NGỰ TIỀN MỸ NHÂN

“?!” Tô Ngâm cả kinh, Thẩm Huyền Ninh để ý thấy mặt nàng biến sắc thì mỉm cười, sờ cái tua rua trên châm cài đầu của nàng: “Đừng căng thẳng, đây là chuyện của trẫm, nàng nên làm gì cứ làm đó là được.”

“….Hoàng thượng đừng thế nữa.” Tô Ngâm lắc đầu nguầy nguậy, “Nô tỳ thật sự không muốn làm phi, Hoàng thượng đừng phí công tốn sức vì nô tỳ nữa, không đáng.”

“Đã bảo đây là chuyện của trẫm cơ mà.” Y nắm tay nàng để thăm dò thái độ của nàng, nàng khẽ run lên, ngay cả sống lưng cũng cứng đờ.

“Trẫm đâu có ép nàng không làm phi không được, chỉ cần nàng cho trẫm một cơ hội để trẫm đối tốt với nàng trước khi nàng xuất cung thôi, được chứ?” Y nài nỉ.

Tô Ngâm thầm thở dài, thấy chua xót tận tâm can. Bọn họ quen biết đã nhiều năm, không ngờ vì chữ tình mà đi tới bước đường này.

Nàng không muốn thấy y lao tâm khổ tứ như thế, nhưng lại càng không thể đánh cược vận mệnh nửa đời sau của mình mà chiều theo ý y được.

“Với lại,” Y cười tươi hơn trước, khẽ nói, “Cái hôm nàng bị phạt roi đó, nàng chỉ nói không muốn vào cung làm phi chứ chưa từng nói là nàng không thích trẫm.”

Tô Ngâm chợt ngây người, nghe y nói thế thì thoáng kinh ngạc, nghĩ lại bỗng thấy hoảng hốt.

Nàng tỉ mỉ cân nhắc, chợt nhận ra đúng là mình chưa bao giờ nói không thích y. Nhất thời, nàng rất muốn nói ra câu đó để cởi bỏ khúc mắc trong lòng y nhưng lời đến cửa miệng lại không thể bật thành tiếng.

Cũng có thể là vì bây giờ nàng đang đắm chìm trong đôi mắt biết cười của y, không thốt nên lời.

“Nếu một ngày nào đó, nàng nhận ra nàng thật sự không thích trẫm thì hãy nói rõ cho trẫm hay.” Y nắm chặt tay nàng, thẳng thắn chân thành nói, “Trẫm nhất định sẽ thả nàng đi.”

Lòng dạ Tô Ngâm vừa rối bời vừa bất an, vì thế đôi tay nàng đang bị Thẩm Huyền Ninh nắm chặt run lên, y cảm nhận được, phì cười: “Mình nói chuyện khác đi.”

Sau đó y nghiêm túc tìm chủ đề khác, nghĩ tới nghĩ lui hình như chỉ có mỗi chuyện đại hôn mà thôi.

Nhưng nếu giờ mà nhắc tới chủ đề này thì hơi kỳ cục. Y nghĩ một lúc lại nhớ tới Tứ đệ.

Mấy hôm trước, phủ Tông Nhân tới bẩm, nói hắn rất ổn, chỉ không nói năng gì nhiều, cũng không muốn gặp ai, cứ cắm đầu đọc sách.

Thẩm Huyền Ninh đã hạ chỉ, nói hắn muốn đọc sách gì thì cứ tìm cho hắn, nếu thân thể hắn không khỏe thì phải báo cho người trong cung biết ngay.

Chuyện này có lẽ vì chút tình cảm huynh đệ còn sót lại của họ. Nhưng nếu bây giờ kể chuyện này cho Tô Ngâm nghe, e là sẽ phá tan bầu không khí tốt đẹp.

Đã một lúc lâu mà Thẩm Huyền Ninh vẫn chưa tìm được chuyện gì để nói, cuối cùng vẫn là Tô Ngâm mở lời trước: “Phải rồi, nô tỳ nghe Yến Di nói… cung Càn Thanh tính tuyển nữ quan chưởng sự ạ?”

Thẩm Huyền Ninh ngẩn ra, chợt gật đầu: “Phải. Bây giờ nàng tạm thời không thể xuất hiện, mọi chuyện cần có người cáng đáng. Trẫm đã giao việc này cho Phùng Thâm lo liệu…. Nàng có ý gì hay?”

Tô Ngâm cân nhắc rồi nói: “Nô tỳ cảm thấy hay là mời Liễu cô cô về lo liệu một thời gian? Liễu cô cô có tiếng nói, khiến người ta nể phục. Với lại, đỡ mất công sau này nô tỳ quay lại sẽ khiến vị nữ quan kia thấy khó xử.”

“….. Ý này cũng hay.” Thẩm Huyền Ninh trầm ngâm một lúc rồi gật đầu, thấy sắc mặt nàng là lạ bèn hỏi tiếp, “Có phải nàng còn chuyện gì muốn nói không?”

Tô Ngâm cũng không giấu giếm, gật đầu, kể chuyện Dư Linh Lan cho y nghe. Kể xong, nàng bình thản nói: “Đúng là nô tỳ có chỗ không phải, nhưng chuyện ả đơm đặt trước mặt Lê tiểu thư thì rõ là muốn mượn tay Lê tiểu thư để hãm hại nô tỳ.”

Thẩm Huyền Ninh không khỏi cười thành tiếng.

Gần một năm nay, y và mấy vị quý nữ kia từng gặp mặt đôi lần, cũng quen thấy họ tỏ vẻ dịu dàng nết na, lúc nào cũng làm bộ hiền lương thục đức, không những không dám nói năng cay nghiệt mà cho dù thấy người khác phạm lỗi cũng vội vàng thanh minh hộ.

Sau vài lần đám người nọ vội vã lấy lòng y thì y mất hết kiên nhẫn, thỉnh thoảng còn cười mỉa mà khen bọn họ có tâm quá.

Vậy nên, y không chút nghi ngờ nếu có ngày bọn họ bị ai đó hãm hại thì trước mặt y, bọn họ vẫn sẽ làm bộ thiện lương mà phân bua hộ phạm nhân.

Bọn họ làm thế âu cũng có chỗ đúng, thứ nhất là có thể mở rộng quan hệ, thứ hai là khiến y cảm thấy bọn họ hoàn toàn không biết tính kế… Không chỉ không tự mình ra tay hại người mà còn không tin người khác có thể làm chuyện xấu.

Nhưng sau khi thấy quá nhiều chuyện như vậy, y cảm thấy họ thật giả tạo.

Vẫn là Tô Ngâm tốt nhất, nếu nàng phát hiện âm mưu gì sẽ thẳng thắng nói cho y biết ngay, không vui là không vui, chẳng việc gì phải che giấu cả.

Ở chung với người như vậy thoải mái hơn một người suốt ngày chỉ biết dịu dàng mỉm cười nhiều.

Vì thế, Thẩm Huyền Ninh lớn giọng gọi Phùng Thâm vào, hỏi hắn: “Ngự tiền có một cung nữ tên Dư Linh Lan?”

Phùng Thâm ngẩn ra, sau đó cung kính khom người đáp: “Dạ.”

Y bèn nói: “Đưa tới nhà họ Lê, nói với họ là người này trước đây khá thân thiết với Lê thị nên trẫm tặng ả cho Lê thị luôn.”

Y quả thật cũng rất giận chuyện Lê thị tự ý làm càn. Nhà họ Lê tốt nhất nên hiểu ý y mà liệu đường trừng trị ả Dư Linh Lan này, nhân tiện dạy dỗ lại Lê thị cho đàng hoàng.



Ba ngày sau, nhà họ Lê sợ hãi quỳ dưới đất dâng tấu, nói cung nữ mà Hoàng thượng ban cho nhà ông ta “không hợp khí hậu”, “bệnh nặng không chữa được” nên sáng sớm hôm nay vừa qua đời.

Sau khi một số cung nhân ngự tiền biết chuyện đã lẳng lặng đốt giấy tiền cho Dư Linh Lan. Điền Yến Di nhìn thấy, dè dặt hỏi Tô Ngâm có muốn đốt giấy tiền cho ả không?

Tô Ngâm bình tĩnh đáp: “Không đốt.”

Muốn làm người lương thiện rất dễ, nhưng phải hỏi bản thân xem có đáng hay không.

Dư Linh Lan không hại chết nàng, nhưng trong lúc ả khua môi múa mép với Lê thị, có phải rất muốn nàng chết không? Trong cung vốn dĩ có không ít nguy hiểm, bọn họ đã quen, nàng không tin Dư Linh Lan chỉ muốn khiến nàng cảm thấy khó chịu.

Một người như ả, nàng sẽ không hóa vàng cho. Nếu nói nàng nên thấy chột dạ vì cái chết của Dư Linh Lan có liên quan tới nàng thì phải hỏi ngược lại là hồn ma của Dư Linh Lan có chột dạ hay không? Có dám tới tìm nàng hay không?

Hai ngày sau, Liễu cô cô phụng chỉ vào cung, tạm thời giữ chức nữ quan chưởng sự ngự tiền.

Bà là vú nuôi của Hoàng đế, từ lúc xuất cung đã nhiều năm chưa gặp lại Hoàng đế. Sau khi vào cung, Thẩm Huyền Ninh bèn giữ bà lại hàn huyên một lát, còn mời bà dùng cơm trưa.

Đến chạng vạng, Liễu cô cô tới thăm Tô Ngâm. Sau khi hai người ngồi xuống, bà mới thở dài than: “Con đó, năm đó sao ta không biết con cứng đầu như thế chứ!”

Trong ấn tượng của Liễu thị, Tô Ngâm lúc nào cũng dịu dàng ôn hòa.

“Hôm đó con thật sự sợ hãi, dù sao cũng là chuyện hệ trọng cả đời.” Tô Ngâm cũng thở dài đáp lời bà. Hơn nữa, bây giờ nhớ lại chuyện đó, nàng càng thấy rối rắm hơn.

Đúng vậy, nàng không thể nói rằng nàng không thích y.

Cha mẹ nàng đều đã mất, có lẽ y là người đối xử tốt nhất với nàng trên đời này. Y lo lắng cho nàng nhiều hơn Thái hậu, đối đãi với nàng tinh tế hơn Sở Tễ.

Trước giờ nàng không nhận ra, có lẽ vì nàng và y đã quá thân thiết, giả như nếu y muốn tìm nàng thì nàng luôn ở đó, mà hễ nàng có chuyện muốn hỏi y thì cũng tìm thấy y ngay.

Thói quen đó như mưa dầm thấm đất, đến khi nàng phát hiện tình cảm chất chứa bên trong mới đột nhiên nhận ra mình đã sớm trầm luân.

Nàng phải làm sao bây giờ? Mai sau làm sao bây giờ?

Nàng không nghĩ thông được.

Rất nhanh đã tới cuối năm. Đêm Tất niên, cuối cùng Hoàng đế cũng hạ chỉ đại hôn. Tô Ngâm ở trong phòng nửa năm cũng được thả ra, theo Hoàng đế tới chúc Tết Thái hậu vào đêm giao thừa.

Chuyến đi này khiến Tô Ngâm ngay ngáy không yên, Thẩm Huyền Ninh cũng hơi thấp thỏm, sợ mẫu hậu bất mãn với Tô Ngâm.

Vào điện, hai người hành lễ. Thái hậu khoát tay bảo họ đứng lên, sau đó nhìn Tô Ngâm nói: “Đã lâu không gặp, lại đây để ai gia ngắm con nào.”

“…. Mẫu hậu.” Thẩm Huyền Ninh thầm căng thẳng, Thái hậu nghiêng sang nhìn y một cái. Tô Ngâm cúi đầu tiến lên phía trước, Thái hậu nhìn nàng, sau đó nói: “Chuyện qua rồi đừng nhắc lại nữa, sau này con phải nhớ cho kỹ, dù sao con cũng là người của ngự tiền, nếu có chuyện gì ai gia và Hoàng thượng sẽ âm thầm che chở con, nhưng quy củ bề ngoài con phải tự hiểu lấy.”

“Nô tỳ biết.” Tô Ngâm vừa nói vừa khom người lạy, “Hôm đó nô tỳ sai rồi, khiến Thái hậu lo lắng, xin Thái hậu tha tội.”

“Đứng lên đi.” Thái hậu nói.

Trước khi Tô Ngâm đến đây, bà vốn muốn nhắc tới chuyện của hai người họ. Nhưng giờ gặp mặt thì bà lại nghĩ ngược lại, thôi bỏ đi.

Thẩm Huyền Ninh ngoan cố như thế, bà không khuyên nổi. Còn Tô Ngâm, sau chuyện hôm đó, có thể thấy khuyên nàng cũng bằng thừa. Vậy bà còn biết nói gì? Phải ép Tô Ngâm vào hậu cung hay làm khó Tô Ngâm đủ đường nhằm bức nàng cúi đầu?

Suy cho cùng, kẻ khờ khạo chính là con trai nhà mình.

Thái hậu nghĩ, lại nghiêng đầu nhìn Thẩm Huyền Ninh. Thẩm Huyền Ninh lạnh sống lưng, cười gượng: “Người nhìn con làm gì….”

“À.” Thái hậu khẽ cười, “Nhìn con có một cái, con chột dạ gì chứ.”

Thẩm Huyền Ninh: “….”

Sao tự nhiên mẫu hậu lại kiếm chuyện với y vậy? Y có trêu chọc gì bà đâu!

Tháng Ba, Hoàng đế đại hôn. Liễu cô cô rất nhanh chân, bộ Lễ chưa hạ chỉ chính thức thì bà đã xin về nhà.

Vì thế, từ giữa tháng Hai, Tô Ngâm bắt đầu vội đến chân không chạm đất. Lễ phục của Hoàng đế và Hoàng hậu nàng phải kiểm tra, trình tự nghi lễ nàng phải nhớ kỹ, lâu lâu có đại thần dâng lễ nàng cũng phải tự mình xem qua.

Vậy nên, khi lễ thành hôn chỉ cách một ngày, nàng quả thực còn vui sướng hơn cả tân lang tân nương.

Thẩm Huyền Ninh thấy rõ hôm nay nàng cười nhiều hơn trước kia, y hỏi sao nàng vui thế, nàng thở phào nói: “Hết ngày mai là mọi sự sẽ hoàn tất. Hơn nửa tháng nay, nô tỳ ngày ngày đều ngóng hôn lễ mau tới, hết thảy xong xuôi để được nghỉ ngơi.”

Y nghe xong, nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu với vẻ khó lường rồi giơ tay véo eo nàng một cái: “Nàng là đồ vô tâm!”

Tô Ngâm vội vàng né tránh, sau đó cười bớt tươi lại, gật đầu đáp: “Sau đại hôn… Hoàng thượng hãy đối xử tốt với Hoàng hậu nương nương, biết đâu Hoàng hậu nương nương là kiểu Hoàng thượng thích thì sao.”

Đúng là đồ vô tâm!

Y ai oán nghe nàng khuyên nhủ, song chỉ biết nuốt sự ai oán đó vào lòng.

Thôi, ai bảo y không thể nói cho nàng biết những chuyện y đã sắp xếp cơ chứ. Nếu nói ra, nàng chắc chắn sẽ sợ hãi, mà không nói thì nàng lại khuyên y như thế này, dù là vì muốn tốt cho y.

“Sau lễ đại hôn trẫm sẽ tự chấp chính. Đợi mọi chuyện ổn thỏa, trẫm muốn tới Viên Tử Lý ở một thời gian.” Y nói.

“Tốt quá! Nô tỳ cũng chưa bao giờ tới Viên Tử Lý, đã muốn tới đó từ lâu!” Nàng vừa mài mực cho y vừa tiếp lời, khi ngẩng đầu lên chợt thấy trong mắt y chan chứa ý cười, tay nàng bất giác khựng lại.

“Trẫm đã chuẩn bị mấy thứ thú vị trong Viên Tử Lý cho nàng.” Y dời mắt sang chỗ khác, thẳng thừng nói: “Đừng hỏi, trẫm không nói đâu, tới lúc đó nàng tự đi mà xem.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi