy lí trí mà mình có đang từ từ bị nuốt sạch sành sanh, cậu ta là ai, Lục hoàng tử là ai, cái gì cũng không quan trọng, cậu ta chỉ muốn được sung sướng hoặc là một đao chém chết cậu ta .
Cậu ta cho rằng Vương Hỉ làm vậy với cậu ta là muốn tìm người tới khinh nhục cậu ta, nhưng không ai đến.

Vương Hỉ sau khi trói chặt cậu ta lại, bịt kín miệng cậu ta thì khóa chặt cánh cửa căn phòng đang nhốt cậu ta lại.
"Sở công tử muốn cho người khác dục hỏa đốt người không bằng hãy tự mình cũng nếm thử nó đi.

Chỉ là sẽ không tới ai đến giải xuân dược cho Sở công tử đâu.

Sở công tử hãy cảm nhận một mình thật tốt đi, đây là trừng phạt điện hạ dành cho ngươi." Vương Hỉ cười khinh miệt, để lại vài lời nói cuối cùng cho cậu ta nghe.
Sở Yến Vũ không thể cử động, cũng không thể kêu, chỉ có thể phát ra mấy tiếng rên rỉ ô ô.
Bóng hình Vương Hỉ dần dần đi xa, chờ đợi cậu ta chính là ngọn lửa dục vọng khiến cậu ta hít thở không thông, cùng với bóng đêm vô tận..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi