NGỰ TIỀN MỸ NHÂN

Sau khi Thái hậu về cung Từ Ninh, Thẩm Huyền Ninh rầu rĩ mở sách ra đọc, y cảm thấy chuyện học hành đơn giản hơn chuyện Tô Ngâm nhiều.

Thậm chí ngay cả xử lý việc triều chính cũng đơn giản hơn đối mặt với Tô Ngâm.

Tuy bây giờ y còn chưa có nhiều kinh nghiệm, nếu làm một mình thì chắn chắn sẽ có những lúc suy nghĩ của y không đủ thấu đáo nhưng ít ra y còn dám mày mò, còn dám thử sức.

Còn với chuyện Tô Ngâm, y ngay cả thử cũng không dám, không biết nên làm sao, chỉ đành lo lắng suông.

Y cứ thế học tới tận nửa đêm. Tô Ngâm đi đường xa mệt mỏi nên ngủ từ trưa tới tận canh ba mới tỉnh, ra ngoài thấy cung Càn Thanh vẫn sáng đèn vội thay quần áo đi qua.

“Sao Hoàng thượng còn chưa ngủ?” Nàng tóm lấy một cung nữ ngoài cửa đại điện hỏi chuyện.

Dư Linh Lan cúi người: “Hoàng thượng vẫn đang đọc sách, không cho ai vào, bọn nô tỳ…….”

Chưa dứt lời thì Tô Ngâm đã đẩy cửa vào.

Dư Linh Lan liếc mắt khinh thường, cung nữ cùng phiên trực với ả thấy thế thì hoảng sợ, vội tóm lấy ống tay áo ả: “Ngươi làm gì thế!”

Dư Linh Lan lắc đầu, chỉ nói là bị ngứa mắt.

Trên thực tế, ả càng nhìn Tô Ngâm lại càng thấy ngứa mắt, đặc biệt là sau lần trước bị Phùng Thâm bạt tai, mỗi khi ả nhìn Tô Ngâm thì lửa hận lại bùng lên.

Ả và Tô Ngâm rõ ràng xấp xỉ tuổi nhau, thế mà ả nói thêm một câu ở ngự tiền liền bị phạt, còn Tô Ngâm thì sao? Có ngày nào nàng không lượn lờ quanh Hoàng thượng chứ? Đồ ăn phòng Ngự Thiện làm nàng được ăn, dạ minh châu cũng bày trong phòng nàng, rõ ràng hai người đều là cung nữ mà sao Tô Ngâm đi tới đâu cũng cao hơn người khác một cái đầu.

Nhưng những lời này tất nhiên Dư Linh Lan không dám nói ra. Khi nhìn thấy Tô Ngâm, ả vẫn phải cung kính kêu nàng là Đại cô cô như cũ……..

Dư Linh Lan thầm nghĩ, lại phải cố nén cơn tức xuống mà bình tĩnh lại, tiếp tục thành thật canh giữ bên ngoài.

Trong điện, Tô Ngâm đi tới trước bàn sách, lấy tay đè lên cuốn sách trong tay Thẩm Huyền Ninh: “Đã canh ba rồi, Hoàng thượng mau đi nghỉ đi. Ngày mai Thang tiên sinh sẽ tới sớm, ngài đừng để trễ giờ học.”

Thẩm Huyền Ninh vừa nghe thấy giọng nàng là lòng lại rối bời. Y thở dài bỏ sách xuống, Tô Ngâm lấy một miếng vàng lá kẹp ngay trang đang đọc dở rồi đặt cuốn sách sang một bên.

Sau đó nàng nhìn sắc mặt của Thẩm Huyền Ninh hỏi: “Có phải Hoàng thượng có tâm sự không?”

“Không có.” Thẩm Huyền Ninh lắc đầu cười gượng, “Bài văn kia dài quá, cứ đọc hoài không chú ý giờ giấc.”

“Thái hậu đã dặn nô tỳ hôm nay phải khuyên Hoàng thượng nghỉ ngơi cho tốt, tối đừng học nữa.” Tô Ngâm nhìn y rồi than thở, “Ai ngờ Hoàng thượng lại học muộn hơn cả bình thường, ngày mai nô tỳ phải tới chỗ Thái hậu nhận tội mới được.”

Thẩm Huyền Ninh nghe thế thì cười, “Là trẫm sai, không trách muội được.” Y nói xong thì đứng dậy đi vào tẩm điện, Tô Ngâm rảo bước đi vào gian kế bên, tay chân thoăn thoắt chuẩn bị nước rửa mặt mang vào. Thẩm Huyền Ninh ngồi ở mép giường, ngước mắt nhìn nàng: “Lát nữa gọi người khác vào hầu hạ là được. Muội ngồi đi, trẫm muốn nói chuyện với muội một lát.”

Tô Ngâm gật đầu, ngồi xuống cái tú đôn* cạnh mép giường. Thẩm Huyền Ninh nhớ lại lời mẫu thân nói, biết mình không nên có cử chỉ thân mật với nàng. Nhưng thấy ở đây không có ai khác, y đành buông thả bản thân.

Ngón tay y làm như vô tình đặt trên mu bàn tay nàng: “Muội và Sở Tễ có phải……?”

Hai má Tô Ngâm đỏ lên, cúi đầu cứng đờ ra một lúc lâu mới ngập ngừng nói: “Sao Hoàng thượng biết…..”

Thẩm Huyền Ninh khẽ cười, bỗng nhiên nhớ tới câu trước kia Tứ đệ nói, liền bảo: “Chỉ cần ai không mù thì đều biết.”

“……..” Hai má Tô Ngâm lại càng đỏ hơn, y dời mắt đi, nhìn ra phía khác, cười cười hỏi tiếp: “Bọn muội….. sao rồi?”

“Cũng chưa, chưa có gì….” Tô Ngâm mặt đỏ tai hồng, “Tướng quân bảo nguyện ý cưới nô tỳ, nhưng nô tỳ muốn ở trong cung mấy năm nữa.”

Đã bàn tới chuyện cưới hỏi?

Thẩm Huyền Ninh lặng lẽ hít sâu một hơi, im lặng gật đầu: “Chàng có ý thiếp có lòng, tốt rồi.”

Tô Ngâm rất thẹn thùng nên chẳng biết nói gì, cũng không rảnh quan tâm chuyện y đang cố che giấu cảm xúc. Nàng im lặng một lúc rồi nói: “Nô tỳ thật sự muốn ở trong cung thêm vài năm, xin Hoàng thượng đừng vội gả nô tỳ đi.”

“Ha ha.” Thẩm Huyền Ninh cười ra tiếng, nhưng lòng lại vô cùng khó chịu. Sau đó, y làm bộ thoải mái thở phào, nhìn nàng cười nói, “Trẫm sẽ không. Khi nào muội muốn gả thì nói với trẫm, nếu đổi ý……”

Y bất giác nghẹn lại, tự giễu mà nghĩ chắc nàng chẳng đổi ý đâu.

“Nếu đổi ý thì cũng nói với trẫm. Nếu muội không muốn gả, trẫm nhất định không để muội phải gả, dù người kia có là tướng quân cũng vô dụng.”

Rốt cuộc y cũng nói câu này ra. Tô Ngâm nghe vậy thì giật mình, nhìn y nói: “Đa tạ Hoàng thượng.”

“Đừng khách sáo thế.” Thẩm Huyền Ninh lại cười, “Trẫm nói xong rồi, gọi bọn họ vào đi, đúng là nên đi ngủ.”

“Dạ.” Tô Ngâm đáp lại rồi đứng dậy đi ra ngoài. Thẩm Huyền Ninh nhìn theo nàng tới thất thần, sau đó thấy nàng đang đi thì chuyển sang chạy chậm ra ngoài cửa điện, trông rất hoạt bát.

Y không khỏi cười thành tiếng.

Nàng là cung nữ chưởng sự cung Càn Thanh, trước mặt người ngoài nàng luôn cư xử vô cùng đúng mực. Nhưng khi chỉ có y với nàng, có vẻ như nàng thả lỏng hơn, thường xuyên có những hành động tùy ý trong vô thức.

Nếu hai người không có duyên thành phu thê mà vẫn khiến nàng thả lỏng như thế trước mặt y, xem ra cũng không tồi.

Y không muốn ép buộc nàng, cũng không muốn khiến tình cảm lúc bé biến chất. Y không rõ tình cảm này có thể duy trì tới khi nào, nhưng y hiểu rõ, nếu y ép Tô Ngâm vào hậu cung thì sau này nàng sẽ không giống thế này nữa.



Trong phủ Sùng vương, mấy ngày gần đây cuộc sống của Thẩm Huyền Tông đều không yên ổn. Khi nhận được phong thư của mẫu phi, hắn giận tới mức đập bể liền ba cái ly.

Rốt cuộc mẫu phi nghĩ gì vậy? Lại muốn hắn cưới con gái nhà họ Hồ! 

Địa vị nhà họ Hồ giờ ra sao, hắn biết rất rõ. Hoàng huynh luôn nuôi mộng làm một vị vua anh minh, sau khi tự chấp chính chắc chắn không buông tha cho sự phách lối của nhà họ Hồ.

Bây giờ nếu hắn cưới con gái nhà họ làm Vương phi thì không phải cố ý khiến hoàng huynh khó chịu sao?

Từ xưa đến nay, những người khiến Hoàng đế khó chịu, mấy ai có được kết cục tốt?

Vậy nên hắn đã viết một phong thư dài dằng dặc dùng tình cảm đả động, dùng lý lẽ thuyết phục, khuyên mẫu phi không nên làm vậy. Nhưng hôm nay, trong thư hồi âm, mẫu phi lại bảo bà vì biết địa vị nhà họ Hồ ra sao nên mới muốn hắn làm thế.

Bà nói chỉ có nhà họ Hồ có thể giúp bà ra khỏi lãnh cung. Còn nói, với công trạng của Hồ Kiêu thì sau này không dễ bị Hoàng đế đá khỏi triều đình. Nếu hai bên tranh chấp, trong triều chắc chắn sẽ chọn bên có quân đội. Đến lúc đó, với Hồ Kiêu mà nói, nếu trong tay tình cờ có người đủ tư cách làm Hoàng đế, ông ta nhất định sẽ dùng.

…Đủ tư cách làm Hoàng đế? Ai cơ? Hắn sao?

Thẩm Huyền Tông nghĩ cũng không dám nghĩ. Hắn cảm thấy mình không làm Hoàng đế nổi, ít nhất là không thích hợp làm Hoàng đế bằng hoàng huynh. Hơn nữa, nếu mượn sức nhà họ Hồ bò được lên ngôi Hoàng đế thì có ích gì? Nếu hắn không có gan diệt trừ nhà họ Hồ thì mai sau có khác gì con rối trong tay họ?

Vì thế hắn không hề bị mẫu phi xúi giục mà nổi tính bốc đồng và cảm thấy tính toán của bà là đúng.

Chuyện duy nhất khiến hắn do dự là hắn quả thật muốn mẫu phi ra khỏi lãnh cung.

Hắn không ngây thơ đến mức hy vọng Thái hậu và mẫu phi “bắt tay làm hòa”. Hắn chỉ mong Thái hậu có thể thả mẫu phi ra, hắn muốn đón mẫu phi vào phủ sống, để bà sống yên ổn.

Mà chuyện này hắn không thể tự mình làm nổi.

Hắn không biết Thái hậu và hoàng huynh rốt cuộc hận mẫu phi tới nhường nào, hắn biết nếu tùy tiện nhắc tới mẫu phi là chuyện không lý trí, hắn không thể lấy mạng sống mẫu phi đi đánh cược sự nhân từ của hoàng huynh.

Cách tốt nhất là có thể mượn sức người khác bức Thái hậu không thể không thả người, vậy mới an toàn.

Có thể mượn sức ai? Trừ nhà họ Hồ thì hắn đúng là chẳng nghĩ ra được người khác.

Cửa nhà họ Hồ cũng là mẫu phi gõ thay hắn. Hắn là một vị Vương gia nhàn rỗi, không có quan hệ gì với ai trong triều, trừ nhà họ Hồ ra, hình như hắn chẳng biết cậy nhờ ai.

Thẩm Huyền Tông phiền muộn đi qua đi lại không biết bao lâu trong phòng. Tới rạng sáng, rốt cuộc hắn cũng ngồi xuống bàn sách, chắp bút viết một phong thư dài.



Tháng Tám, Trung thu dần tới, kinh thành đã lắc rắc mưa thu, hoa quế trong cung cũng dần dần nở rộ.

Vào lúc này, Thái hậu hạ chỉ, lấy cớ ngắm hoa quế mà vời mấy nhà trong danh sách tuyển chọn tú nữ vào cung Từ Ninh, khiến lòng Hồ thị không khỏi chua chát.

Mới mấy tháng mà Thái hậu đã vời người khác vào cung cho thấy Thái hậu và Hoàng đế không hài lòng về thị.

Ít nhất là không đủ hài lòng, muốn xem xem có ai thích hợp làm Hoàng hậu hơn thị không.

Lúc mọi người nói giỡn với nhau, Hồ thị chẳng hào hứng mấy, đặc biệt là khi Thái hậu niềm nở trò chuyện với con gái Thừa tướng thì thị càng thấy bị uy hiếp.

Được cái, Hoàng đế cũng chẳng hứng thú mấy. Y không có hứng ngắm hoa quế, mà cũng chẳng có hứng ngắm mấy vị tiểu thư nhà quan, trong đầu bất giác nghĩ ngợi, chắc Tô Ngâm đã xuất cung tìm Sở Tễ rồi.

Phủ tướng quân của Sở Tễ mấy hôm trước đã xây xong, chàng ta vội tiến cung mời Tô Ngâm tới phủ chơi. Tô Ngâm bèn xin y cho nghỉ, y có thể làm gì? Y chẳng nghĩ ra lý do nào để không cho nàng đi.

Hôm nay chắc nàng rất vui.

Khi Sở Tễ xuất hiện trước mặt nàng, nàng luôn vui vẻ.

Lúc nàng nhìn Sở Tễ, mắt luôn sáng lấp lánh giống như trước mặt nàng là thiên thần, khiến mỗi khi y thấy cảnh đó lại đau khổ rất lâu.

Ngoài cung, trong phủ tướng quân, Tô Ngâm đi theo Sở Tễ ngắm nghía khắp nơi, cuối cùng vào trong đình ngồi.

Sở Tễ đi vào nhà, lát sau bê một bình sứ nhỏ và hai chén rượu ra, rót cho nàng một ly.

“Tửu lượng của ta không tốt.” Tô Ngâm gật đầu nói, Sở Tễ cười bảo: “Rượu hoa quế rất nhẹ, là chuẩn bị riêng cho nàng đấy.”

Tô Ngâm liền bê lên nhấp một ngụm, vị ngọt khiến nàng rụt cổ: “Ngọt quá!”

Sở Tễ cười vang, cũng uống một hớp, hỏi nàng: “Trung thu nàng có thể xuất cung không?”

“Có cung yến, chắc là không thể.” Tô Ngâm dứt lời hỏi lại, “Có việc gì thế?”

“Tiếc thật.” Sở Tễ tặc lưỡi, “Nhưng cũng không sao, chỉ là không muốn Tết trung thu còn phải uống rượu một mình dưới trăng, may mà trăng ngày nào cũng có, nếu nàng không rảnh thì khi khác nói sau.”

Ta có thể cố gắng xin nghỉ…….

Tô Ngâm nghĩ vậy, nhưng không nói ra miệng, sợ nói ra mà không làm được sẽ khiến chàng thất vọng.

Sở Tễ nhìn vẻ thẹn thùng hàm tiếu của nàng lại đề nghị, “Nàng thích ăn nhân bánh trung thu loại nào? Đến lúc đó ta sẽ tiến cung đem cho nàng.”

“Bánh đậu.” Tô Ngâm trả lời rồi nghĩ lại, cũng hỏi, “Tướng quân thích ăn bánh trung thu loại nào? Để ta đi phòng Ngự Thiện làm cho tướng quân.”

“……. Cũng là bánh đậu.” Sở Tễ bỗng bật cười, Tô Ngâm cũng cười rộ lên, lòng thấy ngọt như mật, càng thấy người này thật tốt!

Chàng tựa như tiên nhân bước ra từ trang sách, đẹp như vậy, giỏi giang như vậy. Mỗi khi nàng động lòng xuân, mơ mộng về ý trung nhân lý tưởng, có lẽ chính là như vậy, nên đến giờ nàng vẫn thấy mơ hồ, cảm thấy không thể tin người như thế lại thật sự xuất hiện trong cuộc đời nàng.

Rượu hoa quế nàng vừa nếm rất ngọt, nhưng khi chàng cười một cái thì nàng liền thấy nụ cười ấy còn ngọt hơn cả rượu. Nhiều khi, nàng thậm chí còn thấy luống cuống, cảm thấy chàng tốt đẹp đến mức khiến lòng nàng loạn như tơ rối.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi